Chuyện Giới Giải Trí

Chương 24: Thời đại dâu thảo

"Tiểu Hữu à, cháu đến Hong Kong, Cáp Cáp nhà chúng tôi ở Bắc Kinh, hai người định xa cách hoài như vậy sao?"

"Mẹ, việc này để sau hẵng nói."

Bữa cơm này tôi ăn không được ngon miệng, mẹ Cáp Cáp luôn dùng các câu hỏi "thì tương lai" làm phiền tôi, như hôn lễ tổ chức ở nhà trai hay nhà gái, dự định khi nào sinh con..Tôi thừa nhận tôi nghĩ việc này đơn giản, chỉ vì không thay đổi được Vương Cáp Cáp năm lần bảy lượt mời nên tôi mới đồng ý gặp ba mẹ anh. Kết quả, người ta xem tôi như con dâu, chết mất.

Cũng may Vương Cáp Cáp giúp tôi từ chối khéo, không phải nể mặt mẹ anh, tôi đã bỏ của chạy lấy người.

Từ khi mẹ Vương Cáp Cáp mở cửa nhìn thấy tôi, tôi đã cảm thấy bà không hài lòng, vô cùng không hài lòng. Trong mắt bà, tôi rất tầm thường, nhan sắc tầm thường, vóc người tầm thường, bằng cấp cũng không bằng con trai bà. Nếu tôi đứng ở lập trường mẹ Cáp Cáp, tôi cũng sẽ cảm thấy thất vọng về cô gái mà con trai mình dắt về nhà. Thế nhưng, thái độ của bà thực sự rõ ràng, điều này khiến tối rất khó chịu.

Có thể Cáp Cáp tạo áp lực rất lớn cho bà, tuy bà không ưa tôi nhưng trước mặt Cáp Cáp không ngừng hỏi thăm tôi, bà càng nhiệt tình thì tôi càng buồn bực.

Kết quả, kế hoạch ở nhà Cáp Cáp ba ngày chỉ trong một buổi tối tôi đã nhanh chóng đổi vé máy bay, chuẩn bị về nhà.

Đến sân bay, Cáp Cáp cố gắng giữ tôi lại, tôi thẳng thắn nói rõ ràng với anh, "Anh không thấy mẹ anh không hề thích em hay sao?"

"Em đừng hiểu lầm, có thể đây là lần đầu tiên anh dắt bạn gái về nhà, mẹ anh không quen."

"Thật sao? Em là nữ sinh đầu tiên anh mang về nhà?" thật tình mà nói, tôi không ngờ được.

Vương Cáp Cáp gật đầu lia lịa.

Sắc mặt tôi trở nên sáng sủa hơn, suy nghĩ một lát, chăm chú nói với Vương Cáp Cáp: "Cáp Cáp, em không hiểu lầm mẹ anh, là em hiểu lầm quan hệ của chúng ta. Em nghĩ rằng, lần này đến đây chỉ là...Quên đi, chuyện này là lỗi của em."

Vương Cáp Cáp hiển nhiên không rõ ý tôi, không nói một lời, thật thà lắng nghe.

"Vậy đi, em về nhà sẽ suy nghĩ lại quan hệ giữa chúng ta. Còn anh, anh cũng ngẫm lại đi."

Vương Cáp Cáp nắm tay tôi, ánh mắt có chút do dự, "Hữu Hữu, anh có cảm giác, em sắp rời xa anh."

Tôi cười khổ lắc đầu.

Vẻ mặt Vương Cáp Cáp tràn đầy hối hận, "Đều tại anh, anh không nên dẫn em đi gặp ba mẹ. Yêu đương là chuyện riêng của hai chúng ta, anh, anh...Nếu thật sự mẹ anh không thích em, cùng lắm tương lai chúng ta không qua lại với bà là được." Vương Cáp Cáp tựa như một học sinh trung học đối với mối tình đầu, đơn thuần và chấp nhất.

"Đừng nói bậy." bà là mẹ anh chứ có phải thân nhân xa xôi nào đâu. Tôi giãy tay ra khỏi Vương Cáp Cáp, "Chúng ta cần phải nghĩ kỹ."

Tôi để lại cho Vương Cáp Cáp một bóng lưng tuyệt tình, thật ra lòng tôi cũng không dễ dàng. Tôi thừa nhận, tôi cũng không phải hoàn toàn thờ ơ đối với tình cảm sâu đậm của Vương Cáp Cáp.

Nếu như khi đó mẹ Cáp Cáp hoan nghênh tôi, thích tôi, vậy sau đó tôi có thể đến với An Tâm không?

Khai giảng được gần một tháng, Vương Cáp Cáp cũng không đến tìm tôi. Tôi nghĩ, chắc chắn mẹ anh không chịu nhượng bộ.

Tôi và Văn Tử đều đã đủ học phần, học kỳ này không cần lên lớp. Tôi không có việc gì làm nên đắm mình trong "Toàn tâm toàn ý", chém gió với chị Hạ Thiên và những người khác. Chị Hạ Thiên biết tôi phải đi Hong Kong, sau đó nói khó trách tôi không chịu làm việc cho An lão đại, hóa ra là có công việc khác tốt hơn!

(Phòng nói chuyện trong diễn đàn)

Leo: Tiểu Trùng Tử, xin chào!

Cân Thí Trùng: bạn là?

Leo: mình là hội trưởng hội người hâm mộ HK, Hạ Thiên nói đến tìm bạn, nghe nói bạn sắp đi HK làm việc?

Cân Thí Trùng: à, xin chào xin chào. Đúng vậy, chắc tháng bảy mình sẽ đến đó!

Leo: hoan nghênh, đến thì nhớ tìm mình chơi nha!

Cân Thí Trùng: có nhiều người hâm mộ ở Hong Kong không?

Leo: cũng không ít, kể từ khi An lão đại nhận giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất của Hong Kong, fan tăng lên rất nhiều!

Trời ạ, hóa ra bộ phim hại An Tâm phải thất nghiệp một năm lại cho cô không ít sự nổi tiếng.

Để tiện liên lạc, tôi và Leo cùng trao đổi MSN.

Vào tháng tư, không khí tốt nghiệp càng thêm rõ rệt, tiệc chia tay, chụp ảnh tốt nghiệp... Tôi và Văn Tử còn đến khu buôn đồ cũ, bán hết toàn bộ các thứ không cần thiết. Bán cũng không được bao nhiêu tiền, vui là chính, gặp giảng viên, đàn em nào thuận mắt còn giảm giá.

Trong lúc này, Vương Cáp Cáp nhắn cho tôi một tin, nói anh lại phải đến Pháp công tác, lần này đi lâu hơn, đến nửa năm.

Ngày trôi qua rất nhanh, đã đến ngày tốt nghiệp.

Thật không ngờ, hôm tổ chức lễ tốt nghiệp, Lâm Cường đến.

Người này mặc đồ tây thắt cà vạt khiến tôi cười ha hả, "Anh Cường, anh nghĩ anh không mặc trang phục ở đoàn phim thì em không nhận ra anh sao."

Lâm Cường rạng rỡ nói, "Đây cũng không phải lần đầu tiên anh Cường của em tham gia mấy lễ này, dù sao cũng không thể để em mất mặt."

"Đây là?" tôi nhìn người đứng sau Lâm Cường, hiếu kỳ hỏi.

Lâm Cường cười gian, "Cáp Cáp nhà em chứ ai, bắt anh đến quay lại toàn bộ buổi lễ, em xem, anh còn mời thợ quay phim cừ nhất trong tổ đến luôn này."

Hay thật, tôi sẽ trở thành tiêu điểm của lễ tốt nghiệp. Tuy đến dự lễ tốt nghiệp có rất nhiều phụ huynh mang theo camera, nhưng đa số đều là máy quay phim cầm tay V8, còn đi cạnh tôi là một máy quay phim vác trên vai khiến tôi vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không đành lòng từ chối ý tốt của Lâm Cường.

Vất vả chờ đợi, cuối cùng lễ tốt nghiệp cũng kết thúc, tôi cởi áo tốt nghiệp ném cho Văn Tử, nhanh chóng mời hai người này đi ăn.

"Anh Cường, gần đây có bận gì không?" tôi rót một chén nước cho Lâm Cường, "Lái xe nên anh không được uống rượu nhé!"

Lâm Cường gật đầu, "Có thể bận gì ngoài việc trong đoàn phim, lần này là một phim về lĩnh vực thời trang. Được rồi, em đoán xem anh gặp ai ở đấy?"

"Ai chứ?"

"Là Lưu Giai!"

Tim tôi nhảy lên nhưng cố tỏ ra không có việc gì, nói hùa theo: "À, vậy là anh lần thứ hai hợp tác với An Tâm."

"Không phải, là một nghệ sĩ khác của Lưu Giai, diễn vai nam thứ trong phim bọn anh."

Trừ An Tâm, Lưu Giai còn quản lý người khác, sao tôi không biết chứ.

"Được rồi, Lưu Giai có nhắc đến em." Lâm Cường vừa gặm chân gà vừa nói: "Cô ta hỏi em đang làm gì, anh nói em về nhà tìm việc, chắc sẽ không đến Bắc Kinh... Em đoán xem ả kia nói thế nào, cô ta ngoài cười nhưng trong không cười nói với anh, cũng đúng, Hựu Hữu làm sao thích hợp với giới này, không làm được trò trống gì đâu...Ha ha ha ha, cô ta nói mà chẳng biết bạn học tiểu Hữu của chúng ta đã tốt nghiệp vẻ vang, còn sắp vẻ vang đến Hong Kong!"

Tôi không thích hợp với giới này??? Không làm được trò trống gì???

Tôi cắn răng, khi Lâm Cường còn đang sử dụng tuyệt chiêu gặm chân gà, tôi đã ra một quyết định to gan đến mức điên cuồng.