Lúc này Hàn Thiên mới thả lỏng tay, buông Kinh Quốc ra, hai tay anh đút túi quần, nghiêng đầu nhìn Kinh Quốc.
- Tại sao bắt cô gái đó? Là ai mướn mày?
- Tao thích thì tao bắt, chẳng ai mướn cả.
Hàn Thiên hừ lạnh, đưa hai ngón tay lên búng "bóc", bên ngoài Thần Phong đang đẩy vô một chiếc xe lăn, người ngồi trên xe lăn đương nhiên là mẹ của Kinh Quốc. Cả nhóm người lẫn Kinh Quốc đều ngạc nhiên, sao Hàn Thiên biết mà bắt bà Liên. Hôm nay, chỉ có hắn và Thần Phong, dám vô tận hang cọp, bắt cọp con. Vậy mà đám vệ sĩ của Kinh Quốc không hay biết. Mặt hắn đanh lạnh, nắm tay thành đấm, nhìn Thần Phong, rồi nhìn Hàn Thiên.
- Bà già này chỉ là bệnh nhân sắp chết, mày bắt bà ta làm gì? Mày bị điên? Hay thằng kia bị nhũn não hả?
- Tao thích...thì tao bắt. Ai nói tao điên...thì...tao giết....bà ta...
Giọng Hàn Thiên đều đều, chậm rãi, hữu lực, nghe rất bình thường, bình tĩnh đến đáng sợ. Ngược lại, Kinh Quốc trừng mắt, nhìn mẹ mình đang ngoẹo cổ ngủ, hắn vừa xót, vừa thương, nên trở nên nóng nảy, mất kiểm soát. Hắn gườm gườm đi tới nắm cổ áo Hàn Thiên, gào lên
- Mày muốn sao hả? Uy hiếp một bà già bệnh tật, xứng với cái tên Hàn Thiên sao?
- À, hay là tao còn nhẹ tay quá, phải...mạnh hơn tí nữa mới xứng nhỉ?
Thần Phong hiểu ý, lấy trong túi ra ống chích trống, kéo xi lanh, rút không khí vô trong, đang chuẩn bị bơm vào dây truyền nước biển của bà Liên. Kinh Quốc thất kinh, buông Hàn Thiên ra, chạy tới bên xe lăn, đẩy Thần Phong ra, cầm ống xilanh quăng đi. Hắn xem xét trên người bà Liên, áp tai vào ngực bà nghe ngóng, biết bà vẫn thở mới thở phào. Hắn đứng lên, kêu một tên vệ sĩ lại đẩy mẹ hắn về nghỉ ngơi. Hắn xoay lại nhìn Hàn Thiên, nghiêng nghiêng đầu, đưa ngón cái lên ra hiệu số 1, " mày hay lắm". Kinh Quốc chỉnh trang lại y phục, ngồi phịch lên ghế, móc gói thuốc ra mồi. Tay hắn run run vì một màn vừa rồi. Phì phèo khói thuốc lấy bình tĩnh, hắn phất tay cho đàn em thối lui. Giờ trong sảnh chỉ còn hắn, Thần Phong và Hàn Thiên. Kinh Quốc phì phèo, mặt hất lên nhả từng chữ.
- Tao được một người trả 5 tỷ bắt con bé đó. Số con đó may mắn, lần thứ nhất được đội trưởng cứu. Lần này được người đàn bà khi nãy thả đi. Há....há....há. Nếu bà ta không thả con bé đó, bà ta đã được cứu sống, tao cũng không bị uy hiếp. Sao trên đời lại có người phụ nữ lương thiện đến ngốc nghếch vậy chứ. Há...há...há
- Người đó là ai?
- Thật nực cười là, anh trai bỏ tiền ra bắt, còn thằng em bất chấp tính mạng mà cứu. Hàn Thiên, hôm nay mày nắm được điểm yếu của tao, tao cũng đã biết điểm yếu của mày, và cả thằng đội trưởng kia nữa. Hahaha
- Tại sao hắn muốn bắt cô bé đó?
- Nó bảo máu con bé đó trị được bá bệnh, và người nó có mùi rất thơm. Mùi thơm tao ngửi thấy rồi, mùi trầm rất dễ chịu. Còn máu của nó, tao chưa thử. Nó chỉ cần con bé một ngày, còn lại cho tao. Làm ăn quá lời, vừa có tiền, vừa có hàng độc.....
Kinh Quốc tiếp tục phì phèo thuốc, Hàn Thiên xoay nhìn hắn, xem bao nhiêu phần trăm là thật. Anh nhìn Thần Phong, hai người ra hiệu nhau, gật đầu. Hàn Thiên cùng Thần Phong rời đi, bỏ lại sau lưng gương mặt đanh lại giận dữ.
Tại biệt thự Thiên Nhật:
- Phong! Cậu điều tra gia đình Chí Dũng, tôi muốn biết tên Chí Đức kia đã biết được những gì?
- Vâng! Thưa lão đại.
- Khoan! Ngải Tình sao rồi?
- Cô ấy đã tỉnh, chỉ là thuốc mê, không sao.
- Ừ. Cậu đi đi. Cho tôi gửi lời hỏi thăm cô ấy.
- Dạ.
Thần Phong rời đi. Hàn Thiên quay về biệt thự Thiên Mộc. Anh vô căn phòng dưới nước, lấy ra huyết kim cương (trái tim của ba Du Miên) nhìn vào thật lâu, thở dài.
- Anh Lâm, làm sao tìm được Du Miên?
Hàn Thiên ảo não, chỉ muốn tìm nơi tâm sự, tên Du Miên vừa nêu ra, trái tim lập tức phát sáng lung linh, hình ảnh ông Lâm Thanh mờ nhạt ảo ảnh hiện ra, sau đó là căn phòng bệnh trắng xóa, trên giường, Du Miên nhợt nhạt nằm đó. Sau đó tới toàn cảnh ngôi nhà. Hàn Thiên ngạc nhiên " lại là hắn?". Tiếng ông Thanh ồm ồm, nhưn gần như xa.
- Mau đi cứu con bé, nó bị độc công tâm rồi. Mang theo huyết kim cương, nó sẽ bảo vệ em khỏi từ trường của Du Miên. Thiên! Anh nợ em một cuộc đời. Thiên đi đi, đi nhanh đi.
Hàn Thiên lập tức lao đi trong đêm, anh cảm thấy lời nói ông Lâm Thanh hơi lạ "nợ cuộc đời?". Nhưng từ từ hỏi sau, cứu Du Miên quan trọng hơn
Trong khi đó, ở một nơi sâu trong rừng, Mộc tộc đã đánh hơi ra Du Miên, nên cử Hoắc Hương và Oải Hương đi bắt cô về. Ở quân khu, Du Miên đang biến đổi, như cái ngày Mộc Miên biến đổi. Da thịt cô căng cứng, mạch máu nổi gân hóa rắn, từ trường phát ra rất mạnh, nhưng do tường được bọc thép chống được sóng từ, nên Thiên không cảm được cô, nhưng Mộc Tộc có thể cảm rất rõ ràng. Hoắc Hương và Oải Hương tới nơi, hai người liên kết, tạo ra bước sóng cao hơn làm nhiễu camera, sau đó phá máy tạo sóng âm, hiên ngang đi vào theo mùi hương từ tính. Họ vô tới phòng trong, xem xét Du Miên, hai ngưòi nhìn nhau, cau mày. Hoắc Hương nhanh chóng tẩy uế cho cô, nhưng độc này mạnh quá, đã lan vô tim, e rằng khó sống. Nhưng dù vậy cũng phải mang Du Miên về, người Mộc Tộc, không thể để lưu lạc bên ngoài được. Do được truyền mộc tính thuần khiết, phần mộc tính trong người Du Miên càng mạnh, lấn át bức phá phong ấn của Tư Mộ. Trong hình ảnh mập mờ, ba cô, chị cô chết thảm. Ba kêu cô tìm Lương Chí Đức. Và...cô cố mở mắt nhìn xem tên hung thủ kia là ai. Là anh, Hàn Thiên đã moi tim ba, và chặt chân chị Mộc Miên.
Du Miên được đưa về Mộc Tộc, giọt máu cuối cùng của cố Tôn chủ Kỳ Nam. Cả Mộc Tộc đón cô, ai cũng có cảm xúc và nổi niềm riêng. 20 năm trước, khi Kỳ Nam làm tôn chủ, tính ông ôn hòa nên suốt trong những năm ông trị vì, Mộc tộc và các tộc khác sống hòa thuận, ngay cả loài người cũng không quấy rầy. Ông thích ngao du sơn thủy, ông cứu rất nhiều tộc khác, nên mọi người dù khác giống loài vẫn luôn kính trọng ông. Kỳ Nam yêu một con người, bỏ chức tôn chủ mai danh ẩn tích, cuối cùng bị chính loài người tham lam độc ác sát hại cả gia đình.
Tương truyền, Mộc Tộc nắm giữ kho báu quyền năng của sự sống, ai có được kho báu, sẽ có được thuốc trường sinh bất tử, bệnh tật bất khả xâm phạm. Bản đồ dẫn đến kho báu chỉ được truyền qua tôn chủ các đời. Từ khi Kỳ Nam rời đi, những tưởng bí mật bị chôn vùi theo, sẽ không còn cuộc săn lùng kho báu đẫm máu nữa. Nào ngờ tên tiến sĩ Hùng và Chí Đức đã hợp tác với nhau tìm kiếm phương thuốc trường sinh, lên kế hoạch gây ra thảm sát, mà Hàn Thiên vô tình lại là người đổ vỏ.
Du Miên trúng kịch độc, được đích thân tôn chủ hiện tại chữa trị. Hoàng Đàn dùng bột trầm, hòa cùng máu của mình tẩy uế, truyền linh lực Mộc Tộc cho Du Miên giải độc. Nhưng do máu của Du Miên bị lai máu của con người, nên tạm thời chỉ có thể tăng linh lực cho cô, dùng mộc khí ngăn cản độc bộc phá. Cơ thể Du Miên dần hồi phục, trở lại trạng thái ban đầu. Hoàng Đàn nhìn cô, giọt máu sót lại của người bạn thân thiết năm xưa, ông thương cảm cho cô bé côi cút, sống giữa loài người xấu xa, làm sao trường thọ. Tôn chủ trầm ngâm, đau đáu nhìn Du Miên, rồi lặng lẽ ra ngoài, phong ấn cửa phòng, ngăn ngoại bất nhập cho Du Miên tịnh dưỡng