Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 17

Cảnh Nhuế hiểu phong tình, tất nhiên sẽ để Vân Hân và Giản Dịch chung phòng. Dù sao thì lần này đi chơi, cô và Trì Gia chính là kỳ đà cản mũi, không lẽ bây giờ kỳ đà lại khiến người ta đôi lứa tách ra nữa thì kỳ cục quá đi.

 

Trì Gia bất mãn với Cảnh Nhuế, nàng tiến đến kéo tay Giản Dịch, "Tôi và Giản Dịch chung phòng là được."

 

Cảnh Nhuế không nhanh không chậm, nói với Trì Gia, "Vừa vặn đêm nay có thời gian, chúng ta bàn bạc phương án thiết kế ha."

 

Đối với sự sắp xếp "vô lý" này, Trì Gia dự định thà chết chứ không chịu khuất phục, nào ngờ Giản Dịch lại cười phụ họa, "Được, Tiểu Gia cậu cùng chị Cảnh Nhuế ở chung phòng đi, mình cũng có vài việc muốn thỉnh giáo Vân Hân."

 

"Vậy đi. " Vân Hân cũng mở miệng, "Cảnh Nhuế, cậu chăm sóc Tiểu Gia nha."

 

Trì Gia khóe miệng giật giật, rõ ràng là nàng đi chơi sao tự nhiên biến thành đi tăng ca rồi? Ba người này tự nhiên hẹn nhau, rồi ý kiến cũng tự nhiên giống nhau, Trì Gia tự nhiên thấy giận á, đến cả Giản Dịch cũng không theo phe mình nữa.

 

Nhưng kết quả rõ ràng, ba người đồng ý, một người phản đối, Trì tiểu thư phản đối không có hiệu lực.

 

Cuối cùng, vẫn là Trì Gia ở cùng phòng với Cảnh Nhuế, Vân Hân và Giản Dịch một phòng. Bày biện hành lý xong xuôi, bốn người cùng nhau đến nhà hàng nổi tiếng nhất ăn bữa tối.

 

Lần này tới núi Phong, chủ yếu là để ngày mai ngắm mặt trời mọc. Cho nên sau bữa cơm tối, bọn họ chỉ đi dạo vòng quanh thị trấn dưới chân núi một chút thì trở về khách sạn nghỉ ngơi.

 

Lại là khách sạn, lại chỉ có nàng và hồ ly tinh.

 

Trì Gia nhìn cái giường rộng thênh thang đủ chỗ cho 4 người ngủ không chút khách khí nói với Cảnh Nhuế: "Tôi ngủ trên giường còn cô ngủ sofa đi nha."

 

"Tại sao?"

 

"Tôi đã nói không muốn cùng phòng với cô, ai cho cô tự ý..." Trì Gia nói, thanh âm yếu đi, bởi vì Cảnh Nhuế đang tiến gần tới mặt nàng, ánh mắt của hai người trừng trừng đối diện cùng một chỗ.

 

"Ý của tôi là giường rất lớn, có thể đủ chỗ cho hai chúng ta."

 

Trong phòng, ánh đèn ngủ vàng vàng ấm áp dễ dàng khiến bầu không khí trở nên ám muội, hai người nhìn mặt nhau, kỳ thực đáy lòng đều suy nghĩ đến chuyện đêm đó.

 

Cảm xúc mãnh liệt, hưởng thụ, thậm chí không nhịn được.

 

Tim đập thình thịch, Trì Gia đẩy Cảnh Nhuế ra, giữ khoảng cách với cô, nàng sợ cô đến gần quá, bản thân lại kích động, lại không khống chế được mà cùng hồ ly tinh dây dưa.

 

"Tôi đồng ý chung phòng với cô là giữ thể diện cho Tiểu Dịch, không phải muốn cùng cô… làm cái kia." Lúc nói đến cái kia, Trì Gia cảm thấy tột cùng xấu hổ.

 

"Tôi có nói là muốn cùng cô lên giường sao?" Cảnh Nhuế cười lạnh nói, cô xoa xoa cổ, xoay người hướng về ghế sô pha, "Đêm nay tôi ngủ trên sofa, cô ngủ giường."

 

Nhìn bóng lưng của Cảnh Nhuế, Trì Gia đột nhiên có chút khó xử.

 

Cảnh Nhuế ngồi xuống sofa, sau gáy có chút ngứa, cô đưa tay sờ sờ, từ cổ đến bả vai, như là bị cái gì cắn. 

 

Trì Gia ở một bên chỉnh lý vali quần áo và đồ dùng cá nhân, ngẩng đầu thấy Cảnh Nhuế cau mày, tựa hồ đứng ngồi không yên, muốn hỏi cô làm sao vậy, nhưng vẫn là không dám mở lời quan tâm.

 

Càng ngày càng ngứa, Cảnh Nhuế kéo cổ áo xuống, mới phát hiện trên người nổi lên không ít mẩn đỏ.

 

"Cô có cần vào nhà vệ sinh không? Nếu không thì tôi đi tắm á." Trì Gia cầm áo ngủ đi ra, một mặt lãnh đạm hỏi Cảnh Nhuế, định thần nhìn lại trên người đối phương, tựa hồ không đúng lắm, "Cổ cô làm sao vậy?"

 

"Hình như bị côn trùng cắn."

 

"Lại đây tôi xem chút." Trì Gia ném áo ngủ lên giường, đi tới bên cạnh Cảnh Nhuế, vén tóc của cô lên, sau gáy với vai đều đỏ bừng, đích thực là bị côn trùng cắn. Trì Gia bắt lấy tay Cảnh Nhuế, "Cô đừng có gãi nữa coi, cành gãi càng nghiêm trọng, cũng lớn tuổi rồi mà sao mấy chuyện cỏn con vậy còn không biết?"

 

"Cô mới nói tôi cái gì?" Cảnh Nhuế lạnh lùng trừng mắt với Trì Gia, cũng sắp đến 30 tuổi rồi nên Cảnh Nhuế đối với tuổi tác đặc biệt mẫn cảm, "Trì Gia, cô không cần hợp đồng nữa đúng không?"

 

Trì Gia kinh sợ, sờ sờ sống mũi, nói sang chuyện khác, "Ờ thì, cũng không nghiêm trọng, bôi chút thuốc mỡ là được."

 

Năm ngoái theo công ty công tác, Trì Gia cũng đã tới nơi này leo núi, mùa hạ vùng này muỗi nhiều, lúc đó cũng có đồng nghiệp bị chích qua, giống hệt bộ dạng Cảnh Nhuế lúc này.

 

Trì Gia vốn muốn đi tắm, mặc kệ chuyện vô bổ này, nhưng đấu tranh tư tưởng một lúc, nàng vẫn là cầm điện thoại di động lên chuẩn bị đi ra ngoài mua thuốc.

 

"Muộn vậy rồi mà cô còn muốn đi đâu?" Cảnh Nhuế gọi lại Trì Gia.

 

Trì Gia cúi đầu đổi giày ngoài cửa, không nhịn được trả lời Cảnh Nhuế, "Đi mua thuốc cho cô, cũng tại cô rộn chuyện."

 

Cảnh Nhuế ngẩn ra, rồi thật nhanh đứng dậy, đổi giày cao gót, "Tôi đi với cô, muộn quá rồi."

 

Trì Gia liếc Cảnh Nhuế một cái, "Chà, nói y như rằng cô đang giúp đỡ tôi nhỉ."

 

Mắt trợn trắng vậy mà cũng nom đáng yêu phết, Cảnh Nhuế giương môi cười, đột nhiên tâm huyết dâng trào đưa tay lên nhéo mặt Trì Gia, tuổi trẻ thật tốt quá, mặt mày mềm mại lại co dãn, chạm vào thật thoải mái.

 

"Đừng có chạm vào tôi..." Trì Gia ghét bỏ muốn tránh ra, mặt bị nhéo nói năng cũng không lưu loát, có điều thấy dáng vẻ Cảnh Nhuế cười vui như thế Trì Gia cũng khó chịu cười cười, còn nhỏ tiếng mắng, "Bệnh thần kinh!"

 

Cũng đã gần khuya, không ít tiệm thuốc đều đóng cửa, Trì Gia và Cảnh Nhuế đi vòng vòng mười mấy phút, rốt cuộc tìm được một cửa hàng bán 24/24.

 

Mua thuốc, hai người lại trở về.

 

Thị trấn cổ dưới chân núi Phong đã có hơn trăm năm lịch sử, bởi vì những năm gần đây tuyên truyền thoả đáng, du khách càng ngày càng nhiều. Những tảng đá xanh bên đường, mỗi một khối đều lưu lại dấu vết của tháng năm, trên đường mới mở không ít quán xá cách điệu, vừa cổ xưa vừa lãng mạn.

 

Trì Gia thích đi dạo phố cổ, có lúc những kiểu kiến trúc cũ này sẽ giúp nàng tìm được linh cảm thiết kế.

 

Bầu trời đen như nhung, những vì sao sáng ẩn hiện. Mặc dù đã khuya, nhưng trên đường vẫn thấy được đôi lứa vai kề vai đi bên nhau, nơi này chính là nơi lí tưởng để hẹn hò.

 

Đi trên đường, Cảnh Nhuế quay đầu nhìn về phía Trì Gia, nàng đang nhìn ngắm xung quanh, trong tay cầm theo thuốc túi, tẻ nhạt và ấu trĩ vung qua vung lại.

 

"Cô nhìn tôi chằm chầm làm gì?" Trì Gia tiêu sái mà quay đầu, hồ ly tinh quả nhiên đang nhìn nàng.

 

"Thật không ngờ, cô vậy mà cũng tốt bụng ghê."

 

"Tôi chính là như vậy, ai như cô." Dù sao thì nàng cũng không thuận mắt ả hồ ly tinh này cho lắm.

 

Phía trước đèn đường hỏng một cái, đường phố trở nên tối tăm.

 

Trầm mặc chốc lát, Cảnh Nhuế đi chậm lại, gọi "Trì Gia..."

+

"Cái gì?" Trì Gia quay đầu lại, tia sáng mỏng manh chiếu lên người Cảnh Nhuế, thế mà khuôn mặt ấy của cô lại càng đẹp hơn.

 

Cảnh Nhuế quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Trì Gia, "Tôi đột nhiên có chút thích cô, làm sao bây giờ?"

 

Bỗng dưng nhận được lời bày tỏ như thế? Miễn cưỡng xem như là nàng vừa được tỏ tình đi. Trì Gia đầu tiên là ngẩn người, cái gì gọi là "đột nhiên có chút thích"? Nàng xem thường cười, "Mấy lời này của cô để dành tán tỉnh người khác đi. Chị đây không có dễ dụ như vậy."

 

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

 

"Không nghĩ đến hẹn hò bạn gái hả?" Vừa đi, Cảnh Nhuế câu được câu không cùng Trì Gia trò chuyện, "Kỳ thực yêu đương với phụ nữ thoải mái hơn đó. Dù sao, cùng giới tính thì sẽ hiểu nhau hơn."

 

"Thôi đi, thích phụ nữ phiền phức lắm." Trì Gia một giây sau liền phản bác Cảnh Nhuế, "Hơn nữa, tôi đối với phụ nữ không có hứng thú... Đề tài này tôi không có cách nào tán gẫu với cô, bởi vì chúng ta không cùng một loại người."

 

Lên giường làm yêu với phụ nữ rồi mà cứ mở miệng ra bảo không có hứng thú với phụ nữ, Cảnh Nhuế đối với lời giải thích của Trì Gia đưa ra lời bình: "Nói một đằng làm một nẻo."

 

Trì Gia: "Tôi không có!"

 

Trong ngõ hẻm đột nhiên lao ra một con chó hoang, hướng về phía Trì Gia và Cảnh Nhuế sủa inh ỏi, "Gâu! Gâu! Gâu! "

 

Đường phố đang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng động lớn, có chút khiếp người.

 

Cảnh Nhuế sợ hết hồn, kéo tay Trì Gia, mấu chốt là Trì Gia cũng sợ, kết quả hai người lôi kéo nhau, quay đầu bỏ chạy.

"A ——" Lúc chạy không cẩn thận chân Cảnh Nhuế vấp phải đá trên đường.

 

"Cô lại làm sao đấy?" Trì Gia ôm lấy eo Cảnh Nhuế, đỡ cô, "Già đầu rồi mà còn sợ chó."

 

"Tính ra cô chạy còn nhanh hơn tôi nữa á."

 

"..." Trì Gia không còn lời nào để nói, vừa nãy nếu không phải nàng lôi Cảnh Nhuế chạy, Cảnh Nhuế cũng không đến nỗi đau chân, "Ai kêu cô mang giày cao gót!"

 

Cảnh Nhuế chậm rãi dịch bước chân, bị đau.

 

"Còn đi được không đó?" Trì Gia nhìn chằm chằm chân Cảnh Nhuế, trong lòng vẫn là không nhịn được mắng, đi chơi còn bày đặt mang giày cao gót? Bình thường bước đi đã vất vả, khỏi nói trật chân càng khó đi cỡ nào.

 

Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, đơn giản không đi, nói, "Đau quá, không đi được, cô cõng tôi nha."

 

Trì Gia liếc Cảnh Nhuế, "Không phải là cô cố ý đó chứ?"

 

"Cô không kéo tôi chạy thì tôi đã không bị đau chân."

 

Trì Gia trong miệng lại linh tinh mắng hai câu, giằng co một trận, nàng đưa túi thuốc đang cầm trong tay cho Cảnh Nhuế, lòng không cam tình không nguyện đến trước mặt Cảnh Nhuế hạ thấp lưng, "Lên đây đi."

 

Cảnh Nhuế nhìn tấm lưng thon gầy của Trì Gia, ngây người, cô cũng chỉ tính đùa một chút, không nghĩ tới Trì Gia thật sự khom người xuống. Nếu đã có đãi ngộ vip pro như vậy thì cô đây cũng sẽ không khách sáo.

 

Về khách sạn cũng không đến 10 phút, Cảnh Nhuế cũng rất nhẹ, Trì Gia vác lên cũng không mấy lao lực. Bước trên đường nhỏ rải đá xanh cũ kĩ, nàng cõng Cảnh Nhuế đi qua những căn nhà cổ kính, chậm rãi và điềm nhiên.

 

Cảnh Nhuế nằm nhoài trên lưng Trì Gia, tựa như một cái ôm lạ lùng, tư thế rất thân mật. Cô cụp mắt liếc nhìn mặt Trì Gia, người kia thật nghiêm túc, Cảnh Nhuế nhìn chăm chú một lúc lâu, có chút thất thần.

 

Trước mặt vừa vặn có một đôi tình nhân lướt qua, người nam cũng đang cõng người nữ, Trì Gia đột nhiên cảm thấy nàng và Cảnh Nhuế như vậy, đặc biệt giống một đôi. Có chút ám muội.

 

Vùng núi, gió đêm thổi thật thoải mái, cũng thổi rối loạn tóc của Trì Gia, Cảnh Nhuế thay Trì Gia vuốt gọn, hỏi, "Tôi có nặng không?"

 

Trì Gia không nể mặt mũi, nói: "Cực kì nặng."

 

"Có biết tại sao hay không?"

 

Trì Gia không trả lời Cảnh Nhuế, tiếp tục đi.

 

Cảnh Nhuế cười, tiến đến bên tai Trì Gia, "Bởi vì ngực của tôi lớn hơn cô."

 

Trì Gia: "..."

 

Lại chọt nỗi đau của mình, có ngực bộ ghê gớm lắm sao? Trì Gia đáy lòng thừa nhận hồ ly tinh rất đầy đặn, nhưng ngoài miệng tuyệt không thỏa hiệp, "Cô đừng có mà khoe khoang, tôi cũng từng chạm qua rồi..."

 

Một lời còn chưa nói hết, Trì Gia rơi vào trầm mặc, các nàng đàm luận đề tài này, có chút không thích hợp.

 

Cảnh Nhuế nhìn thấy gò má Trì Gia thoáng ửng hồng. Cô vẫn tưởng rằng da mặt Trì Gia còn dày hơn tường thành, kết quả đêm đó cô chỉ vừa chạm tới, Trì Gia mặt đã đỏ như trái táo chín.

 

Liền nghĩ tới đêm đó, trước sau không quên được.

 

Cảnh Nhuế không nhịn được dùng ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua mặt Trì Gia, không những không hạ nhiệt độ, trái lại càng ngày càng nóng.

 

"Cô làm gì..." Lúc đầu ngón tay của người kia vừa tiếp xúc với da nàng, Trì Gia trong lòng tê tê dại dại, đặc biệt là các nàng như thế gần sát nhau, Cảnh Nhuế đụng vào nàng, nàng bắt đầu căng thẳng không dễ chịu. Hồ ly tinh lại đang trêu chọc nàng…

 

Cảnh Nhuế dùng hai tay vòng qua cổ Trì Gia, nhẹ giọng hỏi, "Cô đang nghĩ điều gì mà mặt lại hồng lên như thế?