Chuyện nhà Mộc Tử

Chương 30: Chờ em trở về!

Chương 30: Chờ em trở về!

Edit và beta: Shim

WordPress: Phong Nguyệt Các

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, nhoáng cái đã sát ngày A Mộc Mộc đi.

Tuy cậu từng quyết tâm mặc kệ tiếng Anh, nhưng vẫn có bốn ngày tập huấn thong thả trước khi đi.

Lúc Mộc Tử Quân tới thăm, A Mộc Mộc đang lờ đờ nhìn trần nhà, miệng lẩm bẩm: "I get mind of you. It's beyond me. Darn it. Shoot..." (1)

Anh cười, "Giáo viên em dạy với dỗ kiểu gì toàn chửi bậy không hà?"

A Mộc Mộc nghe thấy giọng anh mới tỉnh lại, "Anh đến rồi à?" Kéo anh ngồi bên cạnh mình, vò tai, "Giáo viên nói, mắng người như vậy tương đối văn minh."

"Mắng chửi còn ngại thiếu văn minh?" Mộc Tử Quân buồn cười, chỉ bảo, "Còn không bằng dùng tiếng mẹ đẻ, có chửi thật khó nghe Tây cũng đâu hiểu."

A Mộc Mộc vỡ ra, "Đúng ha."

Mộc Tử Quân xoa đầu cậu, thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng chụt má A Mộc Mộc một cái, sau đó cười hỏi: "Không phải nói dùng thủ ngữ, không cần học tiếng Anh nữa sao?"

A Mộc Mộc đỏ tai, sầu não, "Bọn họ không hiểu ngôn ngữ câm điếc."

Mộc Tử Quân cười, y như dự liệu, vì vậy hỏi: "Có phiên dịch không?"

Thấy cậu gật đầu, Mộc Tử Quân vỗ vỗ, "Vậy là tốt rồi. Thuật ngữ chuyên ngành nước tới chân mới nhảy cũng khó vào. Anh thấy mọi người đang học toàn là từ thông dụng hằng ngày, vẫn đủ dùng."

A Mộc Mộc "ừm", im lặng một lát, bỗng nhiên hỏi: "Ngày mai anh còn tới không?"

Anh hỏi lại: "Em muốn anh tới sao?"

Cậu ngơ ngác nhìn, "Muốn."

Mộc Tử Quân nắm tay A Mộc Mộc dưới bàn, đùa bỡn ngón tay của cậu, khẽ cười: "Làm sao? Nhớ anh?"

A Mộc Mộc do dự, ngượng ngùng đáp: "Em quên mang sạc."

"..."

Mộc Tử Quân bĩu môi, "Thì ra ở trong lòng em, anh chỉ là một công nhân giao hàng?"

A Mộc Mộc sửng sốt, "Dĩ nhiên không phải, anh yếu lắm."

"..." Mộc Tử Quân sầu não dương vô cực: Lại bị chê?!

[(1) I get mind of you: Tao đang coi chừng mày đấy. It's beyond me: Đếch hiểu gì hết. Darn it: Chết tiệt. Shoot: Pằng!]

Còn hai ngày, vừa hay thầy Thiên ốm, nghỉ nửa ngày. Mộc Tử Quân nhận được tin nhắn vội chạy ngay sang, kéo A Mộc Mộc ra gần trường thuê phòng.

Sau đó hai người ngồi ở trên giường... chơi điện thoại!

"Hôm nay anh nhất định phải dạy em dùng mạng xã hội!" Mộc Tử Quân tuyên ngôn đầy cứng rắn.

Tải WeChat, QQ, Wei bo, Facebook một lượt xuống máy A Mộc Mộc, lại tải thêm mấy app chụp ảnh, Mộc Tử Quân vẫn chưa hài lòng. Nghĩ nghĩ một chút, anh vào danh bạ thêm chữ "A" vào trước tên, thấy số mình lên hàng đầu tiên mới vui vẻ trả cho cậu.

A Mộc Mộc gạt qua gạt lại, suýt không nhận ra máy ai.

Mộc Tử Quân hỏi: "Biết dùng mấy app này không?"

Cậu dứt khoát trả lời: "Không biết."

Mộc Tử Quân vỗ tay, " Để anh dạy là được!"

"Ừm."

Mộc Tử Quân vô cùng cảm động, "Cái truyện này đã đến hồi kết, đoạn đối thoại quen thuộc này rốt cục đã lên sàn!"

"..."

Trải qua một buổi chiều nỗ lực chỉ dạy, cuối cùng học sinh A Mộc Mộc cũng học xong mấy thao tác cơ bản của WeChat, QQ, Weibo.

"Nhớ kĩ, hàng ngày sáng trưa chiều tối phải gửi WeChat cho anh, phải là voice chat đấy!"

A Mộc Mộc vội vã mở lên, lật đật nửa buổi mới tìm thấy khung trò chuyện của Mộc Tử Quân, lại tất bật nửa buổi nữa mới gửi được một câu: "Alo alo, nghe được không?"

Mộc Tử Quân ngồi bên cạnh đỡ trán, "Không nghe thấy thì điếc mất."

A Mộc Mộc ngượng ngùng vò tai, "Em chưa dùng cái này bao giờ."

Mộc Tử Quân nhún vai, "Rồi rồi, em đi bang Virginia hả? Anh có người bạn bên đó, anh add WeChat cho, lúc rảnh rỗi có thể nhờ cô ấy đưa em ra ngoài chơi."

A Mộc Mộc gật đầu, dưới sự trợ giúp của anh, thêm người thứ hai vào danh sách bạn thân.

Sau đó Mộc Tử Quân lại mở ứng dụng chụp ảnh, quay camera để selfie, giơ máy một góc 45 độ, má dính má, "Cơ mặt đừng cứng thế chứ, nào, cười cái nào."

Khóe miệng A Mộc Mộc vẹo đi xíu, một gương mặt lâu chưa ăn đòn đây mà!

Mộc Tử Quân cạn lời, "Có thể đừng lạnh với lùng thế không?"

"Em không lạnh."

"Bỏ đi!" Mộc Tử Quân sửa lại tóc mái giúp cậu, giơ máy lần nữa, "Nhìn vào camera nào. Ba, hai, một, ngu ngốc."

Một giây ngắn ngủi trước khi ấn chụp, Mộc Tử Quân quay sang hôn lên gò má người thương, làm cậu mở to hai mắt.

"Ha ha ha ha!" Mộc Tử Quân vừa cười vừa đặt làm màn hình chờ, "Em nhìn xem, ngu không chịu nổi!"

A Mộc Mộc cào cào vành tai nóng hổi, không nói gì.

"Phải chụp nhiều ảnh gửi anh nghe chưa?" Mộc Tử Quân trả lại, thấy cậu gật đầu, bèn đứng dậy, "Ra ngoài ăn tối đi."

"Khoan đã."

Bị A Mộc Mộc níu cổ tay, anh đang định hỏi "Sao đó?", thì bất ngờ bị một lực lớn kéo đè lên giường. Sau đó chưa kịp định thần, đôi môi đã bị xâm chiếm.

Đầu tiên là sửng sốt mấy giây, rồi Mộc Tử Quân chủ động nghênh chiến, xoay người đè A Mộc Mộc xuống, nóng bỏng mút mát lấy đôi môi, vành tai, xương quai xanh cậu, hai tay dẻo quẹo cởi cúc áo.

Cả mặt ửng hồng, A Mộc Mộc thở hổn hển đẩy người ra, "Đừng... Em đói rồi."

Mộc Tử Quân nhéo cằm, cắn môi cậu một cái, "Đói bụng? Ăn anh."

A Mộc Mộc giữ lấy bả vai Mộc Tử Quân, không còn cách nào, "Đừng nghịch ngợm."

"Anh không nghịch." Mộc Tử Quân đỏ mắt ôm cậu thật chặt, "Anh không nỡ xa em."

A Mộc Mộc sửng sốt, vòng tay qua lưng Mộc Tử Quân, chôn đầu anh vào tim mình, qua năm sáu giây mới thủ thỉ, "Em cũng vậy."

Phong Nguyệt Các//shim_sunsee

Ngày đó ra đi, A Mộc Mộc ngồi xe buýt của trường ra sân bay, không cho Mộc Tử Quân theo cùng. Nhưng Mộc Tử Quân và Ngôn Kiêm vẫn đến cổng trường tiễn cậu lên xe.

Mộc Tử Quân cầm một túi lớn, "Đây là mẹ em nhờ đưa hộ, nói quần áo em mang có khả năng không đủ, còn có chút thức ăn."

A Mộc Mộc nhận đồ, Mộc Tử Quân lại móc từ trong túi xách ra một tập kí họa, "Đây là quà anh tặng. Lúc không nhớ anh, nhìn nó sẽ nhớ đến anh. Lúc nhớ anh, nhìn nó sẽ càng nhớ anh."

A Mộc Mộc gật đầu, nhận lấy chuẩn bị mở ra thì Mộc Tử Quân ngăn lại, "Chờ em đến Mĩ hãy xem." A Mộc Mộc "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn cất đi.

Thầy dẫn đoàn bắt đầu thúc dục: "Lý Vị Trạch, thiếu mỗi cậu thôi đấy. Mau lên xe!"

Các bạn trên xe cười nói: "Thầy ơi, vợ chồng son nhà người ta đang bịn rịn chia tay, thầy quấy rầy làm gì? Chẳng lẽ ghen tị người khác có người thương hả?"

"Cút đi!" Thầy giáo quăng mũ, "Tôi, tôi cũng là có người theo đuổi đấy!"

Cả xe cười ầm lền, thanh niên kia tiếp tục trêu chọc: "Dạ dạ dạ, có người theo. Ai theo thì theo chứ em không thể nha!"

"Cậu...!" Thầy giáo tức giận, đứng lên đuổi đánh tên lắm mồm, quên béng mất A Mộc Mộc bên ngoài.

Mộc Tử Quân thấy mọi người đều chú ý đôi thầy trò kia, nhân cơ hội kiễng chân ôm cổ A Mộc Mộc, hạ một nụ hôn ngọt ngào lên môi cậu. Từ trên xe lập tức truyền đến tiếng đồng thanh "Ôôôôô", kèm theo huýt sáo hò reo phấn khích.

Mộc Tử Quân tặc lưỡi, nhắc nhở: "Bạn em thật gian xảo, cẩn thận bị hãm hại đó."

A Mộc Mộc còn đang gật đầu, trên xe đã có người hô lên, "Chị dâu yên tâm, cho tới bây giờ chỉ A Mộc hại người ta, chứ chưa ai hại được cả!"

A Mộc Mộc: "... Anh có sao?"

Mộc Tử Quân vuốt cằm, cười, "Nghĩ lại cũng thấy đúng."

Ngôn Kiêm bước lên, vỗ ngực, "A Mộc, cậu yên tâm đi, nơi này còn có tôi. Tôi sẽ chăm sóc cho Mộc Tử."

Mộc Tử Quân không tin tưởng tí nào, "Mình ông?"

A Mộc Mộc không biểu cảm, "Có anh ở đây chỉ thêm lo lắng."

Ngôn Kiêm: "..." Rốt cục tôi đã làm gì sai để bị ghét bỏ thế này?! Là bởi ở trong truyện gay nhưng không gay sao?!

"Lúc này lên xe được chưa? Muộn nữa là không đuổi kịp máy bay đâu!"

Thầy hướng dẫn thở hồng hộc trở về chỗ, tay xách cổ cái thanh niên quấy rối vừa nãy, tên đó còn ngẩng đầu lén nháy mắt với A Mộc Mộc một cái.

"Dạ." A Mộc Mộc gật đầu với thầy, sau đó cúi người ôm Mộc Tử Quân vào lòng, "Chờ em trở về."

Mộc Tử Quân tức khắc sụt sùi nước mũi, trước cứ cố cười nói đè nén tâm trạng, trong nháy mắt không nén nổi nữa, ôm A Mộc Mộc không chịu buông, vùi đầu vào cổ cậu nức nở, "Ừm, được, anh chờ... Không quá ba tháng đâu đấy!"

A Mộc Mộc vỗ lưng anh, nghiêm túc, "Đừng khóc, anh là con trai mà."

Mộc Tử Quân bị chọc cười, nín khóc, "Anh đâu có khóc! Em đi nhanh đi, lỡ chuyến bay là nguy."

A Mộc Mộc gật đầu, cũng không nỡ buông ra, đi ba bước lại quay đầu nhìn.

Mộc Tử Quân và Ngôn Kiêm vẫy tay, trông bọn họ dần dần rời xa, cho đến biến mất hoàn toàn.

Cứ như vậy, lại một nhóm thanh niên khăn quàng đỏ theo chủ nghĩa xã hội rời quê hương, chia tay người thân, rấn thân vào hoài bão chủ nghĩa tư bản. Nhưng, đây không phải là phản quốc! Bọn họ chỉ ra đi ngắn ngủi để học tập thành tài về đền đáp đất nước! Bởi vì tất cả đều là con dân Tổ quốc!

Gì? Lộn phim trường hả? Đây không phải là chủ nghĩa yêu nước phát triển thành phim giáo dục tâm lí sao?

"Không biết vì sao, tôi luôn có cảm giác tiễn con trai đi chiến trường Triều Tiên."

"Nhất định là ảo giác!"

"Tôi cũng nghĩ vậy." Sao tự dưng lại tưởng tượng A Mộc là con trai mình chứ? Cái này là truyện niên hạ thôi chứ có phải cha con loạn luân đâu!

Ngôn Kiêm nghiêm túc, "Triều Tiên chỉ là quốc gia đang phát triển, làm sao so với Đế quốc Mĩ giàu có được?! Ông có bình thường không đấy?"

"Cút!" Mộc Tử Quân đá một cước, sau đó thở dài, "Haizz, lại chỉ có thể quay về sống với ông thôi."

Ngôn Kiêm rút ra điếu thuốc, châm, "Có thể vớ được bạn cùng nhà chất lượng cao như tôi, coi như ông tốt số."

Mộc Tử Quân liếc mắt, "Xem ra tôi đành sống bằng thực lực vậy."

"..."

Mộc Tử Quân tiếp tục thở dài, "Phải đợi ba tháng lận."

Ngôn Kiêm thả vòng khói, nửa đường mật nửa đau thương, "Có câu: Đợi chờ là nhàm chán, cũng là lãng mạn."

Mộc Tử Quân lẩm bẩm câu này nhiều lần, không khỏi cảm thán, "Nói hay lắm... Ai nói vậy?"

Ngôn Kiêm dùng một giọng điệu tôn thờ, "Là của một tác gia đẹp trai thoát tục vĩ đại phi phàm."

Mộc Tử Quân cau mày, "Không phải ông nói bừa hả?"

Ngôn Kiêm che mặt, "Ôi trời, bị phát hiện rồi, ông làm người ta ngại quá đi."

Mộc Tử Quân đá cho phát, cười nói: "Cần thể diện nữa không?"

Ngôn Kiêm nhảy dựng lên tránh thoát công kích, "Chịu cười rồi? Cười được là tốt."

Tối hôm đó, Mộc Tử Quân nằm ở trên giường, lật qua lật lại không sao ngủ nổi.

A Mộc Mộc đi ngày thứ nhất, nhớ cậu ấy.

A Mộc Mộc đi ngày thứ hai, nhớ cậu ấy.

A Mộc Mộc đi ngày thứ ba, nhớ cậu ấy.

...

Ầy, rốt cục nhớ người ta bao nhiêu ngày rồi? Mộc Tử Quân cũng không đếm nổi nữa.

Anh mơ màng mở mắt, thấy A Mộc Mộc đang nằm một bên nhìn cậu, lập tức tỉnh dậy, "Em đã trở về?!"

A Mộc Mộc sửng sốt, "Hả?"

Mộc Tử Quân lấy lại bình tĩnh, vỗ đầu cười, "Anh ngủ mê rồi. Tối qua nằm mơ, mơ về lúc chúng ta mới yêu, em đi nước Mĩ anh đợi ba tháng."

A Mộc Mộc vỗ vỗ lưng anh, "Sao tự dưng mơ chuyện ấy?"

"Anh cũng không rõ." Mộc Tử Quân cọ ngực cậu, oán trách, "Nhưng em biết không, khi đó anh thật sự lo em trở về sẽ không cần anh nữa."

A Mộc Mộc kiên định, "Không bao giờ."

Mộc Tử Quân cười, lúc này mới ngồi lên, "Được rồi, mau dậy thôi. Nay đám cưới Ngôn Kiêm, đến muộn sẽ không tốt. Vợ cậu ta biết lại đuổi theo chúng ta đòi hai cái phong bì."

A Mộc Mộc gật đầu cũng ngồi dậy theo, hai người bắt đầu thay quần áo.

Trời tháng tư, ngoài cửa sổ ánh nắng chan hòa, gió mát hiu hiu, chim chóc líu lo. Chính là câu kia, năm tháng lặng lẽ, một đời bình an.

[Tác giả cất tiếng nói gần cuối]

Chính văn đã xong, sẽ có phiên ngoại ~ Chưa hẹn lịch ra ~

Cảm tạ các bạn ủng hộ! Tất cả đều là những thiên sứ nhỏ! Moa moaaaaaa

(づ  ̄ 3 ̄) づ ~~

Hết chương 30