Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 208: Sự tình không phải như dự tính

Trước tiên Nghê Diệp Tâm đem Mộ Dung Trường Tình toàn thân cứng còng xê dịch vị trí, đem hắn đặt ở chính giữa giường. Sau đó Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu cởi quần áo Mộ Dung Trường Tình, cười nói:

"Đại hiệp đừng sốt ruột, chờ đi. Nói thật kỹ thuật của ta cũng khá tốt, tuyệt đối có thể làm cho đại hiệp sung sướng như tiên!"

Mộ Dung Trường Tình trợn trắng mắt. Bởi vì thân thể hắn không động đậy được, động tác trợn trắng này ở trong mắt Nghê Diệp Tâm thật là phong tình vạn chủng, không khác liếc mắt đưa tình. Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa đầu hàng.

Nghê Diệp Tâm kích động khiến tay run lên. Cởi quần áo Mộ Dung Trường Tình mất không ít thời gian, nhưng Nghê Diệp Tâm cảm thấy không thể sốt ruột. Đây là lần đầu tiên của Mộ Dung đại hiệp, đương nhiên muốn cho hắn hưởng thụ, bản thân mình cũng không phải là tên cướp sắc hiếp người.

Nghê Diệp Tâm đem quần áo cởi sạch, sau đó liền bắt đầu hôn Mộ Dung Trường Tình. Đầu tiên hôn trán, đến mũi, trên môi hôn một chút, xuống cổ, rồi tới vai. Dù sao nơi nơi đều phải lưu lại nước miếng mới bỏ qua.

Nghê Diệp Tâm hôn đã ghiền, lau miệng, nói:

"A đúng rồi, ta đã quên cao bôi trơn."

Nghê Diệp Tâm lập tức đi lục lọi trong tay nải. Quả nhiên bên trong vẫn còn thuốc cao.

Nghê Diệp Tâm cầm hộp thuốc cao, đột nhiên lộ ra biểu tình tiếc nuối, nói:

"Ta hiện tại có chút hối hận vì đã đem mấy thứ kia đi tặng. Nếu mấy thứ kia còn, thì hiện tại có thể cho đại hiệp dùng, tuyệt đối sảng khoái đến khóc nha."

Nghê Diệp Tâm quả thực tự kỷ, lại nói:

"Bất quá đại hiệp yên tâm, ta cũng có thể làm cho đại hiệp sảng khoái đến khóc, tin tưởng ta đi."

Mộ Dung Trường Tình lại trợn mắt, còn nhếch mép cười lạnh.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Đừng có mà không tin."

Nghê Diệp Tâm cầm hộp cao, bò lên người Mộ Dung Trường Tình nói:

"Được rồi, nên tiến hành thôi, ôi......"

Nói một nửa, đột nhiên Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy thân thể tê rần, toàn thân không còn một chút sức lực, lập tức nằm liệt trên người Mộ Dung Trường Tình.

Mà vừa rồi rõ ràng Mộ Dung Trường Tình không thể cử động, thế nhưng đột nhiên liền vươn tay tới. Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, vẻ mặt tàn nhẫn, nói:

"Nếu ngươi thích ở mặt trên như vậy, hôm nay ngươi liền ở mặt trên đi."

Nghê Diệp Tâm tức khắc sợ tới mức hồn vía lên mây, nhưng một chút sức lực cũng không có, căn bản không có biện pháp giãy giụa, miễn cưỡng chỉ có thể mở miệng nói chuyện, nhưng lưỡi đã cứng đơ.<HunhHn786>

"Sao...... Sao lại thế này?! Không...... không phải... bị điểm huyệt rồi sao?"

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Công phu mèo của ngươi điểm huyệt, chẳng lẽ ta không giải được sao?"

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình giống như bị sét đánh. Đột nhiên có loại cảm giác đóng vai ác bị giết chết. Nếu vừa rồi trực tiếp lên đạn bóp cò súng liền, không dong dài, hiện tại Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối đã bị làm khóc lóc.

Nghê Diệp Tâm muốn khóc, nói:

"Đại hiệp...... Đại hiệp đừng xúc động. Nghe ta nói, vừa rồi... đều là hiểu lầm, ta chỉ đùa chơi."

Mộ Dung Trường Tình cười, bất quá cười không có thành ý.

"Yên tâm, ta cũng đùa với ngươi. Trong chốc lát ngươi khóc lớn tiếng một chút, có lẽ ta sẽ đau lòng liền buông tha cho ngươi."

Nghê Diệp Tâm ở trong lòng mắng Mộ Dung Trường Tình, nhưng ngoài miệng tuyệt đối không dám mắng. Phải sử dụng chính sách dụ dỗ.

"Đại hiệp, ta sai rồi. Ta sai rồi. Ta thật sự sai rồi...... thả ta đi. Mà nói thật ra, cái chủ ý này là sư đệ đại hiệp dạy cho ta! Thật sự không liên quan ta đâu."

Nghê Diệp Tâm không chút do dự đem Mộ Dung Dục bán đứng. Rốt cuộc tại thời khắc nguy nan, Nghê Diệp Tâm vẫn cảm thấy tự bảo vệ mình quan trọng hơn.

Mộ Dung Trường Tình một tay nâng eo, để tránh Nghê Diệp Tâm thân thể mềm ngồi không được, tay khác sờ soạng trên giường tìm hộp thuốc cao.

Vừa rồi Nghê Diệp Tâm chỉ còn thiếu một bước. Ai kêu động tác quá chậm, thuốc cao đã lấy ra, kết quả lại bị điểm huyệt, căn bản không biện pháp động đậy. Hộp thuốc từ trong tay Nghê Diệp Tâm lăn ra giường.

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

"Loại cao này là lần đầu tiên dùng, vì ngươi hôm nay ngoan như vậy thì cho ngươi thử xem."

Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt.

"Chờ đã, đây không phải thuốc cao bình thường sao?"

Cái hộp không khác lắm, bên trong đều là thuốc cao, Nghê Diệp Tâm cũng nhìn không ra có cái gì khác nhau.

Mộ Dung Trường Tình chỉ là nhàn nhạt nói:

"Không có gì khác nhau, đừng lo lắng, hưởng thụ thì được rồi."

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa kêu cha gọi mẹ. Tuy rằng cảm thấy ở trên giường khóc lóc thì quá mất mặt, nhưng sự tình đã không phải như trong dự tính.

Thuốc cao này không chỉ có tác dụng bôi trơn, còn có xuân dược loại tốt nhất. Cũng không biết Mộ Dung đại hiệp tốn bao nhiêu bạc mới mua được loại này.

Nghê Diệp Tâm căn bản không được giải huyệt, chỉ có thể mặc cho Mộ Dung Trường Tình lật đi lật lại lăn tới lộn lui. Hơn nữa Mộ Dung Trường Tình lòng dạ hẹp hòi, đặc biệt thù dai, một hai phải cho Nghê Diệp Tâm ở mặt trên.

Nghê Diệp Tâm bị điểm huyệt, sau đó bị bắt ngồi ở trên người Mộ Dung Trường Tình, cả người một chút sức lực cũng không còn, sao có thể ngồi, nhưng Mộ Dung Trường Tình chính là không muốn buông tha.

Nghê Diệp Tâm cũng không biết mình khi nào được giải huyệt. dù sao lúc ấy xuân dược phát huy hiệu lực, khó chịu lợi hại. Tuy rằng cả người mềm nhũn, bất quá vẫn là chủ động bám lấy Mộ Dung Trường Tình muốn không ngừng.

Nghê Diệp Tâm bị làm đến ngất xỉu. Trước khi ngất xỉu cũng không quên gửi lời thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Mộ Dung Trường Tình.

Chờ khi Nghê Diệp Tâm tỉnh lại sắc trời đã xám xịt, mặt trời đã lặn.

Nghê Diệp Tâm mỏi mệt nằm trên giường, một ngón tay cũng không động đậy nổi, mở mắt liền thấy được Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình đã tỉnh từ lâu, bất quá không có rời giường. Nhìn thấy Nghê Diệp Tâm tỉnh, Mộ Dung Trường Tình cười nói:

"Nhanh như vậy đã tỉnh?"

Nghê Diệp Tâm trợn trắng mắt.

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay sờ mặt, còn muốn hôn môi, kết quả bị Nghê Diệp Tâm hung hăng cắn một cái.

"Ui, sao còn cắn người."

"Ta muốn cắn chết tên bại hoại."

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

"Là tự ngươi đưa tới cửa, chẳng lẽ còn trách ta?"

Nghê Diệp Tâm nghe liền cảm thấy mình muốn học máu. Quả thực rõ ràng có thể làm Mộ Dung Trường Tình, hiện tại ngược lại bị người ta làm. Nghê Diệp Tâm có loại cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay đặt ở trên eo Nghê Diệp Tâm xoa xoa, Nghê Diệp Tâm lập tức hừ hừ tránh né.

"Đừng động vào ta."

"Ta xoa cho ngươi, để thôi ngươi động đậy không được, vừa rồi ngươi quá chủ động, ta có chút không khống chế."

Nghê Diệp Tâm lại liếc mắt nhìn hắn một cái. Mộ Dung đại hiệp nói thật sự quá dễ nghe. Hắn cầm thú còn trách người ta.

Mộ Dung Trường Tình thành thận xoa eo cho Nghê Diệp Tâm.

"Trong chốc lát có đi đào mồ không?"

"Đi, đã đáp ứng với người ta rồi."

"Nếu ngươi quá mệt mỏi, không bằng ngày mai hãy đi, cũng không vội mà."

Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói:

"Hôm nay phải đi!"

Nghê Diệp Tâm nói đặc biệt kiên quyết. Bởi vì không muốn để cho người khác biết mình bị Mộ Dung Trường Tình làm đến không xuống giường được. Chuyện này nói ra cảm thấy quá thẹn.

Nghê Diệp Tâm thực kiên quyết, Mộ Dung Trường Tình cũng không có biện pháp, xoa bóp cho Nghê Diệp Tâm một hồi, sau đó liền đi lấy cơm.

Nghê Diệp Tâm nằm trên giường nghĩ lại cảm thấy quả thực bi ai, còn không biết chính mình bị Mộ Dung Dục lừa gạt, vẫn đang giận chính mình không biết cố gắng, bỏ lỡ thời cơ rất tốt.

Mộ Dung Trường Tình trở về rất mau. Thời điểm hắn đi ra vừa lúc có hạ nhân đưa cơm lại đây, nhưng Mộ Dung Trường Tình muốn tự mình mang trở lại phòng.

Món ăn đặc biệt phong phú, còn có món bổ dưỡng thân thể. Nghê Diệp Tâm ăn đến miệng bóng loáng, cảm giác buổi chiều tổn thất thể lực nhất định phải bồi bổ mới được.

Nghê Diệp Tâm cũng không biết mấy món ăn này là Mộ Dung Dục cố tình nói nhà bếp làm riêng cho Nghê Diệp Tâm, nhằm bổ thân thể.

Nghê Diệp Tâm ăn no đủ, lại nằm ở trong chăn ngủ một hồi. Thời điểm tỉnh lại là bị Mộ Dung Trường Tình gọi tỉnh. Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng nói:

"Dậy đi, có đi đào mồ hay không? Đã khuya rồi."

Nghê Diệp Tâm dụi con mắt ngồi dậy. Bên ngoài thật tịch mịch, một âm thanh cũng không có, còn tối đen như mực. Tuy rằng Nghê Diệp Tâm không biết là giờ nào, bất quá biết đã khuya.

Nghê Diệp Tâm từ giường bò dậy, sau đó ngồi ở mép giường, bộ dạng giống ông chủ, để Mộ Dung Trường Tình hầu hạ mặc quần áo.

Mộ Dung Trường Tình cần cù chăm chỉ, thái độ vui vẻ giúp Nghê Diệp Tâm mặc chỉnh tề, sau đó còn đem áo choàng của hắn ra, khoác trên người Nghê Diệp Tâm.

"Không cần áo choàng. Áo choàng quá trắng, còn là áo lông, vừa thấy liền biết rất đắt tiền. Chúng ta đi đào mồ, lỡ làm dơ áo thì đại hiệp ghét bỏ nó muốn ném đi thì làm sao? Hay là đừng khoác."

Nghê Diệp Tâm muốn cởi, Mộ Dung Trường Tình không cho.

"Phải bao bọc kỹ lưỡng, bên ngoài có tuyết rơi, ngươi lại mới vừa tỉnh ngủ, đừng để cảm lạnh. Huống hồ ngươi không có cầm xẻng đào, nói mấy cái đó làm gì?"

Nghê Diệp Tâm bị nói á khẩu không trả lời được. Bởi vì sẽ giống như lần trước, Mộ Dung đại hiệp tự mình động thủ.

Nghê Diệp Tâm không nói lời nào, đi theo Mộ Dung Trường Tình ra khỏi phòng. Bọn họ đi tìm Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục.

Thực mau hai người liền đến chỗ ở của Hạ Hướng Thâm.

Trong phòng còn sáng đèn, hiển nhiên là không có ngủ, cũng không có một chút âm thanh nào. Bất quá cẩn thận nghe, Nghê Diệp Tâm liền phát hiện, kỳ thật không phải không có, chỉ là âm thanh rất nhỏ, rất nhỏ......

Là rên rỉ đúng hơn.

Mộ Dung Trường Tình cũng không có đi gõ cửa, ở bên ngoài ho khan một tiếng, âm thanh bên trong tức khắc không còn. Thực mau, Hạ Hướng Thâm đi ra mở cửa.

"Hai vị... xin chờ một lát."

Hạ Hướng Thâm thoạt nhìn có điểm xấu hổ. Chốc lát sau, Mộ Dung Dục rốt cuộc từ trong phòng đi ra. Mộ Dung Dục cũng không có xấu hổ, ngược lại đánh giá cẩn thận Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm bị hắn nhìn mà dựng cả lông tơ, làm bộ xoa xoa tay nói:

"Đứng một lát mà lạnh muốn chết."

Mộ Dung Dục thực không thành ý xin lỗi, lại nói:

"Xin lỗi, ta cho rằng các ngươi buổi tối hôm nay không đi, cho nên......"

"Vì cái gì không đi, chúng ta không phải đã giao ước rồi sao?"

Mộ Dung Dục chỉ mỉm cười. Nụ cười này càng làm Nghê Diệp Tâm nổi da gà, cảm thấy Mộ Dung Dục rất có thâm ý.

Mọi người xuất phát đến khu mộ sau núi.

Vừa nghe vị trí cụ thể, Nghê Diệp Tâm liền phát sầu muốn chết. Bởi vì lại là sau núi, địa phương quỷ quái không muốn đi một chút nào. Đặc biệt bây giờ còn có tuyết rơi, khẳng định đường đi càng không dễ.

Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm ôm vào trong ngực.

"Đừng lo lắng, ta mang ngươi đi. Hay nhắm mắt ngủ một lát cũng được."

Nghê Diệp Tâm đột nhiên thấy Mộ Dung Trường Tình ôn nhu, thật sự là không thích ứng nổi, sau đó ngẩng cổ hừ một tiếng, nói:

"Trời lạnh như vậy nếu ngủ rồi khẳng định sẽ cảm mạo."

Đường đến sau núi đúng là không dễ đi, buổi tối còn có tuyết rơi nên càng trơn trượt. Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm đi, Nghê Diệp Tâm có chút ngượng ngùng, vốn dĩ không muốn hắn làm như vậy, nhưng Mộ Dung Trường Tình quá kiên trì.

Bọn họ đến khu mộ rất nhanh. Không có ai, đặc biệt im ắng, bất quá ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng chim kêu, cũng không biết là chim gì. Trời lạnh còn nghe tiếng chim này càng thêm rợn người.

Khu mộ rất lớn, mênh mông bát ngát. Căn bản không có gì che chắn, nhìn từ xa đã thấy mộ bia hàng hàng, có chút lạnh xương sống.

Hạ Hướng Thâm nói:

"Người Vô Danh Sơn Trang chết cơ bản đều sẽ chôn ở chỗ này."

Nghê Diệp Tâm nhìn lướt qua một lượt. Nơi này mộ bia đúng là không ít.

Hạ Hướng Thâm chỉ vào phía trước, nói:

"Mộ sư huynh ở bên trong."

Mọi người nối bước nhau đi qua, thực mau liền tìm được mộ vị Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm.

Bởi vì chết không bao lâu, cho nên mộ bia còn rất mới, chữ khắc cũng thực rõ ràng, chỉ là mộ bia bị bông tuyết che lại một ít.

Nghê Diệp Tâm nhìn mộ bia, đột nhiên nói:

"Hôm nay tuyết rơi, đào mộ có chút khó khăn."

Ngày thường đào mồ đã đủ khó khăn, hôm nay lại còn có tuyết rơi, đất đào lên lại chôn xuống sẽ có trộn lẫn tuyết, như vậy dễ dàng bị người ta nhìn ra.

"Đừng nhiều lời, cho ta cái xẻng."

Mộ Dung Dục sửng sốt, nói:

"Sư huynh...... đào?"

Mộ Dung Dục hiển nhiên không còn hiểu biết Mộ Dung Trường Tình như trước. Hắn đã quên là Mộ Dung Trường Tình ở cùng Nghê Diệp Tâm một thời gian, đã bị dạy dỗ cải tạo. Chuyện đào mồ bất quá là việc nhỏ mà thôi, tuy rằng Mộ Dung Trường Tình cũng không phải vui lòng.

Mộ Dung Trường Tình không nói, lấy cái xẻng liền bắt đầu động thủ đào đất.

Mà Hạ Hướng Thâm cũng chạy nhanh cầm cái xẻng khác hỗ trợ.

Nghê Diệp Tâm đứng ở một bên, Mộ Dung Trường Tình còn ghét bỏ vướng bận, nói:

"Qua bên kia, tránh xa một chút, đừng làm dơ quần áo."

Nghê Diệp Tâm đành phải lui lui, sau đó lại lui lui. Bất quá chờ lui xa, Mộ Dung Trường Tình lại không vui, ngừng tay nói:

"Đừng đi quá xa, lỡ như có người đột nhiên xuất hiện, không an toàn."

"......"

Mộ Dung đại hiệp quá khó hầu hạ, Nghê Diệp Tâm đành phải đi lên trước hai bước, khoảng cách này Mộ Dung đại hiệp vừa lòng, lại bắt đầu làm việc.

Mộ Dung Dục đứng ở bên cạnh, Hạ Hướng Thâm không cho hắn làm chuyện này. Hai người đào mồ đã đủ rồi. Mộ Dung Dục nhìn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình nhịn không được liền cười.

Mộ Dung Trường Tình cùng Hạ Hướng Thâm đào mồ cũng tốn chút thời gian. Nghê Diệp Tâm đứng ở bên cạnh chịu lạnh, may mắn nghe lời Mộ Dung Trường Tình mặc áo choàng.

Quan tài chôn cũng không sâu, qua một hồi rốt cuộc cũng đào ra. Mộ Dung Trường Tình cùng Hạ Hướng Thâm đem quan tài nâng ra, liền đặt ở bên cạnh.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Dục chạy nhanh lại, chờ mở quan tài xem thi thể.

Quan tài đã đóng đinh niêm phong, phải cạy ra. Mộ Dung Trường Tình vỗ hai ba lần liền đẩy nắp quan tài ra đứng ở một bên.

"Ôi....."

Mộ Dung Dục than một tiếng, có lẽ bị thi thể trong quan tài làm hoảng sợ.

Tuy rằng thời tiết thực lạnh, nhưng Võ Lâm Minh Chủ đã chết nhiều ngày, thi thể đã bắt đầu hư thối, có một ít giòi bọ, thoạt nhìn thật sự là đáng sợ.

Nghê Diệp Tâm xem như có chút chuẩn bị tâm lý, nói:

"Đêm khuya, ngươi đừng hù dọa người khác nha."

Mộ Dung Dục đã thấy qua rất nhiều người chết. Hắn cũng đã giết người, bất quá chưa gặp xác chết có giòi bọ, tức khắc cảm thấy cả người đều rất khó chịu.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Có nhiều giòi bọ như vậy, chứng tỏ quan tài không tốt lắm, chôn cất cũng quá vội vàng."

Hạ Hướng Thâm nói:

"Là thê tử cùng thiếp thất của sư huynh an bài mọi chuyện hậu sự."

Ngày thứ ba sau khi Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm chết liền chôn cất. Người võ lâm không nhiều quy tắc, cũng không có xem xét phải khi nào mới hạ táng. Hai nữ nhân nói muốn cho phu quân sớm an nghỉ cho nên thực khẩn trương, liền đem người chôn gấp.

Trong quan tài giòi bọ rất nhiều, bò tới bò lui, Mộ Dung Trường Tình tức khắc ghét bỏ, không muốn duỗi tay chạm vào.

Nghê Diệp Tâm muốn đến gần xem cho rõ ràng, nhưng Mộ Dung Trường Tình bắt lấy, không cho qua.

"Đừng kéo ta, xa như vậy sao nghiệm thi."

"Lại gần thì hôm nay cũng đừng về phòng ngủ."

Nghê Diệp Tâm không cho là đúng.

"Đại hiệp cho rằng chúng ta đem quan tài chôn trở lại xong còn có thời gian ngủ sao? Đã là trời sáng hẳn."

"......"

Mộ Dung Trường Tình không lời nào để nói, Nghê Diệp Tâm nhân cơ hội thò lại gần, cẩn thận nhìn.

"Mặt màu xanh, có phải trúng độc hay không? Mộ Dung đại hiệp lại đây nhìn xem."

Mộ Dung Trường Tình không muốn qua, Mộ Dung Dục lại tới. Hắn am hiểu các loại cổ độc, nhìn thoáng qua liền nhíu nhíu mày.

"Thật sự là trúng độc."

"Là trúng độc mà chết sao?"

"Hiện tại nói không rõ, ta phải nhìn kỹ xem."

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, liền nói:

"Vậy hay quá, ngươi nhìn kỹ xem, chúng ta chờ!"

"......"