Du Miên tỉnh lại đã là chuyện của một tuần sau. Giờ đây, Du Miên là con người thực thụ, mang trái tim và máu của loài người. Nhưng trí nhớ thì đã bị xóa sạch. Nếu đối với loài người, não bộ là nơi thu nạp kí ức, thì ở Mộc tộc, máu chính là nơi tiếp nhận thông tin, lưu vào bộ nhớ là trái tim. Du Miên đã được thay máu, nên với cô bây giờ quá khứ chỉ như tờ giấy trắng. Cô tỉnh lại, thấy mình đang nằm ở một nơi quen thuộc, nhưng không biết là mình đang ở đâu. Đang ngơ ngác cố nhớ thì Mộc Miên bước vào, nở nụ cười hiền dịu chào em gái.
- Em tỉnh rồi à, qua uống chén canh tuyết liên đi.
- Chị, chị là??? Đây là đâu, em đang ở đâu.
Mộc Miên nhìn em thoáng buồn, đi đến bàn trang điểm, cầm lấy chiếc gương đi tới ngồi trên giường cạnh Du Miên, cô đưa gương lên cho hai chị em cùng soi.
- Em tên là Du Miên, chúng ta là chị em song sinh, em xem mình có giống nhau không?
- Giống, rất giống. Thì ra mình sinh đôi.
Du Miên nhoẻn miệng cười, sờ lên mặt mình, rồi sờ vào gương bên phần mặt của Mộc Miên, cảm thấy thích thú. Mộc Miên nhìn em mình đăm chiêu, thở dài. Cô đi lại bàn cầm chén canh tuyết liên mang lại cho Du Miên.
- Em ăn đi cho nóng.
Du Miên cầm chén canh, gật đầu cảm ơn chị, rồi từ tốn múc ăn. Ăn một lúc, như sực nhớ gì đó, cô ngước mặt nhìn Mộc Miên hỏi:
- Em bị gì mà không nhớ gì hết vậy chị? Gia đình chúng ta còn ai nữa không?
- Gia đình mình bị cướp, ba vì giằng co với cướp nên bị giết chết, em đã chứng kiến toàn bộ sự việc, có lẽ sốc quá nên mất trí nhớ. Mẹ đã qua đời khi sanh chúng ta. Và hiện giờ, mình còn có một người anh họ. Tuy là anh họ, nhưng ơn của anh ấy như cha của chúng ta vậy.
Du Miên há hốc ngạc nhiên, nhưng vì sao tim cô dửng dưng khi nghe Mộc Miên kể về gia đình, cứ như chuyện của một người xa lạ. Nhưng khi nghe nhắc đến ông anh họ tốt như cha, tim cô lại nhói lên cái đau âm ỉ. Du Miên nhăn mặt, ôm lấy ngực mình. Mộc Miên hoảng hốt, lấy chén canh đặt xuống bàn, vuốt vuốt lưng cho em:
- Em sao rồi, đau ở đâu?
- Em đau tim, em khó thở, tức ngực quá
Mộc Miên cau mày " quái lạ, Du Miên đã được thay máu, vì sao vẫn tức ngực? Có nên cho Hàn Thiên biết? Anh biết lại lo, mà không nói thì mình biết làm sao?" Đang rối rắm tìm cách, chợt cánh cửa bật mở, Thần Phong bước vào với gương mặt lạnh tanh, nhìn hai chị em Mộc Miên, Du Miên. Anh đi đến, nói nhỏ vô tai Mộc Miên, thấy cô chấn động nhìn anh, Thần Phong gật gật, rồi đi ra ngoài. Mộc Miên vỗ vỗ tay Du Miên nhìn em gái hỏi nhỏ.
- Du Miên! Trước kia em có quen một người bạn, nhưng anh trai của người này từng có ý xâm phạm em. Anh họ của mình đã giết người anh đó. Nên bạn em và anh trai của mình đang là kẻ thù. Giờ người bạn đó muốn gặp em, em có gặp không?
- Người bạn đó có làm gì tổn thương em và gia đình chúng ta không?
- À, cái này thì không.
- Được, vậy em gặp. Ai làm người nấy chịu. Nếu anh ấy là bạn em, cũng chỉ là gặp mặt hỏi thăm thì sao lại không chứ. Huống chi, không thể từ mặt nhau vì sự việc mà bạn em không làm.
Mộc Miên ngạc nhiên nhìn em. "đúng là máu của Thiên Tộc có khác, Du Miên thông minh, và biết suy nghĩ hơn". Mộc Miên nắm lấy tay em gái, xoa xoa.
- Được, chị kêu hắn vô gặp em.
Mộc Miên ra ngoài, lát sau Chí Dũng bước vô, anh tính để cửa mở, nhớ tới Du Miên vẫn đang bệnh, nên quyết định đóng cửa. Du Miên nhìn thân ảnh trước mặt, có chút quen thuộc nhưng tình cảm rất hời hợt:
- Du Miên! Em sao rồi, khỏe hẳn chưa?
- Em khỏe, nhưng em không nhớ anh.
- Không sao, không nhớ anh thì mình làm quen lại từ đầu.
Chí Dũng đứng lên, chìa tay về phía Du Miên:
- Chào Em! Anh là Chí Dũng, đội trưởng đội cảnh sát.
- Chào anh, em là Du Miên. Hihi
Hai người bắt tay cùng cười thật sảng khoái. Từ sau khi Chí Đức mất, Hàn Thiên vì cứu Du Miên mà hi sinh, anh cũng không truy bắt Hàn Thiên nữa. Anh về lại trong Nam, tiếp tục công việc. Được tin Du Miên tỉnh lại, anh lại bay ra hỏi thăm cô. Cơ thể Du Miên không còn mùi trầm, làn da cũng hồng hào hơn. Chí Dũng an tâm, "cô bé không nhớ cũng tốt, quá khứ quá đau thương thì quên đi cũng là giải pháp. Anh sẽ có cơ hội chinh phục em ngay từ đầu, Du Miên." Chí Dũng trò chuyện với Du Miên rất hợp rơ vui vẻ, nhưng anh không thể ở lâu, nên chiều tối cáo từ về khách sạn.
Tôn chủ của Mộc Tộc đã chết, Mộc Miên là con gái duy nhất của cố tôn chủ đời trước, nên cô lên làm tôn chủ. Mộc Miên đồng ý, cô muốn bí mật về cây Sự Sống mãi mãi bị chôn vùi. Du Miên đã thay máu nên không giữ được bản đồ. Còn Mộc Miên, chỉ khi gặp được người cô thật sự yêu thương trao thân, thì bản đồ sẽ xuất hiện. Nếu không, Mộc Miên nguyện cả đời ở vậy bảo vệ em gái, chăm sóc Hàn Thiên. Vì Mộc Miên biết rằng, trên thế gian này sẽ không có Hàn Thiên thứ hai, mà trong lòng anh ấy chỉ có Du Miên.
Du Miên đi dạo xung quanh, hít thở không khí trong lành. Cô lang thang trên cánh đồng hoa thạch thảo tím biếc, cảm thấy bình yên. Xa xa bên sườn đồi, có mái nhà tranh be bé, Du Miên thấy lạ, bèn đi lại xem xét. Ngôi nhà bằng gỗ, hai gian đơn sơ, sạch sẽ, thoang thoảng mùi xạ hương nồng ấm. Du Miên hít hà, mùi xạ hương vương vấn, một vài hình ảnh chớp lóe. Thân ảnh người đàn ông ôm cô, lưng anh đầy máu. Gương mặt lạnh nhạt, tà mị, lời nói dịu dàng quan tâm. Tim Du Miên đập loạn, đầu đau buốt. Cô ôm đầu, ngồi thụp xuống thở dốc. Bên ngoài, thân ảnh người đàn ông cau mày, khi phát hiện có người lạ đột nhập. Anh đanh giọng quát to:
- Ai đó?
Du Miên hốt hoảng, vội đứng lên, mặt tái nhợt nhìn thân ảnh đang đứng ngay cửa. Người đàn ông đứng đó, vóc người cao gầy, ưu nhã, gương mặt điển trai lạnh lùng nhưng....đầu tóc bạc trắng. Bao kí ức chập chờn lại nhảy múa trong đầu, hốc mắt của Du Miên đong đầy lệ mà cô cũng không hiểu, chỉ biết cô muốn khóc, rất muốn khóc cho thỏa uất ức. Thế là Du Miên ôm lấy trái tim đang thình thịch của mình, khóc ngon lành. Lần này đến Hàn Thiên kinh ngạc, anh chạy đến ôm lấy bả vai cô gái, cúi đầu nhu tình nhìn cô.
- Em sao vậy, đau ở đâu?
Du Miên ngước đôi mắt đỏ ngầu vì nước mắt, vô thức sờ lên gương mặt quen thuộc mà cảm thấy đau lòng. Cô không hiểu cảm xúc này là gì, nó rất mãnh liệt và đau nhói trái tim. Người đàn ông này, mùi hương này sao thân quen và ấm áp quá. Tim Du Miên càng mệt, co bóp nghẹt thở. Cô rất muốn hỏi anh ta, nhưng vừa mở miệng cố thở thì trước mặt tối sầm. Trước khi ngất, chỉ nghe loáng thoáng anh gào tên cô thật to.
- Du Miên! Em sao vậy? Em không được phép đi trước anh, Du Miên!