Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 154: Phải giải thích như thế nào?

Nghê Diệp Tâm cũng có chút kinh ngạc.

Sau đó Bành lão gia đột nhiên nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm, nói:

“Nghê đại nhân muốn biết về Xà Văn Đồ Đằng……”

Nghê Diệp Tâm không nói chuyện, chỉ là nhìn ông ta.

Bành lão gia tiếp tục nói:

“Ta có thể đem những gì mình biết nói ra, nhưng mà…… Nhưng mà ta hiện tại không thể nói. Ngươi phải bảo vệ ta an toàn, cam đoan ta không bị người ta giết chết. Chờ ta an toàn, ta sẽ nói cho ngươi điều ngươi muốn biết.”

Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nói:

“Bành lão gia, hình như biết có người muốn giết mình.”

Bành lão gia lại kích động lên.

“Ta đương nhiên biết, ta đương nhiên biết, bởi vì…… bởi vì Dương hiền chất đã chết!”

“Hắn cùng Xà Văn Đồ Đằng cũng có quan hệ?”

Bành lão gia thong thả gật gật đầu, nói:

“Đúng, lúc trước là phụ thân hắn đột nhiên tới tìm ta. Ta khẳng định hắn cũng biết chút sự tình gì đó, chỉ là không nghĩ tới hắn bỗng nhiên chết!”

Bành lão gia nói tới đây có chút kích động, hai tay đan vào nhau.

Mộ Dung Trường Tình lạnh căm căm mở miệng.

“Đảm bảo ngươi an toàn chỉ là việc rất nhỏ, nhưng phải bảo vệ ngươi tới khi nào?”

“Ba ngày! Ba ngày là đủ rồi. Chờ tiệc mừng thọ kết thúc, tiễn khách đi hết, đến lúc đó ta liền an toàn.”

Nghê Diệp Tâm nhíu mày.

“Bành lão gia nói lời này là ám chỉ…… người giết chết Dương lão gia là khách ở Bành phủ này sao?”

“Ta không biết, nhưng mà…… nhưng mà ta cảm thấy chính là như vậy.”

Bành lão gia là khẳng định, khiến cho Nghê Diệp Tâm cũng phải hồ đồ.

Sau đó, Bành lão gia run rẩy từ trong tay áo lấy ra một thứ. Là một tờ giấy nhăn nheo, bên trên vẽ một cái Xà Văn Đồ Đằng. Tuy rằng giấy nhăn nheo, nhưng nét mực thực mới.

“Đây là...?”

“Đây là thứ chiều ngày hôm qua có người ném vào trong viện của ta.”

Bành lão gia nói lúc nhìn thấy Xà Văn Đồ Đằng liền sợ hãi. Đã nhiều năm không có thấy được. Năm đó là phụ thân của người bị giết tới tìm nói chuyện. Kết quả Bành lão gia mới biết đến chuyện tạo phản, Bành lão gia cũng đã cự tuyệt.

Không nghĩ tới sau nhiều năm Xà Văn Đồ Đằng lại đột nhiên xuất hiện.

“Vốn dĩ sinh thần bảy mươi của ta, con trai ta muốn làm một tiệc mừng thọ, cho nên mới mời nhiều người như vậy, không nghĩ tới lại xảy ra nhiễu loạn. Gần hoa viên, buổi chiều là thời điểm có rất nhiều khách tản bộ. Có người đem cái này ném vào trong viện của ta, không ai phát hiện ra người ném vào. Nhưng ta dám cam đoan, chỉ có ở khách đến Bành gia dự tiệc hoặc là người làm mới có cơ hội này, không có khả năng là người ngoài làm.”

Bành lão gia chỉ là cả kinh, có chút lo lắng mà thôi, cũng không có cảm thấy Xà Văn Đồ Đằng đòi mạng, cho đến buổi sáng hôm nay....

Bành lão gia sợ hãi nói:

“Dương hiền chất khẳng định là bởi vì biết chuyện Xà Văn Đồ Đằng cho nên mới bị giết chết! Tiếp theo có lẽ là ta, bọn họ muốn giết ta.”

Bành lão gia sợ hãi tay cũng run, tờ giấy lập tức liền rơi xuống đất.

Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Có thể. Ngài đừng ra ngoài, chúng ta sẽ bảo vệ ngài. Sau ba ngày, phải nói ra chuyện mà ngài biết cho chúng ta nghe.”

Bành lão gia nghe được Nghê Diệp Tâm hứa, lộ ra biểu tình đầy hy vọng.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đứng lên, đi ra khỏi phòng đến một chỗ vắng nói chuyện.

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày nói:

“Hắn nói đều là thật?”

“Không biết, nhưng có lẽ không có đơn giản như vậy. Bất quá nếu Dương lão gia cùng Xà Văn Đồ Đằng cũng có quan hệ, ta rất muốn tìm ra hung thủ giết chết Dương lão gia.”

Mộ Dung Trường Tình không hài lòng khi phải bảo vệ cho Bành lão gia ba ngày. Mộ Dung giáo chủ không làm bảo tiêu, đây là lần đầu. Nếu không phải Nghê Diệp Tâm đáp ứng, chỉ sợ không ai có thể mời được hắn.

Nghê Diệp Tâm nhìn hắn nói:

“Ba ngày mà thôi, nháy mắt liền qua. Thật ra chúng ta có thể kêu Thẩm hộ vệ, Trì Long và Triệu Doãn hỗ trợ. Một người một ngày là xong.”

Mộ Dung Trường Tình cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Bành lão gia nhanh chóng sai người đem danh sách khách khứa chép ra mấy bản đưa cho bọn họ. Nghê Diệp Tâm cũng giữ lại một bản cho mình, còn lại đưa hết cho Thẩm hộ vệ.

Thẩm hộ vệ cầm danh sách, dẫn người đi thẩm tra.

Nghê Diệp Tâm nói với Thẩm hộ vệ là Bành lão gia rất có thể đã nắm được một vật chứng quan trọng. Hiện tại cần điều thêm người đi bảo vệ cho an toàn của Bành lão gia.

Thẩm hộ vệ vừa nghe, nào dám không bỏ trong lòng, đặc biệt con Bành lão gia lại là Binh Bộ Thị Lang, là nhân vật không thể trêu vào.

Sau đó Nghê Diệp Tâm đi đến chỗ Thẩm hộ vệ hỏi.

“Có chỗ nào lạ thường không?”

Thẩm hộ vệ gãi gãi đầu, nói:

“Có một chút kỳ quái. Vừa rồi có người nói buổi chiều ngày hôm qua đi dạo ở hoa viên đã gặp Dương lão gia, cũng có nói chuyện một chút với Dương lão gia. Người đó nói Dương lão gia có nhắc tới, vốn dĩ hôm nay sẽ cùng Bành lão gia đến ngoài thành viến chùa bái Phật.”

“Hôm nay đi chùa bái Phật?”

Thẩm hộ vệ gật đầu.

“Đúng, bất quá người hầu bên cạnh Bành gia vừa rồi cũng nói không có chuyện này.”

“Sao có thể?”

Nghê Diệp Tâm vừa hỏi, đột nhiên từ bên cạnh đi ra một người. Người kia đi tới liền nói.

“Gia phụ gần đây thân thể không tốt, đặc biệt chân đi lại không tiện. Ít có ra khỏi cửa, nhiều nhất là đi dạo ở trong sân một chút. Ông không có khả năng mời ai đi đến nơi xa như vậy, không thể nào có đi viến chùa bái Phật đâu.”

Nghê Diệp Tâm nghe được giọng nói nghiêng đầu nhìn. Thì ra người tới là Binh Bộ Thị Lang.<HunhHn786>

Bành đại nhân cũng coi như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Tuy rằng sắp bốn mươi bất quá cũng không già, đặc biệt còn tuấn tú lịch sự, nói năng nhã nhặn, thật sự hấp dẫn người đối diện.

Bành đại nhân hiện tại mặc thường phục.

“Huống hồ, gia phụ không tin Phật.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền ngây ngẩn cả người. Bành lão gia không tin Phật, sao có thể chạy đến vùng ngoại ô đi bái Phật.

Thẩm hộ vệ vừa nghe cũng hồ đồ.

“Hả? Nhưng vừa rồi người kia cũng không giống như là đang nói dối. Lúc ấy có ba người nghe được Dương lão gia nói như vậy. Đích đích xác là Bành lão gia hẹn Dương lão gia ngày mai cùng nhau đi chùa bái Phật.”

Bành đại nhân nói:

“Đừng vội, ta cho người đi tìm gia phụ hỏi một chút hư thật.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu. Bành đại nhân lập tức dặn dò người hầu đi tìm Bành lão gia hỏi chuyện.

Sau đó Bành đại nhân nhìn Nghê Diệp Tâm nói:

“Nghê đại nhân, đã lâu không thấy ngươi, nghe nói là đi khỏi Khai Phong điều tra án.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe Bành đại nhân nói chuyện, tức khắc có chút đau đầu. Nghe ngữ khí kia giống như là rất quen thuộc, như là tán gẫu vậy.

Nghê Diệp Tâm cười cười, nói:

“Đúng vậy, đi vài tháng, mới về hai ngày. Trời rét quá.”

Bành đại nhân thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, cũng cười cười nói:

“Đúng rồi, mấy ngày gần đây thời tiết rét lạnh. Nghê đại nhân nên mặc nhiều quần áo hơn một chút.”

Bành đại nhân vừa dứt lời, một trận xấu hổ xuất hiện.

Cũng không phải Nghê Diệp Tâm không tìm được lời nói, mà là nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình sắc mặt không tốt. Thật là không dám tiếp lời Bành đại nhân.

Bành đại nhân chú ý tới người bên cạnh Nghê Diệp Tâm.

“Vị này cũng là người phủ Khai Phong sao?”

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, lập tức liền cười lạnh một tiếng.

Nghê Diệp Tâm nhanh nói:

“Không phải, đương nhiên không phải. Hắn... là bằng hữu của ta. Chúng ta vốn cùng đại công tử Kính Vương tới chúc thọ, muốn xem náo nhiệt, không nghĩ tới không khéo gặp chuyện....”

“Thì ra là thế. Vậy là ta chiêu đãi không chu toàn. Không biết Nghê đại nhân dùng cơm chưa, nếu không chê……”

Bành đại nhân nói còn chưa xong, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên lại cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người đi. Để lại một bóng dáng phi thường tiêu sái. Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa rơi tròng mắt ra, nhanh chóng nói.

“Đa tạ Bành đại nhân. Ta đột nhiên nghĩ đến có một chuyện quan trọng còn chưa có làm. Ta xin đi trước, hôm nào lại đến bái phỏng.”

Bành đại nhân gật gật đầu, cũng không thấy xấu hổ hoặc là không vui.

“Nghê đại nhân khách khí.”

Nghê Diệp Tâm chạy nhanh theo Mộ Dung Trường Tình. Một hơi chạy đến cổng Bành phủ, lại hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng Mộ Dung Trường Tình. Quả thực gấp muốn chết.

Khi Nghê Diệp Tâm còn suy xét quẹo trái hay quẹo phải, đột nhiên bị kéo cổ áo, sau đó bị người túm đi rồi.

Nghê Diệp Tâm bị túm vào một cái hẻm sâu, lập tức bị để ở trên tường.

“Mộ Dung đại hiệp làm ta sợ muốn chết. Đại hiệp vừa rồi…… không phải quá tiêu sái sao?”

Mộ Dung Trường Tình sắc mặt không tốt, đôi tay chống đỡ ở hai bên tai Nghê Diệp Tâm.

“Người kia là ai?”

“Bành đại nhân sao? Binh Bộ Thị Lang! Đừng thấy chỉ tứ phẩm, người đó rất lợi hại. Quả thực chính là Trưởng Bộ quốc phòng nha.”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.

“Binh Bộ Thị Lang? Không biết cổ rắn chắc đến đâu, không biết vặn mấy cái là gãy.”

“……”

Nghê Diệp Tâm ôm lấy eo Mộ Dung Trường Tình nói.

“Đại hiệp. Thôi đi, cổ Bành đại nhân không thể vặn, tuyệt đối sẽ gãy.”

Mộ Dung Trường Tình nghe xong lại cười lạnh một tiếng, nói:

“Vậy ngươi vừa rồi nói chúng ta là bằng hữu sao?”

“……”

Nghê Diệp Tâm rốt cuộc biết nguyên nhân là Mộ Dung Trường Tình ghen.

Đại hiệp ăn dấm bậy bạ!

“Là bạn trai ta được không?”

“Bạn trai?”

Mộ Dung Trường Tình không hiểu.

“Chẳng lẽ là bạn gái?”

Mộ Dung Trường Tình tuy rằng nghe không hiểu, nhưng nghe liền biết không là cái gì hay. Sắc mặt hắn không tốt nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm túng quá nhỏ giọng hỏi:

“Ta phải cùng người khác giải thích như thế nào?”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, bỗng nhiên dựa sát vào Nghê Diệp Tâm, nói.

“Nếu dùng miệng nói không rõ, không bằng……”

Mộ Dung Trường Tình nói tới đây, khoảng cách hai người đã rất gần. Nghê Diệp Tâm chỉ cảm thấy động tác của Mộ Dung đại hiệp thật sự khiến cho tim mình đập nhanh đến không chịu được.

Ngay sau đó, hai đôi môi dán lên nhau, khiến Nghê Diệp Tâm run rẩy.

Nghê Diệp Tâm phát hiện, kỳ thật Mộ Dung đại hiệp đặc biệt ham thích hôn môi. Tựa như đứa trẻ phát hiện được trò chơi mới, liền bắt đầu khám phá.

Mà Mộ Dung đại hiệp tính tình trẻ con quả thực đem hôn môi thành trò tiêu khiển. Hơn nữa vẫn luôn duy trì thái độ hứng thú dạt dào.

Mà Nghê Diệp Tâm đối với chuyện này cũng rất thích. Chỉ cần Mộ Dung Trường Tình thò mặt qua cũng đã làm Nghê Diệp Tâm mặt đỏ tim đập nhanh.

Tất nhiên là ai sẽ cự tuyệt người mình thích hôn mình!

Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng hôn, thực nhu hòa, ôn nhu cực kỳ. Cảm giác này giống như một con chó con ở trong lòng ngực cọ cọ, làm ngứa ngáy, có chút phát hoả.

Nghê Diệp Tâm nâng tay lên, ôm lấy cổ Mộ Dung Trường Tình, sau đó ngẩng đầu lên gia tăng nụ hôn.

Bất quá Mộ Dung Trường Tình lại bỏ tay ra khỏi eo đối phương. Sau đó hắn nắm cổ tay Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng kéo xuống, lại ấn trở về trên tường.

Nháy mắt Nghê Diệp Tâm bị đóng đinh ở trên tường, giống mấy tiêu bản, không thể động.

“Biết nên làm như thế nào chứ?”

Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm môi Mộ Dung Trường Tình, thiếu chút nữa không nghe được hắn nói.

“A?”

Mộ Dung Trường Tình cúi đầu tới, trán để ở trên trán. Nghê Diệp Tâm cảm thấy cái trán thực ngứa, cổ cũng thực ngứa.

Tóc đại hiệp rũ xuống quét vào cổ, quả thực như là tra tấn!

“Nếu lần sau không biết giải thích như thế nào, thì trực tiếp dùng miệng làm là được rồi. Ta không ngại ở trước mặt người khác hôn ngươi.”

“……”

Nghê Diệp Tâm rất muốn nói.

"Ta để ý. Mộ Dung đại hiệp là một người cổ đại, làm vậy có phải quá tân tiến hay không? Loại hôn môi trước mặt mọi người thật sự là mắc cỡ mà!"

Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không dám há miệng nói cùng Mộ Dung Trường Tình những lời đó, chỉ gật đầu, nói.

“Đại hiệp, đại hiệp, ta đã biết.”

Mộ Dung Trường Tình xem như vừa lòng. Sau đó để khen thưởng, hắn hôn trên trán Nghê Diệp Tâm một cái.

Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy hạnh phúc dâng cao. Tuy rằng có thời điểm Mộ Dung đại hiệp ác ôn không phải là người, nhưng khi đại hiệp ôn nhu cũng không phải giống người nha.

Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc buông lỏng tay. Nghê Diệp Tâm nói.

“Đại hiệp, chúng ta có thể…… về tiếp tục tra án không?”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.

“Ngươi không phải đang nghỉ phép sao? Không phải có hộ vệ khác ở Bành phủ tra án?”

Nghê Diệp Tâm cho rằng đại hiệp đã không so đo, không nghĩ tới dấm đại hiệp uống cũng không phải dấm bình thường.

Mộ Dung Trường Tình xoay người nói.

“Ta đói bụng, muốn đi ăn cơm.”

Nghê Diệp Tâm nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời. Tuy rằng bọn họ đã bỏ qua ăn sáng, nhưng hiện tại còn chưa tới thời gian ăn trưa. Bất quá Mộ Dung Trường Tình đã lên tiếng, Nghê Diệp Tâm liền tung ta tung tăng đi theo.

Ở Khai Phong muốn tìm tửu lầu tốt thật dễ dàng.

Kỳ thật từ ngày Nghê Diệp Tâm đến Khai Phong, đều ăn ở phủ Khai Phong, hiếm khi được đến tửu lâu, nhìn thấy có một tòa nhà rất cao liền nói.

“Đại hiệp, hay vào chỗ này đi, ta hình như ngửi được mùi thịt kho tàu.”

Mộ Dung Trường Tình bị chọc cười. Nghê Diệp Tâm đối với thịt kho tàu đúng là có tình yêu sâu sắc.

Tiểu nhị vừa thấy Mộ Dung Trường Tình liền biết Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối rất có tiền, đã chạy nhanh ra dẫn bọn họ vào.

Mộ Dung Trường Tình tự chọn chỗ ngồi. Vẫn là lầu hai sát cửa sổ.

Nghê Diệp Tâm ngồi xuống tức khắc rùng mình một cái.

“Lạnh?”

Nghê Diệp Tâm gật đầu. Ngày mùa đông thật sự rất lạnh, lại ngồi gần cửa sổ càng lạnh hơn.

Mộ Dung Trường Tình mỉm cười nói.

“Vậy uống rượu trước?”

“……”

Tình huống này hình như quen quen, Nghê Diệp Tâm tức khắc lắc đầu, nhanh chóng nói với tiểu nhị.

“Cho một bình trà nóng.”

Nghê Diệp Tâm không muốn lại uống say như chết.

Mộ Dung Trường Tình kêu tiểu nhị lấy nước trà, sau đó gọi vài món ăn, dặn dò hắn mang lên nhanh một chút.

Tiểu nhị thực nhanh nhẹn, mang lên một bình trà nóng không tồi. Nghê Diệp Tâm dù chưa uống, chỉ ủ trong tay cũng cảm thấy thoải mái nhiều.

Nước trà nóng khói bốc lên nghi ngút, trước mặt Nghê Diệp Tâm đều là sương mù. Nghê Diệp Tâm thổi thổi, đang chuẩn bị uống, liền nghe được có người từ dưới lầu đi lên.

Tiểu nhị vừa đi vừa cười ha hả nói.

“Thật là ngại ngùng, cái bàn kia có người ngồi rồi. Bất quá lầu hai còn chỗ ngồi, Bành đại nhân có thể tùy tiện chọn một chỗ.”

“Không sao, chúng ta ngồi chỗ nào cũng giống nhau.”

Bành đại nhân?

Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt, đột nhiên có cảm giác oan gia ngõ hẹp.

Người đi lên đúng là Bành đại nhân, Binh Bộ Thị Lang Bành đại nhân không thể nghi ngờ.