Chuyện Giới Giải Trí

Chương 7: Gặp rắc rối ở trường quay

Trong suốt quãng đường đi, Lâm Cường giới thiệu sơ lược cho tôi về đoàn làm phim. Phim đang quay là một bộ cổ trang, nội dung dựa trên một trò chơi đang rất nổi tiếng, thật ra thì đây là phim của công ty trò chơi này. Tôi thầm nghĩ: công ty trò chơi này đang vô cùng nổi tiếng và giàu có, không biết họ dùng bao nhiêu tiền để mời An Tâm đây.

Lâm Cường nhắc nhở tôi, công việc thư ký trường quay cũng không có gì, thế nhưng tôi phải đề phòng nữ số hai. Người này lúc quay phim gặp chuyện bực bội gì cũng trút lên đầu thư ký, trước đây đã dọa chạy vài người. Vì ngại người này có chống lưng nên đoàn phim không ai làm gì được, anh khuyên tôi nên tránh xa cô nàng, đừng động vào ổ kiến lửa. Cuối cùng, anh vỗ vai tôi cười nói: "Nhưng nếu bị ai bắt nạt, em cứ nói anh, anh Cường sẽ bảo vệ em."

Lúc ấy, nếu Lâm Cường biết tôi sẽ gặp phải chuyện tày đình, nhất định anh sẽ không dám hứa thế này.

-----

Khi An Tâm mặc trang phục cổ trang xuất hiện trước mắt, tôi như Định Hải thần châm* đứng sững tại chỗ. Mẹ ơi, hóa ra An Tâm mặc cổ trang đẹp như vậy. Tôi cảm thấy một bộ phục trang trắng bình thường được chị mặc vào sẽ trở nên phiêu dật thanh thoát, tựa như một tiên tử bước ra từ trong tranh. Đúng rồi, An Tâm diễn vai tiên tử nào nhỉ?

(*tên gọi khác của gậy Như Ý Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không)

"Này thư ký trường quay mới đến, đứng đó làm gì vậy, dập bảng đi!" phó đạo diễn gọi tôi.

Tôi lập tức lúng túng, theo bản năng tránh khỏi tầm mắt An Tâm, ghi số cảnh sau đó dập bảng gỗ xuống. Bắt đầu ngày làm việc thứ hai, cuối cùng đã có thể vì An Tâm dập bảng.

Sau cả ngày bận rộn, tôi phát hiện An Tâm cũng không nhìn đến tôi. Tâm tình tôi rất phức tạp, vừa mong chị nhận ra lại mong chị không nhận ra tôi. Tôi đã gặp An Tâm nhiều lần, chẳng lẽ chị không có ấn tượng gì với tôi sao? Tôi lại tự giải thích, nhiều người hâm mộ vây quanh chị, sao đại minh tinh có ấn tượng với tôi được? Tôi từng nghĩ rằng có lúc chị nhìn tôi cười, hóa ra đó là do tôi tự tưởng tượng mà thôi.

Làm thế nào nhỉ? Tôi có nên nói cho chị biết tôi là người hâm mộ chị không? Nghĩ vài lần tôi vứt ý nghĩ này ra khỏi đầu, chẳng may chị nghĩ tôi có ý đồ gì rồi đem nói cho đạo diễn hay người khác, chẳng phải tôi sẽ không được phép đến nữa sao.

Vì vậy, tiếp tục công việc, tiếp tục băn khoăn.

Chờ thời tiết, chờ ánh sáng, chờ dàn cảnh, chờ lắp đặt ánh sáng,... đa số thời gian của diễn viên đều là chờ. Còn công việc thư ký của tôi không khó nhưng rất nhiều việc vặt vãnh. Tôi phải nhớ chi tiết bảng số, góc quay, chiều dài màn ảnh, động tác và lời thoại diễn viên, hiệu quả âm thanh, bố cảnh, đạo cụ, trang phục, hóa trang; phải nhớ kỹ ghi vào bảng. Trong mấy ngày đầu, quả thật bận rộn đến nỗi tôi hận sao mình không có N tay như bạch tuộc.

Thế nhưng, mọi người nói tôi có khỏe hay không, bận rộn như vậy vẫn không giảm đi thời gian mê muội vì đại minh tinh. An Tâm giơ tay hay nhấc chân cũng chuyên nghiệp, đóng vai một tiểu tiên nữ đáng yêu vô cùng sống động. Dù chưa đóng qua nhiều phim hành động nhưng dưới sự hướng dẫn của chỉ đạo võ thuật, An Tâm cũng đã nắm được cơ bản, được các nhân viên công tác hết mực khen ngợi. Ôi, đúng là đại minh tinh của tôi. Nếu không ký cam kết bảo mật với đoàn phim, tôi thật muốn chia sẻ vài tấm hình của An Tâm tại phim trường cho mọi người trên "Toàn tâm toàn ý" xem. Đồng thời tôi thầm nghĩ, khà khà, chỉ mình tôi, chỉ mình tôi mới thấy An Tâm lúc này.

Làm việc ở đoàn phim hơn một tuần, vì An Tâm tôi trở thành thư ký trường quay, làm việc vô cùng nghiêm túc. Nữ phụ kia cũng không tìm được lỗi của tôi, các phó đạo diễn cũng rất hài lòng về tôi, khi không có việc còn nhắc nhở tôi cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Giữa trưa dùng cơm, tôi cầm hộp cơm đến tìm Lâm Cường oán giận: "Anh Cường, không phải chứ, cơm hộp ở đoàn phim càng ngày càng khó ăn." Lâm Cường là quản lý đoàn phim, thức ăn cũng do anh chăm lo.

Lâm Cường nhìn ngó xung quanh, sau đó lấy ra hai phần cơm trong rương đưa tôi, nói nhỏ: "Sau khi phát cho diễn viên chính còn dư này, em ăn đi."

"Tốt lắm, bất bình đẳng giai cấp, anh ưu tiên cho bọn họ quá!" bởi vì diễn viên chính không cùng ăn với mọi người nên tôi cũng không biết chuyện này.

Lâm Cường dù bận rộn vẫn ung dung đáp: "Nói nhiều làm gì, có ăn là tốt rồi."

Đoàn phim như một xã hội thu nhỏ, "đãi ngộ đặc biệt" được thể hiện rất rõ ràng. An Tâm còn tốt, chỉ mang theo một trợ lý. Còn cô nữ số hai kia, một mình có đến ba trợ lý giúp bưng trà rót nước, cầm giúp kịch bản, còn có một người chuyên cầm ô che nắng. Vì không tìm thấy lỗi nào ở tôi nên cô ả đành trút lên các trợ lý nọ. Hơn nữa, cô ả mắng chửi người rất khó nghe, hết câu tục tĩu này đến câu tục tĩu khác, có lần tôi thấy một cô trợ lý của cô ả tránh vào một góc lén khóc.

Cơm nước xong không có chuyện gì làm, nhìn thấy một cây ghi ta dựng trong góc, bỗng nhiên tôi ngứa tay muốn đàn một chút. Dây đàn này quá trùng, hẳn lâu rồi không được ai sử dụng, để lên dây chút nào!

"Bựt ~" tôi không cẩn thận hơi nặng tay, đàn bị đứt một dây.

Mọi người đang lơ mơ ngủ bị tiếng động đánh thức, một chị phụ trách về tạo hình (làm tóc và trang điểm) trừng mắt chỉ vào tôi hét ầm lên, "Trời đất, hình như là của An Tâm, em làm hỏng rồi sao???"

Hả, chết rồi! Tôi luống cuống cầm dây ghi ta bị đứt, không biết chuyện tốt này đến tai An Tâm chưa. Vừa ngẩng đầu, đã thấy An Tâm nghiêm mặt đi về phía tôi.

Nhìn thấy dây đàn bị đứt, sắc mặt An Tâm càng khó coi hơn, lông mày nhíu chặt.

"Em không có việc gì làm hay sao mà đụng đến đồ của người khác, đây là đàn ghi ta mà chị An Tâm quý nhất. Em..." An Tâm còn chưa lên tiếng, trợ lý bên cạnh chị đã mở miệng mắng tôi. Mọi người dần xúm lại, đối với cuộc sống buồn tẻ trong đoàn phim mà nói, tai họa tôi gây ra như một thứ mua vui cho mọi người. Phó đạo diễn Văn Tấn cũng chạy đến, buông một loạt lời thóa mạ, sau đó bắt đầu an ủi An Tâm.

Tôi không quan tâm người ngoài trách mắng thế nào, nhưng An Tâm không nói một lời mới khiến lòng tôi vô cùng khó chịu, tự mắng bản thân mình nghìn lần. An Tâm của tôi, từ lúc đến đây tôi còn chưa làm việc gì khiến chị vui lòng, thế mà giờ đã phá hư món đồ chị yêu quý, tôi đúng là "đáng chết vạn lần".

"Em...em mang ghi ta đi sửa." tôi vác ghi ta trên lưng nhanh chóng chạy ra phim trường. Xung quang phim trường tất nhiên không có tiệm sửa đàn nào, trong nội thành Hoài Nhu chắc chắn sẽ có, thế nhưng nơi đây cách nội thành khoảng chừng sáu, bảy cây số. Vì vậy, tôi tìm Lâm Cường để đi nhờ xe. Thế nhưng, khi nghe điện thoại, anh nói có việc phải về thành phố. Trời ạ, xa như vậy, đi bộ chắc chắn không kịp, buổi chiều tôi còn nhiều việc, tôi cũng không muốn bị đuổi. Thế nhưng, đàn ghi ta này...

Dưới cái nắng chói chang, tôi đeo đàn ghi ta trên lưng, thở hổn hển đạp xe vào thành, trong lòng không nghĩ nhiều, thầm nói: An Tâm, em mang ghi ta đi sửa đây.

-----

"Em..." An Tâm giật mình khi thấy tôi vừa mồ hôi nhễ nhại vừa thở hổn hển, chị nhìn xe đạp ngã bên cạnh và trợ lý của mình nhận đàn ghi ta cũng đoán được tôi đã làm chuyện điên rồ gì.

Mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống khiến tôi không nhìn rõ, tôi giơ tay lên lau, nghiêm túc nói với An Tâm ba chữ, "Xin lỗi chị!" sau đó dựng xe đạp lên xoay người rời đi.

"Chờ đã!" An Tâm gọi tôi lại, không thể nào, đừng nói đại minh tinh sẽ không buông tha tôi nhé, những việc có thể làm tôi đều đã làm, chị vẫn tức giận muốn đuổi tôi ra khỏi đoàn phim sao.

"Trên cánh tay em có vết thương, em không biết sao?" An Tâm nắm tay tôi, bực bội nói.

Lúc này tôi mới cúi đầu nhìn, ôi chao, là do dây đàn ghi ta khi đứt cắt một vết thật sâu trên tay. Qua một lúc lâu, vệt máu đã đọng lại.

An Tâm lấy một lọ thuốc đỏ từ hòm thuốc, dùng bông gòn cẩn thận rửa sạch vết thương cho tôi. Trời ạ, giờ phút này, An Tâm cách tôi chưa đến mười centimet. Khi tôi nhận ra sự "tiếp xúc thân mật" này, tim tôi lập tức đập nhanh hơn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Sau này, An Tâm nhớ lại, chị nói lúc bôi thuốc có ngẩngđầu nhìn tôi, bắt gặp tôi đang ngây ngô cười mà không hiểu vì sao. Ôi, đại minhtinh của tôi đương nhiên không biết, bởi tôi nghĩ rằng, đổ mồ hôi, chảy cả máucũng rất đáng giá.