Chuyện Cũ Afghanistan 1986

Chương 10: 10 Chương 9

Việc quản lý các trại tị nạn nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ và được các nhân viên chính phủ kiểm tra thường xuyên.

Lúc đầu, những người tị nạn đặt hy vọng vào các quan chức đến thăm này, nhưng sau nhiều lần yêu cầu khiếu nại không được chấp nhận, hầu hết đã chọn từ bỏ

Tất nhiên, có những người không muốn từ bỏ.

“Zahar là một thằng ngốc, hôm qua nó nói với đoàn thanh tra rằng môi trường y tế ở đấy vô cùng tệ, cực kỳ kém.” Sasha xoa xoa ngón tay nói, “Thị trưởng đi cùng đoàn thanh tra Liên Hiệp Quốc, kết quả là nó kéo cả đoàn đi vòng vòng nửa ngày, khiến chuyến thanh tra bị trì hoãn, khiến cháu bị mắng.

Cháu đã nói rồi, phàn nàn cũng vô dụng thôi.”

Euler đưa cho cậu nhóc một viên kẹo trái cây, “Không hẳn, chuyện không từ bỏ hy vọng cũng tốt mà.”

“Mấy ngày nay cháu không được ngủ ngon giấc vì phải chuẩn bị cho việc kiểm tra, dọn dẹp nơi đó một cách tươm tất, cuối cùng lại bị nó nói hai câu, phá hỏng toàn bộ.

Loại chuyện này chỉ là ứng phó qua loa thôi, ai dè nó lại xem là thật.”

Sasha cũng phàn nàn vì Zahar tố cáo tiền trợ cấp của trại tị nạn tháng này bị hủy bỏ.

Nhưng Euler thích bộ dạng xấu tính, nghiêm túc của cậu, có đôi khi cậu biểu hiện như một con búp bê vô hồn, khác xa với vẻ hoạt bát dễ thường mà cậu cố ý tạo ra trước mặt Oleg.

“Ban quản lý đô thị đến ba tháng một lần, họ không quan tâm người dân ở đây chỉ hỏi sơ sơ và chi phí hết bao nhiêu.

Thứ duy nhất họ giúp đỡ chỉ là một ly nước, ngoài ra không còn gì khác.

Người dân ở đây không thể tìm được việc làm, không có cách nào để sống độc lập, đây là vấn đề lớn nhất.”

Có quá nhiều người tị nạn đến nỗi Kabul đã quá bão hòa.

Sasha gãi đầu, “Khôngg phải mọi người chỉ hy vọng đến nguồn cung, nhưng họ cần công việc, một công việc có thể nuôi sống gia đình.

Lúc đầu rất nhiều người gia nhập đội nhặt rác, sau đó có quá nhiều người không kiếm được tiền, họ chỉ có thể ăn ở không.

Một số bị buộc phải tham gia du kích hoặc làm cho quân phiệt, nơi ít nhất họ có thể đủ ăn.”

Việc đồn một số lượng lớn những người tị nạn ăn không ngồi rồi lại với nhau chắc chắn rất nguy hiểm, không có việc làm, tất cả đều phụ thuộc vào sự hỗ trợ ít ỏi của chính phủ, sự bất mãn của người tị nạn tiếp tục tăng lên, sẽ trở thành một trong trong những quả bom dễ nổ nhất thành phố, và như vậy đến khi số lượng tăng lên thì có thể dễ dàng dẫn đến một cuộc bạo động.

“Như vậy rất nguy hiểm.” Euler nói.

Sasha lắc đầu, “Không có gì nguy hiểm đối với những người tuyệt vọng.”

“Có lẽ nó chưa đủ tuyệt vọng.” Euler nói.

Đúng lúc đó, một chiếc ô tô dừng lại trước trại tị nạn và hai người lính Liên Xô băng qua khu nhà và đi ngang qua họ, sẵng giọng nói, “Nhóc, chúng tao tìm kiếm một đứa nhóc tên là Zahar.”

Sasha cảnh giác nhíu nhíu mày, “Nó không ở đây.

Hai người là ai?”

Tay lính cười lạnh, chỉ huy đồng bạn của hắn, “Đi vào lục soát!”

Sasha bật dậy và chạy về hướng khác, dây giày bị rơi ra cũng chưa kịp buộc, Euler đi theo phía sau cậu, tâm tình chìm xuống đáy.

Cậu bé gõ liễn hồi vào cửa văn phòng của người phụ trách, “Cô Shuke! Cô Shuke!”

Một phụ nữ trung niên giống như một nữ tu già quấn burqa mở cửa, lạnh lùng kiêu ngạo hỏi, “Sasha, có chuyện gì quan trọng không?”

“Liên Xô, họ đang tìm Zahar!”

Vẻ mặt của nữ tu già khẽ giật, gật gật đầu, bà đứng thẳng người sửa sang lại áo choàng rồi nhanh chóng đến phòng y tế.

Họ vừa đi xuống cầu thang đã thấy đám đông xôn xao, không phải chỉ có hai người lính Liên Xô, thậm chí không phải mười mà có khi lên đến ba mươi hay bốn mươi.

Hai người lính đang đứng trước sân với một cậu bé gầy trơ xương.

Một trong số họ giẫm cậu bé xuống đất, đôi ủng của hắn đóng đinh trên lưng cậu bé như vó ngựa sắt.

Cậu bé hét lên và bắt đầu giãy dụa.

Vị nữ tu già bước tới, “Thưa ngài, tôi là Shuke, người phụ trách ở đây, tôi có thể giúp gì cho ngài?”

Người lính quắc mắt nhìn bà, “Tôi chỉ làm theo lệnh.” Hắn nói rồi búng tay về phía bạn đồng hành của mình.

Một người lính khác rút súng lục ra và bắn một phát vào cái đầu bé nhỏ ấy.

Euler sợ hãi lùi lại một bước, tuyệt vọng che miệng lại.

Cậu thấy máu trào ra khỏi đầu cậu bé ngay lập tức, lênh láng khắp sân.

Toàn bộ khu trại nhìn chong chong, và trong một khoảnh khắc không ai nói chuyện, một sự im lặng kỳ lạ như một đám mây đen bao trùm toàn bộ sân.

“Đây là kết quả của việc không biết điều.

Hãy cư xử cho đúng mực.” Tên lính phất tay, hắn ghét đôi ủng dính máu, và cố gắng chà xát chút lên mặt đaats.

Sau đó hắn gọi những người khác cùng rời đi.

Tình tiết này khiến Euler choáng váng.

Vào thời điểm chiếc xe rời đi, những người tị nạn đã trở nên tức giận.

Lúc đó Euler mới nhớ đến Sasha, cậu vừa quay đầu lại, ánh mắt căm thù lạnh lùng của cậu bé lọt vào mắt cậu.

Euler bước tới, cố gắng nở nụ cười bớt gượng gạo, “Sasha, chú…”

Tuy nhiên, cậu bé gầm gừ với anh ta như một con mèo bị thương “Cút!”

Euler cảm thấy lạnh toát, và cậu đứng chết trân tại chỗ không biết phải giúp cậu bé bằng cách nào.

Một bàn tay đặt lên vai cậu, người nữ tu già lạnh lùng nói, “Có lẽ cậu nên cân nhắc việc rời khỏi đây trước, cậu Kuvshnikov.

Nếu không tôi không đảm bảo rằng người dân ở đây sẽ gây ra bất cứ chuyện nguy hiểm gì với những người Liên Xô mà họ nhìn thấy.”

Trời còn chưa hửng sáng, Akaj ngáp một cái, chậm rãi kiểm tra băng đạn.

Buri bước nhanh, không một tiếng động gây giật mình, và trong bóng tối, ông từ tốn quan sát hướng gió đổi cũng như bất kỳ tay thựo săn lão luyện khác.

Akaj rất vui khi ông trở lại, “Thế nào?”

“Sắp đến rồi.

Dọn dẹp và chuẩn bị đi.”

Akaj gật đầu, duỗi thẳng chân tay, bắt đầu đeo vũ khí.

Họ không có nhiều đạn, chủ yếu là súng cối 67,cỡ nòng 82 mm, hàng Trung Quốc, đồ chơi này trông không đẹp lắm, nhưng dễ sử dụng, đặc biệt tiện dụng.

Quân du kích mấy năm gần đây chuộng đồ Trung Quốc, băng đạn, mũ, súng máy, ngay cả quần lót cũng thích mặc hàng  Trung Quốc, bởi vì nó không bó sát[1]  Ngoài ra còn một số thứ khác như: M72, MP5A3, HG69, và có một Enfield M1853 – đã theo Buri từ sau cái chết của người vợ yêu quý.

“Hôm nay cháu không cần cái này,” Akaj lấy lại khẩu M1538 và mang theo một chiếc túi lớn màu đen, “Thỉnh thoảng chúng ta phải chơi hàng đắt tiền chứ.” Cậu mỉm cười, kéo khóa túi và lôi ra một khẩu súng máy rất đẹp.

Ánh mắt Buri khẽ động, thở nhẹ, cầm lấy nó sờ tới sờ lui.

Đó là khẩu M16 mà Buri mới chỉ thấy trong tay người Mỹ và được cho là thứ mới nhất, thỉnh thoảng có một hoặc hai thứ đồ chơi mới lại này đến từ các kênh ở Đông Nam Á, nhưng chúng rất đắt.

Buri không ngờ Akaj có thể lấy được nó, các kênh hàng nhập của Akaj luôn khiến người ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Đợt quân du kích tấn công Kabul vài tháng trước[2], cậu thậm chí còn lấy được hai chiếng Stingers và để chúng ở ngưỡng cửa tầng hầm của mình.

Buri và mấy người nhặt rác sợ hãi khi vừa đối mặt với hai tên lửa phòng không.

“Thế nào? Hàng ngon không?”

Mấy người khác cũng lại gần xem hàng tươi, có người hỏi, “Akaj, không phải mày cầm cái khoác da để mua thứ này đấy chứ? “Mặc dù một chiếc áo khoác da là còn lâu mới đủ mua.

Akaj bật cười, “Mẹ nó mày mới là tên phá của để đi mua súng ấy.

Nếu không có tao, chúng mày đi đời nhà ma lâu rồi.”  Cậu xua tay, “Cái này của Buri, chúng mày đừng đụng vào, giật kinh lắm.”

Mấy người rất thức thời không hỏi thêm nữa.

Mọi người đều có quyền giữ bí mật.

Màn trời chìm vào khoảnh khắc đen tối nhất trước bình minh, Akaj đứng dậy vươn vai, và hạ chiếc mũ thấp xuống, trong khi tay vừa gạt cần súng.

Ánh mắt cậu yên tĩnh, như người đam mê chụp ảnh đang chờ ngày mới vậy.

Nhưng Buri biết sự thù địch ẩn sâu trong lòng cậu, như lưỡi đao sắc bén.

Ở phía xa, một đốm sát yếu ớt sượt qua ống nhắm.

Người nhặt rác trẻ đặt cả hai tay lên môi kéo ra tiếng huýt sáo dài và nhẹ.

Những ngọn đòi và khu rừng bừng tỉnh trong sự giết chóc.

Những con chim đang bay bị tiếng ném bom quấy nhiễu, hót loạn xạ trên bầu trời.

Những người nhặt rác nhìn lên, mái vòm ánh sáng vừa hé mở những tia ban mai đầu tiên giữ tiếng chim hót lao xao.

Đoàn xe trên đường lớn hoảng hốt dừng lại.

Chiếc xe bán tải sắt phía trước nhanh chóng lùi lại và trốn bên hông xe tăng.

Viktor ở trong chiếc xe này, lão ta xuất thân là lính xe tăng, nhưng chỉ huy đã lâu nên không thích chịu đựng trong chiếc xe chật chội và ngột ngạt đó, chế xe tải thoải mái hơn nhiều.

Lão cũng mở toang cửa xe để gió lùa vào, với giấc ngủ chập chờn lúc sớm mai, nghiêng đầu dựa vào lưng ghế để tận hưởng không khí trong lành của núi rừng.

Tiếng oanh tạc đầu tiên khiến ông bừng tỉnh mở mắt, trong gương chiếu hậu, sĩ quan phụ tá ngồi phía sau nhíu mày một chút.

Lúc này hắn mới hỏi, “Tiếng gì vậy?”

Sĩ quan phụ tá thò đầu ra xem, ngay lúc ló đầu ra, đầu hắn đã bị bỏng dưới phát súng cối thứ hai, da dầu hắn lập tức tróc ra một vết bỏng dài.

Hắn rít lên thảm thiết, che đầu liền lui vào bên trong, đập mạnh vào cửa sổ, choáng váng vì quá đau.

Tiếng thét thảm thiết khiến Viktor sợ hãi, ông rút súng và ra lệnh cho tài xế lùi lại, nấp sau chiếc xe tăng.

“Mẹ kiếp bọn du kích.

Ra lệnh cho xe tăng bắn pháo!”

Sĩ quan phụ tá kêu lên, “Trời tối thế, sao bắn được!”

Trả lời hắn là giọng nói cực kỳ xấu xa của Viktor, “Bắn đại đi! Cho dù có phải đánh bóm nguyên ngọn đòi này cũng phải giết chết mấy tên chó đó cho tôi!”

Xe tăng quay đầu, chĩa súng về phía rừng hai bên eo biển.

Những người nhặt rác chạy nhanh thoăn thoát, họ lưu loát đổi vị trí.

Vũ khí rất hạn chế, tầm bao phủ của pháo binh thấp, đối với xe tăng thì không khác gì xe che chắn, có thể tạo ra hỗn loạn, nhưng không hiệu quả lắm.

Buri kéo chốt an toàn, nhắm vào tên lính chốt bảo hiểm ra, nhắm vào một tên lính xe bọc thép ở giữa, bắn chết hắn bằng một phát súng duy nhất.

Ông mỉm cười, nhìn khẩu M16 trên tay, thầm nghỉ quả nhiên là hàng ngon.

Đôi vai già nua của ông hơi đau vì độ giất, nhưung ông khổng thể giấu nổi niềm vui sướng nhảy nhót trong lòng.

Nhưng mà nụ cười này cũng không kéo dài được lâu khi mặt đất dưới chân ông rung chuyển đến nỗi ông gần như nhảy dựng lên..

Tiếng gầm nặng nề khủng bố khiến thần kinh ông run bần bật, ông hét về phía Akaj, “Xe tăng đang bắn!”

Akady nở một nụ cười rạng rỡ và gật đầu.

Ngay trước mắt hai người, hai cây hồ dương to lớn đã gieo mình xuống đất theo tiếng pháo, thân cây dài thẳng tắp rơi sập xuống đất.

Buri trèo lên xe máy và hét lên với cậu, “Lên đây!”

Akaj bĩu môi lật người lên xe, lần thứu hai huýt sáo.

Lốp xe máy quay tròn tốc độ cao bắn đám bụi tung tóe như mũi tên, một quả đạn pháp phía sau bắn vào không khí không tới mười thước, luồng khí cực mạnh nâng toàn bộ đuôi xe máy lên, bay phốc lên trời! Akaj sọ đến mức chửi thề ôm chặt eo Buri.

Gió lạnh của đồi núi táp vào trán hắn như khỏ một gậy, nhìn xuống qua những tán cây che chắn, làn khói xám xét từ ống súng xe tăng chẳng khác nào mảnh sương lạnh lơ lửng trong địa ngục, thổi bay một trận giết chóc đẫm máu.

“Lại gần hơn!” Akaj hét lên, cậu rút súng bắn tỉa ra và bắn nổ tung đầu tên lính trên xe bọc thép.

Những chiếc xe máy xen kẽ luồn lách như những bóng ma, đây là phương thức chiến đấu tốt nhất của du kích, bọn họ lợi dụng địa hình tự nhiên làm nơi ẩn nấp để liên tục di chuyển tránh pháo nổ.

Buri đánh vòng xe đẹp mặt, chiếc xe trượt ra bảy trăm hai mươi độ quanh một quả hồ dương khổng lồ, đột nhiên dừng lại, Akaj rút súng bắn một phát sượt qua bánh sau của chiếc xe tăng xuống đất.

Độ giật của nó khiến kính của cậu trượt xuống khỏi sống mũi, cậu đẩy lên lại.

thay đạn lên nòng một cách điêu luyện, lại một phát bắn trượt,

“Mẹ kiếp!” Cậu vứt súng đi, “Mẹ nó có ai nổ tung chiếc xe tăng phía trước cho tao không! M72 của tao đâu!”

Cậu huýt sáo, một chiếc xe máy chạy đến, với một khẩu pháo cồng kềnh khổng lồ ở ghế sau.

Người tới là một người đàn ông to lớn cường tráng, đen như mực hòa cùng một thể với khung cảnh xung quanh.

Akaj lau kính, chỉ đại vào chiếc xe tăng phía dưới đang chặn xe tải, “Nổ tung nó cho tao!”

Đáp lại cậu là tiếng pháo vang dội.

Buri vừa quay đầu, đối diện với một chiếc xe mắt bị hất lên không trung, vẽ thành một đường parabol lao xuống đất và bốc cháy.

Hai mắt Akaj tỏa ra sát khí âm u, cậu gần như không do dự “Nổ chết mẹ nó cho ông!”

Tên da đen to lớn lập tức khiêng nòng tên lửa lên, lúc này Akaj nhìn thấy điểm sáng nhấp nháy đối diện.

Tất cả những cảm xúc âm u, mùi máu và giết chóc sôi sùng sục, cậu huýt một tiếng sáo dài.

Phía đối diện lóe lên hai lần.

“Oleg đã vào vị trí.”

Bình minh đã gần kề, nhưng ánh sáng ban ngày vẫn chưa lan tỏa như đã hứa.

Buri nhìn lên, nỗi sợ hãi của ông đã thành sự thật, mây đen không tan, e rằng sẽ có mưa.

Nếu như không tốc chiến tốc thắng, sẽ khó có thể rút lui.

Mục đích của họ không thực sự là tấn công lực lượng xe tăng, chỉ để tạo ra một hiện trường hỗn loạn cho Oleg bắn tỉa Viktor.

Nếu không hành động thì sẽ không kịp nữa.[1] Quần Trung Quốc: Cụm này xuất phát từ “Những người lính búp bê da kẽm” của Alexeyevich

[2] Có một cuộc tấn công du kích lớn vào Kabul vào năm 1986, nhưng nó nhanh chóng bị phá hủy do sự không thống nhất của chỉ huy nội bộ..