Chúng ta, tuổi 17

Chương 4

Reng~Reng~Reng

Chiếc đồng hồ kêu lên inh ỏi đánh thức tôi khỏi giấc ngủ chóng vánh đầy mệt mỏi. Hôm qua tôi đã phải thức đến 2 giờ sáng để chuẩn bị đủ các thứ trên đời. Vào cấp ba rồi nên thời gian của tôi bị ảnh hưởng ít nhiều . Từ lịch đi làm, lịch đi học,… tôi đều phải sắp xếp lại tất cả. Quá là mệt mỏi.

Dắt xe ra khỏi cổng nhà, tôi đón nhận cơn gió đầu thu hơi se lạnh. Nền trời trong xanh lác đác vài gợn mây trông thật yên bình làm sao. Cơn mưa cuối mùa hôm qua đã tô điểm cho sắc trời hôm nay càng thêm xinh đẹp. Tôi ngồi trên yên xe rong ruổi đến nhà nhỏ bạn

-Linh ơi, Linhhhh!

Một bóng hình nhỏ nhắn xuất hiện sau cánh cửa lớn. Trên môi còn vẽ một nụ cười tươi rói. Linh là bạn thân tôi. Chúng tôi quen nhau từ hồi còn học mẫu giáo, thân với nhau qua một tai nạn mà tôi phát hãi mỗi khi nhớ lại. Cái tiết thực hành mĩ thuật hồi lớp ba để lại ấn tượng cho cả tôi lẫn nó. Lần ấy tôi được xếp chung nhóm với Linh. Loay hoay với đống dụng cụ thế nào mà khi tôi ngó qua nó lại làm rơi con dao xuống tay tôi. May có trời thương trời độ chứ không tôi mất một ngón tay rồi. Đến giờ tôi vẫn nhớ y nguyên cái khuôn mặt hoảng đến không còn giọt máu nào của nó. Dù sau đó tôi có an ủi dỗ dành đủ thứ nhưng nó cứ khóc mãi, rồi từ đấy chúng tôi thân nhau. Quá là duyên phận. Thương Linh.

Ngồi sau lưng tôi Linh huyên thuyên đủ thứ chuyện, cũng vui tai. Một buổi sáng có nó đã ý nghĩa hơn rất nhiều rồi

-Mày đã ăn sáng chưa Lam?

Đang thao thao bất tuyệt tự dưng Linh hỏi cái tôi cũng khựng lại đôi chút.

-Ừm, chưa. Sao thế?

-Tao cũng chưa. Tí ghé đâu mua ổ bánh mì ăn nha, đói quá.

Nó nhõng nhẽo đòi tôi, thỉnh thoảng nó cũng thế. Không đâu tự dưng lại mè nheo nhưng tôi vẫn im lặng chiều theo, dù gì cũng đói.

-Sao mày không gọi tên thật của tao đi? Sao cứ Lam mãi thế? Tao có tên thế đâu?

Câu chuyện tiếp tục với tôi là người đặt câu hỏi

-Lam nghe cũng hay mà. Cũng tiện nữa hihi

Tôi chẳng biết tại sao nó lại gọi tôi như thế hay chỉ đơn giản là “tiện” thôi, chắc thế.

Chiếc xe dừng lại tại cổng trường rộng lớn. Tôi dúi vội đồng 20k vào tay nó

-Tao đi cất xe mày ra quán mua đi, hộ tao luôn, không rau nhé!

Tôi nói vội rồi nhanh nhẹn dắt xe vào sân trường. Trường rộng quá, có khi phải gấp đôi trường cũ tôi đấy. Phải dắt bộ một đoạn khá dài mới đến nhà xe. Lúc trở ra thì tôi thấy Linh đứng giữa sân trường, ổ bánh mì nằm ngay dưới chân nó, còn nó thì như co rúm lại trước ba người trước mặt. Tôi vội vàng chạy đến, tính cái Linh vốn đã nhát sẵn giờ mà còn bị làm khó dễ thì tôi chẳng dám tưởng tượng nó sẽ như thế nào

-Xin, xin lỗi. Em, em không cố ý. Em…

-Đi đứng mà mắt mũi để đâu thế. Không để ý người khác à. Em..

-Linh, sao đấy?

Đấy là hai câu tôi nghe được khi chạy đến. Cô gái đứng trước mặt kia là khóa trên của tôi. Kim Ngân 11A2, đó những gì có trong bảng tên in trên áo.

-Ai đây? Bạn em à? Đi đứng không đàng h..

-Thì chị được xin lỗi rồi còn gì?

Tôi chặn đứng câu nói của Ngân, để lại trên khuôn mặt xinh xắn cái nhíu mày khó chịu

-Chị cũng có bị làm sao đâu. Còn đòi gì nữa. Sai thì cả hai cùng sai chứ tại sao chị lại nói mỗi bạn em thế? Tính ra bọn em mới thiệt hại hơn chị đó. Nhìn xem .

Tôi nói rồi nhướng mày xuống đống bánh mì vương trên đất. Ngân định nói gì đó nhưng thôi rồi vùng vằng bỏ đi. Ôi thôi, tôi còn định làm gì ư?

Nhặt lại đống đổ vãi đó, kéo tay con bạn rời khỏi chứ ai mà rảnh đứng đó mà cãi lí nữa. Nhìn lại Linh, nó sắp khóc rồi. Haizz, mới sáng sớm mà xui thế. Lúc ngoảnh lại tôi bỗng nhận ra có ai đó quen quen. Chàng trai đó hình như tôi đã gặp ở đâu rồi. Long 11A2, đúng là rất quen.

Chúng tôi rủ nhau ra cổng trường bỏ bụng cái gì đó trước lễ khai giảng. Trường và Ngân đang trò chuyện cái gì đó rất rôm rả, còn tôi lại lạc vào đâu đâu trong gió trời mát mẻ.

- Xin, xin lỗi. Em, em không cố ý…

Một cô gái nhỏ nhắn lỡ va vào người Ngân, lúc này nhìn hai người họmà tôi toát cả mồ hôi dẫu trời đã đổ gió. Người thì lo sợ nói không thành lời, người lại đứng bất động, tức đến run người. Ngân ngại bẩn, và điều này khiến cô nổi nóng. Tôi biết nên chẳng nói gì. Chỉ thấy Linh, tên trên áo em ấy, đang hoảng hốt, lúng túng không biết làm thế nào

-Đi đứng mà mắt mũi để đâu thế. Không để ý người khác à….

-Linh, sao thế?

Một câu nói cắt đứng lời dang dở của Ngân. Mái tóc hơi ngả vàng búi lả lơi phía sau, sống mũi cao cùng vài chấm tàn nhang. Là em. Cô nàng “I love you to the moon and back” tôi gặp hôm qua ở quán café.