Chưởng Ôn

Chương 60: Loại bỏ vật cản

Gió lạnh lùng gào thét, thổi bay những đám lá tịch mịch trên đường lớn, từng chiếc lá khô theo gió tung bay dừng trên nóc nhà, chỉ một lát ngắn ngủi rồi lại bị cuốn đi, xoay vòng trong không trung rồi rơi trên mặt đất, trên vai người qua đường.

Trên một ngã tư nhỏ có hai đám người đang giằng co, trong tay họ cầm thiết côn, đủ loại kiểu dáng hình xăm lộ trên cánh tay được vén cao áo. Mặt mũi âm trầm, có người vác thiết côn trên vai, có người chống trên đất, vô cùng hung thần ác sát nhìn chằm chằm đối phương.

"Muốn sống thì một là cút khỏi địa bàn của Trầm gia, hai là quy thuận Trầm gia, nếu không hôm nay lão tử cho chúng mày nếm thử chút lợi hại". Thủ lĩnh của một đám người đi ra nói.

"Hừ, đừng tưởng rằng ở thành phố A chỉ có các người thôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có tiền mọi người cùng nhau kiếm". Bên còn lại cũng không chịu yếu thế.

"Xú tiểu tử, phản bội Trầm gia chỉ có một kết cục!". Nói xong giơ thiết côn đánh về phía đối phương, những người ở sau cũng vận sức chờ hành động, tay đều nắm chặt vũ khí, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.

Ngay lúc hai bang đang đối chọi gay gắt thì bọn họ không hẹn mà giống nhau nhận được chỉ thị của người nào đó, trong nháy mắt hai bên đều tự động kéo anh em của mình ra vòng chiến, tản ra đứng một bên. Mà lần thiếu chút nữa ẩu đả đến đầu rơi máu chảy này cũng đã khiến xã hội chú ý.

Tô Hoằng ra tiền giựt giây Lưu Hưởng thành lập bang hội mới, lấy việc bảo kê hội sở giải trí làm kinh doanh, nhưng hắn lòng tham không đủ, tổng cảm thấy việc này kiếm tiền quá chậm, dã tâm bừng bừng muốn làm Trầm Uy thứ hai ở thành phố A. Tô Hoằng liền theo ý nguyện của hắn. Trợ giúp bước đi đầu tiên của hắn, chiêu binh mãi mã, thành lập một công ty mới.

Nhân viên của công ty đều được bỏ ra một số tiền lớn thuê về, tiền của hội sở bây giờ còn không đủ để anh em ăn chơi, đừng nói đến kinh doanh một cái công ty, mồi ngon đều ở chỗ Trầm Uy, Lưu Hưởng muốn triển khai tay chân mà không thông qua Trầm Uy là một chuyện rất khó khăn. Vì muốn chống đỡ nghiệp vụ của công ty mới mà hắn đành phải lấy ma túy từ chỗ Trầm Uy, bởi vậy ở những chỗ bán ma túy đều là do công ty của Lưu Hưởng trực tiếp kiếm lời, mà không phải như lúc đầu chỉ lấy tiền hoa hồng.

"Tô tổng, tôi biết ngài vừa mới giúp tôi thành lập một công ty, nhưng hiện giờ cái lão già Trầm Uy đó giữ chặt hàng không chịu bán cho tôi, hiển nhiên là cố ý làm khó dễ chúng tôi. Các huynh đệ cũng rất khó xử, cho nên tôi đang nghĩ muốn trực tiếp lấy ma túy qua đường biển, để cho ở thành phố A từ nay không chỉ còn mỗi Trầm Uy thống trị mặt hàng này". Lưu Hưởng nhìn Tô Hoằng nói, vẻ mặt nịnh nọt, thu hoạch mấy năm nay hắn có được căn bản là không thể thỏa mãn lòng tham của hắn.

"Ý của anh là anh đã tìm được nguồn cung cấp hàng?". Tô Hoằng khoan thai châm một điếu thuốc.

"Vâng, làm gì có đạo lý ma túy kiếm được nhiều tiền như vậy mà chỉ để mình Trầm Uy độc chiếm". Tham vọng đã che kín hai mắt của hắn rồi.

"Anh đúng là đủ tham lam, nửa giang sơn của Diệp Tiêu Nhiên đều bị anh chiếm lấy, giờ con muốn ngồi chung bàn với Trầm Uy, dã tâm không hề nhỏ". Tô Hoằng vươn tay chỉ chỉ Lưu Hưởng.

"Chỉ cần Tô tổng đồng ý hỗ trợ chút sức lực thì sau này anh em Lưu Hưởng tôi sẽ nghe lệnh của Tô tổng, bất luận kẻ nào, chuyện gì muốn uy hiếp đến Tô tổng tôi sẽ giúp ngài diệt trừ".

"Hahaha, lời này tôi thích nghe. Vậy lần này anh chuẩn bị nhập bao nhiêu hàng?".

"Không ít, chỉ là thiếu thốn tài chính, còn những thứ khác tôi đã chuẩn bị rất tốt".

"Lưu Hưởng, tôi là thương nhân, lúc trước anh làm việc cho Tô gia tôi cũng cho anh không ít ưu đãi. Thành lập công ty mới cho anh cũng là vì tôi muốn hỗ trợ cho quyền lực của mình, hiện giờ anh muốn giở công phu sư tử muốn ngoặm một số tiền lớn như vậy, tôi chính là cần mua một cái bảo hiểm cho mình mới được". Tô Hoằng gạt tàn thuốc trong tay, khóe miệng hơi giơ lên ý cười.

"Ý của Tô tổng là?".

"Tôi tất nhiên tin sau khi chuyện kinh doanh của anh vững vàng thì có khả năng chia hoa hồng cho tôi, nhưng những chuyện trong này tôi không có ý muốn tham dự vào. Hiện giờ anh anh muốn tôi cho anh tiền cũng được, chỉ là anh lấy cái gì để đảm bảo đây?".

"Tôi....". Lưu Hưởng có chút khó xử cúi đầu suy nghĩ, Tô Hoằng cũng không vội vàng gì, chậm rãi rót hai ly rượu, đưa cho Lưu Hưởng một ly. Một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên nói: "Tôi có thể đem cổ phần công ty tôi gán nợ cho anh trước, sau khi xong việc thì đem tiền đến chỗ anh để chuộc lại".

"Hợp tác vui vẻ!". Tô Hoằng bưng ly rượu lên, Lưu Hưởng thấy hắn đồng ý thì cười nâng ly, một hơi uống cạn.

Chim hải yến lượn trên mặt biển khơi dậy từng trận sóng nhẹ, mặt biển hôm nay dị thường yên ắng, cách đó không xa mặt biển hợp với ánh mặt trời tạo nên từng đường ngang dọc, giống như một cầu vồng khổng lồ dựng trên đó, đẹp đến không nói nên lời. Nàng đứng trên bờ đá, dõi mắt nhìn về phía xa, nếu gió ngày hôm ấy cũng ôn nhu như vậy thì cũng không đến nỗi ngay cả thi thể cũng không thể tìm được.

Vùng biển mờ mịt, sóng biển tung trời, có lẽ người đó đã sớm trở thành mồi cho cá, có lẽ đã sớm hòa thành một thể với biển rộng, chỉ là, trên đời này từ nay về sau sẽ không còn người kia nữa, không có đại luật sư Tề nổi danh luật giới, không ai sẽ ôn nhu gọi nàng một tiếng "Tiểu Tần". Không ai thưởng thức tài năng đua xe của nàng, quan tâm cuộc sống của nàng, chú ý đến hỉ nộ ái ố của nàng, cũng sẽ không có người dạy nàng làm thế nào để trở thành một luật sư xuất sắc nữa.

"Phi tỷ!!!". Nhìn mặt biển yên ả đến mức không chịu nổi phải hét ra một tiếng, biển bây giờ là cỡ nào rộng lớn, nhưng ngay cả một tiếng hồi âm cũng không cho nàng, không bao giờ..... có thể nhìn thấy gương mặt quen thuộc thân thiết kia nữa.

Nàng rốt cuộc ngẩng đầu lên, trong mắt nổi lên lệ quang, rơi xuống bờ đá, hòa với từng bọt biển đánh vào bờ, còn có sinh ra đau đớn nhàn nhạt. Có lẽ bây giờ chỉ có nước biển mới có thể làm bạn với nước mắt chua xót, chỉ là trong lòng nàng rất đau đớn. Nàng ngồi xổm xuống, xa xa nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng dại ra, nàng nâng hai tay lên, vươn về phía trước, giống như có thể nhìn thấy người kia đang ở trên mặt biển cười với mình.

"Tiểu Tần~".

"Phi tỷ, Phi tỷ......". Tần Hâm cứ gọi, cứ rơi lệ, nàng men theo bờ đá mà đi, thậm chí quên đá lởm chởm dưới chân có thể làm mình bị thương. Nàng nghĩ muốn đi theo gió biển, đuổi theo trời chiểu, có lẽ sau khi hoàng hôn buông xuống người kia có thể xuất hiện trước mặt mình.

Bỗng nhiên nàng lảo đảo một cái, vấp phải tản đá dưới chân, té trên mặt cát, mặt cát cũng chứa đầy đá, bởi vì chạy quá nhanh không khống chế được lực độ mà một cái ngã sấp xuống va vào đá, chảy ra máu, nhưng nàng không có chút đau đớn nào. Nàng phủ phủi cát trên người mình, gian nan đứng dậy, lại phát hiện đùi phải không có chút lực nào, nháy mắt xụi lơ xuống, ngay thời khắc nghĩ rằng bản thân sẽ ngã xấp xuống thì có một cánh tay hữu lực giữ lấy nàng.

"Cẩn thận!".

Quay đầu, Tần Hâm lúc này mới khôi phục lại chút lý trí, nháy mắt cảm thấy hai chân đau đến chết lặng, nàng ôm lấy bả vai đối phương, hỏi: "Liễu Thi? Sao cô lại ở chỗ này?".

"Trước khoan nói đã, ngồi xuống đi, để cho tôi xem thử chân của cô!". Liễu Thi chậm rãi đỡ nàng ngồi xuống, xem xét miệng vết thương của nàng, từ bên trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay trắng nõn, xe thành hai mảnh, dùng một nửa băng lại vết thương.

"Thời đại này rồi mà cô còn dùng khăn tay?". Tần Hâm trêu ghẹo nói.

"Thói quen cá nhân thôi, chân cô bị trật, có vẻ lại không biết tự lượng sức mình rồi". Liễu Thi nhẹ tay xoa xoa, Tần Hâm cúi đầu, mặt có chút ửng đỏ, nước trên mặt không phân biệt được là nước mắt hai nước biển, nhưng không biết lúc nào thì phát hiện Liễu Thi đang cầm nửa khăn tay còn lại giúp nàng lau mặt.

"Tôi.... Tôi tự mình làm". Tần Hâm muốn nâng tay lên.

"Cô đừng động". Liễu Thi cũng không theo ý nàng, vẫn như cũ cố chấp thay nàng lau.

"Cô còn chưa có trả lời tôi, vì sao lại đến đây?".

"Hôm nay là ngày giỗ hai tháng của Tề Phi, tôi đến thăm cô ấy một lát". Liễu Thi vẻ mặt nghiêm túc, sau đó lại thở dài một hơi, khoát tay lên đầu vai của nàng, nói: "Thực xin lỗi, chúng tôi nhìn thấy cô ấy bị giết hại mà lại bất lực không làm được gì, loại cảm giác này con mẹ nó thật khó chịu" (huhu, sao Thi nói bậy vậy hả???).

"Chuyện này sao có thể trách mấy người các cô được, có lẽ hết thảy chính là số mệnh".

"Hai tháng nay cô đi đâu? Chúng tôi một mực tìm cô, lo lắng cô cũng.......".

"Ngày đó tôi bị bịt mắt mang đi, sau khi tỉnh lại thì thấy mình ở một nông thôn đặc biệt hẻo lánh, được một nông hộ chăm sóc".

"Nơi nào?". Liễu Thi hỏi.

"Nói thật tôi cũng không biết, người chăm sóc tôi là một người phụ nữ trung niên, còn nuôi một con chó trắng, nơi đó tựa như thế ngoại đào nguyên, cực kì thoải mái, nhưng vì muốn biết tình trạng của Phi tỷ nên vội vã rời khỏi đó. Sau đó biết được Phi tỷ bị ngộ hại, tôi không thể chấp nhận chuyện này nên trốn về quê của mình, cảm thấy mình đặc biệt vô dụng, nhưng dù có bi thương thế nào thì cũng không thay đổi được gì cho nên quyết định trở về. Tôi phải giúp Phi tỷ hoàn thành chuyện chưa kịp làm xong của chị ấy".

"Con chó đó có phải tên là Bạch Mục không?". Liễu Thi có chút đăm chiêu hỏi ra nghi hoặc của mình.

"Cô thế nào biết được?".

"Đó là chỗ của Kiêu tỷ, không có mấy người biết được, tôi còn kỳ quái cô thế nào lại bị người ta đưa đến đó?".

"Chẳng lẽ đây là an bài của Phi tỷ, chị ấy sớm đã biết chúng ta gặp phải phiền phức nên đã sắp xếp tốt mọi chuyện". Tần Hâm nói xong thì một cỗ bi thương nồng đậm hiện lên nơi đáy mắt, Liễu Thi ôm bả vai nàng, nhẹ nhàng nói: "Cô ấy là người phụ nữ trí tuệ, cũng rất có năng lực. Nhưng chắc cô cũng biết bây giờ không phải lúc để chúng ta đau buồn". Tần Hâm nhìn Liễu Thi một lát, Liễu Thi bỗng nhiên nở một nụ cười tươi, nói: "Tốt lắm, trước mang cô đi xem vết thương đã".

Nói xong liền dùng sức kéo Tần Hâm lên, khom lưng nói: "Lên đi".

"A?".

"A cái gì mà a, chẳng lẽ không muốn tôi cõng mà là bế cô sao?".

"Không.... Không phải". Tần Hâm bị Liễu Thi đùa giỡn một trận liền đỏ mặt không thôi, chỉ đành nằm lên lưng của nàng. Liễu Thi nhẹ nhàng đứng dậy, nhấc chân đi về phía trước, đón trời chiều, Tần Hâm dựa vào đầu vai nàng, nhìn sườn mặt của nàng, hai tay đang choàng qua cổ nàng đột nhiên nắm lại, ôm chặt lấy nàng.

"Cô rất gầy, cũng rất nhẹ, về sau nên ăn nhiều một chút".

"Quá nặng không phải sẽ đè chết cô sao?".

"Cô có nặng thêm hai mươi cân cũng không làm gì được tôi". Liễu Thi lưu loát trả lời.

"Mấy người các cô luyện võ đều có khí lực lớn như vậy?". Tần Hâm hồ nghi hỏi, một bộ ngữ khí không tin, Liễu Thi cười cười, hơi hơi quay đầu, để cho Tần Hâm nhìn thấy ánh mắt của mình, nói: "Không có khí lực, nắm đấm làm sao có đủ sức mạnh, cô là nghĩ quán quân võ thuật là ngồi không mà có được sao?".

"Không, cô khẳng định là ăn thịt để lớn lên". Ngữ khí trêu chọc lập tức thoải mái lên, Liễu Thi nhìn thấy tâm tình của nàng đã khá hơn, cười cười không nói gì nữa.

Đang trầm mặc, Liễu Thi đột nhiên hỏi: "Trong lòng dễ chịu hơn không?".

"Ừm~~".

"Rất nhiều lúc chúng ta chỉ cần làm hết sức của mình, về phần chuyện sẽ có kết cục thế nào, chúng ta chỉ cần nhận lấy, có đôi khi muốn tiếp nhận cũng cần phải có dũng khí cùng kiên cường. Tôi tin cô có thể làm được".

Đưa Tần Hâm đến bên cạnh xe, mở cửa xe, Liễu Thi nhẹ nhàng đặt Tần Hâm vào xe, đã thấy Tần Hâm dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, Liễu Thi thân thủ vuốt lại mấy sợ tóc hỗn độn của nàng, nói: "Nhìn cái gì vậy, nha đầu".

"Không, cảm thấy lúc cử động chân cũng không còn đau nữa". Tần Hâm có chút ngây ngốc cười cười, thu hồi tầm mắt của mình, tránh đối diện với Liễu Thi. Liễu Thi giúp nàng điều chỉnh tốt vị trí, cài dây an toàn, khóe miệng thản nhiên kéo lên một nụ cười, lái xe nhanh chóng đến bệnh viện gần nhất.

Từ sau khi Diệp Tiêu Nhiên đi tù thì đa số thời gian của Niên Thiếu Dương và Liễu Thi đều dành cho việc gầy dựng sản nghiệp mới. Bọn họ chẳng những bao quát hết nguồn kinh doanh đường biển của thành phố A mà còn đầu tư vào thị trường vật liệu xây dựng của tập đoàn PE, lũng đoạn sản nghiệp vật liệu xây dựng của thành phố. Công ty mới được thành lập nên không có bao nhiêu tiếng tăm, rất nhiều người biết gần đây có một công ty đang phát triển rất mạnh nhưng lại không biết chủ nhân sau lưng là ai. Bởi vì đối với bọn họ mà nói thì chỉ biết công ty này có nhiều chủ nhỏ cùng quản lý chứ không ai biết rằng chủ nhân chân chính sau lưng chính là Diệp Tiêu Nhiên.

Công ty gọi là tập đoàn Tân Nghiệp, người bên ngoài nhìn vào vẫn là một công ty mới chưa có danh tiếng, nhưng gần đây cũng không dừng lại việc để những công ty nhỏ khác gia nhập vào, tập đoàn Tân Nghiệp dần dần hình thành hệ thống vững chắc hơn, nhưng vẫn như cũ không làm nhiều người chú ý. Tạm thời thì Niên Thiếu Dương phụ trách quản lý sự vụ của công ty, Tô Hoằng nhìn bốn phía của văn phòng, đi đến cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài. Nơi này quy tụ những doanh nghiệp mới được giải tỏa, cách xa phố CBD của thương giới, nhìn qua thì không có gì, nhưng thực ra là mảnh đất hoàng kim.

"Diệp Tiêu Nhiên đây là đang tính toán chuyện gì? Đem công ty mới thành lập ở nơi này, mấy nhà máy chế tạo nhỏ bé này cũng có thể thỏa mãn ham muốn của cô ấy sao?". Ngôn ngữ của Tô Hoằng có chút khinh thường, Niên Thiếu Dương cũng không tiếp lời hắn, lấy ra một tấm chi phiếu ở ngăn kéo, đặt trên mặt bàn, nói: "Thỏa thuận cổ phần công ty bao nhiêu?".

"Không cần, nếu tôi đã hợp tác với Diệp Tiêu Nhiên rồi thì sẽ tuân thủ định ước hợp tác. Đây một phần là Lưu Hưởng vay nợ tôi, một phần là tôi đổi lại cho hiệp ước này". Nói xong trợ lý liền đặt hai phần hiệp ước trên bàn, Niên Thiếu Dương lấy qua đọc kĩ, đem chi phiếu đẩy lên phía trước, nói: "Đây là đưa cho anh".

Tô Hoằng đi lên, phiêu mắt liếc một cái con số trên chi phiếu, cười nói: "Cái này coi như là chút thành ý tôi đưa cho Diệp Tiêu Nhiên đi, chút tiền này các người nên giữ lại cho mình". Nói xong quay đầu rời đi, vừa mới bước thì gặp được Liễu Thi và Tần Hâm.

"Tô Hoằng!". Tần Hâm nhìn thấy Tô Hoằng thì muốn điên rồi, trong tay không có vũ khí gì mà cũng giãy dụa muốn tiến lên, Liễu Thi gắt gao chế trụ nàng, nhìn đến gương mặt của hắn thì khiến nàng nhớ lại lúc Tề Phi bị tra tấn, nàng hận không thể tự tay làm thịt người trước mắt này.

"Nha đầu, bình tĩnh một chút!". Liễu Thi lo lắng nàng thương đến gân cốt nên nói với Tô Hoằng: "Anh vẫn nên rời đi trước đi Tô tổng".

"Tần Hâm, nhìn thấy cô không có chuyện gì thật sự là rất tốt, ha hả". Nói xong lộ ra ý cười rời khỏi văn phòng, Tần Hâm tức giận giãy khỏi Liễu Thi, khập khiễng đi đến ngồi xuống sofa, cúi đầu không nói lời nào.

Liễu Thi bất đắc dĩ lắc đầu, kể lại mấy chuyện với Niên Thiếu Dương, hắn nghe xong thì gật gật đầu, thu hồi văn kiện và chi phiếu trên bàn, Liễu Thi liếc mắt một cái, nói: "Xem ra mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi".

"Ừ, cứ chờ đến đêm nay đi".

"Tôi thật muốn một phát bắn chết tên tra nam kia". Tần Hâm vẫn tức giận phẫn nộ.

"Nếu một phát súng mà có thể giải quyết được những người này thì chúng tôi cũng đã làm. Cô theo Tề Phi lâu như vậy thì không có đạo lí không hiểu chuyện quan trọng cần nên bình tĩnh. Nếu cô nghĩ muốn đi theo chúng tôi làm việc thì hãy thu liễm bớt tính tình của mình lại". Ngữ khí của Niên Thiếu Dương rất nghiêm túc, Liễu Thi nhìn hắn, lại nhìn về phía Tần Hâm đang không nói lời nào.

"Tôi đi gặp Kiêu tỷ, cô để ý cô ấy một chút, nói một chút chuyện của công ty cho cô ấy nghe".

Liễu Thi gật đầu, nhìn thấy Tần Hâm còn trầm tư thì đi đến rót một ly nước, ngồi vào bên cạnh nàng, ôn nhu nói: "Uống nước đi".

"Thiếu Dương có chút nghiêm túc, chẳng qua là do cô còn chưa thoát khỏi bi thương, nhìn thấy kẻ thù thì phản ứng như vậy cũng rất bình thường, tôi hiểu được. Nhưng lần sau không nên viện cớ này nữa, hiểu không?". Trên mặt Liễu Thi mặc dù không có ý cười nhưng ngữ khí tràn đầy kiên nhẫn, dẫn lối cảm xúc của đối phương.

Vào đêm, cảng biển xảy ra một chuyện lớn, một lượng lớn ma túy chảy vào thành phố A, ở địa điểm giao dịch bị cảnh sát phá giải, thậm chí xảy ra nổ súng. Trong đó năm người bị bắt, hai gã bán ma túy bị bắn chết tại chỗ, những người khác đang lẩn trốn, cảnh sát cũng đang truy kích.

"Là ai?". Nghiêm Văn Khâm tắt TV, nhìn về phía Trầm Uy ngồi đối diện, Trầm Uy nhả khói, cười nói; "Lưu Hưởng tưởng rằng hắn tìm được nguồn cung ứng hàng, lại không biết được đó chính là tôi, hắn nghĩ muốn chia một ít địa bàn của tôi. Mà cho dù tôi có đồng ý thì mấy huynh đệ cũng sẽ không đồng ý".

"Cho nên đây là anh tự biên tự diễn? Không tiếc hi sinh huynh đệ của mình?". Trên mặt Nghiêm Văn Khâm cũng không có ý cười.

"Tôi vốn dĩ nghĩ muốn tịch thu tiền của hắn, cho hắn chút hàng, đồng thời cũng giáo huấn hắn, nhưng không biết vì sa cảnh sát lại đến đó".

Nghiêm Văn Khâm lâm vào trầm tư, vốn dĩ là mượn sức của Trầm Uy để chèn ép Lưu Hưởng, sau đó lại lợi dụng cảnh sát để quét sạch làm cho hắn không thể kinh doanh thứ phạm pháp này nữa. Nhưng trăm triệu không nghĩ đến vừa mới lập bang hội thì đã muốn muốn học Trầm Uy buôn bán ma túy, tự mình bước chân vào cái bẫy của Trầm Uy mà cũng không biết, nhưng tựa hồ đây lại là mới chỉ là đoạn kết ở giữa.

"Có vẻ như có người đang muốn diệt trừ Lưu Hưởng". Trầm Uy hít một ngụm thuốc nói.

"Là Tô gia động chân tay". Bỗng nhiên một giọng nói nam trầm thấp vang lên, Trầm Uy vội vàng đứng lên, Chu Huy khoát tay thì hắn mới ngồi xuống.

"Tô gia? Lưu Hưởng không phải người của Tô gia sao?".

"Đúng vậy, nhưng sau khi Tô Hoằng gặp Diệp Tiêu Nhiên thì Lưu Hưởng liền xảy ra chuyện. Đến bây giờ tôi vẫn luôn biết cho dù Diệp Tiêu Nhiên có đi tù thì cũng không phải ai cũng có thể làm hại cô ta được, cũng sẽ không để ai tùy ý động đến giang sơn của mình".

"Boss nói chính là chuyện này rất có thể có quan hệ đến Diệp Tiêu Nhiên".

Em oán hận tôi đến mức đó sao? Không tiếc liên thủ với Tô Hoằng, hay là hắn đối với em tình cũ chưa dứt, hai người muốn nối lại tiền duyên? Nghiêm Văn Khâm nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế, hơi hơi ngẩng đầu, thở dài một hơi.

Nhiều chuyện cùng phát sinh một lúc thì sẽ không còn là trùng hợp nữa, Nghiêm Văn Khâm biết rõ rất nhiều chuyện là có người ở trong bóng tối thao túng. Lần này tập đoàn PE cố ý đem hạng mục đầu tư giao vào tay nàng, chẳng lẽ là muốn đi sâu thử xem nàng có thể liên lụy đến cha mình hay không, hoặc cũng có thể cha nàng vốn đã có liên quan trong chuyện này? Nàng cố lấy dũng khí rất lớn, rốt cuộc phái người đi thành phố H, điều động tất cả mối quan hệ để điều tra một người - Nghiêm Quốc Đống, cha của nàng, quan phụ mẫu trong mắt người dân. Hoài nghi người thân của mình có bao nhiêu thống khổ, loại cảm giác không tin tưởng này đánh sâu vào tín ngưỡng của nàng, thế nhưng đủ mọi chuyện đã khiến nàng phải nghi ngờ mà lựa chọn cách như thế này.

Trong đám người bị bắt có người khai ra Lưu Hưởng, cảnh sát phái người đến bắt giữu, biết được cảnh sát đến cửa, Lưu Hưởng liền theo mật thất đào tẩu ra ngoài. May mắn là là lúc xây dựng hội sở Diệp Tiêu Nhiên vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn mà luôn để lại một cái thông đạo bí mật.

Hắn đã hết đường để đi, thầm nhớ đến một người, có lẽ còn có chút hi vọng ra mặt bảo vệ mình. Nhưng bây giờ tiếng gió truyền đi rất nhanh, nơi nơi đều có người tìm hắn, hắn nhưng lại không có cách đi tin tưởng bất cứ ai, chỉ biết cầm theo một bao tiền mặt, trốn đông trốn tây ở thành phố A.

"Cảnh sát chính thức ra lệnh truy nã đối với nghi phạm Lưu Hưởng, mong tất cả người dân hợp tác với cảnh sát, nhìn thấy người này thì thông báo ngay lập tức".

"Đúng là như chó nhà có tang!". Hạ Diệp nhìn màn hình TV phẫn nộ mắng một câu, trên mặt Diệp Tiêu Nhiên lại bình tĩnh dị thường. Này hết thảy đều là sắp xếp của cô, là cô dặn dò Tô Hoằng giựt dây hắn thành lập bang hộ, là vì cô biết lòng tham của Lưu Hưởng, cho nên mới có kết cục ngày hôm nay. Chỉ là động tác của Trầm gia đúng là không để cô thất vọng.

"Phản bội Kiêu tỷ quả nhiên có kết cục không tốt, không biết sau này Nghiêm Văn Khâm có thể cũng như vậy hay không?". Hồng Anh nhìn TV một lúc cũng không nói gì, đến lúc này mới nhẹ giọng nói một câu.

Từ sau lần Diệp Tiêu Nhiên cứu ả lên cho đến bây giờ thì dù quan hệ của hai người không có hóa thù thành bạn thì cũng không còn nổi lên tranh chấp nữa. Hồng Anh thần kì trở nên thành thật hơn rất nhiều, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu phụ thuộc vào uy nghiêm của Diệp Tiêu Nhiên, hơn nữa thời gian thi hành án của cô không còn bao lâu, có vài nữ tù còn ảo tưởng đến chuyện sau này ra tù sẽ đi theo cô mưu sinh.

Nhìn thấy những kí tự trên tường ngày càng ít đi, trong nội tâm của Diệp Tiêu Nhiên cũng ngày càng bình tĩnh hơn. Cô bị phán một năm ba tháng, cũng chính là mười lăm tháng, từ lúc vào tù cô đã bắt đầu vẽ trên đầu giường mình mười lăm vòng tròn, mỗi tháng qua đi cô sẽ lau đi một cái, bây giờ chỉ còn lại hai cái mà thôi. Rất nhiều người cảm thấy thời gian thi hành án của cô ngắn, chỉ có chính cô mới biết mỗi giây mỗi phút ở trong này chính là giày vò, chỉ có cô mới biết quá trình vượt qua vượt qua sợ hãi không gian hẹp của cô là có bao nhiêu thống khổ và khó khăn đánh sâu vào nội tâm của cô.

Mà nay những thứ này đối với cô đã không tính là gì nữa, nỗi đau lớn nhất là sự ra đi của Tề Phi cô cũng đã thản nhiên chấp nhận. Điều cô cần phải làm là chuẩn bị thật tốt để Đông sơn tái khởi, Dạ Kiêu ra tù, những người đã hại người thân của cô, đã giết chết Tề Phi, cô chắc chắn sẽ tự tay hủy diệt bọn họ.