Từ thôn Tú Khê trở về, cả buổi tối ngày hôm ấy tôi trằn trọc trở mình. Tâm trạng hỗn loạn và sự tuyệt vọng giày vò tôi khiến tôi không thể nào ngủ được, lăn đi lăn lại chăn cũng lạnh tôi liền dậy phủ thêm áo khoác, ôm lấy túi chườm ấm ra sân hóng gió đêm.
Thật ra thì cũng chỉ khoảng mười giờ thôi, đối với người thành phố mà nói giờ này cuộc sống về đêm mới mới bắt đầu. Thế nhưng ở nông thôn, lúc này đã tính là đêm khuya, nhà nào nhà nấy đều đã tắt đèn.
Sơn thôn đêm đông tĩnh mịch tối đen, thỉnh thoảng lại có tiếng cú đêm văng vẳng nghe quỷ dị mà thê thảm. Tôi ngồi ở hành lang nhà trước nhìn mặt trăng dần dịch về phía tây, yên lặng ngẩn người ra.
“Sao anh còn chưa ngủ?” Thái Thanh Hứa đột nhiên xuất hiện làm tôi giật cả mình.
“Em… Em lúc đó chẳng phải?” Tôi run run một chút, trả lời.
Thái Thanh Hứa lại gần chạm vào túi giữ ấm trong ngực tôi, cau mày nói: “Không đủ ấm, em đi thay nước nóng cho anh. Anh ngồi ở đây, đừng đi linh tinh.” Cậu nói rồi để túi giữ nhiệt của mình lên đầu gối tôi, cầm túi giữ nhiệt của tôi đi.
Tôi ngây ngẩn ngồi đó, rất lâu sau tự dưng cảm thấy vô cùng buồn cười, hóa ra tôi với cậu ấy đã thân thuộc đến mức tự nhiên với nhau đến thế?
“Đã không chịu ngủ lại còn cười khúc khích?” Lúc Thái Thanh Hứa trở lại dùng túi chườm ấm thay lồng sưởi, còn thay tôi kéo cổ áo lên cao nữa.”Anh lạnh à?”
Tôi lắc đầu một cái: “Không lạnh, không ngủ được thôi.”
Cậu thở dài, kéo một cái ghế mây ngồi xuống cạnh tôi: “Em cũng vậy…”
Hai chúng tôi im lặng nhìn ánh trăng mờ nhạt chiếu vào phía sau mái hiên, bầu trời đêm vuông vức bao quanh hiên nhà để lại một vài ngôi sao lấp lánh.
“Kỳ thực trước đây em cũng hay ngồi ở chỗ này.” Thái Thanh Hứa đột nhiên nói.
“Hả?”
“Đêm đông có thể nhìn thấy chòm sao Orion. Tuy rằng chỉ có một phương trời nho nhỏ nhưng ngôi sao vẫn luôn di chuyển.”
“Ừm.”
“Mặc dù đôi khi bị mắc kẹt, chúng ta vẫn có thể tự mình thoát ra ngoài, giống như những ngôi sao.”
Tôi không trả lời. Cậu ấy khuyên nhủ nghe tới chân thành tới vậy cũng thật ngốc nghếch khiến tôi không biết nên trả lời như thế nào.
“Đôi khi em sẽ ra ngoài ngắm chòm sao tam giác mùa đông*, vào lúc ấy em chỉ nghĩ là không phải Tô Thức đã nói là ‘Tây Bắc Vọng, Xạ Thiên Lang’ sao (Nhìn về Tây Bắc, bắn sao Thiên Lang)? Nhưng mà rõ ràng sao Thiên Lang nằm về phía Đông bầu trời mà.” Cậu ấy thấy tôi không nói chuyện liền chuyển đề tài khác.
“Sao Thiên Lang nằm trong trong chòm sao Đại Khuyển, nó chỉ về Tây Hạ xa xôi” Tôi vội vàng tiếp lời
“Ôi, cũng không để em giả vờ trầm lắng thêm tí nữa.” Cậu ấy tỏ vẻ tiếc nuối nói.
Tôi lại bỗng thương cảm cảm thán: “Người ngày nay không thấy bóng trăng xưa. Trăng nay thì đã từng soi người xưa..” Có lẽ cũng không lâu đến vậy, có lẽ chỉ cần lui lại bảy mươi năm trước, ai đã từng ngồi chỗ này ngắm sao?
“Không phải trăng, là sao.”
“Đừng tính toán!”
“Tùng Viễn, hôm nay tại sao anh khóc?” Cuối cùng cậu ấy hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Bình thường anh sẽ không đa sầu đa cảm như vậy, thế nhưng những ngày gần đây, anh cảm thấy bản thân mình sắp bị những chuyện xưa và hụt hẫng nghiền nát…”
“Azz, anh đó…”
“Anh luôn cảm thấy bức ảnh tốt nghiệp chụp chung kia hàm chứa hi vọng, bọn họ đối tương lai tràn ngập hi vọng. Có lẽ do chúng ta sau này nhìn vào đã biết căn bản không có tương lai tốt đẹp gì cả, chờ bọn họ chỉ có chiến tranh và chấn động. Bị vận mệnh đẩy đi cả đời. Quay đầu lại nhìn tấm ảnh ghi chép lại giấc mộng khi bắt đầu, tâm tình nhất định rất phức tạp…”
Yên lặng ngắn ngủi xuất hiện giữa chúng tôi.
“Cho nên, chúng ta phải quý trọng hiện tại.” Thái Thanh Hứa nhẹ nhàng đặt tay cậu ấy lên tay tôi, lạnh lẽo, còn hơi run rẩy. Hóa ra lồng sưởi của cậu ấy đã nguội lạnh rồi, cậu ấy như vậy ngồi trong gió đêm trên núi nghe tôi tâm sự.
Tôi vội vàng kéo hai tay của cậu ấy đặt lên túi chườm ấm, cậu ấy chút lúng túng đến khước từ. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, phát hiện trong mắt Thanh Hứa lóe lên căng thẳng và mong đợi rồi biến mất. A, lẽ nào ý cậu ấy là vậy…
“Anh…”
“Em…” Chúng tôi cùng mở miệng.
“Không có gì, ” Thái Thanh Hứa cố cười với tôi, “Thân thể em rất tốt, không sợ lạnh.”
Tôi im lặng cầm tay cậu ấy, truyền ấm áp từ tay tôi sang. Cậu ấy cũng yên lặng nắm lấy tay tôi, chúng tôi cũng không biết nói gì nên cứ nắm tay nhau vậy.
Một lúc sau cậu ấy bỗng nhiên vui vẻ: “Đêm nay chúng ta thật sự là ngắm sao, ngắm trăng, bàn từ thơ ca cho tới triết lý nhân sinh….”*
“Ha ha…” lời thoại kinh điển của Hạ Tử Vi và Nhĩ Khang khiến tôi cũng cười.
Chiều ngày thứ hai, chúng tôi muốn gọi video cho vị lão tiên sinh Đài Loan kia.
Trưa hôm ấy, chú Thái Thanh Hứa gọi điện thoại đến: “Lão tiên sinh kia tên là Lâm Kỳ Sâm, rời khỏi Đại Lục đã hơn nửa thế kỷ. Thật ra mấy ngày trước chú đã liên lạc đến người nhà của ông ấy, biết được ông ấy vẫn luôn có một tâm nguyện.”
“Ông ấy muốn trở về?” Thái Thanh Hứa hỏi.
“Đúng rồi, vẫn luôn muốn. Thế nhưng tuổi tác ông ấy đã cao vậy, thân thể không chịu nổi hành trình vất vả, ” chú Thái thở dài, “Ông ấy còn muốn tìm một người, nghe nói là em cùng họ trước đây sống nương tựa lẫn nhau. Nói thật không thể gọi là em, mặc dù tuổi tác không cách nhau lắm, nhưng vai vế chênh lệch nhau. Người kia tên là Lâm Minh Phương.”
“Chú ơi chú sắp trở thành chuyên gia tìm người rồi!”
“Không chỉ vậy đâu, ” đầu dây bên kia bắt đầu nói thêm, “Thực ra mấy năm trước ông ấy đã nhờ đoàn làm phim tìm người hộ, thế nhưng những người kia làm việc không được, căn bản không tìm ra. Kết quả chú ra tay một cái, tìm được rồi!”
“Chú sao mà tài vậy ạ?” Thái Thanh Hứa cố nghe chú Thái nổ mũi thêm lúc nữa.
“Bởi vì chú cũng họ Lâm mà, tìm người cùng họ đương nhiên có biện pháp! Ông cụ Lâm này thuộc họ Lâm ở Hoa Khẩu, bên đó mấy năm trước họ vừa viết lại gia phả, chú hỏi thăm cái là ra luôn. Lâm lão tiên sinh rời khỏi đại lục không lâu thì Lâm Minh Phương bị bệnh qua đời, chôn cất tương đối qua loa. Ông ấy không yên nghỉ trong lăng mộ dòng họ nên tìm rất khó. Mấy năm trước tu sửa gia phả gia tộc mới góp tiền đưa ông ấy về Hoa Khẩu.”
Lại thêm một người… Trong lòng tôi nặng nề không thể nào tan biến.
“Lâm lão tiên sinh nhất định rất buồn bã?”
“Ừ, sáng nay người nhà của ông ấy liên lạc với chú. Sau khi Lâm lão tiên sinh biết chuyện này sau này, cơm cũng không ăn nổi. Thức trắng cả một đêm, trong miệng cứ nói xin lỗi người kia mãi.”
“Vậy hay là chờ ông ấy bình tĩnh hơn đi ạ, chúng ta có thể chờ một chút!” Tôi vội vàng nói.
“Chú cũng muốn vậy, nhưng lão tiên sinh nói rất cảm ơn chúng ta, nhất định muốn cùng cháu gọi video. Nói chung, buổi chiều tốc chiến tốc thắng đi, đừng nói gì khiến ông ấy đau lòng nhé.” Chú cẩn thận dặn chúng tôi.
“Nhất định rồi chúng cháu hiểu mà! Chú vất vả rồi!”
Bởi vì buổi sáng nhận được cuộc điện thoại kia, kết quả tôi thiếu chút nữa cũng ăn không vô bữa trưa. Không ngờ khiến người nhà họ Thái lo lắng, tôi đánh cố ăn ăn một chút rồi trở về phòng suy nghĩ, muốn tổng kết ra những thứ không nên hỏi. Đáng tiếc tôi ăn nói vụng về, khỏi nói đến việc lựa lời mà phải nói phải hỏi cái gì cũng không nghĩ ra
Hai giờ chiều, lão tiên sinh gặp chúng tôi qua mạng.
Camera bên kia khá là rõ nét, tôi thấy Lâm Kỳ Sâm lão tiên sinh so với tuổi của ông mà nói thì nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Nhưng giờ khắc này mặt ông đầy mệt mỏi, khiến lòng người chua xót.
“Lâm lão tiên sinh, chào ông. Cháu chính là Tằng Tùng Viễn.” Tôi nhìn vào camera nói qua micro, hơi hồi hộp..
“Chuyện từ đầu đến cuối Tiểu Lâm đã nói cho ông biết hết rồi, đứa nhỏ này cháu cực khổ rồi.”
“Không sao không sao ạ, cháu chỉ muốn.. cháu thật sự rất muốn biết ông nội là ai.”
“Tâm trạng khát khao tìm kiếm này, ông hiểu, ” Lâm lão tiên sinh thở dài một hơi, “nhiều năm như vậy đêm không thể say giấc, thật ra từ lâu ông cũng đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, ôi người ta vẫn nói “giọng quê không đổi, tóc mai thưa dần… giờ không thể trở về cũng không thể gặp lại.”
“Ông…, ông đừng quá đau lòng.”
“Ông toàn nói chuyện khiến người ta buồn, ” lão nhân cười khổ, “Tiểu Tằng, ông không muốn khiến cháu thất vọng. Thế nhưng ông chỉ có thể nói, ông biết Tằng Tử Phồn ngoại trừ Lư Minh Huân vày Tiêu Quang Bảo thì quả thật còn có một bạn tốt khác.”
Tôi nín thở nhìn ông lão bên kia màn hình. Đây là lần đầu tiên nghe được manh mối rõ ràng như vậy sau khi gặp qua nhiều người.
“Người đó là đồng hương của Đại Viễn, cũng là người Quế Lĩnh, họ Thái. Nhưng ông không biết tên cậu ta là gì, cậu ta nhỏ hơn bọn ông một lớp, tốt nghiệp năm 1936.”
“Họ Thái…” Tôi vô thức nhắc lạc, hơi bất ngờ liếc mắt nhìn Thái Thanh Hứa bên cạnh. Cậu ấy cũng khiếp sợ nhìn tôi.
“Chỉ có người này sao ạ?” Tôi hỏi lại.
“Đúng, chỉ có cậu ta. Chúng ta không hề thân thiết, ông chỉ biết là cậu ta họ Thái, ngoài ra không biết gì nữa.”
“Cảm ơn ông, cảm ơn ông lão tiên sinh! Cháu sẽ tiếp tục tìm kiếm!”
“Tiểu Tằng, dù thế nào cũng đừng nhụt chí, chắc chắn có ngày có thể thể xoay chuyển tình thế. Cũng như ông…” Giọng nói lão tiên sinh mang theo sự run rẩy, “Như ông, khổ sở chờ đợi tìm kiếm nửa thế kỷ, cuối cùng cũng coi như trước khi chết biết được tin tức của Minh Phương.”
“Lão tiên sinh, ông nén bi thương.”
“Ông thường xuyên nghĩ, nếu như lúc đó ông ở lại, nếu như lúc đó nghĩ ra biện pháp dẫn Minh Phương cùng đi… thì sẽ không lãng phí quãng đời còn lại như vậy. Ai mà biết được khi đó từ biệt, là Minh Phương hay là cố hương đều trở thành vĩnh biệt.” Ông Lâm dường như chìm đắm vào trong những cảm xúc.
“Ông phải giữ sức khỏe đừng suy nghĩ đau buồn nhiều không sẽ thành bệnh.”
Ông Lâm cười lắc đầu một cái: ” Không sao. Ông chỉ còn lại một nguyện vọng cuối cùng, muốn nhờ các cháu giúp…”
Mấy hôm sau tôu và Thái Thanh Hứa nhận được một quyển album của chú của Thái Thanh Hứa nhờ người đưa từ trên huyện xuống. Đó là bưu phẩm của Lâm lão tiên sinh gửi chuyển phát nhanh đến. Chú nhờ chúng tôi đi một chuyến đến thôn Hoa Khẩu, đưa album này tới trước mộ Lâm Minh Phương hóa cho ông ấy.
Đây là album ghi chép lại hơn nửa đời người của Lâm Kỳ Sâm. Trong có rất nhiều thứ Lâm Minh Phương chưa từng nghe qua, biết bao phong cảnh chưa từng được ngắm, Lâm Kỳ Sâm đều ghi chép lại. Đáng tiếc còn có rất nhiều chuyện lý thú, ông Lâm không có cách nào kể lại từng chuyện cho người kia.
Trang bìa quyển album kia đề một hàng chữ nhỏ được viết bằng đôi tay run rẩy không còn bao nhiêu sức lực: “Đáng tiếc năm xưa, ưu sầu mưa gió, cây như này!*”
Tôi nghĩ tới rừng cây thường xanh dọc theo đường đi, những người trồng cây năm ấy bây giờ có bao nhiêu người còn trên nhân thế, bao người có thể đứng thẳng hiên ngang khỏe mạnh như cây, trong lòng không khỏi chua xót: “Cây như này, người làm sao chịu nổi!”
Tác giả nói:
Tiểu Tằng và Tiểu Thái tình cảm nước chảy thành sông, nhưng chưa nói rõ, chỉ tính hiểu rõ lòng nhau.
*
树犹如此这个词语表达的意思是对时光流逝的感慨。câu này dùng để biểu thị ý nghĩa rằng đang xúc động về thời gian trôi đi. Cái này nó là điển cố, trong tác phẩm “水龙吟·登建康赏心亭 “. Cảm ơn bạn Tú Nguyễn đã giúp đỡChòm sao OrionChòm sao Tam giác mùa đông
Lúc Hạ Xưa edit chương này tâm trạng rất nặng nề. Cứ edit một lúc lại cảm thấy trong lòng buồn bã khó chịu. Có lẽ vì câu chuyện xưa trong này thực sự buồn.Ngoài Bắc mùa đông đến rồi, có lẽ lại là một tết buốt giá.Gần đây Hạ Xưa có đi học tiếng Trung ở trung tâm. Tâm trạng khá tốt tuy chưa học được nhiều nhưng biết một vài thứ hồi xưa Hạ Xưa hiểu sau lệch hoàn toàn thành ra edit sai hết. Phải lén lút quay lại sửa này.