Chúng Ta Là Đại Gia Đình

Chương 18: Chương 18

Mặt trời bắt đầu nhô cao lên đỉnh trời, mọi người sau một đêm chơi vui vẻ uể ải thức dậy, dư âm vui vẻ hôm qua vẫn còn, Thiên Kim và Ngọc Như lúc nào cũng sốt sắng nhất, trước đó cả hai kéo nhau dậy sớm ra ngắm hoàng hôn trên Tây Hồ.

Sau khi ngắm chán chê cảnh đẹp trước mắt, cả hai muốn vào đánh thức mọi người, dĩ nhiên là theo những cách tiêu cực nhất mà cả hai cho là tích cực.

Sau khi dựng được Thiên Nhã và Quỳnh My dậy, hai cô gái tinh nghịch mò qua phòng nam.

Thiên Kim bước tới dùng tóc mình xoắn lại, sau đó liên tục và lần lượt chọc ngoáy vào lỗ mũi của Thiên Minh, Thái Phong, Eris và cuối cùng là Hoàng Lâm, làm cả bọn giựt mình ngồi xổm dậy, gương mặt ngơ ngác trông rất ngộ khiến Thiên Kim cô lăn ra cười ngặt ngẽo.

Còn về phần Khánh Nam, anh không bị ngoáy mũi bởi tối qua mình anh độc chiếm nguyên chiếc giường lớn còn lại.

Ngọc Như rón rén bước tới gần anh, tay cầm một chiếc đồng hồ báo thức, cô chỉnh đúng giờ rồi kê ngay lổ tai anh bật công tắc.

“Rengggg” –A! Tiếng quái quỉ gì vậy, trời ơi!- Khánh Nam vẫn còn mê ngủ, anh bịt kín lỗ tai la hét ầm ĩ, đội mắt vẫn nhắm nghiền.

-Nè! Đại gia biến thái, trưa rồi, dậy mau dậy mau!- Ngọc như vẫn lì lợm, vừa kết hợp chất giọng khoẻ khoắn của cô công với tiếng chuông đồng hồ thật sự khiến con người đang lười biếng kia chịu không nổi nữa, anh ta ngổi bật dậy, khiến cô có chút giật mình.

-Nếu như không có ai ở đây, tôi sẽ kéo em xuống mà giáo huấn một trận đấy, em thật không ý tứ gì hết!- Khánh Nam vịn vai Ngọc Như, miệng kê sát tai cô thì thầm đe doạ, rồi anh đi vào nhà vệ sinh.

Lúc này đây, người lười nhất là Khánh Nam đây cũng đã dậy, vậy mà phía Thiên Kim vẫn phải mệt mỏi vì một người vẫn còn chảy thay trên chiếc giường ấm áp, là Thái Phong.

-Thiên Kim à, mày mau dùng biện pháp mạnh đi, tao đi trước đây!- Ngọc Như sảng khoái vì mình đã xong công việc, mọi người trừ Kim và Phong ra giờ đây đã lên mạn thuyền ngồi hóng gió mất rồi, chỉ còn cô là khổ cực với con người này đây.

-Nè, cái anh lười biếng kia, anh mà không dậy là em dùng biện pháp mạnh đó!- Giọng của cô vọng đến cả ra ngoài vậy mà Thái Phong vẫn nằm ì đấy không bùn nhúc nhích một xen ti mét nào.

-Được lắm coi này, chết nè, dậy chưa!- Sau tiếng “chết nè” của Thiên Kim, cô cầm cây chổi lông gà có sằn trên thuyền dùng để quét mạng nhện quất vào người Thái Phong, quất liên tục.

Thái Phong giật mình hoảng hốt mở toang mắt, nhận thấy người con gái tinh nghịch kia đang nhe răng cười chọc anh.

-Á!- Tiếng Thiên Kim la ó lên- Nè anh này…

-Đừng! Anh thật sự rất mệt đấy, cho anh dựa chút, rồi anh sẽ dậy.- Thái Phong dịu dàng nói, vừa rồi anh đã kịp chụp lấy cây chổi trong tay Thiên Kim kéo về phía mình làm cô ngã chúi vào lòng anh, anh ôm chầm cô, dựa gương mặt mệt mỏi vào vai cô.

Trong đầu anh lúc này lại lơ đãng nhớ đến hình bóng ấy, cũng là giọng nói trong vút, cũng là ánh mắt đen sâu lặng như tờ, cũng là hình dáng nhỏ nhắn cầm chổi quất vào người anh để đánh thức anh.

Tại sao lại giống nhau đến như thế chứ.

Anh lại nhịn không được mà muốn ôm cái dáng dấp bé nhỏ ấy vào lòng.

Thiên Kim lúc này ngượng chín cả mặt, nhưng cô vẫn cứ để Thái Phong ôm mình.

Cô nhận dường như nhận ra một điều, một điều rất quan trọng, đó là người con trai này đã làm cô xao xuyến, làm cô lúc nào cũng không ngừng nghĩ về anh.

-Anh Thái Phong, lỡ mọi người…

-Suỵt!- Thái phong nói- Mặc kệ, không quan tâm!- Chất giọng của Thái Phong trông cứ như đang mè nheo vậy.

Thiên Kim chỉ cười khổ một cái, anh càng ôm càng chặt, ở trong vòng tay anh, cảm giác rất an toàn, rất ấm áp, rất hạnh phúc.

Chợt nhận ra điều này, tim Thiên Kim đập rộn ràng cả lên, gương mặt lập tức hoá đỏ lên.

-Kim à, sao ngực em đập mạnh vậy.- Thái Phong giọng trêu chọc, hỏi cô.

-Anh… mặc kệ em.- Thiên Kim ngượng đến chín mặt mũi, cô đẩy mạnh Thái Phong ra, chạy đi ra cửa.

Thái Phong ngồi trên giường nhìn theo bóng dáng người con gái, khoé miệng anh giương lên thành một đường cong hoàn hảo, chẳng biết sao anh tự nhủ sẽ chiếm cho được một vị trí quan trong trong trái tim bé nhỏ thuần khiết kia.

Lúc này đang là giữa trưa, chiếc du thuyền của Khánh Nam đã cập bến vào bờ, Hoàng Lâm gọi quản gia của anh ở Thượng Hải đem đến một chiếc xe bảy chỗ sang trọng đến đón mọi người.

-Hoàng Lâm kia, anh không quá keo kiệt chứ, chúng ta có những chín người mà!- Thiên Nhã nghi hoặc nhìn gương mặt đang toan tính của Hoàng Lâm, cô bắt bẻ.

-Phải rồi, chín người mà đi xe bảy chỗ rất chật đấy.- Khánh Nam cũng đồng tình, bản tính công tử của anh nổi lên.

-Bày người cứ đi xe này- Nói rồi anh đưa tay lên ra hiệu, từ xa xuất hiện một chiếc xe thể thao vô cùng quí phái chạy tới, anh nói tiếp- Tôi và Thiên Nhã xẽ đi chiếc này- Vừa nói vừa cười gian tà, nắm tay Thiên Nhã toan dắt cô lên xe.

Lúc này đây, trừ Thiên Nhã ra, trên mặt ai cũng nở một nụ cười gian tà nhìn cả hai.

Bảy người bọn họ đêm qua đều đã biết chuyện của Hoàng Lâm và Thiên Nhã, họ hiểu Hoàng Lâm muốn có cơ hội gần bên Thiên Nhã đây mà.

Và rồi chuyện gì đến cũng đến, Thiên Nhã mếu máo trông rất tội nghiệp cầu xin mọi người, nhưng chẳng có ai cảm thông cho cô, cô bị ép phải ngồi chung xe với Hoàng Lâm.

Trên đường đi, Hoàng Lâm cứ ngồi cười một mình suốt làm Thiên Nhã cô rất khó chịu.

Cô liếc Hoàng Lâm rất sắc

-Bộ anh vui lắm à?!

-Tất nhiên!- Hoàng Lâm không do dự, miệng vừa cười vừa nói trông rất dễ ghét.

-Anh kể hết cho mọi người nge sao??- Thiên Nhã cúi gầm mặt, ngại ngùng hỏi Hoàng Lâm.

-Hình như em cũng vậy.- Hoàng Lâm lại châm chọc cô.

-Tôi….

Á!!- Thiên Nhã đang mông lung suy nghĩ, đột nhiên Hoàng Lâm đạp phanh lại rất gấp, cô hoảng hồn nhìn ra bên ngoài.

-Đây là….ưm..

Hoàng…Lâm..

bỏ ..- Thiên Nhã thốt ra từng từ một.

Vừa rồi Hoàng Lâm đã quẹo vào một ngõ vắng, rất ít, hình như là không có người qua lại, chưa kịp để Thiên Nhã định thần, anh quay qua ôm chặt lấy người cô, mạnh bạo đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt, khiến cô không cách nào vùng vẫy được.

-Thiên Nhã….

Anh thích em!!- Hoàng Lâm tay vẫn còn ôm cô, khoé miệng tà mị thốt từng từ một vào tai Thiên Nhã như mún dụ hoặc cô.

-Ưm… Hoàng Lâm- Bị anh hôn đến tối mặt tối mũi, cô chỉ vừa mới thốt ra hai từ này thì anh đã chiếm lấy môi cô mà hôn, khiến cô chẳng thở nổi, sau một hồi lâu, anh mới lưu luyến bỏ cô ra.

Thiên Nhã nín thở lâu cảm thấy có không khí, cô lập tức thở gấp gáp, cô dựa vào khuôn ngực rắn rỏi của Hoàng Lâm vừa thở, gương mặt đỏ ửng, cô nói, giọng nói cứ theo nhịp tim cô, mạnh và nhanh

-Anh xấu xa… nếu muốn nói thì cũng đâu cần thể hiện mạnh vậy, em, em cũng… thích anh.- Hoàng Lâm ngồi nghe Thiên Nhã nói, chất giọng giận hờn có, nhõng nhẽo có và tình cảm cũng có.

Anh vội nâng mặt Thiên Nhã lên

-Em nói lại xem.- Gương mặt anh và Nhã rất sát nhau, Thiên Nhã run muốn nín thở, cảm thấy không còn thoái lui được, cô vội chồm qua cạnh anh, đạp ga làm chiếc xe lao nhanh ra phía trước tìm đường thoát.

Hoàng Lâm hoảng hồn, lo điều khiển tay lái mà buông người cô ra, đôi mắt anh liếc yêu người con gái bên cạnh.

-Về Việt Nam đi, rồi em sẽ biết tay.- Giọng nói của anh châm chọc Thiên Nhã, khiến cô lo lắng.

- Hai năm rồi, võ của em cũng tăng lên đó, anh đừng mơ!- Thiên Nhã hù doạ anh, mỉm cười ngây ngô.

Lời của cô khiến cả hai đều nhớ về đêm đó, Thiên Nhã và anh nhìn nhau một hồi rồi cả hai chợt cười phá lên, trông họ như một cặp vợ chồng son vậy thật khiến người khác đố kỵ và ngưỡng mộ.