Chuyện Bát Quái Hằng Ngày Tại Khách Sạn Hoàng Gia

Chương 13

Edit by Lờ Aisu

Moore nhắm mắt lại trước mấy bức vẽ và cuốn sách cổ, chữ viết trên giấy vì cắt đứt ma pháp mà biến mất không còn chút dấu vết. Bên cạnh tay anh là một loạt cuộn da dê, trước mặt mở ra một cuốn sách cổ lớn bằng nửa cái bàn. Ở trong khách sạn nhàm chán ngu ngốc, anh chỉ có thể tiêu tốn thời gian vào việc lang thang nghiên cứu ma pháp. Năm đó có nghiên cứu qua cấm thuật thượng cổ, cũng không ngăn nổi sự tò mò dành cho việc sử dụng cấm thuật có sức công phá diện rộng, vì sao anh vẫn chưa giống tổ tiên bị ác ma dày vò trừng phạt?

Giáo hội tuyên bố ra ngoài pháp sư thượng cổ đều là bày tôi của ác ma, anh lại không phục. Tự anh ngẫm ra có thể tránh khỏi sự trừng phạt khi làm giao kèo sử dụng cấm thuật, dàn dần có chút minh bạch.

Có lẽ lưu truyền trong ma pháp cổ là một bí mật, mà anh lại muốn tìm ra bí mật ấy.

Anh chìm trong suy nghĩ tới thất thần, không nghe thấy tiếng bước chân cót két cho tới khi có người đẩy cửa vào mới từ mơ hồ tỉnh táo lại.

Anh quay đầu, phát hiện người phía sau là Arthur. Arthur cởi giáp bên ngoài chỉ để lại lớp bên trong, trách không được không nghe thấy động tĩnh. Sau trận chiến Alborg, giác quan của anh dường như bị trì trệ lại.

Anh đành cười cười: “Tôi không phát hiện anh vào được nơi này.”

Arthur nhíu mày, cái gì cũng không nói. Hắn kéo ghế dựa ngồi xuống trước mặt Moore, nghiêm túc dò hỏi: “Bao giờ chúng ta mới được ăn cơm?”

Moore giật mình, nhịn không được phụt cười.

Arthur vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, cũng không cảm thấy câu nói vừa rồi có gì không đúng. Hiện đã quá canh ba buổi chiều, nghĩ đến cả ngày mặc giáp rất mệt mỏi, Moore tự hỏi có nên đẩy bữa chiều lên sớm hơn không, hay thêm cơm vào giờ Ngọ. Đội kỵ sĩ cả ngày mang võ trang hạng nặng, thể lực tiêu hao rất lớn, Moore không muốn bọn họ bị đói.

Vì thế anh gọi quản gia vào, nhắc nhở nên thêm chút đồ ăn vào buổi chiều. Arthur ở bên cạnh lặng lặng nhìn lại như né tránh ánh mắt Moore, chờ tới lúc quản gia rời đi mới mở miệng: “Tôi đã liên lạc với quân đoàn Long kỵ sĩ rồi, bọn họ vẫn chưa biết tin về cuộc phản loạn, muộn nhất sẽ đuổi tới vào chiều mai.”

Moore ngẩn người, theo bản năng buột miệng: “Quân đoàn bong bóng mộng ảo?”

Arthur thở dài.

Moore ho nhẹ một tiếng, cũng không biết tại sao mình lại nói ra cái tên này đành phải dời ánh mắt, nhanh chóng đi xuống rồi nói: “Tôi cũng có liên lạc pháp đoàn rồi.”

Long kỵ sĩ và pháp đoàn đều không đóng quân ở trong đế đô nên tránh được một kiếp. Có lẽ Công tước Sarah cũng nhìn trúng điểm này nên mới nhân lúc Arthur mang quân rời khỏi, lợi dụng lúc canh gác lỏng lẻo hơn rất nhiều lấy dũng khí mang quân tiến hành đảo chính.

Moore lại nói: “Nhưng mà pháp trận yêu cầu nhiều thời gian để hoàn thành, truyền tống đông người như vậy có lẽ cuối ngày mới có thể tới chỗ chúng ta.”

Arthur: “Ừm.”

Trên mặt hắn không để lộ quá nhiều cảm xúc, Moore cẩn thận đánh giá tâm trạng Arthur rồi mới nói tiếp: “Nơi này quá ít pháp sư, vẽ pháp trận cũng không tiêu hao pháp lực, hay để tôi…”

Arthur trực tiếp từ chối.

“Tôi đã thương lượng tốt với Quốc sư rồi, vẽ pháp trận không cần quá nhiều người.” Hắn đứng dậy, mí mắt như cũ hơi trùng xuống, ý muốn bỏ qua đề tài này, “Bọn chúng tới giờ vẫn chưa có động tĩnh, khả năng đêm nay sẽ tiến hành đánh úp.”

Bọn họ nhân số so với địch chưa được một nửa, tuy kỵ sĩ đoàn đều là tinh anh thế nhưng nếu quân địch quyết tâm xông lên, chỉ sợ không chống đỡ nổi qua ngày hôm sau.

Thế nhưng anh cũng không rõ.

Giả sử nếu Sarah giành được thắng lợi chỗ này, cuộc đảo chính cũng không thể thành công. Moore chỉ có thể phỏng đoán đức vua và công chúa đang bị khống chế trong cung điện, mục tieu của lão hiện tại chính là vương tử, thế nhưng nếu bắt được vương tử rồi sao nữa? Lão chung quy vẫn sẽ nhận thất bại, dù sao cũng là đôi bên cùng chịu thương tổn.

Arthur đứng lên, nhẹ giọng nói: “Tôi về đây.”

Đúng là thời chiến, thân là trưởng quan thì càng không thể rời khỏi vị trí quá lâu, lại càng không nên phân tâm trong phòng của Moore. Hắn đã tiêu mất 20′ trong này, thậm chí còn có chiều hướng nhiều hơn, quá xa xỉ thế nhưng hắn không thể khống chế bước chân của mình.

Hắn không nghe được lời níu kéo của Moore, áy náy rời đi liền bị Moore nhanh hơn một bước nắm lấy bàn tay.

“Chờ chút.”

“Không phải anh đang đói bụng à?”

Arthur quay người lại, Moore lấy ra từ túi quần một viên kẹo mềm màu sắc rực rỡ, nhét vào tay hắn.

“Anh ăn tạm cái này trước đi.” Moore chớp chớp mắt, trong đáy mắt là nụ cười khiến người ta không nỡ từ chối, “Bữa tối phải một lúc nữa mới ra lò cơ.”

Arthur: “…”

Hắn không nói câu gì cầm viên kẹo trong tay, đi một mạch không quay đầu lại.

Bước ra ngoài liền thấy thủ vệ đứng thẳng lưng, mắt nhìn thẳng thế nhưng lại giống như đang nhìn trộm hắn.

Quá ngu xuẩn.

Arthur nghĩ nghĩ muốn tức hộc máu.

Chỉ huy trong tay cầm viên kẹo mềm chỉ có trẻ con mới thích, kỵ sĩ dưới trướng sẽ nghĩ gì?

Hắn không nên vươn tay nhận lấy viên kẹo này.

Thế nhưng hắn không tài nào khống chế hành động của mình, giống như có ác ma thì thầm bên tai, đáy lòng nảy mầm sự tự trách và nổi giận, đan chéo vào nhau ngày càng bành trướng.

Hắn đi rất nhanh, lính liên lạc vụt qua cũng không chú ý cơ hồ bị đụng phải. Ngọn lửa phẫn nộ nhen nhóm chớp mắt bùng nổ, tới khi nhận ra thì hắn đã quàng quạc gào vào mặt người lính liên lạc kia được một lúc rồi.

Hắn ẩn ẩn nhớ rõ đây là tân binh mới tới, còn chưa được phong kỵ sĩ, mới 17 18 tuổi, khuôn mặt non nớt đỏ bừng như đang kìm nén chính mình không được khóc.

Người xung quanh kinh ngạc nhìn bọn họ, có người còn hoảng sợ không dám nhìn thẳng. Williamson tiến tới an ủi cậu bé liên lạc, sau đó kéo Arthur qua một bên nhíu mày nhìn hắn.

“Ngài không nên quở trách nó như vậy.” Williamson nói, “Chỉ là vô ý thôi, nó không có làm gì sai hết.”

Arthur day trán, cảm giác thất bại cứ như vậy quẩn quanh.

“Tôi biết rồi, tí nữa sẽ qua xin lỗi thằng bé sau.” Hắn thấp giọng, “Chỉ là… Tôi quá mệt mỏi…”

Nhưng Williamson cũng không rời đi ngay, vẫn cau mày, giọng nói mang theo nghi ngờ và quan tâm: “Ngài mấy hôm nay có chuyện gì vậy? Ngài giống như…”

Rất dễ cáu.

Cậu ta không dám nói nửa câu còn lại, ở thế cục hiện tại không thể tưởng tượng áp lực và trách nhiệm Arthur phải gánh lớn như thế nào, dưới điều kiện như vậy thì tính khí thất thường cũng đúng.

Cậu vỗ vai trấn an Arthur, lòng tràn đầy quan tâm: “Xin ngài yên tâm, lũ phản quân sẽ thất bại.”

“Tôi biết.”

Hắn nhìn Williamson rời đi, mặt trời dần xuống núi.

Hắn đương nhiên biết.

Sắp tới thời khắc phán xét rồi.

(TBC)