Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 222: Thành thật sẽ không nói bình thường

Mộ Dung Trường Tình còn bổ sung một câu.

"Trứng gà nấu như vậy không thể ăn?"

"......"

Nước dùng nấu mì luộc trứng gà đương nhiên cũng có thể ăn, vì dù sao cũng làm chín trứng. Nhưng không ăn được vì vỏ trứng này bị bẩn, một nồi mì bị làm mất vệ sinh. Nghê Diệp Tâm hiện tại rất hối hận, biết vậy vừa rồi nên đem trứng gà rửa thật sạch sẽ.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy chuyện này đều do mình. Bất quá hiện tại đói bụng muốn chết, cũng bất chấp vệ sinh, có câu "ăn bẩn sống lâu", dù sao cũng đã nấu chín hết rồi.

Nghê Diệp Tâm dứt khoát vớt trứng gà ra, sau đó cần cù chăm chỉ lột vỏ. Nghê Diệp Tâm đem trứng gà lột sạch bỏ vào hai cái tô, rồi múc mì ra tô, đẩy một phần đến cho Mộ Dung Trường Tình.

"Có thể ăn rồi."

Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình không cảm thấy đói bụng, bất quá đây là do Nghê Diệp Tâm tự tay nấu, Mộ Dung Trường Tình dứt khoát liền cầm lấy đũa gắp ăn.

Nghê Diệp Tâm đã đói bụng muốn chết, ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa nói:

"Ồ, đại hiệp nấu được trứng gà lòng đào luôn, không nghĩ tới nha."

Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm ăn ngon lành như vậy, nhướng mày, nói:

"Ta còn, không đủ có thể ăn của ta."

Một tô lớn, tuy rằng Nghê Diệp Tâm rất đói bụng, bất quá cũng đã đủ rồi.

Chờ Nghê Diệp Tâm ăn xong, chóp mũi đều đổ mồ hôi. Mộ Dung Trường Tình ăn từ tốn, giống như đang thưởng thức món vây cá, tay gấu.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm ngồi ở bên cạnh, nâng quai hàm nhìn Mộ Dung Trường Tình ăn, nhịn không được liền cười hì hì. Mộ Dung Trường Tình nhìn sang, nói:

"Cười cái gì?"

"Đại hiệp khi ăn cũng thật đẹp như vậy."

Mộ Dung Trường Tình mỉm cười, lại khiến Nghê Diệp Tâm mê đến đầu óc choáng váng.

Nghê Diệp Tâm nhanh tay sờ sờ miệng, thấy không chảy nước miếng, ho khan một tiếng, muốn chuyển đề tài, nói:

"Đại hiệp, tay nghề của ta thế nào? Ăn ngon không?"

Mộ Dung Trường Tình nhìn một cái, sau đó thực thành thật nói:

"Bình thường."

"......"

Nghê Diệp Tâm tức giận đến dậm chân, nói:

"Sao thành thật như vậy. Loại thời điểm này rõ ràng phải nói ăn rất ngon mới đúng."

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

"Nếu ta thành thật sẽ không nói bình thường."

"......"

Nghê Diệp Tâm đang tức giận, liền nghe Mộ Dung Trường Tình muốn bị đánh kia thong thả ung dung nói.

"Chín không đều, có chỗ quá chín, có chỗ còn sống. Hơn nữa cũng quá mặn, còn có một mùi khó ngửi."

"......"

Nghê Diệp Tâm thừa nhận tay nghề mình kỳ thật không tính quá tốt, nấu mì sợi càng không phải sở trường. Hơn nữa mì này sợi lớn sợi nhỏ không đồng nhất nấu ra đương nhiên chín không đều.

Nhưng mà Mộ Dung Trường Tình ăn không trả tiền lại không biết khen ngợi, thái độ này quả thực khiến Nghê Diệp Tâm tức chết rồi.

Bất quá Mộ Dung Trường Tình tuy rằng ngoài miệng nói ghét bỏ, vẫn ăn hết một tô mì trứng.

Nghê Diệp Tâm trợn mắt, sau đó ngồi ở một bên, chỉ huy Mộ Dung đại hiệp đi rửa chén.

Mộ Dung Trường Tình đương nhiên không muốn rửa. Hắn trước nay không làm loại việc này. Bất quá Nghê Diệp Tâm thúc ép, đắc ý hất cằm nói:

"Không được nha đại hiệp, nhìn xem nước lạnh như vậy, ta mới vừa khỏi cảm mạo, không thể đụng vào nước lạnh đâu."

Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, sau đó bắt đầu yên lặng rửa chén.

Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung đại hiệp bị chèn ép, đột nhiên đặc biệt cảm giác có thành tựu, cười hì hì ngồi ở bên cạnh nhìn. Mộ Dung Trường Tình là ngồi xổm trên mặt đất rửa. Vì không có bồn rửa chén, chỉ có thể đổ một chậu nước, sau đó liền bắt đầu rửa, cũng may chỉ có hai cái tô hai đôi đũa, một cái nồi.

Bất quá bàn tay dính mỡ bóng nhẫy, Mộ Dung Trường Tình vẫn cảm giác thực khó chịu.

Càng khó chịu khi Mộ Dung Trường Tình ngồi xổm rửa chén, mà Nghê Diệp Tâm ngồi ở bên cạnh nhìn xem không nói, lại còn dám can đảm nhấc chân đá mông hắn.

Nghê Diệp Tâm đá một cái, vô cùng vui vẻ. Chiếm được tiện nghi thật là cao hứng. Lại nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình không có để ý đến, Nghê Diệp Tâm càng cao hứng, kết quả liền đá thêm vài cái.

Mộ Dung Trường Tình vốn muốn lập tức giáo huấn Nghê Diệp Tâm. Bất quá tay đều dính dơ, còn ướt đẫm, thói ở sạch của Mộ Dung Trường Tình phát tác, cho nên liền không nhúc nhích, miễn cho một thân đều bẩn.

Nghê Diệp Tâm chiếm tiện nghi, ở bên cạnh ha ha cười, cười đặc biệt sảng khoái, giống như một nhà thầu đấu giá thắng lớn.

Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc đã rửa chén xong rồi, lại đem tay mình rửa sạch vài lần. Sau đó hắn lập tức xoay người, liền nắm gáy Nghê Diệp Tâm.

"Ui.... đại hiệp... lạnh.... a... Tay quá lạnh."

Nghê Diệp Tâm bị lạnh, giật mình.

Mùa đông nước tất nhiên lạnh, lại là buổi tối, không có kết băng đã là tốt lắm rồi. Mộ Dung Trường Tình mới vừa rửa chén xong, khẳng định tay sẽ rất lạnh.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Vừa rồi sao gây sự?"

Nghê Diệp Tâm vô tội nói:

"Ta không có nha, ta còn nấu mì đó."

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:

"Ngươi hiện tại lá gan càng lúc càng lớn, có phải hay không?"

"Quá oan uổng đi. Ta hiện tại còn đau mông đây, chân đau, eo đau, cả người đều đau, cổ họng cũng đau."

"Trách ta?"

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.

"......"

Mộ Dung Trường Tình để sát mặt vào, chóp mũi hai người gần chạm vào nhau.

"Ta không thấy ra ngươi chỗ nào đau, chỉ nhìn ra là ngươi thiếu bị áp."

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nói:

"Đại hiệp quá thô tục!"

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

"Vậy ngươi nói ta nên nói như thế nào?"

Nghê Diệp Tâm mặt đỏ tai hồng, trừng mắt nhe răng nhếch miệng.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy bộ dáng xù lông của Nghê Diệp Tâm cảm thấy có chút buồn cười. Hắn nhéo sau cổ sửa thành nhẹ nhàng vuốt ve. Nghê Diệp Tâm thực mau lại giống như mèo con thoải mái rên hừ hừ, sau đó cũng không còn nổi cáu.

Mộ Dung Trường Tình nhẹ chạm môi Nghê Diệp Tâm, ôn nhu hôn một chút, bất quá không có thâm nhập.

Như thế làm Nghê Diệp Tâm ngứa ngáy, nhịn không được duỗi tay ôm cổ Mộ Dung Trường Tình, duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm môi Mộ Dung Trường Tình.

Hai người lập tức hôn nhau.

Đã khuya, phòng bếp không có ai, rất an tĩnh. Nghê Diệp Tâm tuy rằng biết phỏng chừng sẽ không có người đi ngang nơi này, bất quá bởi vì hoàn cảnh xa lạ vẫn có chút khẩn trương.

Mộ Dung Trường Tình nhịn không được cười một tiếng, nói:

"Hiện tại sao ngoan như vậy?"

Nghê Diệp Tâm thở phì phò, không sức lực cùng hắn ba hoa, nói:

"Chúng ta trở về phòng, chung quanh đen tuyền, còn có chút lạnh."

Mộ Dung Trường Tình thật ra không cảm thấy thế, nói:

"Ta cảm thấy nơi này cũng không tệ lắm."

Nói vậy nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn chuẩn bị cùng Nghê Diệp Tâm đi về phòng.

Bọn họ ở trong phòng bếp trong chốc lát. Trong phòng bếp có lửa, vừa rồi còn nấu nướng, cho nên cũng rất ấm áp. Đột nhiên vừa đi ra ngoài, Nghê Diệp Tâm liền run lập cập, cảm giác buổi tối hôm nay thật là lạnh.

"Đi."

Mộ Dung Trường Tình nắm tay Nghê Diệp Tâm đi. Hai người mới vừa xuyên qua cái sân, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên liền nhíu nhíu mày.

Nghê Diệp Tâm thấy hắn dừng lại, liền nói:

"Đại hiệp, sao thế?"

"Suỵt"

Mộ Dung Trường Tình làm động tác im lặng, sau đó chỉ chỉ phía trước.

Sắc trời quá tối, Nghê Diệp Tâm nhìn, nhưng tất cả đều là một mảnh đen tuyền, cơ hồ cái gì cũng nhìn không thấy.

Bên kia không biết là địa phương nào, trước đó bọn họ có đi qua chưa cũng không nhớ. Có mấy cây liễu, cành lá bị gió thổi qua liền xôn xao đong đưa, buổi tối thoạt nhìn thực là quỷ dị.

Nghê Diệp Tâm cẩn thận nhìn lại, liền thấy phía dưới cành liễu đong đưa có hai bóng người đứng. Nghê Diệp Tâm sửng sốt, tiến đến bên tai Mộ Dung Trường Tình nói:

"Đại hiệp, bên kia có hai người. Một trong hai người sao giống như là Hạ Uyển."

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:

"Là nàng ta."

Bởi vì bọn họ gần đây luôn nhìn thấy Hạ Uyển, cho nên ấn tượng của Nghê Diệp Tâm đối với Hạ Uyển rất sâu. Tuy rằng chỉ nhìn hai bóng dáng rất mơ hồ nhưng vẫn phân biệt ra. Người còn lại là ai thì Nghê Diệp Tâm không biết.

Đó là một nam nhân, vóc dáng cao lớn hơn Hạ Uyển. Bất quá Nghê Diệp Tâm thật sự nhìn không ra là ai, có lẽ là người không quen biết.

Dù nhìn không ra, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn thực hưng phấn. Vì ban ngày bọn họ phát hiện Hạ Uyển có thai, còn muốn phá thai, buổi tối liền nhìn thấy Hạ Uyển ở cùng một người nam nhân. Chẳng lẽ là lén lút hẹn hò?

Nghê Diệp Tâm lại tiến đến bên tai Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Người kia có phải gian phu của Hạ Uyển hay không?"

Mộ Dung Trường Tình nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, ánh mắt kia có điểm kỳ quái.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu, nói:

"Ta nhìn thấy hình như là Tam sư bá của Hạ Hướng Thâm."

"Hả?"

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa kêu ra tiếng, lại nhanh chóng bưng kín miệng mình, để tránh bị người ta phát hiện.

Gian phu như thế nào biến thành Tam sư bá? Vậy Hạ Uyển không phải hơn nửa đêm đi gặp gian phu.

Nghê Diệp Tâm nghĩ mình đã đoán sai.

Nhưng phụ thân của Hạ Uyển là Bát sư thúc cùng Tam sư bá không phải vẫn luôn bất hòa sao? Hai người kia sao lén gặp mặt.

Nghê Diệp Tâm càng nghĩ càng thấy kỳ quái. Rất muốn biết bọn họ đang làm cái gì, Nghê Diệp Tâm duỗi cổ nhìn, nhưng do quá xa, lại không dám đến gần, căn bản là thấy không rõ cũng nghe không được.

Nghê Diệp Tâm nôn nóng lôi kéo tay áo Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Đại hiệp, đại hiệp, bọn họ đang làm gì?"

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:

"Có thể là cãi nhau."

"Cãi nhau? Vì cái gì?"

Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu.

Hạ Uyển cùng Tam sư bá có thể ở nơi đó khá lâu. Mộ Dung Trường Tình tuy rằng thính lực không tồi, nhưng cũng không phải nghe từ đầu đến đuôi. Chỉ biết hai người cãi nhau, nhưng hiện tại không biết nội dung thực sự.

Mộ Dung Trường Tình chỉ nghe được Hạ Uyển kích động nói:

"Ông tính làm gì. Ông còn dám uy hiếp ta. Ông cũng không phải người tốt! Ông làm những chuyện đó, đừng cho là ta không biết. Ta nói cho ông hay đừng nghĩ uy hiếp ta, bằng không chọc ta nóng nảy, ta cũng tiết lộ ra ngoài."

Tam sư bá nghe xong hiển nhiên cũng tức giận, giơ tay liền cho Hạ Uyển một cái tát, nói:

"Ngươi dám lắm miệng một chữ thử xem."

Hạ Uyển kêu một tiếng, nhưng không dám la quá lớn, che lại miệng mình, hung hăng trừng mắt nhìn Tam sư bá, sau đó quay đầu liền đi.

Nghê Diệp Tâm nghe không được bọn họ nói chuyện, nhìn thấy Hạ Uyển chạy, Tam sư bá cũng xoay người đi, liền sốt ruột, lôi kéo Mộ Dung Trường Tình, hỏi:

"Bọn họ sao đi rồi?"

Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu.

"Sao lại lắc đầu chứ."

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, đem chuyện vừa rồi nghe được nói ra một lần.

Nghê Diệp Tâm như suy tư, nói:

"Bọn họ đang uy hiếp lẫn nhau. Hai người kia quả nhiên đều không đơn giản. Ai nha, Vô Danh Sơn Trang không có một người đơn giản. Thật là rối loạn."

Nghê Diệp Tâm tuy rằng tò mò, nhưng lúc này hai người kia đều đi rồi, cũng không có biện pháp. Huống hồ Nghê Diệp Tâm ăn no, hơn nửa đêm liền bắt đầu có chút mệt nhọc, thật sự là muốn trở lại trong ổ chăn nằm. Nghê Diệp Tâm dứt khoát vẫy vẫy tay, nói:

"Thôi, chúng ta về phòng trước đi. Ngày mai lại tìm Mộ Dung Dục bọn họ hỏi một chút xem có tiến triển gì hay không."

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, sau đó mang theo Nghê Diệp Tâm trở về phòng.

Hai người trở về đã khuya, Nghê Diệp Tâm mệt mỏi rồi liền ngủ ngay. Một giấc này trực tiếp ngủ tới trời sáng trắng.

Khi Nghê Diệp Tâm tỉnh dậy phát hiện bên cạnh không có ai. Mộ Dung Trường Tình không biết đi nơi nào, dù sao không ở trong phòng.

Nghê Diệp Tâm thay quần áo, sau đó lại nhìn nhìn trong phòng. Không có nước rửa mặt, đành phải mở cửa đi ra ngoài.

Thì ra Mộ Dung Trường Tình ở trong sân, còn có Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm. Ba người ngồi vây quanh bàn đá, hẳn là đang nói về vụ án. Nghê Diệp Tâm vừa mở cửa, ba người đều quay lại nhìn.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Dậy rồi?"

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, sau đó hướng Mộ Dung Trường Tình ngoắc ngoắc ngón tay.

Mộ Dung Trường Tình thực bất đắc dĩ, bất quá vẫn đi qua.

Mộ Dung Dục nhướng mày, nhịn không được trêu ghẹo.

"Sư huynh cũng quá dung túng Nghê đại nhân đi."

Nghê Diệp Tâm kêu lên.

"Ta còn chưa có rửa mặt đâu. Mau đi lấy nước cho ta."

Buổi sáng, Mộ Dung Trường Tình mới vừa rời giường, Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm liền tới đây, cho nên Mộ Dung Trường Tình chỉ là rửa mặt qua, chưa có đi lấy nước ấm cho Nghê Diệp Tâm. Hắn cùng Mộ Dung Dục và Hạ Hướng Thâm nói chuyện liền đem việc này quên mất.

Sau khi cần cù chăm chỉ hầu hạ Nghê Diệp Tâm rửa mặt xong rồi, mới mang theo người đi ra. Bốn người ngồi vây quanh bàn đá nói chuyện.

Nghê Diệp Tâm ngồi xuống, hứng trí bừng bừng nói:

"Các ngươi khẳng định không biết, đêm qua thời điểm ta cùng Mộ Dung đại hiệp đi ra ngoài tìm thức ăn đã nhìn thấy gì đâu."

Mộ Dung Dục cười, nói:

"Hạ Uyển cùng Tam sư bá phải không?"

"......"

Nghê Diệp Tâm vẻ mặt bát quái, biểu tình dâng trào, nháy mắt đọng lại. Mộ Dung Dục cười nói:

"Vừa rồi sư huynh đã nói cùng chúng ta."

Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy thực nhàm chán. Chuyện kinh thiên như vậy đều đã nói xong. Nháy mắt liền trở nên mất hứng thú.

Nhắc tới Hạ Uyển cùng Tam sư bá, Hạ Hướng Thâm liền nhíu mày, nói:

"Cũng quá kỳ quái, ta cũng không biết bọn họ có bí mật gì."

Mộ Dung Dục nói:

"Trong Vô Danh Sơn Trang, mọi người đều có tâm tư sâu xa hơn huynh nhiều, huynh không biết cũng không có gì kỳ quái."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Hạ đại hiệp, Tam sư bá có nhược điểm không?"

Hạ Hướng Thâm lắc lắc đầu, nói:

"Trước nay chưa nghe nói qua. Tam sư bá làm người nghiêm túc, ít khi nói cười, đối đãi đệ tử cũng thực hà khắc. Bất quá đệ tử của Tam sư bá giống nhau, võ công đều thực không tồi, không nghe nói qua có cái gì không minh bạch."

Hạ Hướng Thâm cũng không thể tưởng tượng được Hạ Uyển đã biết bí mật gì của Tam sư bá. Nghê Diệp Tâm đành phải hỏi:

"Đúng rồi, nồi nấu thuốc thế nào?"

Nói đến cái này biểu tình Mộ Dung Dục liền nghiêm túc, nói:

"Ngày hôm qua ta cẩn thận kiểm tra cái nồi một chút, phát hiện người hạ độc ngươi rất có khả năng là người giết chết A Tiêu cô nương cùng sư huynh của Hạ Hướng Thâm. Sở dụng cùng một loại độc, chẳng qua lượng độc bỏ vào nồi thuốc của ngươi hẳn là khá lớn. Cho nên nếu ngươi lúc ấy uống hết chén thuốc đó chỉ sợ là sẽ lập tức bị mất mạng. Mà A Tiêu cô nương cùng sư huynh của Hạ Hướng Thâm dùng liều nhỏ trong thời gian dài cho nên sẽ không có lập tức bị mất mạng, thời điểm chết lặng yên không một tiếng động."

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe sắc mặt tức khắc liền đen.

Mộ Dung Dục nói như vậy, mọi người nghĩ tới chuyện lúc trước đều có chút sợ hãi. Chuyện này cũng không phải là nói giỡn.

Mộ Dung Dục nói:

"Người kia thật sự đem thuốc bột bôi bên trong nồi, bởi vì ánh sáng không đủ, thuốc bột cũng không phải màu trắng, cho nên phỏng chừng lúc ấy đệ tử đi sắc thuốc không nhận ra có cái gì đáng nghi, liền dùng cái nồi kia sắc thuốc. Ta ở trong nồi còn tìm được một ít thuốc bột lưu lại."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Trước tiên bôi thuốc bột ở trong nồi, biện pháp này thật là thông minh, nhưng cũng rất khó làm."

Bọn họ vốn dĩ đã thu hẹp phạm vi, nhưng hiện tại phạm vi lập tức đã bị phá vỡ, mở rộng không thể biết chính xác.

Bốn người đang nói chuyện, một đệ tử vội vã chạy tới tìm Hạ Hướng Thâm. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, nói:

"Sẽ không phải lại xảy ra chuyện gì nữa chứ?"

Đệ tử kia nói:

"Minh Chủ, Tam thúc công mất tích."

"Mất tích?"

Mọi người sửng sốt.

Ngày hôm qua Hạ Uyển mất tích, hôm nay lại đổi thành Tam sư bá mất tích? Cũng thật kỳ quái.

Đệ tử lại nói:

"Còn nữa, hình như có người đột nhập phòng Tam thúc công. Trong phòng bị lục lọi lung tung rối loạn."

Bọn họ vừa rồi còn nhắc tới Tam sư bá cùng Hạ Uyển, kết quả hiện tại liền có đệ tử chạy tới nói cùng bọn họ là Tam sư bá đột nhiên không thấy, trong phòng giống như bị trộm đột nhập.