Nhà cũ Nghiêm gia nằm ở thành phố C, ngày thường ngoại trừ Nghiêm Công ở nhà thì hai đứa con khác đều ở ngoài làm chuyện của mình. Ngôi nhà lớn như vậy chỉ có lão gia tử và người hầu, nhưng mỗi tháng dù có vội vã bao nhiêu thì những đứa con này đều dành thời gian quay về thăm ông. Mấy năm nay ông cũng quen sống một mình rồi, hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã an hưởng tuổi già, dù sao ba đời sau của ông cũng đã có hạnh phúc, cũng không dễ dàng gì, huống hồ mỗi đứa con đều xuất sắc như vậy, là niềm kiêu ngạo của ông
Ông cả đời thiết cốt,không sợ hãi sống chết, lại càng không yếu thế, nhưng khi ông biết được trưởng tôn nữ mình yêu thương nhất phải nhập viện, sinh tử không rõ thì ông cơ hồ là thiếu chút nữa ngất xỉu. Nghiêm Quốc Lương vốn là muốn giấu ông, không muốn để ông lo lắng, chỉ là Nghiêm Văn Khâm đã lâu không có tin tức, lão thái gia liên tiếp chấp vấn, hắn không dám giấu diếm nữa, chỉ có thể đem người về thành phố C.
Cả Nghiêm gia đều lo lắng, mẹ của Nghiêm Văn Khâm mỗi ngày mỗi đêm không ngủ canh giữ ở bệnh viện, Nghiêm Quốc Đống lòng nóng như lửa đốt, hắn không ngờ đến khi gặp lại con gái lại là tình cảnh này, càng không thể lý giải nổi những gì nàng đang làm.
Nghiêm Văn Khâm được trị liệu ở phòng bệnh đặc biệt nhiều ngày, tình hình có vẻ đã chuyển biến tốt hơn, rốt cuộc đã được chuyển đến phòng bệnh thường nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, mỗi ngày dựa vào truyền nước biển và chất dinh dưỡng để duy trì sinh mệnh. Nghiêm Công không thích nhiều người quấy rầy do đó bao trọn một tầng lầu, chỉ vì để Nghiêm Văn Khâm yên tĩnh dưỡng bệnh, đồng thời cũng nói những người trong nhà không cần thường xuyên đến bệnh viện, còn ông thì một tấc không rời canh giữ bên giường bệnh.
Diệp Tiêu Nhiên cơ hồ là đến thành phố C cùng một lúc với Nghiêm Văn Huy, cô rất rõ ràng nếu muốn nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm thì chỉ có thể thông qua Nghiêm Văn Huy, mà gặp Nghiêm Văn Khâm có ý nghĩ như thế nào cô cũng rất rõ, chỉ sợ cả Nghiêm gia đều mang địch ý với cô, như thế nào có thể dễ dàng để cô ở bên cạnh Nghiêm Văn Khâm, nhưng chủ ý của cô đã định, thề phải bồi bên cạnh nàng, thẳng cho đến khi nàng bình phục mới thôi.
Bây giờ đối với cô mà nói sinh mệnh của Nghiêm Văn Khâm đã quan trọng hơn tất cả.
Đúng như dự đoán của cô, cửa phòng bệnh đứng đầy vệ sĩ của Nghiêm gia, mỗi bác sĩ và y tá đi vào đều phải trải qua xác nhận thân phận, kiểm tra bảo đảm an toàn không có khả nghi mới có thể đi vào, lại càng không nói đến người xa lạ.
Diệp Tiêu Nhiên đi phía sau Nghiêm Văn Huy, đi đến cửa phòng bệnh vệ sĩ tự nhiên nhận ra Nhị tiểu thư của bọn họ, hơi hơi cúi đầu vấn an, nhiều người nhìn qua Diệp Tiêu Nhiên, nhưng bởi vì đi theo Nhị tiểu thư nên không ai dám ngăn cản.
"Phòng bệnh có người không?". Nghiêm Văn Huy hỏi. "Lão gia ở bên trong".
Nghiêm Văn Huy gật gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh đi vào, đây là một phòng bệnh cao cấp, ngoại trừ giường bệnh và trang thiết bị thì còn có tủ quần áo, thậm chí đầy đủ cả dụng cụ nhà bếp.
Chỉ có mấy bước đi vào bên trong mà Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy như mình đã đi thật lâu rồi, có chút khẩn trương, mà nhiều hơn chính là lo lắng, cô mong chờ một khắc nhìn thấy nàng, rồi lại sợ hãi nhìn thấy nàng nằm ở đó.
Tầm nhìn trước mắt dần trống trải, đã lộ ra một góc giường bệnh, có thể nhìn thấy chăn nệm trên giường, chỉ là không thể nhìn thấy mặt người kia. Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên thu chậm bước chân, ánh mắt vẫn luôn ngóng nhìn người nằm trên giường sắp ánh vào mi mắt của mình.
Một bước, hai bước, ba bước,...... Cô giật mình, cả thân thể như cứng ngắc không thể nhúc nhích, tầm mắt của cô cũng xuất hiện hình ảnh, đôi con người quên chuyển động, mũi quên cả hô hấp, ngay cả trái tim tựa hồ cũng quên đập, một màn trước mắt khiến cho cả thế giới của cô như dừng lại.
Người nằm trên giường bệnh rõ ràng là người mà cô quen thuộc lại xa lạ, bởi vì phẫu thuật mà tóc trên đầu đã cạo ngắn, sắc mặt trắng bệch nhìn không ra một tia huyết sắc, trên mũi cắm ống thở, cái giá bên cạnh giường treo đầy dịch thuốc, máy tâm điện bên cạnh có chút suy yếu nảy lên, giống như lúc nào cũng có thể dừng lại.
Nàng nhắm nghiền hai mắt, giống như đã vĩnh viễn ngủ say, không hề có dấu hiệu thức tỉnh, nếu không phải nghe được thanh âm từ các thiết bị, nếu không phải tận mắt nhìn thấy nàng nằm ở nơi đó thì nàng giờ phút này thật sự giống như đã ly khai nhân thế, lưu lại chỉ là một túi da, sớm đã không còn là chính nàng.
Cô ấy lại bệnh nặng đến mức này, còn mình thì một chút cũng không biết! Diệp Tiêu Nhiên thực hận, cô chưa bao giờ hận bản thân như lúc này, hối hận quá khứ. Cô là đao phủ tạo ra tất cả những chuyện này, là cô hại nàng thành thế này! Cô như thế nào còn mặt mũi đến gặp nàng, đến trông giữ bên cạnh nàng.
Sao lại thế này? Trên mặt có cảm giác ướt át, cô nâng tay lên sờ mặt mình, khi nào thì cả mặt đầy nước mắt cô cũng không biết. Đau lòng sao? Thiên đao vạn quả cũng không thể ngăn cản nỗi đau này! Thương tiếc sao? Hận không thể thay nàng gánh chịu tất cả những thứ này!
Cô hoàn toàn choáng váng, cô biết nàng bị bệnh, nhưng không ngờ nhìn đến lại là như thế này, cô hoàn toàn chìm đắm trong bi thương cùng hối hận của mình, hoàn toàn không cảm giác được đau đớn của cơ thể, mãi cho đến khi nghe được tiếng hét của Nghiêm Văn Huy: "Ông nội, người đừng đánh!".
"Nếu không phải cô ta thì Văn Khâm làm sao biến thành như thế này? Con còn dám dẫn cô ta đến đây!". Lão thái gia tức đến nỗi râu đều run lên, Diệp Tiêu Nhiên lúc này mới cảm giác được đau đớn lan truyền toàn thân.
Quải trượng của Nghiêm Công dù không phải vũ khí hữu lực gì nhưng mỗi gậy của ông đều rất mạnh, mỗi một lần đánh lên người Diệp Tiêu Nhiên thì đều muốn thay cháu gái trút giận, rồi lại biết thế này cũng không thể giúp bệnh tình của nàng có chuyển biến gì.
Nghĩ đến Nghiêm Văn Khâm phải chịu ủy khuất bởi Diệp Tiêu Nhiên, nghĩ đến nàng liều lĩnh để trả một cái giá ngu ngốc như vậy, ông liền thay nàng cảm thấy không đáng giá. Lúc trước nếu ông kiên trì không để nàng kết giao với Diệp Tiêu Nhiên thì tốt bao nhiêu, có lẽ sẽ không có những chuyện sau này. Nghĩ đến đây, ông vẫn như cũ không hết giận nổi, vung quải trượng, nâng lên hai tay thì đã thấy Nghiêm Văn Huy che trước mặt Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Người muốn đánh thì đánh con đi, là con tự tiện làm chủ giấu gạt bệnh của chị, không có liên quan đến cô ấy!".
"Văn Huy!". Nghiêm Công nổi giận, buông quải trượng, chỉ vào Nghiêm Văn Huy: "Cô ta rốt cuộc cho hai đứa uống thuốc mê gì? Chị con như vậy, giờ đến con cũng như vậy?".
"Ông nội! Con chỉ biết cô ấy là người chị muốn gặp nhất khi tỉnh lại, cũng là người mà chị không muốn thương tổn nhất, hôm nay người đánh lên người cô ấy, vậy có khác gì đánh lên người chị đâu?". Giọng nói của Nghiêm Văn Huy cũng lớn hơn, nói đến Nghiêm Công không có lực phản bác, ông rốt cuộc bình tĩnh lại, chậm rãi khôi phục tâm tình, thật sâu thở dài ra một hơi.
"Xin người bớt giận, chúng ta đừng làm phiền chị nghỉ ngơi". Nghiêm Văn Huy đỡ lão thái gia ngồi xuống, quay đầu lại thì đã thấy Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên quỳ xuống đất, đối diện Nghiêm Công.
Làm trưởng bối, được vãn bối quỳ là chuyện bình thường, nhưng mà nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên đột nhiên quỳ với mình như vậy thì ngay cả Nghiêm Công cũng có chút khiếp sợ, lại càng không nói đến Nghiêm Văn Huy đang lộ ra ánh mắt khó tin kia.
Cho dù nàng ít tiếp xúc với cô nhưng nàng cũng biết Diệp Tiêu Nhiên là người rất cao ngạo, tính kiên cường bền bỉ của cô cơ hồ liếc mắt một cái là có thể nhận ra, giờ phút này cô thế nhưng cứ như vậy không báo trước mà quỳ xuống mặt đất.
"Diệp Tiêu Nhiên, cô đang làm gì?". Nghiêm Công ngồi ngay ngắn hỏi.
"Chỉ cần ngài để cho tôi canh giữ bên người Văn Khâm thì chuyện gì tôi cũng đáp ứng". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên vô cùng bình thản, ánh mắt nhìn thẳng Nghiêm Công.
Nghiêm Công duyệt qua vô số người, nhìn vào ánh mắt của Diệp Tiêu Nhiên ông có thể rõ ràng nhìn thấy thành thật và khẩn cầu bên trong đó.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Công mới chậm rãi cúi đầu, cúi người nói: "Cô, chuyện gì cũng đáp ứng?".
Diệp Tiêu Nhiên gật đầu, khóe miệng Nghiêm Công bỗng nổi lên ý cười như vô ý, trong lòng Nghiêm Văn Huy đột nhiên nảy lên một trận bất an.
"Tốt, chỉ cần cô đáp ứng tôi, chờ sau khi Văn Khâm khỏe lại thì từ nay về sau không gặp con bé nữa thì tôi sẽ để cô ở lại". Lão thái gia khi nói chuyện thì đã đứng lên, chậm rãi đi đến giường bệnh.
"Ông nội, người như thế nào có thể..........".
"Văn Huy, chuyện này con không cần quản". Nghiêm Công quay đầu chỉ vào nàng, Nghiêm Văn Huy đành phải ngậm miệng, cau mày nhìn Diệp Tiêu Nhiên. Nhìn thấy trên mặt cô vẫn bình tĩnh như nước, giống như không bất ngờ với yêu cầu này của Nghiêm Công, Nghiêm Văn Huy thầm cầu nguyện trong lòng rằng cô không cần dễ dàng đồng ý mới tốt.
Trong phòng lâm vào một trận trầm mặc, chỉ nghe được tiếng của thiết bị vang lên, Nghiêm Công thấy Diệp Tiêu Nhiên nửa ngày không trả lời, nghĩ rằng cô không đồng ý yêu cầu này thì liền nói: "Cô đi đi".
"Tôi đồng ý". Cơ hồ là không cần tiếp nhận những lời kia, Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn Nghiêm Công: "Tôi đáp ứng ngài, chờ cô ấy khỏe lại, tôi sẽ không gặp cô ấy nữa".
"Tốt, tôi tin cô, nhớ kĩ những lời cô nói hôm nay". Nghiêm Công nói xong thì rời khỏi phòng bệnh.
"Cô thế nào lại có thể đồng ý yêu cầu này?". Nghiêm Văn Huy khó hiểu hỏi, Diệp Tiêu Nhiên lau đi nước mắt nơi khóe mắt, không nói gì, chỉ đi đến bên cạnh Nghiêm Văn Khâm.
Nghiêm Văn Huy bất đắc dĩ lắc đầu, cũng ra khỏi phòng bệnh, đem không gian trả lại cho cô.
Cô cúi người, tầm mắt không hề nhúc nhích ngóng nhìn nàng, một đầu tóc dài giờ chỉ còn rất ngắn, gương mặt kia dù có sinh bệnh thì vẫn đẹp như vậy. Diệp Tiêu Nhiên nâng hai tay nàng lên, đặt trên mặt mình, lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng thế nhưng lại không có chút độ ấm nào.
Bàn tay ấm áp của chị đâu rồi, Văn Khâm?Cô gắt gao nắm chặt tay nàng, đặt bên môi khẽ hôn, nước mắt xẹt qua gò má rơi xuống mu bàn tay Nghiêm Văn Khâm. Thật là kì lạ, cô khi nào thì trở nên nhiều nước mắt như vậy, nước mắt của cô không phải đã sớm chảy khô rồi sao? Cô có thể chịu được thân thể đau đớn, vì sao lại không thể chịu đựng được đau đớn tâm can như lúc này? Đau đến nỗi rơi lệ mà cũng không biết.
Thì ra cô sợ đau, thì ra cô sợ nàng gặp chuyện không may đến vậy.
"Văn Khâm, nếu tất cả mọi chuyện nhất định phải có một người đến gánh vác thì em nguyện ý dùng tất cả những thứ em có để đổi lấy sự khỏe mạnh của chị. Em không muốn báo thù, cũng không hận, lại càng không xa cầu có thể ở cùng một chỗ với chị, em chỉ muốn chị tỉnh lại, thầm nghĩ thật tốt là được rồi.....". Diệp Tiêu Nhiên cúi người nói nhỏ bên tai nàng.
Nếu cô có thể sớm tỉnh ngộ một chút, nếu cô không có hiểu lầm nàng sâu như vậy, nếu cô không bị thù hận che đi tâm của mình, nếu........ Chỉ là, không có nếu, không có hối hận.
Cô vẫn lẳng lặng giữ bên cạnh nàng, ngóng nhìn nàng, đêm tối rất nhanh đã bao phủ bệnh viện, ánh trăng xuyên qua tấm màn lụa mỏng của cửa sổ chiếu đến phòng bệnh, Diệp Tiêu Nhiên nhẹ nhàng kéo ra, ánh sáng chỉ có thể nhẹ rơi đến mép giường, nàng vẫn an tường nằm ở đó, giống như đã vĩnh viễn ngủ say.
Diệp Tiêu Nhiên cầm khăn bông, nhúng nước, nhẹ nhàng thay nàng lau khóe môi. Lúc cảm thấy quá mệt mỏi thì cô sẽ dựa vào bên giường ngủ một lát, nhưng rất nhanh sẽ bừng tỉnh, mỗi một lần đều chảy một thân mồ hôi lạnh, mãi cho đến khi thấy rõ Nghiêm Văn Khâm còn ở trước mắt mình, trái tim vẫn còn đập thì cô mới có thể thở một hơi nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay, cô nhắm mắt lại đều là từng chút một từ khi hai người quen biết, rất nhiều tốt đẹp đều ở trong mơ, nhưng cuối cùng luôn là Nghiêm Văn Khâm đột nhiên biến mất trước mắt mình, cô từ trong sợ hãi tỉnh lại thì đều không dám ngủ tiếp nữa.
Có đôi khi cô sẽ nói nhỏ bên tai nàng, nói những chuyện khi hai người bên nhau. Có đôi khi cô sẽ kể chuyện xưa cho nàng nghe, nói đến buổi chiều đó, hai người ở vùng quê đầy gió, cô vì nàng vẽ tranh. Ngẫu nhiên sẽ nhắc đến trấn nhỏ kia, hai người cùng nhau đi tìm dấu chân cùng manh mối mà cha cô lưu lại.
Mỗi khi nhớ đến tòa trấn nhỏ đó thì cô lại nhịn không được lấy ra hai chiếc vòng tay tinh mĩ, đây là nhân quả ràng buộc cả hai nhiều năm nay, mà cô thì thật lâu không biết gì.
"Văn Khâm, chị giấu em giấu cũng thật cực khổ". Lòng bàn tay Diệp Tiêu Nhiên gắt gao nắm chặt hai chiếc vòng, ánh mắt nhìn Nghiêm Văn Khâm tràn đầy bi thương.
Người Nghiêm gia mỗi ngày đều không gián đoạn đến thăm, Nghiêm Văn Huy cũng không quay về thành phố A mà ở lại nơi này, với nàng mà nói thì vẫn không biết làm sao đối mặt với cha mình. Nghiêm Công ngầm đồng ý Diệp Tiêu Nhiên ở lại bệnh viện, mỗi một lần thấy cô đều trầm mặc không nói, cũng không trao đổi chuyện gì nữa.
Cứ như vậy, Diệp Tiêu Nhiên mỗi ngày một tấc cũng không rời canh giữ bên giường bệnh, mỗi ngày giúp Nghiêm Văn Khâm chà lau thân thể, giúp nàng để ý từng chút diễn biến xem có thay đổi gì hay không, giúp nàng thấm ướt đôi môi. Im lặng chờ đợi như vậy thế nhưng lại khiến cô có cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có, tuy rằng nàng vẫn ngủ say nhưng cô luôn tin tưởng vững chắc nàng nhất định sẽ tỉnh lại.
"Lãnh đạo, chị là đại thẩm phán, như thế nào lại ham ngủ như vậy?". Diệp Tiêu Nhiên nói ra những lời này thì mang theo ý cười nhợt nhạt bên khóe miệng, cô cầm khăn tay nóng hầm hập chà lau tay của nàng.
Cô ăn uống ngủ nghỉ rất ít, Nghiêm Văn Huy ngẫu nhiên mang thức ăn đến thì cô chỉ miễn cưỡng ăn một chút, đa số thời gian đều là xoa bóp cho Nghiêm Văn Khâm, hoặc là ngóng nhìn nàng, hoặc là nói chuyện với nàng. Rất nhiều lần, Nghiêm Công xuyên qua cửa sổ phòng bệnh nhìn thấy cô như vậy nhưng không hề đi vào.
Mà những điều này đều được Nghiêm Văn Huy cẩn thận nhìn vào trong mắt. "Ông nội, nếu đã đến thì sao không đi vào?". Nghiêm Văn Huy đang cầm một hộp cháo, nghênh diện ông.
Nghiêm Công liếc mắt nhìn hộp cháo trong tay nàng, lại quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh, nói: "Nó cũng nên ăn chút gì đi, đừng để một người khỏe lại thì một người ngã xuống, ta đi tìm bác sĩ nói chuyện". Nói xong chống quải trượng chậm rì rì rời đi, hành lang yên tĩnh chỉ còn tiếng quải trượng gõ trên nền gạch.
"Đã biết, ông nội".
Nàng biết ông chỉ là một trưởng bối mạnh miệng mềm lòng mà thôi.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, trong phòng không hề có âm thanh, Diệp Tiêu Nhiên chỉ đang nắm tay Nghiêm Văn Khâm ghé vào trên giường mà ngủ. Nghiêm Văn Huy bất đắc dĩ lắc đầu, cho dù người làm bằng sắt thì cũng chịu không nổi, cô cứ như vậy không ngủ không nghỉ, quả thực chính là lấy mạng để chăm sóc người bệnh.
"Ai~". Nghiêm Văn Huy nhìn Diệp Tiêu Nhiên trên giường bệnh mà thở dài một hơi, "Chị ơi chị, chừng nào thì chị mới có thể tỉnh lại đây?". Lúc nói nàng một chút cũng không phát hiện ngón tay của người nằm trên giường đã hơi hơi động.
Chỉ là không quá rõ ràng nhưng Diệp Tiêu Nhiên liền tỉnh lại, cô nhìn bàn tay mình đang nắm dần dần cử động thì lòng của cô cơ hồ là run rẩy, ánh mắt chậm rãi chuyển lên mặt Nghiêm Văn Khâm, khó có thể tin mà nhìn nàng.
Mà lúc này Nghiêm Văn Huy thì đang cầm một chiếc thảm nhung, nghĩ muốn đắp thêm cho Diệp Tiêu Nhiên, quay đầu lại thì phát hiện Nghiêm Văn Khâm trên giường không biết lúc nào thì đã mở mắt. Nàng ngây dại, thảm nhung trong tay rơi xuống mặt đất cũng không biết gì, nàng cơ hồ là vọt đến bên giường, có chút kinh hỉ, lại có chút không biết làm sao, hưng phấn ấn chuông trên đầu giường.
Diệp Tiêu Nhiên lúc này lại quên hết mọi thứ, chỉ ngây ngốc nhìn nàng, như lấy được chí bảo mà gắt gao nắm tay nàng, không muốn buông ra, mãi cho đến khi cảm giác được nàng hơi giãy dụa thì cô lúc này mới ý thức được Nghiêm Văn Khâm đang muốn động đậy.
Nàng giãy khỏi tay Diệp Tiêu Nhiên đang nắm, vươn tay tháo ống thở trên mũi, ánh sáng bên trong cũng không mãnh liệt nhưng đối với một người ngủ đã lâu như nàng mà nói thì cũng cực kì chói mắt, nàng lấy tay che hai mắt mình, Diệp Tiêu Nhiên thấy thế liền lập tức đứng lên kéo màn lại.
Ánh sáng trong phòng dần tối lại, nàng rốt cuộc có thể mở hai mắt, thấy rõ người trước mắt. Có lẽ là ngủ lâu lắm rồi, ngoại trừ đầu hơi đau thì những chỗ khác trên cơ thể đều nhức mỏi, nàng có chút khó khăn muốn ngồi dậy.
"Chị, chị muốn làm gì?". Nghiêm Văn Huy thấy Nghiêm Văn Khâm lộn xộn thì bước lên ngăn cản, giúp nàng chỉnh đầu giường lên cao một chút, để cho nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường.
"Văn Khâm, chị cảm thấy thế nào?".
"Chị, thật vui vì chị đã tỉnh".
Nghiêm Văn Khâm đầu tiên là liếc mắt nhìn Diệp Tiêu Nhiên một cái, trong mắt bình tĩnh không tia gợn sóng, cũng không nói chuyện, sau đó mới tiếp lời của Nghiêm Văn Huy, hỏi: "Chị thế nào lại ở chỗ này?". Nói xong thì có chút xa lạ nhìn xung quanh.
"Chị không nhớ rõ sao?". Nghiêm Văn Huy kinh ngạc nhìn phản ứng của nàng.
Nghiêm Văn Khâm lắc đầu, cảm thấy có chỗ không đúng, vươn tay chạm lên đầu mình mới phát hiện tóc của mình không biết khi nào đã bị cạo rất ngắn, trên đầu rõ ràng có vết sẹo sau khi phẫu thuật.
"Lúc trước chị ngất xỉu, sau đó làm phẫu thuật cắt bỏ u não, sau đó liền một mực hôn mê.......". Khi nói chuyện thì ánh mắt Nghiêm Văn Huy phiêu đến Diệp Tiêu Nhiên một cái, Nghiêm Văn Khâm giống như căn bản không để cô vào mắt, trong lời nói của nàng cũng đã bỏ qua Diệp Tiêu Nhiên.
"U não?". Nghiêm Văn Khâm cố gắng nhớ lại, cảm thấy hơi đau đầu, nàng vuốt đầu mình, bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, hô lên: "Đúng rồi, Văn Huy!".
"Làm sao vậy?".
"Đại thọ tám mươi của ông nội có phải sắp đến rồi không, không phải là chị bị bệnh nên đã trễ nãi chuyện này đi". Nghiêm Văn Huy cực kì nghiêm túc lại lo lắng nói, cũng đem Nghiêm Văn Huy dọa đến nỗi không nói nổi lời nào.
Nàng vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Nghiêm Văn Khâm, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, chậm rãi nói: "Đại thọ của ông nội đã qua nhiều năm......". Bản thân Nghiêm Văn Khâm cũng ngây ngẩn, chẳng lẽ nàng ngủ một giấc liền ngủ rất nhiều năm sao?
Diệp Tiêu Nhiên lại khóa chặt lông mày, đã thấy Nghiêm Văn Huy giữ chặt mình, nói với Nghiêm Văn Khâm: "Chị có biết cô ấy là ai không?".
Nghiêm Văn Khâm rốt cuộc cũng chống lại tầm mắt của Diệp Tiêu Nhiên, cao thấp đánh giá cô một phen, trong mắt bình tĩnh như nước. Diệp Tiêu Nhiên nhìn nàng, trong mắt lộ ra vui mừng, lại có tia chờ mong, cô cố gắng kiềm chế nội tâm hưng phấn, lẳng lặng nhìn nàng.
Thật lâu sau, Nghiêm Văn Khâm cũng thu hồi tầm mắt của mình, nhìn Nghiêm Văn Huy trả lời: "Không biết".
Hai chữ này giống như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng đến trái tim Diệp Tiêu Nhiên, lòng của cô lập tức như rơi vào bên trong hầm băng, thật vất vả mới từ bóng tối bước ra, thế nhưng ánh sáng lại đã sớm cách cô xa đến vậy.
"Chị, chị nghĩ kĩ lại lần nữa đi!". Nghiêm Văn Huy có điểm vội vàng, nhưng đổi lại chỉ là Nghiêm Văn Khâm lắc lắc đầu.
Lúc này trên mặt Diệp Tiêu Nhiên đã hoàn toàn không có ý cười, Nghiêm Văn Khâm có chút áy náy bỗng nhiên cầm tay cô, Diệp Tiêu Nhiên nghĩ nàng đã nhớ lại mình thì có chút hưng phấn.
"Thực có lỗi, tôi muốn hỏi, chúng ta có phải là bạn tốt không? Hoặc là tri kỉ?". Nghiêm Văn Khâm vẫn hiền hòa như cũ, nhưng loại cảm giác khách khí xa xôi này so với thiên đao vạn quả càng làm cho người ta đau đớn hơn.
Diệp Tiêu Nhiên trầm mặc, có lẽ như vậy cũng tốt.
Lại là một mảnh im lặng, cô hít thật sâu một hơi, thoải mái cười nói: "Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường".
Nghiêm Văn Khâm ngây ra một lúc, đành phải gật gật đầu, lại phát hiện trong mắt Diệp Tiêu Nhiên tản ra mất mác, thậm chí là bi thương. Phía sau Nghiêm Công và vài bác sĩ đã tiến vào, nhóm bác sĩ vội vàng tiến lên kiểm tra, Nghiêm Công kích động không thôi, trên mặt cuối cùng cũng nổi lên ý cười.
Nhìn một đám người vây quanh giường bệnh, Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi lui ra, chậm rãi ra khỏi phòng bệnh, bỗng nhiên cảm thấy quanh thân thật mệt mỏi, mấy ngày chống đỡ giống như được lập tức sụp đổ, cô có chút nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi phòng bệnh, đỡ tường ngồi xuống dãy ghế ngoài hành lang.
"Cô có khỏe không?". Nghiêm Văn Huy từ phòng bệnh đuổi theo, có chút lo lắng hỏi.
Diệp Tiêu Nhiên cúi đầu không nói, từ túi áo lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, đứng lên, nói: "Làm phiền cô giao cho chị của cô". Nói xong kéo bước chân nặng nề đi về phía trước.
"Cô đi đâu?".
Cô không nói gì, nhìn bóng lưng buồn bã thất lạc của cô, Nghiêm Văn Huy đưa tay mở chiếc hộp ra nhìn.
Là hai chiếc vòng tay màu bạc tinh mỹ.