Chúng Ta Thị Tẩm Đi, Bệ Hạ

Chương 14

Đát Kỷ cười cười, vòng tay ôm lấy eo nhỏ thon thon của Thương Vương Thụ, cằm tựa lên hõm vai y, hai chân không quên khoá y lại hòng phòng y lại chạy mất.

Thương Vương Thụ có thử đẩy hắn vài lần nhưng đẩy mãi hắn vẫn không có xê dịch lại, ngược lại ăn mệt cũng chỉ có y. Thế là y dứt khoát mặc kệ hắn làm càng, an tĩnh nằm nghe nhịp tim đập " thình thịch " sát bên tai.

Tim người này đập nhanh thật.

" Nó là vì ngài mà đập loạn đó " khí tức nồng đậm lượn quanh chóp mũi, Đát Kỷ dựa vào người y sát rạt, cả người giờ phút này hệt như treo lên toàn bộ trọng lượng lên tấm lưng nhỏ bé.

Thương Vương Thụ nhích người, không tự nhiên né tránh hơi thở nóng bỏng đưa tới.

Y nhỏ giọng đi không ít " hồ ngôn loạn ngữ... "

Đát Kỷ ngẩn người, trong lòng tự dưng ấm áp đôi chút, hắn buông tha eo y đổi lại giam cầm y lại trong ngực bản thân vĩnh viễn không buông. Hắn hiện ra nửa nguyên hình hồ ly, chỉ lộ ra đôi tai trắng muốt hồng hồng và chín cái đuôi phe phẩy sau mông.

Một cái đuôi nhỏ nhắn nhất tách ra từ chín chiếc, thuận theo đường cũ chui gọn vào tay y lấy lòng.

Cảm nhận xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, thật lâu không sờ qua, Thương Vương Thụ bị bạch mao đuôi nhỏ mê hoặc đến nỗi yêu thích không buông tay chơi đùa nó một phen.

Có một sự thật Đát Kỷ chưa bao giờ nói cho Thương Vương Thụ biết, cũng giống như hầu kết của nam nhân, cầm được đuôi hắn cũng tương đương giao luôn mệnh cữu vỹ vào tay y.

Đát Kỷ mặc đuôi bị ai kia chơi đến quên trời quên đất, sủng nịnh trộm hôn lên đỉnh đầu y một cái thật nhẹ nhàng không để lại chút dấu vết. Vòng tay bất tri bất giác lại siết chặt thêm một vòng đem y khảm thật sâu như hoà một thể với hắn, bởi vì vui mừng một chút, hắn lại bắt đầu sợ hãi.

Hắn sợ lại một lần nữa đánh mất đi y.

Như Lộc Đài kia ngày trước, lúc tìm được người thì chỉ còn lại một nắm tro tàn.

Đời trước là vì hắn không biết trân trọng, không biết bảo vệ, đến khi sự tồn tại của y không còn, hắn mới biết thế nào là nuối tiếc còn chưa nói lời từ tận tâm can.

Đát Kỷ xúc động rơi xuống một giọt nước mắt.

Hắn thiều thào nói: " Thương Vương Thụ, ta yêu ngươi "

Hắn ở chờ đợi, còn có trộm nhìn y phản ứng. Đáng tiếc đáp lại hắn lại là tiếng thở đều đều của Thương Vương Thụ, có lẽ vì mệt mỏi từ lâu cộng thêm đùa giỡn cùng đuôi hắn một lúc làm xúc tác, y lần thứ hai ngủ ngon đến vậy.

Đát Kỷ không nhận được đáp án như mong đợi, lòng bàn tay thô ráp đáp nhẹ lên đầu y xoa nhẹ vài cái, tâm tình xấu dần chuyển biến tốt lên.

Hắn không vội, thời gian giữa bọn họ còn nhiều như vậy, hắn không tin không thể đem y vây nhốt ở bên mình mãi mãi.

Chỉ là hắn mí mắt phải không biết vì sao lúc này lại giật giật liên hồi, linh cảm mách bảo hắn sẽ có chuyện xấu xảy ra.

Phập...

Bạch y nam tử đôi mắt vốn đang nhắm nghiền lại chợt mở ra xem hắn không chớp mắt, tươi cười cứng đờ treo lên mặt, móng vuốt dài ngoằn cắm sâu vào ngực hắn.

" Bệ hạ... " Đát Kỷ nhìn móng vuốt ghim sâu vào ngực, không thể tin được mở lớn con ngươi.

Người làm sao vậy?

Thương Vương Thụ im lặng đả thương hắn, Đát Kỷ nào dám đánh trả y, hắn chỉ có thể cố nhẫn nhịn cam chịu. May mắn Thương Vương Thụ ra tay lần này, còn chừa lại hắn một mạng.

Y lạnh lùng tung ra một chưởng vào lồng ngực Đát Kỷ, đem hắn thân thể xốc phi nện thẳng lên vách tường.

Rầm...

Đát Kỷ ôm ngực, huyết nhục sôi sục từ bụng truyền đến lên vòm họng, hắn thổ huyết tại chỗ, tầm mắt mơ mơ hồ hồ dõi theo thân ảnh bạch y ngày càng xa dần.

Hắn bất lực vươn tay ra, bi phẫn hét lên.

" Thương Vương Thụ, ngươi không được đi... "

Đừng đến chỗ người đó, tuyệt đối không được.

...

Thương Vương Thụ giống như một con rối bị người điều khiển, lảo đảo đi một mạch đến giữa cánh rừng. Đúng giữa rừng sâu là một tên từ đầu đến cuối đều bị áo choàng đen che kín bít, hắn đợi sẵn ở thật lâu, thoáng thấy y đi đến thập phần vui sướng giang rộng đôi tay chào đón.

" A Ly, mau tới ôm ta đi "

Đó là giọng trầm thấp đặc trưng của nam nhân, người này vừa lên tiếng, Thương Vương Thụ đi vài bước liền trực tiếp nhảy bổ vào lòng hắn, ngoan ngoãn như một chú mèo con hưởng thụ hơi ấm từ lòng ngực ấm áp của chủ nhân.

Nam nhân đè xuống hơi thở gấp gáp, tay thon dài men theo đường cong cơ thể y lả lướt dần trượt xuống tới bên eo y.

" A Ly, ta rất nhớ ngươi. Vậy ngươi có nhớ ta không? "

Thương Vương Thụ hai mắt đờ đẫn vô hồn, thuận theo ý muốn của người kia gật nhẹ đầu.

Bắt được đáp án hằng ao ước, nam nhân xúc động càng đem y gắt gao khoá chặt, độc chiếm khí tức chầm chậm toả ra bốn phía. Hắn cằm gác lên hõm vai gầy y, tham lam hít lấy hương vị riêng trên cơ thể Thương Vương Thụ, bên dưới đã sớm rục rịch kêu gào.

Tàn bạo xé rách y phục, muốn y giao ra cho hắn cả thân xác lẫn tâm hồn mặc hắn dày xéo chúng ra sao.

Kết giới " răng rắc " vỡ vụn thành hàng ngàn mãnh thủy tinh nhỏ, lả tả rơi xuống. Cuồng phong nổi lên đem hai người thân ảnh cuốn đi mất, cùng bốc hơi dường như biến mất không để chút vết tích.

Tiếng khổng tước kêu vang vọng trên bầu trời dần mất hút sau rạng mây trôi, huyền y nam tử cưỡi trên lưng con tuấn mã " lộc cộc " bước chân đi về Hoàng Thành. Hắn tai nghe rõ tiếng khổng tước, theo quán tính ngẩng đầu lên nhìn theo.

Khổng tước toàn thân đỏ rực, đuôi nó nhấp nháy ngọn lửa, bay vượt qua tầm mắt Thân Công Báo.

" Không ổn rồi "

Thân Công Báo thử bấm tay tính toán, kết quả tính ra được điều chẳng lành, hoảng hốt lẩm bẩm một tiếng. Hắn rõ ràng bố trí Lý Na Tra bên cạnh bệ hạ để ngăn chặn kết cục đó, như thế nào lại rơi vào tay hai người kia.

Chỉ là hắn không biết vận mệnh đời người như một ván cờ vây khốn không lối thoát, cách duy nhất để thoát khỏi chỉ có thể là ăn hết quân của địch hoặc ngược lại.

Số mệnh này dẫu là thần tiên hay ma quỷ âu cũng vô pháp thoái thoát được.