Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 150: Chuột bạch thử thuốc

Nghê Diệp Tâm che miệng bước đi, cũng không dám ngồi tại bàn ăn cơm, vì sợ bị người khác phát hiện mình đã làm cái gì.

Mấy ngày này Nghê Diệp Tâm được nghỉ phép, nên không cần làm gì, có thể về phòng nghỉ ngơi.

Nghê Diệp Tâm cầm bữa sáng đi về phòng. Khi đi trở về vừa vặn gặp Trì Long và Triệu Doãn đi ra. Triệu Doãn nhìn Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nói:

“Nghê đại nhân, miệng……”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy vận số của mình năm nay không may mắn, sao ai cũng chú ý.

Trì Long cười cười, vẻ mặt như hiểu rõ, nói:

“Chúng ta mau đi ăn cơm sáng, bằng không chờ một lát chỉ sợ không còn gì để ăn.”

Triệu Doãn còn chưa hiểu ra sao đã bị Trì Long túm đi rồi.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy thực xấu hổ, xấu hổ đến không chịu được, chạy nhanh trở về phòng, định vừa ăn cơm vừa cho Bắp Rang ăn.

Bắp Rang đã tỉnh ngủ, đang cùng Bắp chơi đùa. Bắp hiện tại nhỏ hơn Bắp Rang rất nhiều, bị Bắp Rang dùng chân trước ấn ở trên mặt đất căn bản chạy không được.

Nghê Diệp Tâm đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Bắp bị khi dễ không lực đánh trả, tức khắc lộ ra vẻ tà ác.

Bắp ở trên mặt đất vặn vẹo, bất quá trốn không thoát. Cái đuôi của Bắp đánh vào chân Bắp Rang. Bắp Rang dùng móng vuốt vỗ vỗ thân Bắp, bất quá giống như là cào ngứa.

Bắp phỏng chừng cũng không nghĩ tới Bắp Rang lớn nhanh như vậy. Rõ ràng mấy tháng trước nhỏ như vậy, hiện tại liền biến thành quái vật khổng lồ.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy, Bắp hiện tại khẳng định hối hận không ngừng, thực hối hận trước kia luôn khi dễ Bắp Rang.

Nghê Diệp Tâm bật cười, sau đó khen thưởng Bắp Rang bằng một cái bánh bao siêu lớn. Nghê Diệp Tâm không làm gì được Mộ Dung Trường Tình, có thể nhìn thú cưng của mình khi dễ sủng vật của Mộ Dung Trường Tình cảm giác tương đối sảng khoái.

Nghê Diệp Tâm ăn cơm sáng ở trong phòng, ngây người trong chốc lát, cảm thấy nhàm chán, liền lặng lẽ đi ra ngoài.

Sở dĩ lặng lẽ, bởi vì không muốn để người khác lại hỏi miệng mình rốt cuộc bị làm sao.

Bất quá thực bất hạnh, Bao đại nhân lâm triều đã trở lại, gọi Nghê Diệp Tâm, Trì Long, Triệu Doãn đến báo cáo mấy vụ án họ đã điều tra.

Nghê Diệp Tâm căng da đầu đi. Quả nhiên vừa gặp, Bao đại nhân liền quan tâm hỏi miệng Nghê Diệp Tâm sao bị như thế.

Trì Long cùng Triệu Doãn làm bộ không liên quan đến mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Nghê Diệp Tâm căng da đầu nói nóng trong người.

Bao đại nhân lại thực săn sóc nói để Tôn tiên sinh kê mấy phương thuốc điều trị thân thể. Mùa đông trời hanh khô nóng trong người là bình thường.

Nghê Diệp Tâm càng nghe càng cảm thấy không hợp, báo cáo xong rồi liền cao chạy xa bay.

Toàn bộ ban ngày, Nghê Diệp Tâm cũng không nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình. Không biết hắn có ở Thụy Phúc Lâu hay không. Chờ đến sắc trời tối, Nghê Diệp Tâm liền đi tìm hắn.

Nghê Diệp Tâm vốn dĩ muốn trèo tường ra khỏi phủ Khai Phong. Bất quá mới nhảy lên nóc nhà liền nhìn thấy trên mái ngói có cái gì bay bay. Đúng là mảnh ngói đè một tờ giấy.

Nghê Diệp Tâm nhặt lên xem.

Tới Thụy Phúc Lâu tìm ta. ”

Không cần nghĩ, tuyệt đối là Mộ Dung Trường Tình lưu lại.

Nghê Diệp Tâm cầm tờ giấy liền thấy kỳ quái, Mộ Dung Trường Tình rời đi vì sao không đem tờ giấy đặt ở trong phòng, hoặc là nhét vào gối đầu? Để ở phía dưới mảnh ngói nóc nhà không biết là có dụng ý gì.

Nếu không phải Nghê Diệp Tâm muốn trèo tường đi ra ngoài, có lẽ sẽ nhìn không thấy tờ giấy này.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng chạy tới Thụy Phúc Lâu.

Thụy Phúc Lâu là khách điếm lớn ở Khai Phong, nghe nói rượu và thức ăn cũng không tồi, nhưng giá cả không thấp. Với bổng lộc lục phẩm của Nghê Diệp Tâm mà nói, căn bản ăn không nổi.

Nghê Diệp Tâm không có mặc quan phục, trực tiếp một hơi chạy tới Thụy Phúc Lâu.

Nương theo ánh sáng đèn lồng, Nghê Diệp Tâm đã nhìn thấy một bóng dáng màu trắng ngồi ở vị trí cửa sổ lầu hai Phúc Thụy Lầu. Trong tay hắn bưng một cái chung rượu nhỏ.

Bởi vì quá tối, Nghê Diệp Tâm thấy không rõ dung mạo nam nhân kia, nhưng quả thực không thể có người thứ hai như vậy. Tuyệt đối chính là Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình cúi đầu, cũng thấy được Nghê Diệp Tâm. Hắn buông chung rượu, tươi cười, vẫy vẫy tay.

Trong Phúc Thụy Lầu thật đúng là không ít người, Nghê Diệp Tâm bò lên trên lầu hai, quả nhiên liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình ngồi một mình. Trên bàn bày không ít điểm tâm, mà hình như chưa có bị động qua.

“Quá chậm.”

Nghê Diệp Tâm ngồi xuống, không khách khí cầm điểm tâm, muốn nhét vào trong miệng. Nhưng thức ăn đến miệng tức khắc khóe miệng đau đến không chịu được.

Nghê Diệp Tâm tức giận muốn đem điểm tâm ném vào mặt Mộ Dung Trường Tình. Nhưng lại không dám, đành phải dùng tay bẻ điểm tâm thành phần nhỏ, thật cẩn thận đặt vào trong miệng.

Nghê Diệp Tâm tức giận nói:

“Để lại cho ta tờ giấy, sao lại đặt ở trên nóc nhà, thiếu chút nữa ta không thấy được.”

Mộ Dung Trường Tình nhìn người đang ủy khuất ăn điểm tâm mà bật cười, nói:

“Không phát hiện chẳng phải là tốt hơn sao?”

“Hả?”

Nghê Diệp Tâm không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

“Ta sẽ có lý do trừng phạt ngươi.”

“……”

Cái quỷ gì đây?

Mộ Dung Trường Tình cầm một khối điểm tâm, sau đó học Nghê Diệp Tâm bẻ thành mấy khối nhỏ, rồi vươn tay tới, nói:

“Muốn ăn không? Bánh nhân hạt dẻ rất thơm, không quá ngọt.”

Nghê Diệp Tâm đột nhiên nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đối với mình xum xoe, có chút kỳ quái đánh giá hắn. Muốn duỗi tay lấy, nhưng Mộ Dung Trường Tình lại tránh đi, hình như là muốn đút. Nghê Diệp Tâm cảm thấy có chút ngượng ngùng, bất quá khó có được dịp Mộ Dung đại hiệp tỏ ra săn sóc, liền há miệng ngậm thức ăn.

Mộ Dung Trường Tình đem điểm tâm đưa đến trong miệng, sau đó thuận thế dùng ngón cái sờ soạng khóe miệng Nghê Diệp Tâm một chút.

“ Ui, đừng chạm vào, đau.”

Mộ Dung Trường Tình chỉ là nhẹ nhàng sờ hai cái.

“Thật sự bị sưng.”

“Tất nhiên!”

Nghê Diệp Tâm nhớ tới chuyện đêm qua liền giận sôi máu. Mộ Dung Trường Tình quả thực chính là kẻ điên, càng làm càng hăng hái. Nghê Diệp Tâm vừa nhớ tới liền mặt đỏ bừng. Cũng không biết Mộ Dung Trường Tình ăn cái gì mà to lớn như vậy, tuyệt đối là ăn nhiều kích thích tố.

“Nhớ bôi thuốc.”

Nghê Diệp Tâm trợn trắng. Mộ Dung Trường Tình lại nói:

“Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng một chút.”

“Hừ hừ!”

Nghê Diệp Tâm dùng lực cười lạnh một tiếng, nói:

“Tuyệt đối không có lần sau.”

Mộ Dung Trường Tình chỉ nhướng mày, mỉm cười không nói.

Điểm tâm ăn quá ngon, Nghê Diệp Tâm dứt khoát quét sạch một bàn điểm tâm.

Thời điểm ăn gần xong, bỗng nhiên Nghê Diệp Tâm nhìn thấy một bóng người đi tới, sau đó đứng ở bên cạnh bàn bọn họ. Nghê Diệp Tâm miệng đầy điểm tâm trợn tròn mắt, nói:

“Đại công tử?”

Nghê Diệp Tâm lúc này trợn tròn mắt thắc mắc, Triệu Mục sao đến nơi đây?

Trên bàn đều là điểm tâm vỡ nát, đương nhiên chính là kiệt tác của Nghê Diệp Tâm.

Vừa rồi chỉ có một mình Mộ Dung Trường Tình, Nghê Diệp Tâm cũng không có gì ngượng ngùng. Lúc này đột nhiên thêm người, làm Nghê Diệp Tâm không nuốt nổi nữa.

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm nghẹn thẳng cổ, liền ưu nhã rót một chén trà, đẩy đến trước mặt Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nhanh uống một ngụm, sau đó mới phát hiện mình cùng Mộ Dung đại hiệp đều có cái chén trước mặt, nhưng Triệu Mục không có. Định rót cho Triệu Mục một chén trà, bất quá Nghê Diệp Tâm phát hiện mâm trà không có cái chén nào.

Thật là không khéo!

Triệu Mục tựa như cũng không để ý, ngồi xuống liền nói:

“Mộ Dung giáo chủ tìm ta?”

Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình, thì ra là Mộ Dung Trường Tình tìm Triệu Mục.

“Tìm ngươi tới là muốn nói một câu về Cố Cửu.”

“Cố Cửu? Hắn…… Mộ Dung giáo chủ có tin tức sao?”

“Tự nhiên có.”

Triệu Mục tức khắc không bình tĩnh, trong ánh mắt tràn ngập hưng phấn quang mang.

“Xin Mộ Dung giáo chủ chỉ giáo, Cố Cửu rốt cuộc ở nơi nào?”

“Ngươi ở nơi nào, hắn liền ở nơi đó.”

Triệu Mục sửng sốt, mê mang nói:

“Mộ Dung giáo chủ có ý gì?”

“Không rõ sao?”

“Sao có thể?”

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

“Cố Cửu là sát thủ, muốn che dấu tung tích quả thực dễ như trở bàn tay. Bất quá ta có thể giúp ngươi tìm được hắn.”

Triệu Mục đầu tiên là vui sướng, sau đó lại cảnh giác.

“Mộ Dung giáo chủ vì cái gì muốn giúp ta?”

“Bởi vì Cố Cửu có thể biết rất nhiều chuyện, bọn ta cần biết những chuyện đó. Ta không phải muốn giúp ngươi tìm được hắn, ta chỉ là muốn lợi dụng ngươi để tìm được hắn mà thôi.”

“……”

Ngồi ở một bên, Nghê Diệp Tâm không bình tĩnh, Mộ Dung đại hiệp nói chuyện trắng trợn, mặt Triệu Mục cũng xanh. Triệu Mục nắm chặt nắm tay, nói:

“Ta sẽ không để ai tổn thương hắn.”

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nụ cười khiến sống lưng của người ta cũng lạnh.

“Chỉ bằng ngươi? Ta muốn làm cái gì, ngươi có thể ngăn được sao?”

“……”

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa lại nghẹn họng.

Mộ Dung Trường Tình quá ngạo mạn, nếu ta là Triệu Mục sẽ đánh một quyền.

Trong lúc Nghê Diệp Tâm tưởng tượng, Triệu Mục đã phẫn nộ đứng lên, sau đó một quyền liền đánh qua.

Lần này Nghê Diệp Tâm càng nghẹn cứng, nhanh chóng nói:

“Đại công tử, đại công tử, chờ một chút, hắn không có ý xấu.”

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên không hài lòng khi Nghê Diệp Tâm khuyên can. Một tay nhẹ nhàng vung lên, hắn đã ngăn chận Nghê Diệp Tâm muốn đứng lên. Nghê Diệp Tâm tức khắc liền ngồi trở lại.

Sau đó Mộ Dung Trường Tình mới giơ tay dễ dàng tiếp được quyền của Triệu Mục đánh ra, thuận thế trả lại đòn.

Nghê Diệp Tâm đổ mồ hôi lạnh.

Nói thật ra, Triệu Mục có võ công không thấp, nhưng trong mắt Mộ Dung Trường Tình võ công mức này kỳ thật không có gì khác biệt Nghê Diệp Tâm.

Triệu Mục hừ một tiếng, cảm giác toàn bộ cánh tay sắp bị rớt. Nhưng với tính tình quật cường không chịu thua, hắn mạnh mẽ chống đỡ.

Nghê Diệp Tâm sợ Triệu Mục lại cậy mạnh, thật sự sẽ làm cánh tay bị bẻ gãy.

“Đại hiệp, nhẹ một chút.....”

“Rắc rắc...”

Đó là âm thanh xương cốt bị vỡ nát.

Mộ Dung Trường Tình không vui nói:

“Ta không thích ngươi bên vực người khác đâu.”

“……”

Bệnh của Mộ Dung đại hiệp lại phát tác.

Triệu Mục đau đến mồ hôi cũng rơi xuống. Mộ Dung Trường Tình lại cười lạnh một tiếng, nói:

“Không biết tự lượng sức. Bất quá không cho ngươi chịu khổ một chút, hắn cũng sẽ không hiện thân.”

Tất nhiên là nói đến Cố Cửu.

Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:

“Đại hiệp, người khác đều đang nhìn chúng ta.”

Rất nhiều người phát hiện bọn họ bên này không thích hợp, bất quá không dám lo chuyện bao đồng, chỉ nhìn qua bên này.

Mộ Dung Trường Tình lấy từ trong lòng ngực một nén vàng ném ra bàn, nhàn nhạt nói một câu:

“Đi ngoài thành.”

Nghê Diệp Tâm liền cảm giác một trận gió thổi qua. Sau đó Mộ Dung Trường Tình cùng Triệu Mục đều biến mất. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy liền đau đầu, cũng nhanh chóng đi theo hai người kia.

Khi Nghê Diệp Tâm chạy tới chỗ hoang vu ngoài thành, bỗng nhiên nghe phía trước có âm thanh.

Phía trước không phải hai người, mà là ba người.

Mộ Dung Trường Tình, Triệu Mục còn có Cố Cửu.

Nghê Diệp Tâm vội vàng chạy tới, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đang cùng Cố Cửu so chiêu. Mà Triệu Mục ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, nhìn như ngất xỉu.

Triệu Mục ngất xỉu còn cau mày. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nhanh chạy tới.

“Đại công tử? Đại công tử không có việc gì chứ?”

Nghê Diệp Tâm ngồi xổm xuống định đỡ hắn, đột nhiên đã bị người ôm chặt eo. Nghê Diệp Tâm quay đầu lại nhìn. Mộ Dung Trường Tình không vui nói:<hHunhhen687>©

“Đừng chạm vào hắn.”

“Đại hiệp, đại công tử bị làm sao vậy?”

Mộ Dung Trường Tình không trả lời. Cố Cửu đã chạy tới, ánh mắt không lương thiện nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình.

“Ngươi hạ độc?”

Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt, nhỏ giọng nói:

“Không phải chứ đại hiệp?”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.

“Chỉ cần ngươi phối hợp, ta cam đoan hắn không có việc gì.”

Cố Cửu nắm chặt nắm tay, nói:

“Mộ Dung Trường Tình!”

Mộ Dung Trường Tình cũng không để Cố Cửu vào mắt, nói:

“Nếu ngươi không phối hợp, người đầu tiên ta hạ thủ là hắn.”

Cố Cửu hít sâu hai hơi, tuy rằng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có biện pháp.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng hoà giải.

“Cố Cửu, Cố Cửu đừng kích động. Mộ Dung Trường Tình kỳ thật không có ác ý. Chúng ta biết thân phận của ngươi, cho nên muốn muốn hỏi thăm chút chuyện. Thân phận ngươi như vậy, không quay về phục mệnh, sớm hay muộn sẽ có nguy hiểm, chúng ta có thể giúp ngươi.”

Cố Cửu bình tĩnh hơn một ít, cũng không phải do Nghê Diệp Tâm nói có sức thuyết phục, mà là hắn biết hắn đánh không lại Mộ Dung Trường Tình.

Cố Cửu đem Triệu Mục nâng dậy.

“Các ngươi muốn biết cái gì?”

Nhưng mà lúc này, Triệu Mục mở mắt, lập tức phát hiện Cố Cửu, liền duỗi tay nắm tay Cố Cửu.

“Cố Cửu? Cố Cửu? Là ngươi sao?”

Ánh mắt Cố Cửu phức tạp, không nói gì.

Triệu Mục vui sướng, sau đó ôm lấy Cố Cửu, đem người ôm vào trong ngực.

Triệu Mục thực kích động, hô hấp dồn dập, tròng mắt cũng đỏ bừng, ôm lấy Cố Cửu hưng phấn kêu tên của hắn. Sau đó hắn đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Cố Cửu.

Nghê Diệp Tâm sửng sốt.

Càng xem càng thấy không thích hợp. Hai người kia định đánh dã chiến sao? Cũng quá kịch liệt đi.

Nghê Diệp Tâm nghẹn họng nhìn trân trối, túm túm tay áo Mộ Dung Trường Tình nói:

“Đại hiệp, ta sao cảm thấy đại công tử không thích hợp vậy.”

Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một bình nhỏ.

“Có khả năng dùng quá nhiều.”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới Cố Cửu vừa rồi chất vấn Mộ Dung Trường Tình hạ độc Triệu Mục, bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.

“Đại hiệp, đây là cái gì?”

Mộ Dung Trường Tình đổ ra một viên đặt ở trong lòng bàn tay Nghê Diệp Tâm.

“Ba trăm lượng bạc một lọ, vừa rồi thử hai viên trên người Triệu Mục, xem ra hiệu quả thực tốt.”

Nghê Diệp Tâm trợn mắt há hốc mồm.

“Cái này…… không phải là xuân dược chứ?”

“Chỉ là thuốc bổ mà thôi.”

Quỷ phung phí!

Nghê Diệp Tâm lập tức đem thuốc trong lòng bàn tay ném vào mặt Mộ Dung Trường Tình.

“Đầu óc hỏng rồi à? Ba trăm lượng bạc mua cái này!”

Quan trọng chính là, Mộ Dung đại hiệp biến Triệu Mục thành chuột bạch thử thuốc sao!?