Chưởng Ôn

Chương 22: Đến gặp con gái

Trên giường lớn rộng thùng thình, hai cỗ thân thể trần trụi nóng bỏng đan xen vào nhau, quấn cùng một chỗ, thân hình người đàn ông cao lớn khẽ nhấn, tận sức đưa người phụ nữ lên đến đỉnh mây mù. Triền miên qua đi, người phụ nữ vơi dần mệt mỏi, ngồi dậy châm một điếu thuốc, trên mặt không hề có biểu tình gì, trong mắt lại lộ ra tia nguội lạnh, một chút cũng không nhìn thấy sự vui thích ôn nhu sau cuộc mây mưa.

"Hôm nay Diệp Tiêu Nhiên muốn đến thăm Tử Lăng, còn muốn đem con bé đi chơi cuối tuần, cô thấy thế nào?". Hắn hơi ngồi dậy, thân trên trần trụi dựa vào đầu giường, vươn tay đoạt điếu thuốc trong tay Tề Phi ngậm vào miệng, phả khói.

Tề Phi im lặng liếc mắt nhìn hắn, lấy ra điếu thuốc khác từ trong gói, nói: "Vậy cứ để cô ta đến đi". Bật quẹt lửa, trong bóng tối đen sẫm dấy lên tia sáng nhàn nhạt, một lát sau, từ trong đôi môi đỏ tươi gợi cảm nhẹ nhàng phun ra làn khói mờ ảo.

"Hiện giờ Diệp Tiêu Nhiên cùng Nghiêm Văn Khâm quan hệ tốt như vậy, nếu sau này cô ta trợ giúp Diệp Tiêu Nhiên, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phiền phức". Ánh mắt Tô Hoằng bình tĩnh không gợn sóng, rõ ràng không hợp với ngữ khí lo lắng của hắn bây giờ. Hắn liếc mắt nhìn Tề Phi, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra suy nghĩ gì đó, thế nhưng lại thất bại.

Tề Phi gạt tàn thuốc, khóe miệng chậm rãi kéo lên độ cong mê người, nàng như thế nào không biết, cho dù có quan hệ xác thịt với nhau đi chăng nữa thì cũng chỉ là nhu cầu mà thôi. Tô Hoằng tuy biết năng lực của nàng rất cao nhưng cũng không dễ dàng tin nàng, đối với việc hắn một lần lại một lần thử thách, nàng đã sớm tập mãi thành quen.

"Tô tổng, đến tột cùng là anh sợ Diệp Tiêu Nhiên đối phó với anh, hay là sợ cô ta bộc lộ quá nhiều tài năng chọc giận đến cha anh mà dẫn đến họa sát thân?". Tề Phi khiêu mi, từng lời đánh thẳng vào nội tâm của Tô Hoằng.

Tô Hoằng có chút kinh sợ sự thông minh của Tề Phi, rồi lại cảm thấy đây cũng là điều hắn đoán trước được. Tề Phi thông minh hơn người, tâm tư kín đáo, xuất thân luật sự năng lực lại phi phàm, những lời nàng nói ra thì làm gì còn là nghi vấn? Hắn dập tắc điếu thuốc trong tay, nói: "Đều có. Tôi không muốn lại xảy ra tai nạn chết người, huống chi bây giờ Tử Lăng đã biết đến sự tồn tại của cô ta, mặc dù không chân chính nhận nhau, nhưng rốt cuộc vẫn có sức ảnh hưởng".

"Thật không? Tôi lại cảm thấy là anh dư tình chưa dứt". Tề Phi liếc mắt nhìn Tô Hoằng một cái, thâm sâu hít một hơi thuốc.

Tô Hoằng cười khẽ, nghiêng người đi qua kề sát thân thể nàng, ngón tay câu cằm nàng, nói: "Tôi không có nghe lầm chứ, mùi chua nồng đậm này là phát ra từ miệng của Tề Phi đại luật sư chúng ta a?". Nói xong liền muốn áp nàng xuống giường, Tề Phi đưa tay ngăn lại, dập điếu thuốc trong tay, cười nói: "Không cần cố gắng ăn no, phải nhớ cảm giác khi không được ăn no là như thế nào". Nói xong đứng dậy đẩy hắn ra, xuống giường mặc lại quần áo. Nhìn dáng người câu hồn của nàng thật khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Tề Phi lúc rời khỏi nhà vẫn là một thân trang phục chức nghiệp, trợ lý Tần Hâm đã sớm chờ nàng dưới lầu. Khí chất của nàng vẫn bình thản như vậy, tựa như đêm hôm qua không hề phát sinh chuyện gì, đi đến bên cạnh trợ lý, hỏi: "Có tình hình gì mới không?".

"Bên trại cai nghiện có đưa tin đến". Tần Hâm nói xong đưa cho nàng xấp ảnh, Tề Phi tiếp nhận, nhìn nhìn, khi thấy được gương mặt người trong ảnh, nàng chỉ thất thần một lát, sau đó lại cười lạnh một tiếng: "Gieo gió gặt bão!".

"Phi tỷ, Tô gia đang điều tra cô".

"Cứ để cho họ điều tra, nếu không phải muốn trọng dụng tôi thì việc gì phải cẩn thận như vậy. Tiểu Tần, đây là chuyện tốt". Tề Phi cười cười, ngồi ngay ngắn trở lại, khởi động xe rời đi.

*****

Lại một buổi chiều đầy nắng, thời tiết cuối tuần khá tốt, Diệp Tiêu Nhiên đã sớm đứng đợi ở công viên trò chơi. Mặc dù chưa chính thức nhận lại Tô Tử Lăng nhưng sau khi hiệp định hòa giải chính thức có hiệu lực thì Diệp Tiêu Nhiên có quyền cùng con gái gặp mặt. Lúc đầu khi liên lạc với Tô Hoằng, cô còn lo lắng hắn sẽ làm khó, không ngờ được hắn rất sảng khoái đáp ứng cuối tuần mang con gái đến gặp mình.

Cô biết mình thua thiệt đứa nhỏ này rất nhiều, con bé không biết đến sự tồn tại của mẹ thì còn chấp nhận, vậy mà một người làm mẹ như cô lại không biết đến sự tồn tại của con mình, để nó thiếu đi tình thương của mẹ nhiều năm như vậy là lỗi của cô. Mặc dù bây giờ cùng con bé nhận nhau thì cô cũng không đủ khả năng cho nó cuộc sống yên ổn, càng không có nhiều thời gian làm bạn với nó. Cô bây giờ chỉ có thể đóng vai dì xinh đẹp để ở bên con bé, chỉ cần thấy nó bình an vui vẻ thì đủ rồi. Chỉ là nếu có môt ngày cô trở mặt hoàn toàn với Tô gia, đến lúc đó chỉ sợ sẽ gây tổn thương đến đứa trẻ này, cô cũng cần chuẩn bị tốt kế hoạch bảo vệ nó, nếu Tô gia phát điên lấy đứa nhỏ uy hiếp mình, hậu quả thật sự không thể lường được.

Hôm nay Diệp Tiêu Nhiên một thân trang phục hưu nhàn, tóc dài đón gió rối tung sau lưng, cho dù không trang điểm vẫn xinh đẹp động lòng người. Cô đứng yên một chỗ cũng tỏa ra khí tràng lạnh lùng, làm cho người ta muốn thân cận mà không dám. Nghiêm Văn Khâm ở xa nhìn thấy cô, khóe môi không tự giác kéo lên mạt cười hạnh phúc, đáy lòng nhanh chóng mềm mại đi, trái tim trống rỗng nhiều năm qua chỉ cần một khắc này liền được lấp đầy.

Diệp Tiêu Nhiên xoay người, nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm, nàng đang nắm tay một đứa bé, trên mặt cô bé tươi cười sáng lạn, thân thiết tựa sát vào người Nghiêm Văn Khâm. Chỉ nháy mắt kia đóa tuyết liên trong băng liền nở rộ, mang theo mỉm cười sáng lạn như hoa, ở dưới ánh mặt trời không hề cảm nhận được hơi thở lạnh như băng trước kia.

"Y Y, gọi dì đi". Nghiêm Văn Khâm vừa đến bên cạnh Diệp Tiêu Nhiên thì cúi đầu nói với Lý Y Y.

"Chào dì ạ". Làn da Lý Y Y trắng nõn, đôi môi nhỏ nhắn cùng ánh mắt trong như nước rất đẹp, con bé vô cùng lễ phép chào Diệp Tiêu Nhiên, rất có phong phạm tiểu thư khuê các.

"Ngoan, chào con". Diệp Tiêu Nhiên vươn tay xoa đầu Lý Y Y.

"Người còn chưa đến sao?". Nghiêm Văn Khâm nhìn đồng hồ hỏi, Diệp Tiêu Nhiên chỉ gật đầu.

Nghiêm Văn Khâm vươn tay nắm lấy tay Diệp Tiêu Nhiên, cảm giác được bàn tay người này hơi lạnh, cố gắng đem hơi ấm của mình truyền đến. Diệp Tiêu Nhiên cảm giác được lòng bàn tay truyền đến độ ấm, ý cười ngày càng nồng đậm, lật tay nắm lấy tay nàng, nói: "Không lạnh".

"Có tôi, tất nhiên sẽ không lạnh". Nghiêm Văn Khâm cười nhẹ, nhìn thấy cách đó không xa đã xuất hiện hai thân ảnh quen thuộc, nhìn kĩ, nàng khẽ kéo tay Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Đến rồi".

Diệp Tiêu Nhiên giương mắt nhìn, từ xa đã thấy Tô Hoằng nắm tay Tô Tử Lăng đi về bên này. Một tay Tô Hoằng nắm tay Tô Tử Lăng, một tay cắm trong túi quần, hắn mặc một thân tây trang đơn giản, cả người tản mát ra mị lực thành thục của người đàn ông. Khuôn mặt đó đã từng khiến Diệp Tiêu Nhiên mê say, hiện giờ ngay cả liếc mắt một cái cô cũng không nguyện ý, nếu không phải bên cạnh hắn có cốt nhục của hai người, chắc cô đã quên rằng mình đã từng có quan hệ với người đàn ông này. Đơn giản là những kí ức ngọt ngào ấy đã sớm bị tuyệt vọng hận thù hòa tan, chỉ còn lại vết thương trong lòng không hề phai theo năm tháng.

"Dì xinh đẹp!". Tô Tử Lăng vọt đến bên người Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên cười cười vươn hai tay, Tô Tử Lăng ngay lập tức dùng hai tay nắm lấy tay cô. Con bé đột nhiên nghịch ngợm nhảy hai chân khỏi mặt đấy, tay Diệp Tiêu Nhiên hơi dùng lực xoay con bé một vòng, Tô Tử Lăng hớn hở cười lớn.

"Tốt lắm, Tử Lăng, hôm nay con ngoan ngoãn đi chơi với dì xinh đẹp, buổi tối cha đến đón con". Thanh âm Tô Hoằng vang lên, hắn nhìn đến khung cảnh vui vẻ của Tô Tử Lăng và Diệp Tiêu Nhiên, trong lòng đột nhiên trào ra tia rung động.

Vốn dĩ là một nhà ba người ngọt ngào, vì cái gì bây giờ lại biến thành như vậy? Biểu tình của Tô Hoằng không khiến Diệp Tiêu Nhiên chú ý, nhưng tất cả đều lọt vào mắt Nghiêm Văn Khâm, nhìn thấy hắn quay đầu nhìn mình, Nghiêm Văn Khâm hào phóng cười chào, Tô Hoằng cũng cười gật đầu.

"Vì sao cha không đi chơi cùng bọn con?". Một tay Tô Tử Lăng nắm lấy Diệp Tiêu Nhiên, một tay lôi kéo Tô Hoằng. Tô Hoằng ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Tiêu Nhiên một cái, chỉ là Diệp Tiêu Nhiên không hề nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười chăm chú nhìn Tô Tử Lăng.

"Cha còn bận việc, nghe lời đi". Tô Hoằng vươn tay xoa đầu Tô Tử Lăng, rồi lại nói với Diệp Tiêu Nhiên: "Tôi đi trước, tối nay đến đón con bé". Diệp Tiêu Nhiên chỉ gật đầu tỏ vẻ đã nghe.

"A? Cậu không phải là, là.......". Tô Tử Lăng nhìn thấy Lý Y Y, chỉ tay vào đối phương, cố gắng nhớ lại.

"Lý Y Y". Thấy con bé nửa ngày không nhớ ra, Lý Y Y liền giành nói trước.

"Đúng rồi, lần trước chức quán quân môn toán của mình là bị cậu đoạt đi, nhưng thật ra cậu rất lợi hại a". Tô Tử Lăng nói xong chu miệng, cho dù là nhìn thấy đối thủ nhưng vẫn rất có khí khái anh hùng khen ngợi đối phương.

"Tô Tử Lăng, kĩ thuật cờ vây của cậu mình cũng rất muốn học tập nha". Lý Y Y hướng con bé giơ lên ngón tay cái.

"Chúng ta đi chơi ngựa gỗ đi". Tô Tử Lăng dắt tay Lý Y Y, hai đứa giống như là bằng hữu từ kiếp trước, thẳng chân chạy đi để lại hai người lớn sau lưng.

"Đây là vứt bỏ chúng ta sao?". Nghiêm Văn Khâm nhìn hai đứa trẻ kia, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chỉ cần đứng một bên nhìn con bé chơi đùa vui vẻ như vậy cũng khiến Diệp Tiêu Nhiên thỏa mãn, gương mặt khờ dại tươi cười, tinh thần sôi nổi, cực kì giống mình trước đây. Nhìn hai đứa trẻ đang chơi trên ngựa gỗ, cô giống như thấy được thời thơ ấu của mình, trước đây cha cũng từng mang mình đến khu trò chơi như vậy.

Khi đó Diệp Viễn Sơn cũng chỉ vừa mới đặt chân vào quan trường, con đường làm quan vô cùng suôn sẻ, cho nên thời gian ở cùng cô ngày càng ít. Mãi cho đến sau này khi thăng chức ở tỉnh ủy thì Diệp Viễn Sơn cũng một bước lên mây. Nhưng chức vụ càng cao thì càng bận rộn xã giao, đối mặt với hắc ám quan trường ngày càng nhiều, sau này thời gian ở bên cạnh hai mẹ con Diệp Tiêu Nhiên cũng rất hiếm hoi. Vốn dĩ xuất thân của Diệp Tiêu Nhiên không hề kém, tuy chức quan của cha cô không tính là cao nhưng cũng không thấp, vô cùng muôn đăng hộ đối với Tô Hoằng. Cuối cùng không biết vì sao cha mẹ lại ngoài ý muốn bị ngạt khí gas chết trong đêm, bản thân thì lại bị đuổi giết. Nếu không phải vì cha nắm trong tay chứng cớ phạm tội của Tô gia, thì làm sao có thể bị hạ độc thủ như vậy? Mà trùng hợp chính là người cùng thăng chức với cha năm đó không ai khác chính là Tô Kính.

Cô nhất định phải khám phá ra được âm mưu đằng sau đến tột cùng là gì? Năm đó vì sao Tô Kính bỏ quan theo thương chính là manh mối quan trọng nhất. Cô im lặng suy nghĩ mọi chuyện, ánh mắt giống như không có tiêu cự nhìn phía trước, nếu cha mẹ biết mình có một cô con gái lớn như vậy, không biết sẽ vui mừng đến mức nào.

"Ra ngoài cùng con gái thì không cần buộc chặt thần kinh như vậy đâu, bà chủ". Thanh âm Nghiêm Văn Khâm truyền đến, Diệp Tiêu Nhiên hồi thần lại, quay sang nhìn nàng, cười không nói.

Nghiêm Văn Khâm biết rõ Diệp Tiêu Nhiên chưa đủ mở lòng với mình, đừng nói đến tín nhiệm, những gì cô trải qua đã khiến cô không thể tin bất kì ai, cho dù bây giờ quan hệ của hai người đã thân cận như vậy thì vẫn không thể khiến cô buông lỏng. Cô tiến tới nhưng cũng bước lui lại, muốn đi yêu lại không dám yêu, hết thảy Nghiêm Văn Khâm đều có thể cảm nhận được, cho nên nàng phải đi phía trước cô, để cho cô hiểu rõ tâm ý của mình, nhìn rõ quá khứ của mình, mới có thể không chịu lùi bước ở bên nàng, chậm rãi buông xuống phòng bị với nàng.

"Văn Khâm, có người theo dõi chúng ta". Diệp Tiêu Nhiên hạ giọng nói với Nghiêm Văn Khâm một câu, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười nhìn Tô Tử Lăng.

Ngựa gỗ xoay tròn chậm rãi dừng lại, Nghiêm Văn Khâm tiến lên đỡ Lý Y Y xuống, hơi quay đầu, dư quang khóe mắt nhìn thấy hai người mặc thường phục lẫn trong đám người, mặc dù không nhìn kĩ nhưng với sự nhạy cảm cùng với kĩ xảo theo dõi thấp kém kia vẫn không qua mắt được Diệp Tiêu Nhiên và Nghiêm Văn Khâm.

"Chúng ta đi chơi cái khác đi". Lý Y Y lôi kéo cánh tay nhỏ bé của Tô Tử Lăng chạy thẳng một mạch.

"Chậm một chút, Y Y". Nghiêm Văn Khâm theo sát phía sau gọi lại.

Hai người rất nhanh đã đến bên cạnh hai đứa trẻ, đến trước quầy mua vé thì Nghiêm Văn Khâm giả vờ quay đầu nói gì đó với Diệp Tiêu Nhiên, phát hiện được hai người kia cũng đi theo đến, luôn duy trì khoảng cách hơn mười bước chân.

Chắc chắn được hai đứa trẻ đã an toàn đi vào khu trò chơi thì Nghiêm Văn Khâm mới đến gần Diệp Tiêu Nhiên, trên mặt lộ vẻ tươi cười, tự nhiên nói: "Chắc không phải là người Nghiêm gia, chẳng lẽ Tô gia phái đến âm thầm bảo vệ tiểu Tử Lăng?".

"Tô gia phái người bảo vệ tiểu công chúa thì cần gì lén lút như vậy?". Diệp Tiêu Nhiên hỏi lại, Nghiêm Văn Khâm hơi gật đầu.

Ở thành phố này còn có người nào muốn theo dõi từng hành động của Diệp Tiêu Nhiên? Diệp Tiêu Nhiên ra ngoài với con gái tất nhiên không mang theo thủ hạ, chỉ là muốn mình xuất hiện một cách bình thường trước mặt con gái, cũng vì muốn mình có không gian riêng tư.

"Tiêu Nhiên, gần đây có ra ngoài làm việc nhớ phải chú ý an toàn, đi đâu thì cũng nên mang cấp dưới theo". Nghiêm Văn Khâm có chút lo lắng dặn dò.

"Yên tâm đi, chị cũng phải chú ý một chút, vụ án của Hồng Anh cũng sắp ra tòa thẩm vấn rồi".

Liếc mắt nhìn đến người theo dõi mình, ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên liền lộ ra băng lãnh, khí tràng lạnh lẽo kia nhanh chóng vây quanh cô, khiến Nghiêm Văn Khâm trong nháy mắt cảm giác được khoảng cách của hai người, giống như bản thân bị đánh rơi ra khỏi thế giới của cô. Giống như chỉ có khi cô như vậy thì mới bảo vệ bản thân được tốt nhất, nàng tự hỏi không biết đến khi nào cô mới có thể buông bỏ cảnh giác khi ở cùng nàng đây? Khi nào cô mới có thể sống cuộc sống thản nhiên như người bình thường? Nàng biết Nghiêm Văn Khâm nàng có năng lực giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này, chỉ là vẫn không có cách nào đi sâu vào lòng cô được.