Chuyện Bát Quái Hằng Ngày Tại Khách Sạn Hoàng Gia

Chương 15

Edit by Lờ Aisu

Bóng đêm âm trầm, ngày mai chưa biết sinh tử ra sao. Lòng thấp thỏm lo sợ là lúc con người khó có thể chìm vào giấc ngủ.

Trừ binh lính, pháp sư và Thần quan phụ trách trị liệu ở ngoài, tất cả mọi người đều lui vào trong tòa tháp kiên cố xây bằng đá ẩn nấp. Moore vốn định ra tiền tuyến hỗ trợ chăm sóc thương binh, thế nhưng ai cũng không đồng ý cho anh ra ngoài.

Vấn đề của Moore không chỉ ở chỗ không thể sử  dụng ma pháp lâu dài, thể lực của anh so với Thần quan khổ hạnh kém hơn nhiều, không một ai mong muốn anh miễn cưỡng chính mình.

Moore vẻ mặt dửng dưng tiếp nhận, cùng người già và trẻ em lui vào tòa tháp đá.

Khi tòa tháp đóng cửa, lúc này lòng anh âm thầm khẩn cầu, hi vọng Arthur… Hi vọng Quốc sư, Williamson và toàn bộ kỵ sĩ đoàn có thể bình an trở lại.
Sau nửa đêm, quân phản loạn rốt cuộc có động tĩnh.

Kỵ sĩ đoàn cơ hồ đã làm tốt phương án phòng thủ đánh úp bất ngờ, nhưng không nghĩ tới phản quân không đánh úp, lập tức xuyên qua sơn cốc quay lại khách sạn.

Hành động này ngoài dự kiến, Arthur cũng cảm thấy kinh ngạc. Phản quân tuy nhân số đông gấp mấy lần, nhưng nếu bọn họ dựa vào địa hình thì rất khó đánh vào nơi này.

Chỉ cần là thống soái có năng lực bình thường, chẳng ai làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy.

Chỉ huy cũng là thuyết khách phe chỉ huy là Nordern, là một chiến hữu đã vào sinh ra tử cùng Arthur tại Alborg, từng là bạn tốt của Arthur. Chỉ là về sau do quan điểm bất đồng nên hai người họ mỗi người một ngả, dần ít liên hệ. Trong ký ức của Arthur, kẻ này xử sự có chút vấn đề thế nhưng kinh nghiệm tác chiến rất phong phú, tuyệt đối không thể phạm vào sai lầm ngu xuẩn này được.

Hiện tại Nordern hiên ngang đưa quân đi tới, hiển nhiên có chiêu thức ẩn giấu phía sau.

Trong thời gian suy xét ngắn ngủi, Arthur nghĩ không ra nhưng cũng không có nhiều thời gian. Williamson khai chiến ra lệnh cho cung thủ tấn công, vô số mũi tên lửa tung ra vẽ lên từng đường cong chiếu sáng bầu trời, vốn là mây đen giăng kín thế nhưng dưới ánh lửa bọn họ lại nhìn thấy đám dây chằng đan xen nhau đầy ám ảnh kia, một màu đen tuyền không rõ diện mạo.

Arthur tim đập mạnh, hắn dần đoán ra thứ đen sì kia là cái gì. Cảnh tượng này hắn từng trải qua, cũng không mong nó lần nữa trở thành sự thật.

“Rồng!” Có binh lính hoảng sợ la lớn, “Là rồng!”

Chính xác thì nó là một đám phi long cỡ nhỏ.

Ở trận Alborg, con hắc long cỡ lớn sau khi bị Moore dùng cấm thuật giết chết làm cho chiến trường dần như mất khống chế, vài chiến dịch sau bọn họ không hề gặp lại con rồng lớn nào khác. Đám phi long cỡ nhỏ này không ngừng lao tới, Arthur có không ít kinh nghiệm đối phó với chúng nó, dù lớp da không cứng như hắc long nhưng mũi tên bay tới đã làm chúng nó tức giận.

Chiến hữu năm đó nhiều người đã chết trên sa trường hoặc tứ tán khắp nơi, hoặc như Moore mang theo vết thương không thể trở lại chiến đấu. Kỵ sĩ đoàn gia nhập sau chiến dịch Alborg hầu như đều là tân binh, bọn họ chưa từng thấy đám quái vật người đầy vảy này, có người còn thét chói tai kinh hoàng. Williamson muốn tiến lên an ủi nhưng cũng không biết phải làm sao vì chính cậu ta cũng chưa từng đối phó với phi long, thậm chí còn thấy ánh mắt sợ hãi của Arthur.

Có lẽ lần Moore tiêu hao hết mọi thứ triệu hồi cấm thuật diệt rồng đã để lại ấn tượng sâu sắc, bọn họ lo lắng mình không thể thắng nổi đám quái vật này. Arthur tiến lên vài bước, nhặt lên cung tên của một cung thủ thất thố, nhắm thẳng một con phi long muốn áp sát.

Kỵ sĩ đoàn đều là tinh anh được huấn luyện, Arthur nghĩ chỉ cần làm cho bọn họ thấy đám quái vật không phải bất khả xâm phạm là được.

Mũi tên xuyên qua hai chân con phi long, đầu tên kẹt trong lớp vảy làm nó ré lên một tiếng thê lương, đôi cánh đen trong không trung rơi xuống. Kỵ sĩ đoàn lặng im, những kẻ vừa kêu la cũng đã an tĩnh lại.

“Nhìn lại mình đi, các cậu còn nhớ lời tuyên thệ của mình không?”

Arthur đem cung tên trả lại cho cung thủ, âm thanh trước sau như một bình tĩnh, an ủi mọi người vào giờ phút này.

“Các cậu đã từng thề sẽ chiến đấu dù tay không tấc sắt.”

Đại quân đã tiến gần trước mặt.

Arthur rút kiếm giơ lên cao, ánh lửa chiếu vào mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh băng.

“Vì vương quốc, vì bệ hạ, vì nhân dân!” Hắn ngữ điệu trầm thấp, chuyển thành lời nói lầm bầm không ai nghe thấy, “Vì… tình yêu của tôi…”

Quân đoàn tuôn ra nhất thời sĩ khí dâng trào, dù vậy Arthur cũng biết tình hình không mấy lạc quan. Bọn họ chưa làm tốt biện pháp phòng ngự trên không, số lượng phi long đông đảo làm họ rơi xuống thế hạ phong.

Nhưng bọn họ chỉ còn cách chống đỡ nơi này, qua đêm nay là cứu viện sẽ tới kịp.

Chém giết ngày càng nghiêm trọng, trên mặt đất đầy xác rồng, pháp sư và thần quan kịp thời tới chữa trị cho thương binh, đôi tay cầm trọng kiếm của các kỵ sĩ cũng dần chết lặng, khắp nơi đều là hơi thở phun lửa của rồng. Williamson lông mày bị đốt, sườn mặt đổ máu cũng chỉ có thể chùi qua qua, thấp giọng an ủi chính mình: “Kết thúc, mau kết thúc đi.”

Số lượng phi long giảm mạnh, đối phương tổn thất nghiêm trọng, thắng lợi sắp tới, hiện tại chỉ chém giết hăng hái hơn một chút mà thôi. Arthur chặt đứt cánh một con phi long bỗng nghe thấy tiếng binh lính la lớn.

“Rồng! Rồng!”

Đúng vậy, trên đầu là lũ phi long, chẳng lẽ bọn họ còn chưa quen.

Nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng.