Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 185: Đỗ phu nhân nói dối

Buổi sáng hôm nay Trì Long cùng Triệu Doãn cũng đã đi Đỗ phủ dò hỏi Đỗ phu nhân về chuyện của hai đứa con. Đỗ phu nhân nói mình và huynh đệ Đỗ gia có quan hệ không tốt lắm. Gần đây Đỗ phu nhân cũng không ở trong nhà, cho nên không rõ tình huống của hai đứa con.

Trì Long cùng Triệu Doãn còn dẫn theo Đỗ phu nhân đến phủ Khai Phong nhìn người bị thương, để xem có nhận ra là Đỗ lão đại hay là Đỗ lão nhị hay không. Nhưng Đỗ phu nhân nói nhận không ra. Người nọ còn chưa có tỉnh lại, bị thương thực nghiêm trọng, căn bản không biện pháp phân biệt.

Sau đó Trì Long cùng Triệu Doãn đưa Đỗ phu nhân trở về mới gặp Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.

Đó đều là chuyện phát sinh vào buổi sáng. Nếu đêm qua Đỗ phủ có trộm vậy thì thời điểm Đỗ phu nhân gặp Trì Long cùng Triệu Doãn sao không nhân tiện nói ra tình huống?

Trì Long cùng Triệu Doãn còn cố ý hỏi Đỗ phu nhân gần đây Đỗ phủ có xảy ra chuyện bất thường gì hay không. Đỗ phu nhân nói căn bản không có.

Mọi người vừa nghe Thẩm hộ vệ nói, cũng cảm thấy rất kỳ quái, lập tức cưỡi ngựa đi theo Thẩm hộ vệ vào thành, hướng tới Đỗ phủ.

Bành đại nhân cùng Dư thiếu gia không có tiện đi theo tra án, cho nên vào thành liền đi tách ra.

Đỗ gia làm buôn bán, phủ đệ cũng không tính nhỏ, bất quá bên trong phủ người ở không nhiều, hạ nhân rất ít. Có lẽ bởi vì Đỗ phu nhân cùng hai huynh đệ Đỗ gia đều không ở nhà, cho nên cũng không cần phải có nhiều hạ nhân hầu hạ.

Bọn họ tới cổng Đỗ phủ liền nhìn thấy một gia đinh chờ sẵn. Thấy bọn họ, hắn liền mở cửa, còn hướng bên trong hô to.

“Phu nhân, đại nhân phủ Khai Phong đã tới.”

Mấy người Nghê Diệp Tâm còn chưa đi đến cổng lớn, Đỗ phu nhân liền tự mình ra nghênh đón, tốc độ nhanh đến không bình thường. Giống như Đỗ phu nhân kỳ thật ở ngay sau cánh cửa chờ, đã đợi rất lâu rồi.

Đỗ phu nhân thoạt nhìn không già, phỏng chừng là bảo dưỡng rất tốt, cũng trang điểm hoa hòe lộng lẫy, nhìn không ra tuổi.

Mà dù Đỗ phu nhân có trang điểm kỹ lưỡng cũng lộ ra sắc mặt không tốt, trắng bệch, vừa thấy đã biết chính là bị dọa.

Đỗ phu nhân nhìn thấy bọn họ, lập tức liền nói:

“Mấy vị đại nhân, các ngài nhanh đi cùng ta vào đây.”

Đỗ phu nhân vô cùng lo lắng, đặc biệt có vẻ sốt ruột phải dẫn bọn họ đi vào.

Nghê Diệp Tâm kỳ quái hỏi:

“Đỗ phu nhân, thời điểm buổi sáng sao phu nhân không có nói cho người phủ Khai Phong trong nhà có kẻ đột nhập? Sao hiện tại mới nói.”

Đỗ phu nhân vội vàng nói:

“Đại nhân à, ngài nói vậy chính là oan uổng cho ta. Buổi sáng ta còn chưa biết trong nhà có trộm vào, là vừa rồi mới biết được. Không phải đã nhanh chóng đi báo án rồi sao?!”

Đỗ phu nhân nói tuy rằng hợp tình hợp lý, bất quá khi bọn họ vào trong liền cảm thấy tuyệt đối không phải như vậy.

Trong nhà Đỗ phu nhân không giống bị trộm đột nhập. Phòng khách bị lục lọi rối tung. Những bức tranh trên tường đều bị kéo xuống hết. Những kệ đặt đồ vật trang trí cũng bị ngả đổ. Chỗ nào giống như là bị trộm, giống như là có người tới cướp đồng thời phá hoại làm cho rối loạn lung tung.

Quan trọng chính là phòng ngủ của Đỗ phu nhân cũng lung tung rối loạn. Gian trong gian ngoài đều có quần áo bị vứt bỏ, ném đầy đất. Châu báu trang sức đều không còn, quả thực lấy sạch không còn, đồ vật đáng giá đều bị cầm đi, không đáng giá như quần áo liền ném không thành bộ dạng.

Bọn họ đi vào đều ngây ngẩn cả người.

Sao loạn như vậy?

Nghê Diệp Tâm nhìn lướt qua giường, liền biết Đỗ phu nhân tuyệt đối là nói dối. Đêm qua tuyệt đối có người ngủ ở trên giường, hơn nữa không chỉ một người, hẳn là hai người. Gối đầu cùng chăn đều chưa có thu dọn.

Đỗ phu nhân nói buổi sáng căn bản không có chú ý tới trong nhà có người đột nhập, đó là nói dối. Không biết vì cái gì Đỗ phu nhân lại làm như vậy.

Ban đầu là giấu giếm, không muốn để cho người khác biết. Hiện tại lại vô cùng lo lắng mời người phủ Khai Phong đến điều tra.

Nghê Diệp Tâm hỏi:

“Đỗ phu nhân mất cái gì?”

Đỗ phu nhân thở dài, mặt ủ mày chau, nói:

“Đại nhân ngài xem, trong phòng loạn không thành bộ dáng, phàm là vật đáng giá đều không còn. Cũng may đồ vật trong phòng không có gì quan trọng. Trang sức đều bị lấy hết, nhưng thật ra không tổn thất nhiều. Mất trang sức cũng không có gì ghê gớm. Nhưng đây lại là phòng ngủ của ta, có người tùy tiện vào mà gia đinh nha hoàn đều không có phát hiện, cho đến lúc nhìn thấy một đống lung tung rối loạn mới biết được đã có người vào nhà. Ai ở hoàn cảnh này lại không sợ hãi.”

Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Đỗ phu nhân cảm thấy chuyện này cùng việc xảy ra với hai đứa con mình có quan hệ hay không?”

Đỗ phu nhân bị hỏi thì sửng sốt, nói:

“A…… Ta là một nữ nhân làm sao dám nói loạn. Nhưng mà… Nhưng mà hai việc cũng quá vừa khéo, ta cũng…… ta cũng nghĩ không chừng là có.”

Nghê Diệp Tâm nhịn không được cười thầm.

Đỗ phu nhân này thật đúng là cái gì cũng có thể nói, nói trái nói phải cái nào cũng được, còn cố ý dẫn đường, nhưng lại không nói thật.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Vậy phu nhân gọi người trong phủ tới đây để ta hỏi bọn họ một chút.”

“Dạ, đại nhân chờ một lát, ta đi liền.”

Đỗ phu nhân đưa bọn họ ra bên ngoài. Bởi vì trong phòng khách cũng không còn chỗ để ngồi, cho nên mọi người đành phải ra ngồi ở ghế đá trong hoa viên.

Sau đó Đỗ phu nhân đi triệu tập mọi người trong phủ đến.

Nghê Diệp Tâm có chút mệt mỏi, muốn ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi. Bất quá hiện tại thời tiết quá lạnh, mông vừa chạm mặt ghế lạnh lẽo đã trực tiếp đứng lên, miệng còn hít hà một hơi.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy mỉm cười nói:

“Ngồi trên đùi ta?”

Trì Long cùng Triệu Doãn còn ở bên cạnh, Nghê Diệp Tâm sao có thể da mặt dày ngồi ở trên đùi Mộ Dung Trường Tình, đành lắc lắc đầu, nói:

“Không cần, ta còn chịu được trong chốc lát.”

Mộ Dung Trường Tình nghe xong cười, đi qua nắm lấy tay Nghê Diệp Tâm, sau đó cúi đầu ở bên tai nói:

“Buổi sáng không phải còn kêu eo đau chân đau? Hiện tại không còn khó chịu?”

“……”

Nghê Diệp Tâm hiện tại rất muốn xé mặt Mộ Dung Trường Tình.

Cái tên xấu xa Mộ Dung Trường Tình đúng là không biết xấu hổ, nói những lời này còn lớn tiếng như vậy a!

Ở bên cạnh làm bộ cái gì cũng chưa nghe được, Trì Long cùng Triệu Doãn đột nhiên đều lộ ra biểu tình bừng tỉnh. Sau đó cả hai lập tức nhìn về phía Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm bị bọn họ nhìn mà lông tơ đều dựng ngược, trừng mắt nói:

“Ta... ngày hôm qua tra án... quá mệt mỏi... cho nên eo đau lưng đau.”

Trì Long cười một tiếng, biểu tình quả thực không cần nói cũng biết.

Tuy rằng ngày hôm qua tất cả mọi người đều rất bận rộn. Nhưng Trì Long nghe nói Nghê Diệp Tâm ở trong phòng ngủ cả buổi trưa, sao có thể nói là tra án quá mệt mỏi.<HunhHn786>

Triệu Doãn thì chỉ nhìn chằm chằm cục đá kế bên ghế ngồi, bất quá ánh mắt lúc ẩn lúc hiện, nhịn không được liếc nhìn Nghê Diệp Tâm. Hiển nhiên hắn cũng không tin tưởng lời nói của Nghê Diệp Tâm.

Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn sẽ không ngượng ngùng, đùa giỡn Nghê Diệp Tâm một chút tâm tình liền trở nên thực sảng khoái.

Nghê Diệp Tâm tuy rằng đôi khi da mặt dày, nhưng đôi khi lại thực dễ dàng thẹn thùng. Mộ Dung Trường Tình cảm thấy mình càng thích xem bộ dáng thẹn thùng của Nghê Diệp Tâm. Nhưng cũng không thể chọc giận người, điểm này Mộ Dung đại hiệp có chừng mực.

Mộ Dung Trường Tình đùa giỡn Nghê Diệp Tâm, sau đó lôi kéo tới ghế đá bên cạnh. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng đặt trên mặt ghế một chút. Chỉ là một chớp mắt thời gian, sau đó hắn ấn bả vai Nghê Diệp Tâm cho ngồi xuống ghế.

Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng mông mình lại bị lạnh, bất quá ngồi xuống mới phát hiện ghế rất ấm, ngồi lên rất thoải mái.

Mộ Dung Trường Tình biết hôm nay thân thể Nghê Diệp Tâm không quá thoải mái, cho nên hắn dùng nội lực làm ấm ghế đá để Nghê Diệp Tâm ngồi.

Nghê Diệp Tâm lúc này vui vẻ, ngượng ngùng vừa rồi đều vứt tới sau đầu, cười tủm tỉm nói:

“Đại hiệp thật đúng là nhiều công dụng nha, có thể làm ấm cơ thể, còn có thể nung nóng ghế đá. Quả thực chính là bàn tay ấm áp.”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

“Ấm áp?”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

Mộ Dung Trường Tình liền cười, nói:

“Đêm đó ngươi cũng làm cho ta ấm áp.”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nói:

“Ấm áp?”

Mộ Dung Trường Tình cười khẽ, ở bên tai Nghê Diệp Tâm phun ra hơi thở nóng hổi, ái muội nói:

“Bên trong thân thể rất ấm áp.”

Mặt Nghê Diệp Tâm tức khắc đỏ thẫm, không cách nào nhìn thẳng Mộ Dung Trường Tình chơi lưu manh.

Mà ở một bên thực chuyên chú nhìn chằm chằm cục đá là Triệu Doãn tức khắc cũng mặt đỏ bừng.

Trì Long nhanh chóng ho khan một tiếng, nhắc nhở hai người đang diễn màn ân ái nên kiềm chế một ít.

Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình nói nhỏ nhưng tất cả mọi người đều ở chung một chỗ, võ công lại không kém, âm thanh này vẫn nghe thật sự rõ ràng.

Nghê Diệp Tâm đã hoàn toàn không muốn cùng Mộ Dung Trường Tình nói chuyện, xấu hổ muốn chết.

Thực mau, Đỗ phu nhân đã trở lại, Mộ Dung Trường Tình cũng không có biện pháp lại chơi lưu manh.

Người trong phủ đúng là không nhiều lắm: một gia đinh trông cửa, hai nha hoàn hầu hạ Đỗ phu nhân, nhà bếp có một người, một gia đinh quét dọn, còn có một quản gia.

Thêm ba mẹ con Đỗ gia thì tổng cộng trong phủ có chín người.

Gia đinh trông cửa cũng chỉ mười lăm sáu tuổi, thoạt nhìn cao to bất quá nhát gan. Buổi tối cửa chính đóng lại, bên trong còn dùng khóa lớn, cũng không cần trông cửa, cho nên buổi tối hắn liền về phòng ngủ.

Gia đinh trong cửa cùng đầu bếp, còn có gia đinh quét tước ở chung một phòng.

Tuy rằng Đỗ gia ít người, phòng lại nhiều, nhưng hạ nhân cũng không thể một người ở một phòng.

Hai nha hoàn hầu hạ Đỗ phu nhân ở một phòng.

Đêm qua nghe nói thực an tĩnh, cũng không có người đến, hạ nhân đều sớm đi nghỉ ngơi.

Những người ở cùng phòng, bọn họ đều có thể làm chứng cho nhau. Trừ việc có người đi ra ngoài tiểu tiện thì không có ai ra khỏi phòng. Ra ngoài tiểu tiện cũng chỉ mất chút thời gian căn bản không đủ để làm phòng ốc lung tung rối loạn.

Mà hai nha hoàn không cần trực đêm, cho nên đã ngủ sớm, cũng không ở chỗ phu nhân, cũng không nghe được trong phòng có âm thanh gì kỳ quái.

Mấy hạ nhân đã hỏi xong, Nghê Diệp Tâm liền nhìn về phía quản gia, nói:

“Quản gia ở nơi nào?”

Quản gia bị hỏi thì có chút luống cuống, lắp bắp nói không nên lời. Đỗ phu nhân nhanh chóng nói:

“Quản gia không ở trong phủ, bất quá đêm qua cùng ta ở chung. Ta cùng quản gia xem sổ sách.”

Nghê Diệp Tâm nhịn không được nhìn quản gia đánh giá. Quản gia cũng không già chỉ khoảng ba mươi tuổi, lịch sự văn nhã, có vẻ như một tiểu bạch kiểm, giống như là thư sinh, có chỗ nào giống quản gia.

Hơn nữa quần áo quản gia mặc cũng thật sự rất tốt, không giống những hạ nhân khác. Đôi tay không giống như là người phải làm việc, một bộ dạng sống trong nhung lụa.

Nghê Diệp Tâm cũng đoán được vài phần. Chỉ sợ người này căn bản không phải quản gia, chỉ là lấy danh nghĩa quản gia ở lại chỗ này mà thôi. Thân phận thực của hắn là tình nhân của Đỗ phu nhân, dùng danh nghĩa quản gia ở Đỗ phủ sẽ tương đối có sức thuyết phục.

Cho nên Đỗ phu nhân nói cái gì mà ngày hôm qua xem sổ sách, nghe liền biết không có đáng tin. Phỏng chừng là làm việc không dám nói ra.

Nghê Diệp Tâm truy hỏi:

“Các ngươi ở đâu xem sổ sách?”

Vừa nghe hỏi, đầu quản gia liền cúi càng thấp, một bộ dáng ngượng ngùng khi gặp người.

Đỗ phu nhân lại thật thản nhiên nói thư phòng. Sau đó Đỗ phu nhân dẫn mấy người Nghê Diệp Tâm đi nhìn thư phòng.

Thư phòng rất sạch sẽ, cũng không có bị làm loạn, đồ vật vẫn đặt chỉnh tề.

Đỗ phu nhân để cho bọn họ tùy tiện xem. Quản gia co quắp đứng ở một bên.

Thư phòng cũng không có cái gì, chỉ là sổ sách mà thôi, hẳn là thường xuyên có người quét dọn, một hạt bụi cũng không có.

Bọn họ dạo qua một vòng liền đi ra, không có phát hiện gì mới.

Người hầu Đỗ phủ đều nói, bọn họ đêm qua căn bản không nghe được bất cứ động tĩnh gì, hoàn toàn không biết có trộm vào. Là Đỗ phu nhân đột nhiên vừa kinh hãi vừa tức giận nói có trộm vào, bọn họ mới biết.

Phòng khách cùng phòng Đỗ phu nhân đều xa chỗ ở của hạ nhân, nếu có trộm tiến vào lấy đồ vật thì rất khó nghe được động tĩnh.

Nghê Diệp Tâm nhìn một vòng, sau đó liền đi ra.

Đỗ phu nhân đưa bọn họ đến cửa, một bộ dạng không muốn cho bọn họ rời đi.

Đỗ phu nhân nói:

“Đại nhân, hay phái một ít người bảo vệ ta đi! Con ta mới xảy ra chuyện, nhà ta lại gặp trộm, ta sợ…… Ta sợ có người cũng muốn gây bất lợi cho ta.”

“Đỗ phu nhân có kẻ thù?”

Đỗ phu nhân vội vàng nói:

“Ta chỉ là quả phụ làm ăn buôn bán, ngày thường luôn làm điều tốt giúp mọi người sao có kẻ thù. Đại nhân thật là biết nói đùa. Không có kẻ thù đâu.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Vậy Đỗ phu nhân đừng lo, không có kẻ thù, người khác sao vô duyên vô cớ muốn giết phu nhân chứ.”

“Nhưng mà…… nhà ta có người đột nhập.”

Đỗ phu nhân vội vàng nói.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Là kẻ vào trộm cắp đồ vật mà thôi, trong một khoản thời gian tới sẽ không trở lại đâu. Chúng ta sẽ cho người nhanh chóng điều tra, bắt được kẻ ăn trộm kia, tìm những đồ vật bị mất trả lại cho phu nhân. Phu nhân cứ yên tâm.”

“Nhưng…… nhưng mà……”

Đỗ phu nhân lắp bắp, bất quá nói không nên lời vì nguyên cớ gì, cũng chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi.

Khi mọi người đi rất xa, Triệu Doãn quay đầu nhìn lại, nói:

“Nghê đại nhân, cứ trực tiếp đi như vậy thật sự ổn không?”

Đỗ phu nhân nhất định có quan hệ rất lớn cùng chuyện xảy ra cho Bành nhị thiếu gia cùng huynh đệ Đỗ gia, bằng không thì cũng quá trùng hợp. Nhưng mà Nghê Diệp Tâm lại tỏ vẻ không quan tâm, làm Triệu Doãn có chút lo lắng.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Cần phải để Đỗ phu nhân sợ hơn mới được, bằng không sẽ không nói thật. Hiển nhiên Đỗ phu nhân đã sớm biết trong nhà bị làm cho lung tung rối loạn, nhưng buổi sáng không chịu nói ra, tới lúc này mới vô cùng lo lắng tới tìm chúng ta. Tuyệt đối có chuyện giấu giếm. Bên trong đó chỉ sợ còn có ẩn tình gì khiến cho Đỗ phu nhân không muốn báo quan, nhưng vẫn phải báo quan. Đỗ phu nhân sợ hãi lại giấu giếm, muốn chúng ta tra án lại không nói cho chúng ta biết sự thật. Cứ như vậy thì không điều tra được, phải chờ đối phương thật sự sợ hãi, thì sẽ ngoan ngoãn chạy tới nói thật. Bây giờ mặc kệ là được.”

Triệu Doãn nghe Nghê Diệp Tâm đã có tính toán, vì thế liền gật gật đầu, không nói chuyện nữa.

Thời điểm không còn sớm, cơm trưa cũng không có ăn, mọi người dứt khoát liền về phủ Khai Phong ăn cơm.

Phủ Khai Phong có hơn một nửa nhân viên mỗi ngày ăn cơm không đúng giờ. Cho nên phòng bếp rất hiểu, mỗi ngày bất luận ở thời điểm nào cũng có chừa cơm ở trong phòng bếp, có ai lỡ giờ cơm bị đói bụng thì tự mình đi đến phòng bếp lấy thức ăn.

Mấy người họ trở về phủ Khai Phong, Trì Long liền đi lấy cơm. Hắn bưng một khay thức ăn cho hai người Nghê Diệp Tâm, bưng một khay khác về phòng cùng Triệu Doãn ăn.

Nghê Diệp Tâm trở về phòng đã mệt đến không chịu nổi, liền muốn nằm trong chốc lát. Bất quá nghĩ tới thói ở sạch của Mộ Dung đại hiệp, Nghê Diệp Tâm liền cởi áo ngoài đã dơ bẩn ra mới nằm lên giường.

Mộ Dung Trường Tình nhận khay thức ăn từ Trì Long đem vào, đóng cửa lại nói:

“Ăn cơm trưa rồi hãy nghỉ ngơi.”

“Trời cũng sắp tối, còn ăn cơm trưa cái gì.”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

“Chẳng lẽ ngươi không đói bụng?”

Nghê Diệp Tâm có chút đói bụng, nhưng cảm thấy mình quá mệt, mệt đến không muốn ăn cơm.

“Muốn ta đút ăn hay không?”

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!”

(Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

“Chỉ là cảm thấy ngươi mệt như vậy có nguyên nhân đa phần là do ta, cho nên có chút không đành lòng.”

Nghê Diệp Tâm bị chọc tức giận đến mắt trợn trắng, chuẩn bị bò dậy đánh người. Bất quá duỗi tay liền sờ được cái chăn. Trên chăn hình như có dính cái gì đó, hiện tại đã khô thoạt nhìn thật kỳ quái lại làm người nhìn cảm thấy thẹn không thôi.

Nghê Diệp Tâm tức khắc đỏ mặt, nhanh đem chăn lật lại giấu chỗ dơ ở phía dưới.

Mộ Dung Trường Tình ở bên cạnh cười cười, nói:

“Ngươi đoán xem là của ngươi hay là của ta.”

“……”

Đây là Mộ Dung đại hiệp có thói ở sạch!? Sao hoàn toàn nhìn không ra. Vấn đề cảm thấy thẹn như vậy mà hắn lại hỏi ra thật thản nhiên.