Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 104: Được một tấc lại muốn một thước

Khi Nghê Diệp Tâm tắm rửa đã ngủ, Mộ Dung Trường Tình hảo tâm vớt ra khỏi nước, đặt lên trên bàn còn đắp chăn mỏng, miễn cho Nghê Diệp Tâm làm ướt giường đệm.

Ban đầu Nghê Diệp Tâm ngủ thành thật, đến hơn nửa đêm định đổi tư thế mới lăn xuống đất.

Mộ Dung Trường Tình nghe được "Bịch" một tiếng liền tỉnh, bất quá hắn không nhúc nhích, cong cong khóe miệng.

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, rốt cuộc biết là chuyện như thế nào, lập tức vọt tới mép giường đi trả thù Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm cho rằng Mộ Dung Trường Tình đã ngủ. Đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất để trả thù sao? Mộ Dung Trường Tình quả thực chính là thịt trên thớt gỗ! Là tiểu thịt tươi đặc biệt ngon.

(Tiểu thịt tươi là tên mà truyền thông dùng để gọi các bạn nam thần trẻ tuổi đẹp trai và đang hot)

Nghê Diệp Tâm nhẹ tới mép giường, nhìn thấy Mộ Dung đại hiệp, tức khắc nước miếng chảy xuống ròng ròng.

Nghĩ tới lần trước Mộ Dung đại hiệp muốn phản công, còn muốn lấy ngọc thế chọc vào mông mình, quả thực chính là muốn giết người diệt khẩu. Nghê Diệp Tâm phải cho Mộ Dung đại hiệp biết không phải mạnh thì mới ở mặt trên, còn cần phải có kỹ xảo nữa.

Mộ Dung Trường Tình tuy rằng không mở mắt, nhưng biết Nghê Diệp Tâm lén mò tới. Ngay sau đó Mộ Dung Trường Tình liền nghe được âm thanh "loạt soạt".

Nghê Diệp Tâm đang tháo dây lưng quần......

Mộ Dung Trường Tình nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy lạnh. Kỳ thật trời cũng không lạnh. Cũng không biết vì cái gì đột nhiên thân thể phát sốt.

Mộ Dung Trường Tình thật sự là nhịn không nổi nữa, bậc ngồi dậy.

"Hừ..."

Nghê Diệp Tâm hút một ngụm khí lạnh, sau đó kêu.

"Ui da"

Nghê Diệp Tâm thực sự bị dọa, kêu cũng không nhỏ. Nơi này hoàn toàn không cách âm, phòng bên cạnh nghe rất rõ ràng. Triệu Doãn trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, hai mắt còn có chút mơ hồ. Trì Long duỗi tay ngăn chận bờ vai của hắn, thấp giọng nói:

"Không có gì, không cần dậy, tiếp tục ngủ đi."

Triệu Doãn sửng sốt, sau đó liền nghe được đối thoại của Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm, nhịn không được trợn trắng mắt, sau đó tiếp tục nằm xuống ngủ.

Dù Triệu Doãn nằm xuống, vẫn có thể nghe được âm thanh phòng bên cạnh, bỗng nhiên có chút ngủ không được.

Nghê Diệp Tâm đang thực hành kế hoạch đánh lén, nào nghĩ đến Mộ Dung Trường Tình sẽ đột nhiên ngồi dậy. Sau đó bọn họ đều ngốc ra.

Mộ Dung Trường Tình cảm giác được môi ướt át. Vì hắn bật lên quá mạnh, cùng lúc đó Nghê Diệp Tâm cúi xuống, môi họ liền đụng vào nhau.

Nghê Diệp Tâm hét to, một tay nắm quần, một tay che miệng, đôi mắt trừng lớn. Trong mắt Nghê Diệp Tâm trừ kinh ngạc, còn có nước, vì đau mà chảy nước mắt.

Nụ hôn này không có ngọt ngào. Vì miệng bị đâm vào nên chảy máu, đầu lưỡi giống như bị cắn, cũng chảy không ít máu.

Mộ Dung Trường Tình ngây ngẩn cả người, nhịn không được dùng ngón tay lau môi mình. Cảm giác mềm mại còn lưu ở trên môi hắn, nhưng mà vì sao lại ướt?

Mộ Dung đại hiệp có thói quen ở sạch, hắn chưa từng cùng người khác hôn môi, đương nhiên không biết. Hắn ngẫm lại liền cảm thấy lông tơ dựng ngược. Hoàn toàn không thể lý giải vì sao mọi người lại muốn trao đổi nước miếng với người khác.

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình thay đổi mấy lần.

"Ngươi làm cái gì?"

Nghê Diệp Tâm lưỡi đau, đồng thời chột dạ, nói lắp bắp.

"Ta... ta... ta... chỉ muốn bò... lên giường ngủ! Ta.... cũng không có làm gì."

"Vậy ngươi cởi quần làm cái gì?"

"Không.... không có......"

Nghê Diệp Tâm càng chột dạ, quyết định dù bị đánh chết cũng không thừa nhận.

Mộ Dung Trường Tình xoay người xuống giường. Nghê Diệp Tâm đứng ở mép giường sợ tới mức lui về phía sau vài bước. Thối lui đến cái bàn bên cạnh, kết quả phát hiện Mộ Dung Trường Tình lại đi tới gần.

Nghê Diệp Tâm kêu lên:

"Đại hiệp bình tĩnh! Giết người là phạm pháp!"

Mộ Dung Trường Tình trừng mắt một cái, đi vòng qua tìm ấm trà, nhưng mà thực đáng tiếc, trên bàn trống không. Đừng nói là nước trà, dù nước sôi để nguội cũng không có.

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, lưỡi lại quá đau.

"Đại hiệp... muốn uống nước à. Ta đi ra ngoài... múc nước a."

Mộ Dung Trường Tình lạnh căm căm nhìn một cái.

"Ta muốn súc miệng."

"Súc miệng?"

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, sau đó nghĩ tới hình như vừa rồi mình không cẩn thận hôn môi Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm cảm giác đã chịu vạn tiễn xuyên tim, quả thực bị trọng thương không dậy nổi, ủy khuất nói:

"Đại hiệp tổn thương người ta."

Mộ Dung Trường Tình không để ý tới người đáng thương nào đó, dùng ngón tay cọ cọ miệng mình.

Kỳ thật Mộ Dung Trường Tình đối với Nghê Diệp Tâm đã quá khoan dung. Mặc dù có thời điểm hắn cũng có dục vọng, nhưng thói ở sạch của Mộ Dung Trường Tình vẫn không gây cản trở......

Nghê Diệp Tâm che miệng mình, một bộ dạng tiểu thê tử bị ức hiếp. Vẻ mặt đáng thương đứng ở một bên, "Oán hận" nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình.

Đã trễ thế này, Mộ Dung Trường Tình cũng không muốn đi ra ngoài tìm nước súc miệng, đành phải nhịn, xoay người về giường.

Nghê Diệp Tâm tương đối gần giường, nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình trở lại, liền lập tức nhảy lên giường, nằm ở bên trong.

"......"

Nghê Diệp Tâm bất mãn nói:

"Mộ Dung đại hiệp thừa dịp ta ngủ đem ta đặt ở trên bàn, thật sự không có lương tâm. Ta cũng bị sái cổ, hơn nữa eo đau, khẳng định đã bị bầm giập. Sờ lên là đau, đau chết mất."

Mộ Dung Trường Tình chỉ nhàn nhạt nói:

"Ai kêu ngươi ngủ không thành thật, từ trên bàn lăn xuống."

Nghê Diệp Tâm xoay người ngồi dậy, cởi áo ra, nghiêng đầu nhìn sau eo. Quả nhiên có chút xanh, bất quá không nghiêm trọng. Nhưng Nghê Diệp Tâm vì tỏ ra đáng thương....

"Ui.... xem xem... quả nhiên bầm tím."

Tuy rằng tối nhưng vòng eo kia giống như có lực hấp dẫn, Mộ Dung Trường Tình nhìn rất rõ ràng.

Thật là có hơi chút xanh, còn đỏ một mảnh, bất quá hoàn toàn không nghiêm trọng. Nói thật ra nhìn càng kiều diễm. Đặc biệt khi Nghê Diệp Tâm đem dây lưng cởi ra, quần hiện tại lỏng lẻo treo ở phần hông, cọ tới cọ lui gần như rớt xuống lộ mông ra. Áo mở rộng nhìn rõ từ cổ đến eo.

Tuy rằng không có gì nhưng đột nhiên không khí có chút không tự nhiên. Mộ Dung Trường Tình lập tức nhìn tránh đi, nắm cái chăn trên bàn ném lên đầu Nghê Diệp Tâm, bao kín cả người.

Nghê Diệp Tâm "Ai nha" một tiếng.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Lại làm ầm ĩ, ta tống ngươi sang ngủ cùng Trì Long và Triệu Doãn."

Nghê Diệp Tâm đem chăn kéo xuống, lộ ra cái đầu nói:

"Ta không thích 3p."

"Nói cái gì đó?"

Mộ Dung Trường Tình nghe không hiểu, đi đến mép giường, cũng nằm xuống, đưa lưng về phía Nghê Diệp Tâm nói:

"Câm miệng, ngủ đi."

Nghê Diệp Tâm không dám nói tiếp nữa. Lưỡi đau làm cho ngủ không được, nằm ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình mở to mắt. Một đôi mắt đen bóng trong đêm sáng ngời.

Trong phòng một chút thanh âm cũng không có, Nghê Diệp Tâm nhẩm đếm cừu, sau đó quay đầu nhìn Mộ Dung Trường Tình một cái. Mộ Dung Trường Tình đưa lưng về phía này, Nghê Diệp Tâm cũng không biết hắn có ngủ không.

Nghê Diệp Tâm giật giật ngón tay, muốn đem chăn ra, ngay lúc này, Mộ Dung Trường Tình lên tiếng, giọng trầm thấp, hơi khàn khàn.

"Đừng nhúc nhích, ngủ đi."

"Đại hiệp cũng mất ngủ sao?"

"......"

"Đại hiệp, sao biết ta không ngủ?"

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

"Nghe âm thanh. Hô hấp của ngươi không quy luật, hơn nữa vừa rồi quay đầu, tóc cọ ở trên gối."

Nghê Diệp Tâm bĩu môi. Mộ Dung đại hiệp võ công cao không lường được, cái này cũng không phải là nói chơi. Nghê Diệp Tâm dứt khoát quang minh chính hướng đến bên người hắn cọ cọ, cánh tay liền đụng lưng Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình nhắm mắt lại không nhúc nhích. Hắn sợ mình vừa động, Nghê Diệp Tâm sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, như vậy bọn họ cả đêm cũng không thể ngủ. Bất quá sự thật chứng minh, dù hắn làm bộ không nhìn thấy, Nghê Diệp Tâm cũng vẫn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nghê Diệp Tâm dựa gần Mộ Dung Trường Tình ước chừng hai phút. Phát hiện Mộ Dung đại hiệp không phản ứng, ngón tay Nghê Diệp Tâm liền giật giật, sau đó bỗng nhiên nghiêng người, nâng cánh tay từ sau lưng ôm lấy eo Mộ Dung Trường Tình.

"......"

Mộ Dung Trường Tình theo bản năng mở mắt, nói:

"Buông tay, bằng không ta ném ngươi xuống đất."

Nghê Diệp Tâm không buông tay, ngược lại nhỏ giọng nói:

"Đại hiệp hình như tim đại hiệp đập nhanh hơn."

Mộ Dung Trường Tình ngẩn ra, bởi vì câu nói của Nghê Diệp Tâm, hắn thật sự lắng nghe tiếng tim mình đập.

Ban đêm quá an tĩnh, tiếng tim Mộ Dung Trường Tình đập rất lớn. Nghê Diệp Tâm dán ở sau lưng hắn nghe được rất rõ ràng.

Mộ Dung Trường Tình lập tức trở mình, đẩy Nghê Diệp Tâm đang ôm mình ra.

Nghê Diệp Tâm lại mặt dày mày dạn thò qua, nhỏ giọng nói:

"Đại hiệp.... hô hấp của đại hiệp cũng loạn, tim đập cũng nhanh, hơn nữa đồng tử phóng đại, đây là phản ứng do adrenalin tiết ra."

(Adrenaline đôi khi gọi là "epinephrin" hay "adrenalin", là một hormone đôi khi được viết tắt thành epi hay EP. Đây là một hôocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.)

Mộ Dung Trường Tình đương nhiên không biết cái gì là adrenalin, chỉ là bị Nghê Diệp Tâm khiêu khích nên cả người phát nóng.

Hắn điều chỉnh hô hấp một chút, híp mắt đánh giá Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không có tự giác, hoàn toàn không cảm giác được hiện tại mình kỳ thật giống một con thú nhỏ yếu ớt. Ánh mắt còn sáng quắc nhìn hắn.

Mộ Dung Trường Tình thậm chí nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt Nghê Diệp Tâm. Có lẽ chưa bao giờ có người nào chuyên chú nhìn hắn như vậy.

Nghê Diệp Tâm thưởng thức mặt Mộ Dung Trường Tình thật gần. Có câu "Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi", mà dung mạo Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ cũng đã không ai sánh kịp. Nghê Diệp Tâm cảm thấy đầu váng mắt hoa, cười ngây ngô.

Thời điểm này, Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình nên thò lại gần hôn lên môi Mộ Dung Trường Tình. Dù có bị Mộ Dung đại hiệp tát một cái cũng coi như là đáng giá!

Trong lòng Nghê Diệp Tâm dâng lên một cổ hùng tâm tráng chí, dứt khoát cắn răng một cái, thật sự đem đầu nhích qua, hơi nghiêng một góc, sau đó càng dựa càng gần.

Mộ Dung Trường Tình đang xuất thần, bỗng nhiên cảm giác được hô hấp Nghê Diệp Tâm dồn dập lại có chút nóng, phun lên mặt mình.

Mộ Dung Trường Tình lập tức phản ứng, xoay người một cái, đôi nắm lấy hai tay Nghê Diệp Tâm đem ấn ở trên đỉnh đầu.

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, cảm giác trời đất xoay chuyển, bản thân đã bị Mộ Dung đại hiệp đè ở trên giường, hơn nữa đôi tay giơ lên, cảm giác giống như là đầu hàng.

Nghê Diệp Tâm cảm giác không ổn, trong lòng hô to một tiếng không tốt. Bỗng nhiên cảm thấy, sao giống ngày đó ở khách điếm? Ngày đó mình thiếu chút nữa đã bị thọc cúc hoa, Nghê Diệp Tâm sợ tới mức hồn phi phách tán, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Mộ Dung Trường Tình cảm giác được Nghê Diệp Tâm giãy giụa, còn đá chân. Bất quá Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng chế trụ. Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt nói:

"Đại đại... đại hiệp.... nhẹ chút... chân ta... chân ta sắp bị đứt."

Mộ Dung Trường Tình dùng đầu gối điểm trúng huyệt trên đùi của Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm cảm giác chân cũng đã không còn của mình.

Mộ Dung Trường Tình cười nhẹ một tiếng, nói:

"Hiện tại biết cầu xin tha thứ sao?"

"Ta sai rồi, ta sai rồi đại hiệp."

Nghê Diệp Tâm quả thực cầu xin tha thứ, không còn nói lắp, nói đặc biệt lưu loát.

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm ngoan nhịn không được liền cười cười.

Nụ cười này làm Nghê Diệp Tâm đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa liền chảy nước miếng. Nhưng mà ngay sau đó, Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nỗ lực rụt cổ. Nghê Diệp Tâm chấn kinh quá độ nói:

"Đại...hiệp.... muốn... làm gì?!"

Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, một tay cố định hai tay Nghê Diệp Tâm, một bàn tay nắm quai hàm Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm tức khắc nói không được, chỉ có thể trừng lớn mắt.

Đầu Mộ Dung Trường Tình càng lúc càng thấp, càng lúc càng gần. Hô hấp của hai người đều dồn dập, cùng cực nóng, hòa vào nhau. Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm đôi môi mỏng không ngừng đến gần, trong đầu cũng tê dại.

Mộ Dung đại hiệp là muốn chủ động hôn mình sao?

Nghê Diệp Tâm thầm nói chẳng lẽ đây là mơ? Kỳ thật mình chưa có tỉnh.

Khi môi hai người sắp chạm vào nhau, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên dừng lại, biểu tình giống như tỉnh mộng. Đột nhiên buông tay Nghê Diệp Tâm ra.

Đôi tay thoát khỏi trói buộc, theo bản năng Nghê Diệp Tâm liền ôm lấy cổ Mộ Dung Trường Tình, sau đó hơi khom người. Hai người vốn dĩ sắp dán ở bên nhau, khoảng cách đã cực kỳ nhỏ, Nghê Diệp Tâm khom người, môi hai người liền dán lại cùng nhau.

Cả người Mộ Dung Trường Tình đều run run. Hắn cảm giác được Nghê Diệp Tâm cũng có phản ứng tương tự.

Môi Nghê Diệp Tâm thực mềm, thật giống như hắn đã tưởng tượng. Hô hấp của Mộ Dung Trường Tình trở nên dồn dập rất nhiều, tim đập cũng trở nên nhanh hơn.

Nghê Diệp Tâm cũng chỉ chạm môi, cũng không có làm gì khác. Nói thật ra, không riêng gì Mộ Dung đại hiệp, Nghê Diệp Tâm cũng không có kinh nghiệm. Kỳ thật Mộ Dung Trường Tình còn xem qua vài tờ xuân cung đồ, Nghê Diệp Tâm cả cái kia cũng chưa xem qua.

Nghê Diệp Tâm chỉ biết mình tuyệt đối không thể buông Mộ Dung đại hiệp, bằng không Mộ Dung đại hiệp sẽ chạy, nói không chừng sẽ phải tỉnh mộng.

Nghê Diệp Tâm dứt khoát thong thả nhắm hai mắt lại, sau đó hơi di động một chút, môi hai người ma xát lên nhau.

Cổ họng Mộ Dung Trường Tình khô khốc, hai tay của hắn chống đỡ ở hai bên tai Nghê Diệp Tâm. Cảm giác từ trên môi làm người ta say mê, hắn cũng không có đem Nghê Diệp Tâm đẩy ra.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm quả thực vui muốn chết, nỗ lực khống chế hô hấp không quy luật của mình, nhẹ nhàng ma xát cánh môi Mộ Dung Trường Tình. Sau đó liền muốn vươn đầu lưỡi mở khớp hàm Mộ Dung Trường Tình làm hành động thân thiết hơn.

Bất quá Mộ Dung Trường Tình đột nhiên duỗi tay nắm lấy cằm

Nghê Diệp Tâm. Nháy mắt hô hấp cực nóng của Mộ Dung Trường Tình cũng rời đi.

"Ngươi duỗi đầu lưỡi ra làm cái gì?"

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt nói:

"Ta đang nằm mơ, vì sao không thể duỗi đầu lưỡi ra?"

"......"

Mặt Mộ Dung Trường Tình tối sầm, nắm cổ áo Nghê Diệp Tâm ném một cái.

"Xuống giường nằm mơ đi."

Nghê Diệp Tâm bị quăng ngã, lúc này mới khẳng định mình không phải nằm mơ, bởi vì mông rất đau, hình như đã thành tám cánh. Nhưng mà nếu không phải nằm mơ, vì sao Mộ Dung đại hiệp hôn mình vậy!?

Nghê Diệp Tâm sửng sốt.

Mộ Dung Trường Tình còn tưởng rằng mình quăng quá nặng, khiến Nghê Diệp Tâm choáng váng. Nhưng mà rõ ràng là mông chấm đất, cũng không phải đầu chấm đất, căn bản không đụng vào đầu.

Khi Mộ Dung Trường Tình còn chần chờ có nên xuống giường xem Nghê Diệp Tâm hay không. Nghê Diệp Tâm liền hóa thân thành một chú chó cưng phóng lên giường, thiếu chút nữa xô ngã Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình hoảng sợ, cảm thấy Nghê Diệp Tâm cái dạng này tuyệt đối là bị đụng vào đầu, cho nên không né tránh, ngược lại duỗi tay đem tiếp lấy.

Nghê Diệp Tâm bổ nhào vào trong lòng Mộ Dung Trường Tình, lập tức biến thành bạch tuộc ôm chặt. Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa bị siết chặt không thở nổi, sau đó liền nghe Nghê Diệp Tâm vui sướng nói:

"Đại hiệp, đại hiệp, chúng ta vừa rồi hôn nhau sao?"

"Không có. Ngươi đang nằm mơ."

Nghê Diệp Tâm hắc hắc cười ngây ngô.

"Đại hiệp, đại hiệp, ta nằm mơ sao lỗ tai đại hiệp hồng?"

"......"

Nghê Diệp Tâm tiếp tục ngây ngô cười nói:

"Đại hiệp, đại hiệp, chúng ta hôn lại được không. Ta sẽ không duỗi đầu lưỡi."

"......"