Chuyện Giới Giải Trí

Chương 19: Thật ngu ngốc, thật khờ dại

Sự thật chứng minh, Lưu Giai quả là một người đại diện rất có năng lực. Sự việc "vào khách sạn" cũng không ảnh hưởng đến An Tâm lâu lắm, buổi họp báo ngày hôm sau của đoàn phim lập tức thay đổi sự chú ý của công chúng.

Buổi họp báo được tổ chức quá vội vã, diễn đàn cũng không tổ chức người hâm mộ tham gia. Nhưng xem các video liên quan có không ít phóng viên đến. Truyền thông quan tâm nhiều như vậy, hẳn là bị ảnh hưởng từ sự việc "vào khách sạn". Cứ nghĩ xem, một bên là nữ diễn viên hạng A, một bên là ngôi sao mới phim thần tượng, hai người như vậy liên quan đến nhau, tất nhiên sẽ thu hút mọi ánh nhìn. Còn nữa, truyền thông cũng rất quan tâm vì sao An Tâm đang đóng phim điện ảnh lại chuyển sang đóng phim truyền hình. Vì tiền? Vì tình?

Thế nhưng, không biết bằng cách nào, Lưu Giai có thể khiến nhiều phóng viên tin được lời giải thích: hôm đó đoàn phim đi hát karaoke, đột nhiên An Tâm cảm thấy không khỏe, Ruud Gullit có lòng đưa cô về khách sạn. Quan hệ hai người bọn họ tốt như vậy vì từ lúc bắt đầu khởi quay hai người đã hợp tác đóng phim rất ăn ý.

Được rồi, từ một tin "tiêu cực" đã chuyển sang tin về phim sắp ra mắt, quả nhiên Lưu Giai rất khéo. Rõ ràng say rượu biến thành "không khỏe", thật biết cách giữ gìn hình tượng cho An Tâm. Hơn nữa trên màn ảnh, An Tâm và Ruud Gullit nhẹ nhàng trêu nhau, thật giống như những người bạn thân thiết. Diễn viên đúng là diễn viên, dù trước máy quay hay không cũng có thể diễn được.

Quả nhiên, tin tức sau đó đều là:

"An Tâm lần đầu tham gia phim truyền hình, phấn đấu trở thành nữ diễn viên toàn năng."

"Vì ước mơ đóng phim cổ trang, lần đầu tiên An Tâm tham gia phim truyền hình."

"Diễn viên chính lần đầu tiết lộ về nhân vật chuyển thể từ game online khiến game thủ nóng lòng chờ đợi."

"An Tâm: tôi không thích các anh chàng quá đẹp trai."

...

Sự chú ý của công chúng luôn bị truyền thông dẫn dắt, nếu truyền thông không tiếp tục theo đuổi chuyện "vào khách sạn" thì công chúng cũng sẽ không quan tâm.

Nếu chuyện này của An Tâm đã đóng bụi, tôi cũng không cần vì cô lo lắng, hai ngày nữa thi patin với Đại học T mới là việc cần ưu tiên.

Trường chúng tôi và Đại học T hoàn toàn là đối thủ. Trên bất cứ phương diện nào, cả hai trường luôn thi thố với nhau. Ví dụ như nếu thi patin với trường khác, chắc chắn chúng tôi chủ yếu là giao lưu, không quan tâm thắng thua. Thế nhưng nếu gặp phải Đại học T thì đây là chuyện khác hoàn toàn.

Chúng tôi và Đại học T đã đạt đến trình độ thi thố rất buồn cười, đến căn tin cũng phải so kè nhau. Chúng tôi chê giá thức ăn ở Đại học T cao, còn Đại học T cười thức ăn ở trường chúng tôi khó ăn.

Không nói đâu xa, đợt tuyển sinh đại học vừa rồi, chúng tôi nói trường mình có số lượng thủ khoa nhiều hơn họ, nhưng họ nói thủ khoa vào trường họ có điểm trung bình cao hơn chúng tôi. Chuyện đến mức như vậy đó!

Tuy vậy, lúc trước nếu giáo viên chủ nhiệm không đề cử tôi lên thẳng đại học, tôi rất muốn đăng kí thi vào Đại học T. Cuối cùng, tôi không thi đại học nhưng vẫn tưởng tượng mình là Lý Mộng Khiết được vào Đại học T. Trong một lần họp lớp cấp ba, chúng tôi tán gẫu về chuyện học đại học, chỉ có Lý Mộng Khiết nghiêm túc nói cậu ấy chưa từng cúp học. Chúng tôi khen ngợi Lý Mộng Khiết thật chăm chỉ học hành. Mọi người đoán được Lý Mộng Khiết nói thế nào không? Mặt cậu ấy như đưa đám, oán giận nói: "Khoa tớ có mình tớ là nữ, nếu tớ không đi học là bị giảng viên phát hiện ngay." Ha ha, thật sự buồn cười chết đi được.

---

"Hựu Hữu, mau uống bịch sữa này ngay." Văn Tử như mẹ tôi, mỗi sáng đều bắt tôi uống sữa, là cái loại sữa tiệt trùng không vị.

Tôi không để ý cậu ấy, tiếp tục uống sữa đậu nành, ăn bánh quẩy. Văn Tử ngó quanh căn tin, không thấy người quen, lập tức cởi bỏ lớp mặt nạ thục nữ, bắt đầu dạy dỗ tôi: "Cái thứ như cậu đừng có không biết điều, cậu tưởng bà đây muốn hầu hạ cậu à, nếu không cần tẩm bổ cấp tốc cho cậu thì bà đây cũng mặc kệ cậu uống cái gì."

Được thôi, tôi từ "Hữu Hữu" đã biến thành "cái thứ như cậu". Văn Tử này bình thường không lo, chờ nước đến chân mới nhảy. Nhưng dù sao đây cũng là ý tốt của người ta, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn uống hết sữa.

Văn Tử cũng là loại trở mặt nhanh hơn lật sách, thấy tôi uống sữa lập tức tỏ vẻ "hiền lành" vỗ đầu tôi nói: "Đúng vậy, thế này mới ngoan, nhất định phải được hạng nhất cho tớ đấy!"

Nhìn xem, phải được hạng nhất cho cậu ấy.

Vương Cáp Cáp gọi điện hỏi tôi muốn ăn gì, ngày mai anh đến trường rồi dẫn tôi đi ăn. Tôi nghĩ phải tránh tiếp xúc với anh, vừa lúc ngày mai thi đấu nên tôi từ chối. Kết quả, Vương Cáp Cáp vừa nghe lập tức nói ngày mai anh sẽ đến cổ vũ cho tôi. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể báo cho anh sáng mai mười giờ tại sân trượt kế bên hồ bơi ở Đại học T, anh cứ đến thẳng đó là được.

"Thật tốt quá!" Văn Tử nghe Vương Cáp Cáp sẽ đến, hưng phấn giơ tay. Tôi nghĩ cậu ấy đã hết "mê" sư huynh, nào ngờ người này lập tức chạy ra hành lang loan truyền tin Vương Cáp Cáp sẽ đến xem thi patin. Tôi vô cùng buồn bực nghĩ cậu ấy bị bệnh thần kinh gì thế này. Chờ "rải tin tức" xong, Văn Tử hài lòng giải thích với tôi: "Cậu không biết đó thôi, lúc trước tớ gọi mọi người đến cổ vũ nhưng ai cũng ngại đường xa không đi. Như vầy rất tốt, có sư huynh Cáp Cáp, tớ dám cá, các cô bạn này chắc chắn sẽ kéo đến nườm nượp."

Tôi lắc đầu, than thở: "Cậu có nhầm không vậy, các cô ấy đến cũng có xem thi đấu đâu?"

Văn Tử tỏ vẻ thần bí, "Yên tâm đi, tớ có biện pháp đối phó với bọn họ."

Sáng sớm tỉnh lại, khí trời không tệ, tôi chuẩn bị đồ xong chuẩn bị ra cửa, đột nhiên nhận được tin nhắn của chị "Tôi yêu Hạ Thiên": nửa đêm hôm qua An lão đại có đăng bài lên diễn đàn!

Không kiềm được mở máy tính, đăng nhập vào "Toàn tâm toàn ý", à, An Tâm đăng lúc một giờ đêm, hẳn là sau khi quay xong cảnh đêm? Nhìn xem cô ấy viết gì nào...

---

Tiêu đề: Ngã một lần, học hỏi thêm một lần

Nội dung: gần đây có chuyện khiến mọi người lo lắng, thật xin lỗi. Thật tốt khi mọi người luôn giữ niềm tin, ủng hộ mình. Cám ơn! Vì vậy, người khác hoài nghi mình cũng không cần giải thích, nhưng với mọi người, mình có nghĩa vụ cho mọi người biết rõ mọi chuyện.

Giai nói mình dễ tin người khác, mình không nghĩ như vậy, cuối cùng lần này bị ngã. Mình không muốn gây chuyện nhưng vì sao chuyện cứ đến tìm mình. Mình nghĩ, nếu như mình có thể biết trước người ta tiếp cận mình vì mục đích gì, mình sẽ không để chuyện như thế này xảy ra. Nhưng mà, cây ngay không sợ chết đứng, mình cũng không làm việc gì sai trái. Sau đó, có người vì bại lộ nên đã sử dụng ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Mọi người yên tâm, nhờ chuyện lần này, mình sẽ cảnh giác hơn, không để loại người bụng dạ khó lường có thêm cơ hội nào khác.

Đúng rồi, mọi việc của mình rất tốt, quay phim cũng rất thuận lợi, chờ phim phát sóng mọi người nhớ "góp ý chỉ lỗi" nha!

---

Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nhìn màn hình máy tính, trong lòng tôi vô cùng lạnh lẽo.

An Tâm à, được lắm, chị được lắm, lúc trước chị dùng tiền đuổi tôi đi, bây giờ chị lên mạng đâm sau lưng tôi.

Bụng dạ khó lường?

Đúng vậy, chị nói không sai, tôi ngu ngốc vào phim trường làm việc cực khổ, bị người khác bắt nạt, bị say nắng, tất cả cực khổ là do tôi bụng dạ khó lường tự mình chuốc lấy.

Tôi đê tiện như vậy đấy, chị đã không xem tôi ra gì, còn tôi vẫn xem chị như thần thánh.

Thật ra, chị hiểu lầm tôi, trách oan tôi, tôi cũng không so đo. Thế nhưng, sao chị có thể làm thế này? Là chị nói không muốn gặp tôi, muốn tôi cút khỏi đoàn phim. Được thôi, tôi đi, tôi lập tức dọn đồ cút đi! Thế mà giờ chị lại nói do sự tình bại lộ nên tôi bỏ trốn.

Lâm Cường từng nói, giới giải trí chẳng có gì tốt đẹp, trong lòng tôi còn tìm cách nói giúp chị. Hay thật, đúng là tôi quá ngây thơ rồi.

---

"Hữu Hữu, cố lên ~ Hữu Hữu, tuyệt lắm ~" trong sân đều là tiếng hò hét cổ vũ cho tôi, quả nhiên sức hấp dẫn của Vương Cáp Cáp rất lớn, lôi kéo gần cả trăm nữ sinh Đại học P đến đây. Dưới sự chỉ đạo của Văn Tử, tất cả đều hô tên tôi.

Ngoại hành khán nhiệt náo, nội hành khán môn đạo (người thường xem náo nhiệt, người trong nghề thì nhìn bản chất). Trong lúc mọi người nhiệt tình kêu gào, đội trưởng nhanh chóng tăng tốc, nhất định anh ta biết tôi không tập trung. Không sai, cơ thể tôi thực hiện các động tác theo phản xạ, trong đầu lại vang lên âm thanh: bụng dạ khó lường, bụng dạ khó lường, bụng dạ khó lường...

"Hữu Hữu, cẩn thận!!!"

Gì chứ? Cẩn thận gì chứ? Chờ đến khi tôi lấy lại tinh thần thì đã muộn, tôi mất thăng bằng ngã trên mặt đất, trong mắt đều là sao.

Sau đó đội trưởng nói cho tôi biết, khi tôi làm Little swan (thiên nga xoay tròn) - động tác nhóm mức độ khó, thì chân bị trượt, văng ra ngoài.

"Hữu Hữu, em sao rồi?"

"Hữu Hữu, em không sao chứ?"

Đột nhiên trước mắt tối lại. Rất nhiều người xúm lại, có Văn Tử, có Cáp Cáp, có đội trưởng, còn có rất nhiều người không quen biết chuyển động trước mắt tôi. Không phải chỉ ngã một cái thôi sao, bọn họ đến đây làm gì?

Tôi chống tay định đứng lên, kết quả, chân phải vừa dùng lực, "Ối!!!"

"Sao vậy, sao vậy?" Vương Cáp Cáp vội vàng đỡ tôi, trên mặt tràn đầy lo lắng.

"Hu hu...Cáp Cáp, chân em đau quá..." tôi ôm cổ Vương Cáp Cáp òa khóc.