Chuyện Giới Giải Trí

Chương 75

Lúc này, quả thật tôi vừa ngọt ngào vừa đau khổ.

Ngọt ngào vì được chị thân thiết ôm lấy, còn đau khổ là vì ôm quá chặt, đến mức tôi không động đậy được.

Hai tay tôi đặt trên lưng chị, thử đẩy chị ra khỏi người tôi. Ai ngờ người trong lòng bất mãn hừ hai tiếng rồi tiếp tục nép vào lòng tôi. Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của chị còn rúc vào cổ tôi. Giữa lúc tôi đang tâm viên ý mã (ý nghĩ trong đầu xoay chuyển nhanh chóng), chị vươn lưỡi ra bắt đầu liếm cổ tôi. Người này, sao giống mèo thế này? Cổ tôi nhanh chóng ươn ướt, bên cạnh đó, ngọn lửa nhỏ trong bụng đã cháy lên hừng hực.

Đang nghĩ ngợi nên "xuống tay" thế nào để mưu lợi cho mình, bất ngờ cảm thấy nhói đau ở cổ. GOD, chị chuyển từ liếm sang mút.

Mẹ ơi, đừng nói chị là ma cà rồng nhé?! Nhưng tôi đã sớm nói qua, dù chị có là xà tinh hay ma cà rồng, tôi cũng tình nguyện dâng hiến bản thân.

"An...Tâm...chị..."

Cơ thể tôi run rẩy, phát ra tiếng rên rỉ, tôi không biết mình muốn biểu đạt thế nào, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể nhảy nhót không tìm được lối thoát.

Nào ngờ, người trong lòng "gặm" cổ tôi đã đời thì trở mình, đưa lưng về tôi ngủ.

Chết tiệt, sao có thể làm người ta nóng lên còn mình chạy sang chỗ khác ngủ ngon thế này. Tôi không muốn buông tha chị, vì vậy nhoài người sang định tóm lấy người chị.

"Ai da ~" chết tiện, đau quá.

Tôi vừa đưa đầu sang, chị tựa như có mắt sau gáy lại trở mình sang bên này, vừa lúc khuỷu tay chị đập vào trán tôi. Bị khuỷu tay đánh vào như thế, tôi đau đến thấy sao lấp lánh trong mắt, không còn tâm trạng nghĩ gì. Tôi xoa trán, ai oán nằm xuống.

Sau khi thức dậy, tôi nhìn trong gương nhà vệ sinh thấy được vết bầm rõ ràng trên trán, đành lấy tóc mái che một chút. Còn vết hồng trên cổ kia, tôi không muốn nhắc đến, may mắn mình mặc áo khoác cổ cao.

"Cái gói thuốc kia của chị để ở đâu?" tôi do dự hỏi chị.

Chị đang ngáp, nghe vậy bỗng nhiên sửng sốt, "Sao vậy, em bị thương à?"

Tôi tức giận vén tóc mái lên cho chị xem.

"Ha ha..." chị cười to vài tiếng sau đó nhìn tôi một cách thâm thúy, "Có phải hôm qua em định giở trò nên bị chị đánh phải không, nói cho em biết, khi ngủ chị cũng có thể..."

Bị chị thao thao bất tuyệt xem thường, lòng tôi càng lúc càng hận, nhịn không được gào lên: "Đừng lầm, là chị có ý đồ với em, chị xem này, đây là chứng cớ, đừng nghĩ chối được." nói xong kéo cổ áo xuống lộ ra cần cổ trắng ngần.

Ánh mắt chị chậm lại, nhìn chằm chằm vào cổ tôi, nói một cách chính xác là nhìn vào vết hồng trên cổ, không nói nên lời. Qua vài giây ngắn ngủi, trên mặt chị xuất hiện ửng đỏ, đỏ đến tận mang tai.

Tôi định trách chị vài câu, nhưng chị chợt nhớ đến gì đó, xoay sang chỗ khác không nhìn tôi.

Ơ, vừa nãy còn lớn lối thế kia, sao giờ tránh nhanh quá vậy!

"Vậy vết bầm trên đầu em..." qua một hồi chị mới quay lại, ngoan ngoãn nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi.

Lúc này đến phiên tôi hùng hồn, "Hôm qua chị cứ ôm em...Em không chịu nên bị chị đánh!" khó có dịp chiếm được lợi thế, tôi đành bịa ra một lời nói dối.

"Vậy, xin lỗi em!" chị yếu ớt tạ lỗi với tôi.

Trời ạ, tôi thật muốn đốt pháo ăn mừng, hiếm khi được nữ vương xin lỗi thế này!

"Dấu vết trên đầu em to như vậy, một câu xin lỗi có thể làm nó biết mất sao?" tôi chống nạnh hùng hổ nhìn chị. Ha ha, khó khăn lắm mới có dịp để Hữu Hữu tôi ra uy.

Lúc này, nữ vương hoàn toàn không có khí thế, trên mặt tràn đầy áy náy, "Vậy em muốn chị làm thế nào."

A, a, a, tôi nhịn không được trêu chị, chỉ vào trán mình nói: "Chị chữa thương cho em bằng cách liếm đi."

Trong sự tưởng tượng của tôi, nhất định nữ vương sẽ nổi giận mắng tôi to gan. Nào ngờ, chị nhẹ nhàng đến trước mặt tôi, một tay đặt lên vai tôi, một tay vén tóc tôi, sau đó đưa lưỡi ra, bắt đầu dịu dàng liếm lấy.

Trong nháy mắt, hai chân tôi như nhũn ra không thể đứng vững được. Trong đầu nhớ đến tối qua chị cũng liếm cổ tôi như thế này. Rõ ràng tôi là người đề ra, thế nhưng lúc này mặt tôi đã đỏ tận mang tai, thật không có tiền đồ.

Đúng lúc này, tiếng di động vang lên cắt ngang cảnh đẹp. Là Khiết Nhi gọi.

Tôi nhanh chóng ra cửa, đột nhiên xoay lại nghiêm túc dặn dò chị: "Sau này không được ngủ cùng giường với người khác, đồng tính cũng không được. Tính tình khi ngủ của chị sẽ dọa người ta chạy mất."

Chị như một đứa trẻ làm sai, ngoan ngoãn gật đầu. Hì, thật ra là tôi luyến tiếc để đại minh tinh của tôi "khiếm nhã" với người khác, chị chỉ có thể "khiếm nhã" với mình tôi thôi.

Cùng Khiết Nhi trang điểm xong đã bị xe của liên hoan phim đón đi tham gia lễ công chiếu Cựu Mộng. Đợt chiếu phim buổi chiều chỉ dành cho khách của liên hoan phim xem, nói cách khác, đa số đều là người trong ngành. Sau khi xem xong phim, mọi người trong ngành sẽ giao lưu với nhau một chút. Lúc đầu, Khiét Nhi không muốn đến các hoạt động không có truyền thông tham gia như thế này, cô nói mình chỉ hát ca khúc chủ đề, cần gì phải giao lưu với những người bên điện ảnh. Tôi khuyên cô rằng những người đến xem phim đều là những người có uy tín trong ngành, nhận thức nhiều một chút cũng không uổng phí, cô còn khen tôi lanh lợi nhưng nào biết thật ra tôi muốn đến thưởng thức tác phẩm của đại minh tinh nhà tôi.

Ngọn đèn được tắt, phim bắt đầu chiếu, trong lòng tôi tràn ngập chờ mong.

Ngòn đèn sáng lên, phim đã kết thúc, trong lòng tôi tràn đầy cảm động.

Đại minh tinh của tôi tựa như sinh ra vì nghiệp diễn. Vẻ đẹp phương Đông kia không gì sánh được, dù chị có thực sự trở lại Thượng Hải vào những năm 1930, nhất định chị cũng có thể làm chấn động toàn bộ Thượng Hải.

Vẻ đẹp tinh xảo, xa hoa của Thượng Hải, vẻ nữ tính cao ngạo ẩn nhẫn của Thượng Hải, tất cả đều như đo ni đóng giầy, phù hợp với chị, hoàn toàn không gượng ép.

Đây có thật là cô gái hôm qua khóc lê hoa đái vũ trong lòng tôi không? Hay thật là cô gái áy náy khẽ liếm trán tôi sáng nay? Tôi không kiềm được sờ vết bầm trên trán mình, cười ngây ngô.

Đoạn cuối phim vô cùng cảm động, nam diễn viên chính kích động nói mình có hai vé tàu muốn dẫn nữ diễn viên chính ra đi, rời khỏi Thượng Hải loạn lạc này. Khi anh ta quay lưng lấy hành lý, nữ diễn viên chính lấy ra một khẩu súng nhỏ từ túi, run rẩy chỉa vào người yêu.

Lúc này, trái tim khán giả như bị treo lên, mọi người đều chờ đợi sự lựa chọn giữa tình yêu và chính nghĩa.

"Đoàng!!!" một tiếng súng vang lên, người nam xoay người, vẻ mặt giật mình, sau đó mỉm cười ngã xuống đất, trước khi chết còn nói, "Là em sao...Tốt, tốt!"

Mắt thấy người mình yêu sâu đậm ngã xuống, trong lòng cô thầm khóc: nếu hôm qua không biết được anh ta là hán gian....mình sẽ thật sự từ bỏ nơi này đi theo!

Cô cũng không ở trong phòng lâu, nhanh chóng cất súng, rời khỏi.

Một chiếc xe kéo đi qua khu phố sầm uất, cô gái ngồi trên xe không khóc, hình ảnh cuối phim dừng lại trên khuôn mặt thê lương kia.

Nhưng mà, khán giả đều thay cô rơi lệ.

Chờ sau khi phim được công chiếu, tôi mới có thể đăng bài bình luận về Cựu Mộng lên Toàn Tâm Toàn Ý, còn phải là một bài bình luận tỉ mỉ, hì hì.

Sau khi phim kết thúc, lập tức có rất nhiều người tiến đến chỗ đạo diễn và diễn viên bắt đầu trò chuyện, trên mặt mọi người đều tràn ngập hưng phấn. Tôi nhìn sang Khiết Nhi bên cạnh nước mắt đã chảy ròng ròng.

Hả, người thực dụng như cô mà cũng hiểu được tình yêu sao?

"Tôi không ngờ giọng hát của tôi lồng vào trong phim có thể cảm động đến vậy, An Tâm diễn tốt quá." Khiết Nhi nắm tay tôi nói: "Nếu tôi là nữ diễn viên chính, tôi sẽ mặc kệ, bỏ đi với anh ấy."

A, người như Khiết Nhi cũng cảm động, phim điện ảnh này sẽ rất thành công đây!

Chờ mọi người giao lưu xong, tôi cùng Khiết Nhi đi qua.

"Chắc chắn phim này sẽ đoạt giải!" tôi cam đoan với An Tâm, tựa như mình là giám khảo.

Chị cười cười không nói, chỉ khen Khiết Nhi hát hay.

Chúng tôi vừa nói vài câu, một người đàn ông nước ngoài tóc nâu đi đến chào hỏi.

Một ít lễ nghi chào hỏi cơ bản, An Tâm, Lưu Giai đều hiểu, rất nhanh chóng, người đàn ông này giới thiệu thân phận và cảm nhận đối với bộ phim. Tôi thấy hai cô vừa nghe vừa tỏ vẻ lúng túng, trong lòng không vui lắm, đại minh tinh à, chị có kỹ năng nhưng muốn tiến ra thị trường quốc tế thì phải học thêm tiếng Anh.

Người này tự xưng là một biên kịch ở Hollywood, tôi vừa nghe tên ông ta thì nhớ đã thấy trong danh sách giới thiệu khách quý của liên hoan phim. Các phim XX, XXX đều do ông viết kịch bản. Vì vậy, tôi nhanh chóng chủ động bắt chuyện với ông, nói rằng chúng tôi đã xem qua phim điện ảnh của ông, rất khâm phục các tình tiết sáng tạo, độc đáo trong đó.

Khiết Nhi nghe tôi nói tiếng Anh lưu loát theo giọng Mỹ cũng không kinh ngạc, đoán chừng là đã ấn tượng sâu sắc từ lần thấy tôi nói chuyện với Contini – ông chủ của DEC.

Còn An Tâm, Lưu Giai và Mai tỷ đứng bên cạnh đều tròn mắt nhìn tôi, tựa như tôi là người ngoài hành tinh.

Tôi chậm rãi làm phiên dịch cho vị biên kịch Hollywood và An Tâm. Ông có nguyện vọng mời An Tâm hợp tác, tất nhiên Lưu Giai đứng ra thay An Tâm đồng ý, nói rằng hai bên công ty có thể trao đổi một chút.

Cuối cùng, vị nước ngoài này mời An Tâm cùng đi ăn tối.

Ơ, ba đường đen nổi trên trán tôi, đây là ám hiệu quy tắc ngầm của Hollywood sao? 

----

Editor: Chúc mọi người ăn tết vui vẻ. Hẹn gặp lại mọi người vào ngày 05/02   \o v o/