Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

Chương 84

Thời gian nhanh chóng trôi qua, cuộc sống phụ nữ mang thai của Tiết Tiểu Tần không có khoa trương như cô thấy trong TV và sách, trái lại, chỉ cần không ngửi thấy mùi dầu mỡ thì mọi thứ đều giống như lúc cô chưa mang thai. Ngoại trừ việc cô ăn nhiều, ngủ nhiều nhưng không béo, chỉ mượt mà hơn trước một chút, gương mặt mũm mĩm rất là dễ thương.

Mỗi ngày cô đều rạng rỡ, nói ra cũng không có người tin trên thế giới này sẽ có phụ nữ mang thai thoải mái như vậy!

Mặc dù mang thai nhưng Tiết Tiểu Tần cũng không quên Hoắc Lương. Nhưng bạn hiểu đấy, nhiều phụ nữ mang thai không nhịn được cơn thèm ngủ, có lúc cô đang trò chuyện với Hoắc Lương thì cúi đầu ngủ gục, sau khi tỉnh lại mới phát hiện bản thân nằm trên giường. Hoắc Lương biểu hiện rất bình tĩnh giống như anh đã tiếp nhận sự thật này. Điều này làm cho Tiết Tiểu Tần có chút vui vẻ lại có chút lo lắng.

Cô không thể xác định Hoắc Lương là thật sự tiếp nhận hay chỉ biểu hiện cho cô xem. Từ ngày cô mang thai tăng dần, Hoắc Lương càng ngày càng không biết nói chuyện. Tuy rằng anh không thích nói chuyện nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, một ngày chẳng nói được mấy câu. Ngược lại, anh chăm sóc cô cực kỳ tốt. Mỗi tháng đi khám thai, bác sĩ đều hâm mộ sắc mặt hồng hào của cô.

Tiết Tiểu Tần ngồi trên giường ngáp một cái, mang thai vào tháng thứ chín cô càng cảm thấy thèm ngủ. Mỗi ngày ngủ no giấc thì tỉnh, tỉnh dậy thì ăn, rất hiếm khi cô có thể xem hết chương trình tống nghệ mà không ngủ gật. Vừa nghĩ như vậy cũng không thể trách Hoắc Lương, thời gian cô tỉnh quá ít, làm sao anh có thể nói chuyện với cô được?

Cô vừa thức dậy đầu tóc có chút rối, Tiết Tiểu Tần tùy tiện dùng tay quào quào vài cái. Bụng cô không lớn, nhìn tròn vo, tháng thứ tư là lần đầu bé con máy thai, Tiết Tiểu Tần cực kỳ vui vẻ, cô chia sẻ niềm vui với anh nhưng anh chỉ ồ một tiếng. Cô cầm tay anh đặt lên bụng mình để anh cảm nhận đứa bé máy thai, Hoắc Lương vẫn bình tĩnh không cảm xúc.

Anh vẫn ghét bỏ ‘cục thịt’ trong bụng Tiết Tiểu Tần.

Nhưng ghét bỏ thì có thể làm được gì? Tuy rằng Tiết Tiểu Tần chưa làm chuẩn bị tốt tâm lý làm mẹ thì đã mang thai, trong tình huống này chẳng lẽ bắt cô bỏ đứa bé? Mặc dù cô chưa chuẩn bị sẵn sàng nhưng sau khi biết bản thân mang thai cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui sướng.

Cô thật sự không nỡ bỏ đứa bé này.

Hiện tại chỉ có thể chờ đứa bé chào đời, để cho Hoắc Lương và đứa bé bồi dưỡng tình cảm thôi. Dù sao thì hai cha con bọn họ cùng nhau chào buổi sáng, chào buổi tối, chúc ngủ ngon hơn chín tháng trời, làm sao nói là người xa lạ được?

Tiết Tiểu Tần không lo lắng chuyện khác, chỉ lo lắng sau khi đứa bé sinh ra thì chuyện ăn, uống, tiểu tiện phải giải quyết sao đây? Thói ở sạch của Hoắc Lương cực kỳ nghiêm trọng —— anh có thể chịu đựng được ư? Nếu như không thể tiếp nhận được, trực tiếp bỏ chạy thì làm sao bây giờ?

Cô không muốn Hoắc Lương không vui, cũng không muốn vứt bỏ đứa bé trong bụng. Đây là nỗi lo lớn nhất khi Tiết Tiểu Tần mang thai tháng thứ mười.

Mặc dù mỗi ngày cô đều nói ‘em yêu anh’ với Hoắc Lương, mỗi ngày đều cam đoan với anh rằng cho dù có đứa bé cô cũng không vắng vẻ anh, không quên anh nhưng Hoắc Lương vẫn không vui. Anh không hy vọng có người thứ ba xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ —— dẫu cho đối phương là con của hai người. Tiết Tiểu Tần hết sức buồn rầu, cô biết những gì Hoắc Lương đã nói với cô đều là lời thật.

Không phải anh không muốn yêu đứa bé, mà là vì anh yêu không được. Rối loạn nhân cách khiến cho anh trở nên nguy hiểm đồng thời không có cách cảm nhận được yêu thương, cảm thông, đồng cảm… như những người bình thường. Trên thực tế, Hoắc Lương có thể cảm nhận được tình yêu chính là chuyện không thể tin được.

Tuy nhiên, bạn muốn anh ấy phải học cái gọi là tình yêu thương của cha, điều này chính là làm khó người khác. Tiết Tiểu Tần kiên trì đến cùng, cô thương Hoắc Lương cũng thương đứa bé, vì vậy cô cố hết sức tìm kiếm một chút điểm cân bằng giữa hai người. Nếu không thể tương thân tương ái thì chung sống hòa bình chắc là được chứ?

Ngộ nhỡ đứa bé sinh ra rất bướng, rất thích khóc, rất quậy thì làm sao bây giờ? Tiết Tiểu Tần lại không nhịn được lo âu, dạy dỗ đứa trẻ là một vấn đề rất quan trọng. Nói chung, con gái khác là yếu ớt, nhìn cô liền biết nè, gần ba mươi tuổi vẫn thích nhõng nhẽo với ba Tiết đó thôi!

Tiết Tiểu Tần sắp bị mấy vấn đề rắc rối này phiền chết, đầu cô sắp to gấp đôi đầu người khác luôn rồi… Cuối cùng, tất cả những lo lắng đều bị vứt sang một bên —— Suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Tục ngữ nói ‘xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’*, bây giờ cô có buồn rầu cũng chẳng làm được gì, đứa bé còn chưa sinh ra thì mọi chuyện vẫn là ẩn sổ! Cô nhất định sẽ cố gắng làm người mẹ tốt!

*Mọi chuyện nên để tự nhiên, chuyện gì đến sẽ đến, không thể gấp gáp được.

Đương nhiên, Tiết Tiểu Tần cũng không quên Hoắc tiên sinh yêu dấu của cô.

Tiết Tiểu Tần gãi gãi đầu, đưa tay cầm quần áo ở bên cạnh. Nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, hôm nay là ngày cô đi khám thai định kỳ, mặc dù tình trạng thân thể của cô luôn rất tốt nhưng cô muốn làm người mẹ chịu trách nhiệm. Mỗi tháng đến kỳ, Tiết Tiểu Tần đều ngoan ngoãn đến khoa phụ sản kiểm tra sức khỏe và khám thai, cô chịu trách nhiệm với bản thân cũng chịu trách nhiệm với đứa bé.

Hoắc Lương đã chuẩn bị điểm tâm sáng xong, thấy cô tỉnh khiến anh hơi giật mình: “Sao em dậy sớm vậy?” Bình thường vào giờ này, cô không thức dậy nổi, đặc biệt là sau khi mang thai, cô gần như biến thành Thần Ngủ, đi tới đâu ngủ ở đó.

Tiết Tiểu Tần lè lưỡi: “Ngủ no nên đói ạ.”

Thứ duy nhất có thể đánh thức cô chính là đói bụng!

Hoắc Lương cẩn thận tránh bụng của cô, đỡ cô đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, múc một chén cháo trắng đưa cô: “Em muốn thêm đường không?”

Tiết Tiểu Tần lắc đầu, cầm lấy muỗng múc ăn. Kiểm tra trước khi sinh phải lấy máu, làm hại cô phải bụng đói đến bệnh viện, đừng nói cô ngay cả bánh bao nhỏ cũng kháng nghi ấy chứ! Lần này thì đỡ hơn, không cần kiểm tra các chức năng gan, mật linh tinh. Bác sĩ nói cho cô biết có thể ăn điểm tâm nhưng phải nín nước tiểu.

Bởi vậy Tiết Tiểu Tần cũng không dám ăn nhiều cháo, mặc dù cháo trắng nấu nhừ thơm mềm, cô nhìn mà thèm chảy nước miếng muốn ăn chén thư hai, nhưng —— thân là phụ nữ có thai, thường xuyên đi toa – lét, nhiều lúc không thể khống chế được. Ngày hôm nay, Tiết Tiểu Tần thề muốn chấm dứt vấn đề này!

Ăn sáng xong, Hoắc Lương lái xe đưa Tiết Tiểu Tần đi bệnh viện. Trong lúc lái xe, anh thường thường liếc nhìn cô, xem cô có cảm thấy khó chịu ở đâu không. Không thích đứa bé là một chuyện, hiện tại đứa bé và Tiết Tiểu Tần cùng chung một nhịp thở lại là một chuyện, vì vậy, dù là Tiết Tiểu Tần hay đứa bé không được chào đón trong bụng cô đều được Hoắc Lương chăm sóc cẩn thận.

Tiết Tiểu Tần từ chối làm siêu âm nhìn giới tính của đứa bé, cô có dự cảm bé là một công chúa nhỏ cực kỳ đáng yêu. Tóm lại, cô không muốn xem, chờ đến thời cơ chín muồi thì sẽ biết cô đoán đúng hay sai.

Hoắc Lương vì Tiết Tiểu Tần mà quen việc đi cửa sau. Bởi vậy, hai người nhanh chóng làm xong kiểm tra, cuối cùng Tiết Tiểu Tần có thể đi nhà vệ sinh! Mặc dù lúc làm xét nghiệm nước tiểu cô đã giải phóng một phần, nhưng sau đó cô lại uống một ly nước, đã qua bao lâu rồi? Cô không thể chịu nổi nữa!

Cô nhỏ giọng nói tình huống của mình cho Hoắc Lương nghe, cô sợ mình không nhịn được tới nhà vệ sinh, chỉ có thể giải quyết trong nhà vệ sinh của khoa phụ sản. Hoắc Lương dẫn Tiết Tiểu Tần đến nhà vệ sinh nữ gần nhất, mặt không biểu cảm ánh mắt nghiêm trọng nhìn có vẻ như muốn theo cô đi vào.

Tiết Tiểu Tần nghiêm túc từ chối: “Em sẽ nhanh chóng đi ra. Em cam đoán đấy, chẳng lẽ em có thể từ bên kia cửa chạy được à?”

Vì vậy, Hoắc Lương đứng thẳng tắp ở ngoài nhà vệ sinh chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo trên tay.

Bình thường ở nhà, Tiết Tiểu Tần đi vệ sinh Hoắc Lương đều theo nhìn, đương nhiên là có kéo màn che, anh đi theo là vì sợ cô ngã sấp ở phòng tắm thôi. Cho dù có thảm chống trượt, Hoắc Lương cũng không yên tâm. Trong trí nhớ của anh, sau khi Tiết Tiểu Tần mang thai, mỗi ngày cô đi tiểu ít nhất bảy, tám lần, đây là tình huống cô uống nước bình thường. Nếu ngày nào đó uống nhiều hơn bình thường một chút, số lần đi vệ sinh còn nhiều hơn nữa.

Ở nhà, thời gian cô đi vệ sinh khoảng ba phút, nhưng bây giờ ở bệnh viện, toa – lét nữ như thế nào thì Hoắc Lương không biết, anh nghĩ chắc nó cũng giống toa – lét bên nhà vệ sinh nam, ngoại trừ nơi để tiểu. Từng gian ngăn cách, khoa phụ sản bệnh nhân nhiều, người đến người đi, phải tốn chút thời gian mới đến lượt mình. Hơn nữa nơi này không phải ở nhà, hành động của Tiết Tiểu Tần có thể chậm lại —— Hoắc Lương cho cô thêm 6 phút.

Anh ở bên ngoài chờ cô 3 phút, lại chờ 6 phút, 10 phút —— thậm chí 15 phút đồng hồ, Tiết Tiểu Tần cũng không có đi ra!

Lần này, Hoắc Lương không thể nhịn được, điện thoại di động của cô còn trên tay anh đây này. Hoắc Lương rất muốn trực tiếp đi vào toilet nữ, giờ phút này ở bên trong cũng không có nhiều người. Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh yên tâm để Tiết Tiểu Tần đi vào một mình.

Tuy nhiên, anh chưa đi vào đã bị bác gái làm vệ sinh chặn lại. Hoắc Lương đứng lại, lễ phép nhờ bà ấy giúp anh tìm kiếm Tiết Tiểu Tần. Bác gái nhận ra Hoắc Lương là bác sĩ Hoắc, bà ấy liền giúp anh đi vào tìm người, một lúc sau bà đi ra: “Bác sĩ Hoắc, bà Hoắc đâu có bên trong?”

Hoắc Lương như bị sét đánh.

Toilet nữ có hai cửa ra vào, vốn là để cho bệnh nhân dễ dàng sử dụng, lại không ngờ —— Anh siết chặt nắm tay, nhanh chóng rời đi.

Tiết Tiểu Tần tìm một buồng vệ sinh không có người. Lúc ở bên ngoài, cô không thích bồn cầu công cộng, trái lại cầu ngồi chồm hổm thì vệ sinh hơn nhiều. Vì bây giờ cô đang mang thai nên hơi phiền phức một tí.

Nghĩ đến Hoắc Lương đang chờ cô ở bên ngoài, Tiết Tiểu Tần không muốn để anh chờ sốt ruột, nhanh chóng giải quyết xong, sau khi ấn nút xả nước, cô mở cửa nhà vệ sinh.

Bỗng nhiên có một người phụ nữ xuất hiện trước mặt khiến cô giật mình!

Người phụ nữ này trông rất tiều tụy, vốn ngăn nắp xinh đẹp bây giờ vô cùng tái nhợt và thiếu sức sống, ánh mắt hừng hực thù hận. Trên tay bà ta cầm một con dao nhỏ, chỉa về phía bụng Tiết Tiểu Tần.

“Là bà?” Tiết Tiểu Tần lập tức muốn đóng cửa nhà vệ sinh, đáng tiếc đã chậm, bà ta đã nhanh chân tiến lên chặn lại. Tiết Tiểu Tần băn khoăn đứa bé ở trong bụng nên không dám giằng co với bà ta, liền lui về sau một bước. Bà ta bước lên, ép Tiết Tiểu Tần vào trong góc phòng, nhỏ giọng nói: “Câm miệng! Mày không được kêu lên! Bằng không mày đừng trách tao không khách sáo với cái thứ trong bụng mày!”

Lúc bà ta nói những lời này, giọng điệu, ánh mắt và biểu cảm tràn đầy thù hận. Con dao nhỏ lại hướng thêm một tấc về phía bụng Tiết Tiểu Tần, cô vội vàng nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng: “Tôi không chạy cũng không gọi người! Bà đừng có đụng vào bụng tôi!”

“Mày muốn làm mẹ à?” Bà ta quái gở nói: “Như vậy, tao có nên chúc mừng mày không hả?”