Chí Dũng hẹn gặp Kinh Quốc cùng trao đổi tù binh. Hàn Thiên cũng đưa Du Miên đến, đứng ở một góc xa quan sát. Bà Liên bị bệnh đến giai đoạn cuối, bà ngồi trên xe lăn, tay vẫn truyền nước biển, được một y tá đẩy ra. Còn Chí Đức, hắn ta vẫn khỏe mạnh, có phần béo tốt. Do đã lập mưu sẽ bắt Kinh Quốc, nên cảnh sát đã mật phục khắp nơi. Sau khi y tá đẩy bà Liên về phía Kinh Quốc, đàn em hắn ta đẩy bà Liên về phía sau, còn hắn rút ra khẩu súng thuốc, bắn mũi tiêm vào vai của Chí Đức. Chí Dũng tưởng hắn bắn anh mình, nhanh như chớp, anh rút súng bắn về phía Kinh Quốc. Công an ào ra, đàn em phía Kinh Quốc đồng loạt rút súng, hai bên chỉa vào đối phương quan sát. Kinh Quốc khinh khỉnh, nghiêng nghiêng đầu nhìn Chí Dũng.
- Trao đổi đã xong, làm gì căng thế?
- Mày tiêm thuốc gì vào anh ấy.
- Chỉ là vài con vi rút gây ung thư thôi mà. Ông anh của đồng chí từng ký với tôi một hợp đồng. Tôi đi bắt con bé Du Miên giao cho hắn 1 ngày, tôi sẽ có con bé ấy luôn. Ấy thế mà hắn muốn chiếm cô ta làm của riêng, không chịu giao ra.
Chí Dũng cau mày nhìn Chí Đức, lúc này, hắn đang nhìn Kinh Quốc một cách căm thù vì phá hỏng kế hoạch của hắn.
- Anh hai! Anh bắt Du Miên làm gì?
- Hắn ta bảo máu con bé có khả năng trị bệnh. Con bé là dị nhân, người nó rất thơm. Thơm thì tao ngửi rồi, mùi trầm thơm thật. Nhưng cái tao cần chính là máu của nó.
- Anh hai! Anh có gì để nói không?
- Chí Dũng! Đúng là anh có nhờ Kinh Quốc tìm Du Miên. Dũng, Du Miên không phải người bình thường, cô ấy chính là người duy nhất nắm giữ tấm bản đồ. Nếu anh tìm được, em có biết nhân loại sẽ như thế nào không? Sẽ không có bệnh nào là nan y cả, không còn ai phải chết vì bệnh nữa. Anh vì cống hiến cho con người thôi.
- Hahaha! Thật nực cười. Bác dám nói bác không có tư tình? Khi tôi tới nhà, người bác trần như nhộng nằm trên sàn nhà trong phòng của con bé đó. Nửa đêm nửa hôm, bác vô phòng con gái người ta làm gì? Hay bác bị mộng du? Hahahaha
- " Kinh Quốc! Mày im đi, nếu mày còn muốn cứu mẹ mày "- Chí Đức nghiến răng nói
- Được, chuyện tôi với em bác đã xong. Giữ con bé ấy bác giữ rồi, đến lúc giao lại cho tôi theo như thỏa thuận.
- Nhưng tao không giữ nó. Mày cũng thấy tao bị đánh ngất, nó trốn đi rồi.
Chí Dũng đứng đó, nghe cuộc hội thoại của hai người, trong anh dâng lên loại cảm xúc tức giận tột độ. "Anh để Du Miên ở nhà, để cho cô an toàn, nào ngờ anh hai mình lại là tên sói đói đầy tham vọng. Chắc đêm đó cô bé sợ lắm, vậy rốt cuộc em đã đi đâu. Mắt Chí Dũng hằn lên tia đỏ, tay nắm thành đấm. Anh nhìn Chí Đức, giọng rít lên
- Anh hai! Tại sao Du Miên lại bỏ trốn, anh đã làm gì cô ấy?
Du Miên nghe xong chỉ biết há hốc. Đau lòng, căm phẫn, người mà ba cô tin tưởng giao phó lại là một tên đồi bại xấu xa như vậy. Du Miên liền xông ra, đứng giữa rừng súng đạn lên tiếng.
- Anh ấy muốn ngủ chung với tôi.
- "Du Miên!" - Chí Dũng và Chí Đức cùng gọi tên cô.
- Anh ấy nói lạnh, muốn tôi ngủ chung nhưng lại không chịu mặc đồ.
Nói xong, Du Miên xoay nhìn Kinh Quốc, cất giọng bình thản.
- Tôi không biết máu của tôi có cứu được bác hay không? Nhưng nếu cứu được, tôi cũng sẵn lòng thôi. Tôi không phải là món hàng để mấy người trao đổi.
- " Du Miên về với anh, anh sẽ bảo vệ em" Chí Dũng lên tiếng
- Chí Dũng! Em là người nắm bản đồ thật, chẳng phải anh muốn hủy nó sao, chi bằng giết em đi, mọi chuyện sẽ kết thúc
- Du Miên! Anh làm sao giết em? Anh không bao giờ dùng sinh mạng con người đánh đổi lấy hư danh.
- Anh biết em không phải là con người thực thụ mà. Anh muốn bắt Kinh Quốc, trừ gian diệt bạo. Em cho anh biết, em chính là em gái của Hàn Thiên, và không phải là con người.
- Du Miên! Em biết em đang nói gì không? Em đừng hờn dỗi nữa, theo anh về, mọi việc để anh lo. Ba của em tin tưởng anh hai, chắc chắn có lý do của ông.
- Ba của em chỉ kêu em đi tìm Lương Chí Đức, mà trên thế giới này, rất nhiều người tên đó. Ba em không tin lầm người, chỉ do em tìm không đúng.
Hàn Thiên ngạc nhiên, Lương Chí Đức, thì ra anh Thanh kêu cô tìm anh, vậy mà anh không biết. Hai người cũng không nói thẳng thắn với nhau, cuối cũng bao hiểu lầm xảy ra. Anh phì cười, đi đến đứng bên cạnh Du Miên.
- Em gái của Hàn Thiên! Ai dám đem đi.
- "Hàn Thiên! Mày cũng muốn tham gia." Kinh Quốc nghiến răng nói
- Hôm nay tôi chỉ đứng bên ngoài, hứa sẽ không tham gia. Nhưng đụng tới em gái tôi thì không được.
- "Anh! Em muốn cứu dì Liên." Du Miên nói với Hàn Thiên, rồi xoay qua nói với Kinh Quốc "tôi sẽ cho anh máu của tôi để cứu bác gái, nhưng anh phải hứa rằng không buôn gỗ, phá rừng nữa"
- Không buôn thì không buôn, dễ mà. Còn thiếu gì thứ để làm
Du Miên tiến về phía Kinh Quốc, chìa tay ra, " anh kêu y tá lấy máu của tôi đi, hình như bác chịu không nổi rồi".
Kinh Quốc vội xoay lại nhìn mẹ, quả thật bà Liên đang rất yếu, thở nặng nhọc, cố nhìn về phía hắn. Hắn vội lao lại, quì gối bên xe lăn. "Mẹ! Mẹ sao rồi"
- Quốc! Đừng làm sai nữa. Mẹ! Mẹ mệt rồi, đến lúc đi rồi.
- Mẹ, mẹ không sao đâu, con bé ấy đồng ý cho máu rồi.
Kinh Quốc xoay đầu nhìn y tá, hắn hét lên ra lênh "còn không mau lấy máu". Y tá run lập cập, mở giỏ y tế, lấy ra một ống kiêm tiêm. Nhưng bà Liên cố dồn sức nắm tay con trai thều thào
- Đừng có mù quáng nữa, làm gì có máu của ai trị được ung thư? Nghe mẹ, sau hôm nay con phải sống cho đàng hoàng, làm người tử tế. Có hứa cho mẹ an lòng không?
- Mẹ....mẹ....con...con hứa
Hắm nhìn mẹ đau xót, cố kiềm chế tiếng khóc. Bà Liên gật gù, nhắm mắt tay buông lơi. Trên khóe mắt rịn ra giọt lệ cuối cùng, miệng mỉm cười. Kinh Quốc khóc gục trên tay mẹ như đứa trẻ. Được một lúc, hắn lên cơn điên loạn, rút súng bắn loạn xạ vào cảnh sát mai phục, nhất là nhắm bắn Chí Dũng. "Mẹ đang bệnh, nếu Chí Dũng không bắt mẹ hắn trao đổi, biết đâu bà sẽ sống thêm được ít thời gian". Hắn điên cuồng xả đạn, không màng đến mọi người xung quanh.
Hàn Thiên che chắn Du Miên trong vòng tay, lặng lẽ ôm cô đi vào một góc khác. Hai bên hắc bạch đấu súng ác liệt. Cuối cùng bằng một phát nhắm chuẩn xác, Chí Dũng đã bắn ngay tim của Kinh Quốc, hắn khụy xuống, ôm lấy ngực đang phun máu ồ ạt. Kinh Quốc xoay nhìn mẹ mình, cố lết lại bên bà. Du Miên dằn khỏi tay Hàn Thiên, chạy ra đẩy xe lăn của bà Liên về phía Kinh Quốc. Hắn ngước nhìn cô phì cười cảm ơn. Hắn thở mệt nhọc, miệng húng hắng phun máu đầy mặt. Du Miên ngồi xuống, cầm tay hắn bao bọc bàn tay lạnh lẽo của bà Liên. Hắn gật gật, móc ra trong túi áo sơ mi con dấu trao lại cho Du Miên.
- Cô nhóc, coi như đây là món quà tôi tặng nhóc. Xin lỗi vì đã bắt nhóc năm xưa, và cảm ơn cho hiện tại.
Kinh Quốc khép mấy ngón tay Du Miên kẹp chặt con dấu, rồi từ từ gục xuống trên đùi của mẹ, tay buông thõng. Du Miên cảm thấy đau lòng cực hạn. Con người thật lạ, một tên giang hồ nổi tiếng gian ác, lại hi sinh vì mẹ mình. Còn một tiến sĩ mang tiếng cứu người, đạo mạo, vừa tham lam lại độc ác. Thật giả trắng đen lẫn lộn, cô còn có thể tin vào ai.
Chí Đức đi lại vỗ vai Chí Dũng
- Chúc mừng em đã lập đại công.
Chí Dũng đanh mặt nhìn anh hai, rồi xoay nhìn Du Miên, cánh tay anh run run ướt đẫm máu, vì Anh cũng bị Kinh Quốc bắn trúng ngay bả vai.
- Du Miên theo anh về. Kinh Quốc chết rồi, sẽ không ai làm hại em nữa.
- Anh lầm rồi! Kinh Quốc chỉ muốn cứu mẹ, anh ấy không hại gì tôi cả. Người có mưu đồ chính là anh trai của anh.
- Em theo anh về, chúng ta nói chuyện cho rõ.
- Còn chưa rõ sao, tôi là em của Hàn Thiên. Anh đã diệt được Kinh Quốc, tiếp theo sẽ là Hàn Thiên, rồi tới tôi.
Chí Dũng nhợt nhạt, bắt đầu hoa mắt vì mất máu. Anh đi lại gần Du Miên, Du Miên lùi lại, đứng nép bên Hàn Thiên. Chí Dũng phì cười.
- Ngay từ đầu, chẳng phải em nói không có quan hệ với Hàn Thiên hay sao. Hắn là tên trùm xã hội đen, hắn muốn độc bá thiên hạ. Du Miên, hắn đang lợi dụng em lấy bản đồ. Tôi thì không.
- Em tôi tự tôi biết chăm sóc, không cần đội trưởng quan tâm hộ. Đội trưởng nên về làm việc lại với anh mình. Ngủ với trẻ vị thành niên là phạm tội ấu dâm
Nói xong, Hàn Thiên nắm tay Du Miên dắt đi lại xe, rời đi. Chí Dũng ôm vai nhìn theo, anh húng hắng, hộc ra máu tươi và ngất xỉu.