Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 202: Hiểu lầm

Tuy rằng Hạ Hướng Thâm võ công không bằng Mộ Dung Trường Tình, nhưng cũng xem như cao thủ số một số hai trên giang hồ. Ở thời điểm Mộ Dung Trường Tình không hề phòng bị mà hắn đánh lén, tuyệt đối cũng là có thể đả thương Mộ Dung Trường Tình.

Đương nhiên Hạ Hướng Thâm sẽ không làm chuyện dơ bẩn như vậy. Nghê Diệp Tâm nghĩ nếu Hạ Hướng Thâm có thể dạy mình mấy tuyệt chiêu, thừa dịp đại hiệp không phòng bị có thể chế trụ đại hiệp, vậy thì thật là hoàn mỹ.

Nghê Diệp Tâm ban ngày ban mặt đã bắt đầu có mộng tưởng hão huyền, thiếu chút nữa chảy cả nước dãi. Đối với chuyện đi tìm Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục, Nghê Diệp Tâm tràn ngập khát khao tốt đẹp, hận không thể lập tức lên đường.

Nghê Diệp Tâm đem tất cả hồ sơ bàn giao cho Triệu Nguyên Kính xong, lập tức liền thu dọn hành trang chuẩn bị cùng Mộ Dung Trường Tình lên đường.

Kỳ thật cũng không có gì để gói ghém, chủ yếu là quần áo. Đại hiệp có thói ở sạch, mỗi ngày hận không thể đổi vài lần quần áo, còn đều là màu trắng. Nghê Diệp Tâm xếp vài món quần áo, để vào tay nải, đặt ở bên cạnh gối, chuẩn bị sáng sớm ngày mai xuất phát.

Sáng sớm hôm sau, Nghê Diệp Tâm bởi vì buổi tối quá kích động nên ngủ trễ, cho nên căn bản không dậy sớm.

Mộ Dung Trường Tình thực bất đắc dĩ, đem người từ trong chăn đào ra, sau đó cũng không cho thay quần áo, trực tiếp dùng áo choàng bọc lại kín mít, sau đó ôm đi.

May mắn Mộ Dung đại hiệp không có quên lấy tay nải Nghê Diệp Tâm đã chuẩn bị sẵn.

Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm lên ngựa, liền khởi hành rời khỏi Khai Phong.

Nghê Diệp Tâm ngủ rất say căn bản không biết bọn họ đã lên đường, trong mộng chỉ cảm thấy lắc qua lắc lại.

Chờ Nghê Diệp Tâm bị ánh nắng chiếu đến chói mắt mới tỉnh, lúc này đã gần giữa trưa. Vừa mở mắt liền ngốc, đây là vùng hoang vu ngoại thành, căn bản không quen biết.

Mộ Dung Trường Tình cúi đầu nhìn xuống, nhàn nhạt nói:

"Tỉnh rồi?"

Nghê Diệp Tâm trừng lớn đôi mắt, thiếu chút nữa nhảy dựng, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình đè lại.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Đây là nơi nào?"

"Trên đường đi."

Mộ Dung Trường Tình lời ít mà ý nhiều, lại bổ sung nói:

"Ngươi tốt nhất dựa sát vào."

"Vì cái gì?"

Nghê Diệp Tâm hỏi xong liền cúi đầu, lúc này đã rõ là vì cái gì.

Nghê Diệp Tâm chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, màu trắng, hơn nữa không chỉnh tề. Cổ áo mở rộng, hận không thể lộ ra cả bộ ngực. Nhưng lại không thấy lạnh là bởi vì có một cái áo bông rất dày rất lớn ở bên ngoài, bao bọc kín mít chỉ có thể lộ ra cái mặt.

Nghê Diệp Tâm tức khắc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:

"Sao...... Sao không thay quần áo cho ta?"

"Phiền toái."

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.

"......"

Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói:

"Vậy thì đánh thức ta."

Mộ Dung Trường Tình lại nhàn nhạt nói:

"Có kêu, nhưng không tỉnh."

Nghê Diệp Tâm hiện tại chỉ muốn sớm thay quần áo chỉnh tề, nhưng thực không vừa khéo, nơi này tuy là vùng hoang vu thế nhưng có người đi ngang qua, hơn nữa tốc độ cưỡi ngựa không chậm hơn bọn họ.

Mặt Nghê Diệp Tâm tức khắc thành màu gan heo, xấu hổ muốn chết, cả đầu cũng không dám lộ ra, sợ bị người ta nhìn thấy.

Có đoàn người từ phía sau đuổi tới, số người không ít, thoạt nhìn như là người giang hồ, đều đeo vũ khí, có cả nam lẫn nữ.

Bọn họ chạy ngang qua, vốn dĩ tốc độ cưỡi ngựa rất nhanh sẽ vượt qua Mộ Dung Trường Tình. Nhưng đột nhiên có hai cô nương thấy được Mộ Dung Trường Tình, tựa hồ là bị khuôn mặt Mộ Dung Trường Tình hấp dẫn, nên thả cho ngựa chậm bước chân.

Một cô nương vui cười nói:

"Sư huynh, ta có chút mệt mỏi, không bằng...... chúng ta đi chậm một chút."

Nghê Diệp Tâm rụt cổ tránh ở trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình, cầu mong bọn họ đi nhanh qua, sẽ có thể thay quần áo.

Kết quả người ta không đi rồi!

Vị sư huynh kia tựa hồ không hiểu ý cô nương nhưng vẫn đáp ứng. Một đám người thả chậm tốc độ.

Nghê Diệp Tâm tức khắc túm túm áo Mộ Dung Trường Tình.

"Đại hiệp, chúng ta đi mau, đến phía trước quẹo phải."

"Chúng ta phải đi thẳng."

Mộ Dung Trường Tình nói.

Nghê Diệp Tâm đương nhiên biết bọn họ phải đi thẳng, nhưng Nghê Diệp Tâm chỉ muốn quẹo phải tìm chỗ vắng vẻ không có người, sau đó dừng lại đem quần áo mặc vào nha!

Mộ Dung Trường Tình cười như không cười, khiến mấy cô nương nhìn đến đầu váng mắt hoa, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Mộ Dung Trường Tình biết Nghê Diệp Tâm nghĩ cái gì. Bất quá thật vất vả Nghê Diệp Tâm mới ngoan rút ở trong lòng ngực hắn như vậy, cho nên Mộ Dung Trường Tình có chút không muốn cho mặc quần áo.

Huống hồ......

"Ôi...... Này... này... đang làm cái gì đó?!"

Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt, cảm giác tay Mộ Dung Trường Tình ôm mình đang có hành động xấu. Nghê Diệp Tâm mặc quần áo mỏng manh, tay Mộ Dung Trường Tình từ khe hở tiến vào, dán trên eo vuốt ve.<HunhHn786>

Mộ Dung Trường Tình thấp giọng nói:

"Suỵt, đừng lớn tiếng. Mấy ngày nay buổi tối làm mệt ngươi, mà hiện tại cũng không có việc gì, ngươi nhắm mắt ngủ một giấc đi, tới khách điếm ta sẽ kêu ngươi dậy."

Nghê Diệp Tâm hiện tại hoàn toàn không muốn ngủ, vì cảm thấy thẹn ngủ không được.

"Sư tỷ nhìn xem, vị thiếu hiệp kia trong lòng ngực có ôm một cô nương phải không?"

Một tiểu cô nương thấp giọng hỏi.

Nghê Diệp Tâm lần đầu tiên biết võ công mình tốt như vậy, mấy người xung quanh nói nhỏ cũng thành lớn, nghe được rất rõ ràng.

Mà cô nương kia nói cái gì? Ta chính là hán tử cao lớn uy mãnh nha!

Nghê Diệp Tâm chịu không nổi nữa. Biết Mộ Dung Trường Tình cố ý không dừng lại để mình mặc quần áo, Nghê Diệp Tâm đành phải ở trong lòng ngực hắn mặc quần áo.

Nghê Diệp Tâm dùng áo choàng che chắn, gian nan với tay vào tay nải tìm quần áo của mình. Bất quá sờ sờ lại đụng đến thứ không phải quần áo.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm đang xoay tới xoay lui trong lòng ngực mình, ho khan một tiếng, nhàn nhạt nói:

"Ngươi nhích tới nhích lui như vậy, người khác thực dễ dàng hiểu lầm."

"Hiểu lầm cái gì?"

Nghê Diệp Tâm trừng mắt. Chẳng lẽ bị hiểu lầm là động tình sao? Cổ nhân có tư duy thoáng như vậy a?

Nghê Diệp Tâm lườm hắn, rồi liếc mắt tới những người bên kia. Có mấy cô nương da mặt mỏng, không biết như thế nào sắc mặt đỏ bừng, còn dùng tay che mặt.

Nghê Diệp Tâm:

"......"

Cái quỷ gì đây?

Nghê Diệp Tâm sốt ruột, tùy tiện túm một chiếc áo, bất quá khi quần áo bị lôi ra, đồng thời còn có cái gì đó bị lôi ra theo.

Nghê Diệp Tâm không nắm đồ vật kia.

"Bịch."

Một vật rơi xuống đất, còn lăn đi thật xa, thiếu chút nữa đến bên chân ngựa, khiến một cô nương kinh ngạc.

Mộ Dung Trường Tình giữ chặt cương ngựa, làm ngựa dừng lại, cô nương bên cạnh kia cũng dừng lại, kinh hồn chưa định.

Mộ Dung Trường Tình mặt vô biểu tình nói:

"Ngươi làm đồ vật rơi xuống đất hỏng rồi."

"Thứ gì?"

Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt, nhìn chằm chằm đồ vật cổ quái trên mặt đất.

Vật vừa dài vừa thô, bị rơi gãy thành hai phần. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy cảm thấy đó như là...... ngọc thế?!

Nghê Diệp Tâm phát ngốc. Khi thu dọn hành trang thật sự chỉ lấy quần áo, cái khác không có bỏ vào. Tuyệt đối không có đem đồ vật đáng khinh như vậy nhét vào trong tay nải.

Hơn nữa... thái độ Mộ Dung Trường Tình rất có vấn đề, khẩu khí nhàn nhạt. Vẻ mặt đó tuyệt đối là dối trá.

Giống như kẻ đứng ngoài cuộc. Kỳ thật đây là vu hãm trắng trợn!

Nghê Diệp Tâm lập tức lớn tiếng nói:

"Muốn lừa người à. Đồ vật kia ai bỏ vào được!"

Mộ Dung Trường Tình hơi có chút giật mình, bất quá biểu tình vẫn là nhàn nhạt, giống như thực chính nghĩa nói:

"Ngươi nói như vậy người khác sẽ hiểu lầm."

Hiểu lầm như thế nào?

Nghê Diệp Tâm nhìn lướt qua đoàn người bên cạnh, tức khắc liền ngây người. Bởi vì những người đó đều nhìn chằm chằm ngọc thế gãy đôi trên mặt đất, sau đó mặt đỏ tai hồng, nghe xong lời Nghê Diệp Tâm nói mặt bọn họ càng đỏ tía.

Đặc biệt là mấy cô nương, đã muốn quay đầu bỏ chạy.

Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt.

Cổ nhân sao không thuần khiết vậy. Ý ta nói đồ vật kia không phải do ta bỏ vào trong tay nải, không phải bị gãy rồi không dùng được.

Nghê Diệp Tâm cũng mặt đỏ bừng, cảm giác dù nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch. Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi, liền cắn một ngụm ở trên người Mộ Dung Trường Tình. Bất quá ở góc độ này vừa lúc liền như cọ cọ ở trên ngực Mộ Dung Trường Tình. Cơ bắp hắn cứng rắn căn bản cắn không được, răng thiếu chút nữa liền rớt.

Mộ Dung Trường Tình hít hà một cái, không phải đau, mà là có chút phản ứng.

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, nhỏ giọng nói:

"Đã vừa lòng chưa, còn không mau đi!"

Ngọc thế cũng không cần nữa. Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc đã chịu đi mau. Trong khi những người đó còn chinh lăng, hắn dùng công phu tuyệt thế mà đi.

Thời điểm bọn họ đi, những người đó còn chưa có tỉnh mộng, tất cả đều ngây ngốc nắm dây cương ngựa đứng ở tại chỗ.

Mộ Dung Trường Tình đi thật xa, sau đó hảo tâm tìm một chỗ cho Nghê Diệp Tâm thay quần áo.

Chờ đổi quần áo xong, Nghê Diệp Tâm lập tức đem tay nải ra kiểm tra kỹ càng.

Thực kỳ lạ, tay nải nặng muốn chết. Trong tay nải trừ quần áo, thế nhưng còn có cái ngọc thế khác. Không bao gồm cái bị rớt ra ngoài gãy làm đôi kia, còn có hai cái khác!

Không chỉ là ngọc thế, bên trong đồ vật kỳ quái khác cũng có, nào là thuốc cao, thuốc trị thương, còn một ít đồ vật linh tinh kỳ kỳ quái quái, Nghê Diệp Tâm không biết gọi tên, nhưng vừa thấy liền biết rất tà ác.

Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm giác chính mình muốn điên rồi.

"Đại hiệp mang mấy thứ linh tinh này để làm gì? Còn nặng như vậy, thừa dịp hiện tại không có ai ném hết đi."

Mộ Dung Trường Tình đem tay nải cầm lại, cũng rất phối hợp lấy ra bên ngoài một thứ. Bất quá thứ Mộ Dung Trường Tình móc ra là một thỏi vàng, thật sự là khối vàng sáng chói mắt, sau đó giơ tay liền muốn ném.

Nghê Diệp Tâm liền đưa tay ngăn cản, nói:

"Từ từ, định phá của à, vì cái gì muốn ném vàng?"

Mộ Dung Trường Tình bình tĩnh nói:

"Những cái đó ta đều thấy hữu dụng, đã rớt hỏng một cái, không thể lại ném những cái khác. Nếu ngươi ngại nặng, chỉ có thể ném một ít vàng thôi."

"Điên rồi sao? Vàng mà cũng ném, như vậy là lãng phí, sẽ......"

Nghê Diệp Tâm nói còn chưa dứt lời, Mộ Dung Trường Tình đã lại nói:

"Ta ném ở chỗ này, tuyệt đối sẽ có người nhặt, vậy cũng không gọi là lãng phí."

Nghê Diệp Tâm câm nín.

"......"

Mộ Dung Trường Tình bắt đầu càn quấy. Nghê Diệp Tâm tức giận liền đem tay nải lấy lại, đem thỏi vàng nhét trở vào, sau đó đem mấy đồ vật linh tinh lấy ra muốn ném.

Mộ Dung Trường Tình nhìn một cái, lại nhàn nhạt nói:

"Nhưng mấy thứ này so với chút vàng kia đắt giá hơn nhiều."

"Hả?"

Nghê Diệp Tâm há to miệng, nói:

"Đừng tưởng có thể lừa gạt ta!"

"Tất nhiên không có."

Mộ Dung Trường Tình bắt đầu nghiêm trang tỏ ra nghiêm túc bắt đầu giảng giải cho Nghê Diệp Tâm hiểu.

Đầu tiên, hắn cầm một cái ngọc thế giơ lên. Nghê Diệp Tâm không biết nó làm từ chất liệu gì, bất quá hình như không phải loại bình thường, hơn nữa mặt trên còn được khảm rất nhiều đồ vật. Vừa thấy Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không có cảm giác quý giá.

Chỉ cảm thấy đặc biệt đáng khinh! Còn giơ ra lộ liễu nữa!

Mộ Dung Trường Tình thực tự nhiên nói:

"Cái này mặt trên được khảm rất nhiều trân châu mã não ngọc thạch, nghe nói có công hiệu thư giãn, có thể giúp thân thể thả lỏng, còn có tác dụng bảo dưỡng, còn......"

"Câm miệng!"

Nghê Diệp Tâm xông lên che miệng hắn, sau đó đem thứ trong tay hắn kéo xuống dưới, rồi nhét vào trong bọc.

Một cái đồ vật đáng khinh như vậy vì sao nạm đầy ngọc thạch trân châu?! Quá là phung phí mà!

Hiện tại ném cũng không thể ném, Nghê Diệp Tâm chỉ hy vọng có thể đem nó đổi thành tiền, nhưng không biết thứ này phải làm sao đem ra bán. Thật không biết Mộ Dung Trường Tình làm như thế nào mua được.

Hai người giằng co một hồi, rốt cuộc cũng có thể lên đường. Buổi chiều sắc trời không tốt lắm, tựa hồ là muốn đổ tuyết. Vừa qua giờ trưa, sắc trời thật u ám.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng lên ngựa, không muốn ở vùng hoang vu dã ngoại lâu, vẫn là phải tìm một nhà khách điếm ở qua đêm.

Buổi chiều quả nhiên tuyết rơi không ít, thời tiết rất lạnh.

Hai người đi một đường, Nghê Diệp Tâm đã rất đói. Khi chuẩn bị hành lý chỉ nghĩ mang theo quần áo, lương khô cũng không mang, lúc này không có gì ăn đỡ đói.

Mà Mộ Dung Trường Tình chỉ nghĩ mang theo đồ vật kỳ quái, cũng không nghĩ đến mang lương khô. Mộ Dung giáo chủ là người nào? Trước nay đều sẽ không ủy khuất chính mình chấp nhận gặm lương khô.

Đến khi mặt trời lặn, hai người rốt cuộc tới được một thị trấn nhỏ. Tuy thị trấn có nhỏ một chút, nhưng tốt xấu gì cũng có khách điếm, có điều nhìn đặc biệt đáng thương.

Bọn họ đi vào, tiểu nhị chạy nhanh ra nghênh đón, hỏi:

"Hai vị khách quan là ở trọ hay dùng bữa?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ở trọ cũng ăn cơm."

Điếm tiểu nhị có vẻ mặt xin lỗi, nói:

"Tiểu điếm hôm nay tới không ít khách, hiện tại chỉ còn một gian phòng, hai vị xem là......"

Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ định ở cùng phòng với Nghê Diệp Tâm, liền nói:

"Một phòng là tốt rồi."

Mộ Dung Trường Tình có gương mặt khó gần, nhưng lại dễ nói chuyện, khiến tiểu nhị thật là thụ sủng nhược kinh. Hắn chạy nhanh dẫn bọn họ đưa tới căn phòng duy nhất còn lại trong khách điếm.

Hai người vào phòng, Mộ Dung Trường Tình lập tức liền nói:

"Đưa một thùng nước ấm tới."

Mộ Dung Trường Tình lặn lội đường xa, muốn tắm rửa trước.

Tiểu nhị vừa muốn đi, Nghê Diệp Tâm liền nói:

"Từ từ, hay là ăn cơm trước đi. Ta đói sắp chết, ăn cơm rồi tắm rửa."

Mộ Dung Trường Tình tuy rằng cảm thấy có điểm không thoải mái, bất quá vẫn đồng ý.

Tiểu nhị chờ bọn họ để hành lý xong lại mời bọn họ tới sảnh dùng bữa.

Vừa rồi khi đi vào sảnh trống không, hiện tại đã ngồi đầy người, cũng không có bàn trống.

Đột nhiên ở đâu biến ra nhiều người như vậy?

Nghê Diệp Tâm lắp bắp kinh hãi, kết quả nhìn kỹ đúng là oan gia ngõ hẹp......

Một đám người, Nghê Diệp Tâm tuy rằng không biết tên, nhưng nhận ra bọn họ.

Bọn họ chính là đoàn người mà hai người Nghê Diệp Tâm gặp ở trên đường. Đám người này không biết là làm gì, nhưng chính là người giang hồ, lúc này đang ngồi ăn cơm.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy bọn họ, tức khắc chột dạ. Lúc trước có chút hiểu lầm. Những người đó thật đúng là hiểu lầm. Nghê Diệp Tâm vốn dĩ cho rằng bọn họ đã đi xa, sẽ không gặp lại nữa, nào nghĩ trùng hợp như vậy.

Nghê Diệp Tâm xấu hổ muốn túm Mộ Dung Trường Tình xoay người đi, bất quá tiểu nhị lớn giọng nói:

"Khách quan mời ngồi nơi này."

Tiểu nhị vừa nói, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn về phía Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.

Những người đó trên mặt có biểu tình quái dị, có mấy cô nương da mặt mỏng đã đỏ mặt, không dám lại nhìn bọn họ.

Mộ Dung Trường Tình thật không để ý, làm theo ý mình, lôi kéo Nghê Diệp Tâm đi đến ngồi xuống, sau đó nói:

"Muốn ăn cái gì?"

Nghê Diệp Tâm xấu hổ gọi lung tung, kêu một đống lớn món mình thích ăn. Dù sao Mộ Dung đại hiệp có thể mua ngọc thế đắt giá như vậy thì tuyệt đối là không thiếu tiền.

Tiểu nhị liên tiếp đáp ứng, sau đó chạy nhanh đi đến nhà bếp phân phó.

Tiểu nhị vừa đi, liền có người đi tới. Là hai tiểu cô nương. Một cô nương mặc quần áo màu đỏ thoạt nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Một cô nương mặc quần áo màu hồng nhạt nhỏ hơn một chút, thoạt nhìn cũng chỉ là mười bốn mười lăm tuổi.

Cô nương mặc quần áo màu hồng nhạt lôi kéo cô nương mặc quần áo màu đỏ đi tới, tươi cười nói:

"Chào công tử, nơi này đều ngồi đầy, chúng ta có thể ngồi cùng bàn được không?"

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa phun hớp nước trà vừa uống ra.

Phương thức tiếp cận này còn mặt dày hơn cả ta nha!

Tuy rằng mấy cái bàn đều có người ngồi, nhưng tất cả đều là người cùng nhóm. Với lại có bàn ngồi ba người, có bàn ngồi hai người vẫn còn ghế trống. Hai cô nương kia rõ ràng vừa từ một bàn đứng lên đi tới, sao lại nói không chỗ ngồi?

Hai cô nương liên tiếp đánh giá Mộ Dung Trường Tình, gương mặt cũng đỏ, cho thấy rất là ái mộ. Nghê Diệp Tâm cảm thấy dù cho là người mù phỏng chừng cũng có thể cảm giác được.

Nghê Diệp Tâm rất khó chịu, ở dưới bàn đá đá chân Mộ Dung Trường Tình, nghĩ thầm ban thưởng cho quần áo sạch sẽ kia một hai cái dấu chân.

Mộ Dung Trường Tình cũng không có ngước mặt nhìn, chỉ rót trà cho Nghê Diệp Tâm, nói:

"Không có tiện."

Hai cô nương không nghĩ tới bị mất mặt như vậy, tức khắc xấu hổ, trên mặt càng đỏ. Họ đứng ở nơi đó, cảm thấy đi cũng không được không đi cũng không được.

"Rầm"

Đột nhiên một cô nương mặc quần áo màu tím trừng mắt đi qua.

Cô nương mặc quần áo màu tím kéo cô nương kia, nói:

"Tiểu sư muội, đi thôi."

Cô nương mặc quần áo màu hồng vừa rồi là xấu hổ, hiện tại là ủy khuất. Bị sư tỷ nói, nàng liền khóc, hai mắt đầy lệ.

Cô nương mặc quần áo màu tím càng tức giận, nói:

"Tiểu sư muội, các ngươi để ý đến bọn họ làm cái gì? Một đôi cẩu nam nữ mà thôi, ở chốn rừng núi hoang vắng liền phóng đãng như thế, hiển nhiên đều không phải người tốt."

"Đại sư tỷ......"

Nghê Diệp Tâm uống ngụm trà thứ hai, thiếu chút nữa cũng phun ra.

Cái gì mà cẩu nam nữ. Thật là gặp quỷ mà. Nói vậy bọn họ là từ rừng núi hoang vắng hiểu lầm tới nơi này rồi!

Nghê Diệp Tâm lập tức không chịu đựng nổi, nói:

"Ngươi nói ai cẩu nam nữ?"

Cô nương mặc quần áo màu tím thoạt nhìn tương đối đanh đá, cười lạnh một tiếng, nói:

"Tất nhiên là nói các ngươi, hừ hừ."

Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, nhưng thật ra cũng không có tức giận, mà là giơ tay, nắm cằm đem mặt Nghê Diệp Tâm chuyển hướng về phía mình, lộ ra một bộ dạng đánh giá.

Nghê Diệp Tâm liền biết Mộ Dung Trường Tình muốn đùa giỡn mình, hung hăng đánh bay tay hắn, nói:

"Đều tại đại hiệp!"

Bởi vì sự tình lúc trước, hiển nhiên những người đó xem Nghê Diệp Tâm là nữ giả nam.

Nghê Diệp Tâm liền buồn bực.

Ta cao lớn anh tuấn uy võ như vậy sao bị xem là nữ giả nam chứ? Ta mà thay đổi trang phục của nữ tử tuyệt đối sẽ hù chết các người, căn bản không thể nhìn!