Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 133: Lộ danh tính

Hàn Kỳ mang theo bọn họ đi vào, sau đó nói mấy người trong phòng ra ngoài, để cho bọn họ đi nhìn thi thể.

Hàn Kỳ tựa như đã sớm thấy qua thi thể, cũng không muốn xem, trốn ở xa, nói:

“Mời mấy vị.”

Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ tay, làm điệu bộ mời Mộ Dung Trường Tình cùng mình đi, bất quá phát hiện hắn không có phản ứng.

Nghê Diệp Tâm lại phất phất tay, hắn vẫn không phản ứng. Mộ Dung Trường Tình đứng rất xa, ôm cánh tay nhìn lại, vẻ mặt không biểu tình.

Trong lòng Nghê Diệp Tâm lập tức lộp bộp.

Tuy rằng Mộ Dung đại hiệp có 80% thời gian mặt không biểu tình, bất quá Nghê Diệp Tâm đã tìm ra được quy luật. Cùng là không biểu tình nhưng ý nghĩa khác nhau.

Như khi Mộ Dung đại hiệp thẹn thùng, vẻ mặt không biểu tình, bất quá lúc ấy ánh mắt sẽ đong đưa.

Mộ Dung đại hiệp ngày thường thời điểm thâm trầm cũng sẽ mặt không biểu tình. Đây chính là động tác chiêu bài của Mộ Dung đại hiệp. Mộ Dung đại hiệp sẽ hơi hơi nâng cằm một chút.

Mà hiện tại Mộ Dung đại hiệp tuyệt đối đang giận. Bởi vì tay ôm ngực, trạng thái bản năng mâu thuẫn cự tuyệt, hơn nữa ánh mắt không phải ở nơi khác, mà là nhìn chằm chằm. Ánh mắt kia không lương thiện, làm lông tơ phía sau lưng Nghê Diệp Tâm thẳng dựng đứng.

Nghê Diệp Tâm chạy nhanh qua, giữ chặt tay Mộ Dung Trường Tình nói:

“Đại hiệp mau cùng ta đi xem thi thể, ta xin nhờ hỗ trợ.”

“Sao ta không thấy?”

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói. Tuy rằng khẩu khí nhàn nhạt, bất quá Nghê Diệp Tâm nhạy bén cảm giác được một mùi vị ập vào trước mặt, cảm giác này thật là vi diệu khó có thể miêu tả.

Nghê Diệp Tâm liền nghĩ đến Mộ Dung đại hiệp có thể đang ghen, nhưng nguyên nhân là gì. Bất quá nguyên nhân đã không còn quan trọng, quan trọng là phải lập tức dỗ dành Mộ Dung đại hiệp mới quan trọng.

Nghê Diệp Tâm nào dám nói tiếp, ngược lại giữ tay Mộ Dung Trường Tình ở trong tay mình chà xát, nói:

“Tay đại hiệp lạnh quá, ta làm ấm một chút nha.”

Nghê Diệp Tâm nói xong, còn cúi đầu hà hơi trên tay Mộ Dung Trường Tình, sau đó lại chà xát.

Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, cảm giác bàn tay ấm ấm. Bị Nghê Diệp Tâm thổi vừa nóng vừa ngứa, cơn tức nháy mắt đã bị hơi thở ái muội xóa đi.

Thấy Mộ Dung đại hiệp ngượng ngùng, Nghê Diệp Tâm không dám cười, lôi kéo hắn nói:

“Đại hiệp, đại hiệp, chúng ta cùng nhau tới xem thi thể, xem xong rồi đi trở về, nơi này quá lạnh.”

Mộ Dung Trường Tình hừ một tiếng, ném tay ra, lúc này mới đi đến quan tài xem thi thể.

Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ ngực, cảm giác thành công. Nắm lấy Mộ Dung đại hiệp ngạo kiều đã không thành vấn đề!

Thi thể Hàn tam công tử thật là rất giống hai người kia, đã nhìn không ra bộ dáng. Dung mạo đã nhìn không ra, bất quá có thể nhìn ra trước khi chết cũng không có chịu thống khổ.

Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:

“Một người bị chết chìm hẳn là rất thống khổ, sao ba người biểu tình đều giống như không có gì?”

“Hắn trước khi chết có giãy giụa qua.”

“Hả?”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức mở to hai mắt, nhìn thi thể thêm một lần.

Móng tay ngón áp út bên phải của Hàn tam công tử có vết thương, thoạt nhìn vết thương không nghiêm trọng lắm. Móng tay có một ít gì đó màu nâu đậm.

Nghê Diệp Tâm càng thêm kỳ quái, nói:

“Đây là cái gì? Bùn sao?”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:

“Hẳn là vậy.”

Nếu nói Hàn tam công tử trước khi chết có giãy giụa, móng tay còn tàn lưu bùn đất, nhưng sao tay trái lại sạch sẽ, thật sự là kỳ quái.

Triệu Doãn cau mày nói một câu:

“Kỳ quái.”

“Sao vậy?”

Trì Long lập tức hỏi.

Triệu Doãn còn chưa nói Nghê Diệp Tâm liền nói.

“Còn hỏi sao? Đương nhiên là vì Hàn tam công tử đã nằm trong quan tài, vì sao móng tay còn có bùn đất. Người thay quần áo, chỉnh trang thi thể người chết sao bỏ sót ngón tay không làm sạch sẽ. Cảm giác có vẻ vội vội vàng vàng.”

Nghê Diệp Tâm vừa nói, mọi người mới bừng tỉnh ngộ. Thật là có lý.

Thi thể Hàn tam công tử cũng không ở trong nha môn, lúc này đã đặt ở linh đường, sắp hạ táng. Quần áo đã thay đổi, dung nhan đã sửa sang lại, nhưng sao móng tay không rửa sạch?

Hàn gia đem tam công tử hạ táng có chút vội vàng cùng không tôn trọng.

Mọi người ở đang suy nghĩ vấn đề này, đột nhiên có mấy người đi vào linh đường.

Người kia vừa tiến đến, Hàn Kỳ liền kêu lên.

“Phụ thân”

Hàn lão gia đầy mặt phẫn nộ, nói:

“Hàn Kỳ, Tam nương nói ngươi mang ba bốn người đến náo loạn. Tam ca của ngươi đã chết, ngươi còn muốn làm cái gì? Không để hắn chết an bình sao?”

Hàn Kỳ lập tức nói:

“Phụ thân, là tam nương hiểu lầm, huynh trưởng cùng Nghê đại nhân là tới điều tra vụ án.”

“Vụ án gì?”

Hàn lão gia càng tức hơn nữa, nói:

“Tam ca ngươi bị trượt chân rơi xuống nước, nguyên nhân chết không phải đã chứng minh rồi sao, còn có ai tới tra xét.”

Khi Hàn lão gia nhìn Triệu Mục, tựa như có chút chinh lăng. Ông không giống Vu thị không có kiến thức. Ông đã sớm biết Triệu Mục đã là con Kính Vương gia, thân phận đã khác xưa.

Hàn lão gia thời trẻ cũng làm quan, cảm thấy Triệu Mục vận khí quá tốt, ghen ghét nghiến răng nghiến lợi.

Hàn lão gia nhìn Triệu Mục cười lạnh, nói:

“Thì ra là đại công tử Kính Vương phủ. Vị đại công tử này bất quá là quan viên tứ phẩm nho nhỏ cũng đã có thể thực thi vương pháp sao? Nhớ năm đó thời điểm ta làm quan, ngươi còn mặc quần thủng đáy chạy loạn nơi nơi. Lúc trước nếu không phải ta thu nhận ngươi, chỉ sợ đã sớm chết đói đầu đường xó chợ, sao chờ đến Kính Vương gia xách đi. Hiện tại ngươi thăng chức rất nhanh, lại không nhận người quen, biến thành một tên bất nghĩa sao?”

Hàn lão gia thời trẻ làm quan, cũng chỉ là quan tứ phẩm, sau đó từ quan hồi hương làm ăn.

Quan tứ phẩm không tính thấp, chỉ là trong lòng ông ta không phục. Ông ta vất vả cả đời mới tới tứ phẩm, Triệu Mục là một đứa ngốc chỉ nhờ người cha đã chết mà thôi. Chưa tới ba mươi đã làm quan tứ phẩm, sau này tuyệt đối tiền đồ không thể giới hạn.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe cũng cảm thấy tức chết. Bản thân cũng là cô nhi khi còn nhỏ, cũng được người khác nuôi lớn lên, khổ cực, ức hiếp không phải chưa thấy qua. Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không phải hiền lành. Ai dám nói chuyện lớn lối tuyệt đối một giây sau người đó sẽ mang đầu máu trở về, khiến hắn ăn không hết gói đem đi.<HunhHn786>

Triệu Mục là người thành thật, có chút ngốc, bị Hàn lão gia nói, cũng không biết nói lại gì cho phải.

Nghê Diệp Tâm lập tức nói:

“Vị Hàn lão gia này, xảy ra án mạng chúng ta tới tra có gì không ổn? Hàn lão gia ở chỗ này cản trở tra án, lại nhục đại công tử, ta hỏi ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

“Ngươi là người nào? Dám cùng ta nói chuyện như vậy?!”

Hàn lão gia tức giận trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm cười, nói:

“Không sợ bị chê cười, tại hạ là Nghê Diệp Tâm, Hộ vệ phủ Khai Phong, Giáo úy lục phẩm. Tuy rằng phẩm cấp quan vị thấp kém, bất quá ta xin hỏi Hàn lão gia một câu, Hàn lão gia hiện tại là quan mấy phẩm? Nhậm chức ở nơi nào? Ta ở Khai Phong ngốc một thời gian dài, không thường đi lại địa phương xa, đúng là chưa từng nghe qua đại danh của Hàn lão gia.”

“Ngươi……”

Hàn lão gia bị tức giận đến trợn mắt. Ông ta đã từ quan hồi hương, còn có phẩm cấp gì. Bất quá bởi vì lúc trước ở Khai Phong làm quan tứ phẩm, nên dù đã từ quan vẫn có rất nhiều người nể mặt mũi, cũng chưa từng có ai dám làm nhục.

Hàn lão gia bị Nghê Diệp Tâm nói đến cứng họng, tức giận nắm tay, bước lên một bước, không nói hai lời liền phải giơ tay đánh người.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, tức khắc vui vẻ. Vốn dĩ làm một người văn minh chỉ có thể dùng tài hùng biện không thể động thủ đã thực nghẹn khuất. Hiện tại thật là tốt, Hàn lão gia tự đưa mặt lại đây, không đánh chính là không cho mặt mũi.

Nghê Diệp Tâm đã chuẩn bị sẵn sàng, bất quá động tác không nhanh bằng Mộ Dung Trường Tình.

Hàn lão gia đã giống trái cầu bay đi.

“Ui da”

Hàn lão gia phát ngốc. Mấy người bên ngoài đứng xem tình huống đều sợ tới mức thất sắc. Họ muốn tiến lên đỡ người, bất quá Mộ Dung Trường Tình giống như Diêm La Vương làm họ sợ tới mức tay chân lạnh lẽo. Một đám không dám động đậy.

Nghê Diệp Tâm tức khắc trong lòng kêu lên một tiếng “Tốt lắm”.

Hàn lão gia bị đá lăn trên mặt đất miệng kêu lên.

“Phản rồi, phản rồi! Các ngươi thật to gan! Cũng dám đánh ta! Ngươi là người nào! Ngươi cũng dám đánh ta!”

Mộ Dung Trường Tình thong thả đi ra, trên mặt đều là hàn ý, cười lạnh một tiếng, nói:

“Còn dám động vào hắn, dù một chút, ta liền bẻ gãy xương ngươi.”

Hàn lão gia vừa nghe, sợ tới mức ra mồ hôi lạnh, lại không nhận thua, hô to:

“Người đâu! Người đâu! Người phủ Khai Phong đánh người, không có vương pháp. Là người phủ Khai Phong thì có thể tùy tiện đánh người sao?”

Thật nhiều gia đinh chạy tới. Hàn gia còn nuôi dưỡng năm sáu hộ viện. Họ là người gian hồ được Hàn gia bỏ tiền thuê đến. Lúc này tất cả đều chạy tới, một đám cao lớn vạm vỡ, nâng Hàn lão gia dậy, hô to.

“Tên nào ra tay!”

Hàn lão gia lập tức nói:

“Chính là cái tên mặc y phục trắng, người phủ Khai Phong tới thì có thể ngang ngược sao? Các ngươi giáo huấn hắn cho ta đi.”

Một tên cao to nhìn Mộ Dung Trường Tình cười. Hắn cảm thấy Mộ Dung Trường Tình cũng quá đẹp, căn bản là như cái gối thêu hoa, hoàn toàn không chịu nổi một quyền.

“Ngươi mà cũng dám đánh người, xem ra cũng có luyện võ. Ngươi tên là gì, hãy xưng tên ra.”

Triệu Doãn vốn dĩ cảm thấy Mộ Dung đại hiệp quá độc ác. Bất quá sau đó nghe Hàn lão gia ồn ào, đột nhiên không muốn quản.

Trì Long cũng không muốn quản, đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Triệu Mục sốt ruột. Nghê Diệp Tâm vì hắn mà vô cớ bị Hàn lão gia mắng. Mộ Dung Trường Tình ra tay cũng là vì Hàn lão gia động thủ trước. Tính đi tính lại đều là vì hắn.

Triệu Mục nóng nảy nói:

“Ta……”

Chỉ là hắn mới vừa mở miệng, Mộ Dung Trường Tình cũng mở miệng. Giọng Mộ Dung Trường Tình không lớn, nhưng khí thế, hoàn toàn lấn át tiếng Triệu Mục.

Mộ Dung Trường Tình khinh thường nói:

“Phủ Khai Phong? Phủ Khai Phong có quan hệ gì với ta. Đánh ngươi chính là Mộ Dung Trường Tình. Muốn báo thù nhớ tên này.”

Mộ Dung Trường Tình……

Tên này ở trên giang hồ quả thực như sấm bên tai, ai nghe được cũng run sợ.

Mấy người kia đều là trên giang hồ tới, tức khắc choáng váng, bộ dạng như thấy quỷ, sắc mặt trắng bệch.

Há hốc mồm không chỉ mấy người kia, Triệu Doãn cùng Triệu Mục cũng đều trợn tròn mắt.

Tuy rằng trên đường đi Nghê Diệp Tâm luôn là kêu hắn Mộ Dung đại hiệp, Mộ Dung đại hiệp, cũng không biết hắn là ai. Hắn cũng không giới thiệu tên. Họ chỉ biết hắn có võ công cao khó lường.

Hiện giờ Mộ Dung Trường Tình tự báo danh, trong nhóm họ duy nhất có Triệu Doãn phát ngốc. Trì Long biểu tình nhàn nhạt cười, tựa như không kinh ngạc.

Mộ Dung Trường Tình chính là giáo chủ Ma giáo tiếng tăm lừng lẫy, người võ lâm nghe tới là sợ vỡ mật. Cũng rất ít người thấy được diện mạo của hắn. Triệu Doãn không nghĩ tới vị Mộ Dung giáo chủ lại ở cùng bọn họ thật lâu. Suy nghĩ một chút thật là lông tơ dựng ngược, giống như nằm mơ.

Mấy người hộ viện kia cũng sửng sốt, cảm giác không thể tin tưởng.

Mộ Dung Trường Tình thành danh cũng đã lâu, sao có thể là người trẻ đẹp như vậy?

Trong khi mấy người nửa tin nửa ngờ, Nghê Diệp Tâm nghe xong Mộ Dung Trường Tình tự báo danh, vừa kinh ngạc vừa cao hứng. Cảm thấy Mộ Dung đại hiệp thật sự là quá soái, hiện tại khí thế không ai có thể bì kịp!

Nghê Diệp Tâm vui đến chảy nước mũi.

Mộ Dung đại hiệp vì mình không ngại nói ra danh tính, Nghê Diệp Tâm lập tức chạy tới nói:

“Đại hiệp.... đại hiệp quá soái nha. Quả thực một anh hùng giữ ải, vạn người khó qua.”

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe Nghê Diệp Tâm nói, tức khắc có chút bất đắc dĩ, nói:

“Đó là dùng để nói địa thế hiểm trở.”

Nghê Diệp Tâm nhếch miệng cười, nói:

“Không quan trọng, không quan trọng, đại hiệp như núi lớn hùng vĩ hiểm trở, còn đẹp vô cùng!”

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, thật không biết dùng biểu tình gì đối mặt Nghê Diệp Tâm.

Vốn dĩ là thời khắc thực nguy cấp nhưng lại bị Nghê Diệp Tâm làm dở khóc dở cười.

Triệu Mục nghe được sửng sốt, sau đó bật cười.

“Ha ha”

Hắn cười làm tất cả mọi người nhìn về phía hắn với ánh mắt không bình thường. Triệu Mục sau khi cười xong mới thấy xấu hổ, tựa như đã biết mình không nên cười.

Có người cổ vũ, Nghê Diệp Tâm lập tức cũng cười, cho Triệu Mục một ánh mắt tán dương.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy, duỗi tay nhéo sau cổ Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm lập tức “Ai”, toàn thân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất. Cũng may Mộ Dung Trường Tình xách lên.

Hàn lão gia cùng mấy hộ viện nghe mấy người Nghê Diệp Tâm đùa cợt đều nổi giận. Hơn nữa bọn họ tuy rằng chưa thấy qua Mộ Dung giáo chủ, nhưng nào có một đại ma đầu nào là đại hiệp, giống như đang giả mạo hù dọa người.

“Đừng nói láo, dám đánh lão gia, hôm nay sẽ khiến cho các ngươi bò đi ra ngoài!”

Tên cầm đầu phất tay, lập tức tất cả đều như ong vỡ tổ liền vọt lên.

Mộ Dung Trường Tình nheo mắt, duỗi tay ngăn cản Nghê Diệp Tâm động thủ, tựa như cảm thấy mấy tên này căn bản không đáng sợ hãi.

Vì thế Mộ Dung đại hiệp dùng một bàn tay che chở Nghê Diệp Tâm, một tay khác đánh mấy tên lực lưỡng quỳ rạp trên mặt đất.

Nghê Diệp Tâm nhìn cũng cảm thấy đau, nói:

“Võ công những người này ta có thể đối phó hay không?”

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm cười tựa như không phải tốt.

“Thật ra không tệ.”

Nghê đại nhân phủ Khai Phong trước kia danh tiếng vang dội trên giang hồ, tuyệt đối cao hơn những người này nhiều. Nhưng Nghê Diệp Tâm hiện tại là giả....

“Vậy lần sau để cho ta thử đi, để ta cũng thi triển quyền cước!”

Mộ Dung Trường Tình lại cười không nói.

Hàn lão gia trợn tròn mắt, mấy nữ tử chung quanh kêu lên, la hét muốn đi báo quan.

Người quan phủ tới rất mau. Họ còn tưởng rằng Hàn gia xảy ra chuyện gì. Hàn gia ở chỗ này cũng coi như là có danh tiếng, người nha môn căn bản không dám trêu chọc, cho nên vội vội vàng vàng tới. Nhưng khi đến nơi đây vừa thấy, tức khắc họ đều choáng váng.