Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 261: Mảnh da cũ nát

Buổi tối đột nhiên vớt được một thi thể quỷ dị, thật sự là có chút dọa người.

Bên hồ vốn dĩ có không ít người vây quanh, có người nghe nói sự việc xảy ra, hơn nữa thi thể lại cổ quái, đã chạy tới nhìn xem rốt cuộc sao lại thế này.

Mặt của người nam nhân cao lớn thô kệch kia đã căng phồng, nhưng vẫn nhìn ra bộ dáng. Ngược lại trang phục thật sự là chói mắt. Bộ quần áo nữ trên người hắn cũng không vừa vặn, hẳn là miễn cưỡng mặc vào, bởi vì thật sự có chỗ bị xé ra mới có thể chui vào. Hiện tại thi thể lại bị phình to nhìn càng thêm quỷ dị.

Mọi người sôi nổi bàn luận. Có người hỏi.

"Thi thể là ai?"

Người bên cạnh nói:

"Không quen biết."

Lại có người nói.

"Ngày hôm qua ở buổi tiệc hình như ta đã nhìn thấy hắn."

"Vậy ngươi biết hắn là ai?"

"Hình như là đệ tử Vạn Triều Sơn Trang? Cụ thể ta cũng không rõ lắm, cũng chưa nói chuyện qua, nhìn thấy từ rất xa, ăn mặc quần áo của đệ tử Vạn Triều Sơn Trang."

Đột nhiên chết một người, Nghê Diệp Tâm có điểm tò mò, muốn đi nhìn một cái, bất quá người nhiều, chen chúc không thể lại gần.

Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang mang theo đệ tử lại đây, thực mau liền đem thi thể đi.

Có người mới vừa chạy tới xem náo nhiệt chưa nhìn thấy gì mà thi thể đã bị mang đi. Những người muốn theo xem hóng hớt cũng đều bị chặn lại. Mấy đệ tử dùng vải bố trắng che đậy thi thể, chặn tầm mắt mọi người.

Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang tự mình ra trấn an mọi người.

"Các vị anh hùng, thật là ngượng ngùng, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Chỉ là có một cái đệ tử trượt chân ngã vào trong hồ chết đuối."

Tuy rằng trang chủ Vạn Triều Sơn Trang nói như vậy, bất quá tuyệt đối không có chuyện như vậy, vừa nghe liền biết là nói có lệ. Nhưng quan trọng là trang chủ Vạn Triều Sơn Trang cũng đã thừa nhận người chết chính là đệ tử Vạn Triều Sơn Trang.

Chỉ là người chết ăn mặc không phù hợp, cũng quá mức với quỷ dị. Bộ quần áo nữ này nhìn liền biết không phải người chết tự mình mặc vào. Hình như là có người vội vàng thay quần áo cho hắn.

Nghê Diệp Tâm cũng không thấy rõ được thi thể thì thi thể đã bị mang đi rồi.

Tuy rằng thi thể bị ngâm đến trương to, thoạt nhìn như là bị chết đuối, bất quá nói không chừng là bị giết chết trước, sau đó mới đẩy vào trong hồ. Muốn xác định nguyên nhân cái chết phải tiến hành nghiệm thi mới được. Thật xa nhìn thoáng qua, Nghê Diệp Tâm cũng nói không được người nam nhân này là chết như thế nào.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Vạn Triều Sơn Trang thần thần bí bí, đã chết người mà nói có lệ như vậy, không chừng có ý che đậy."

Rất nhiều người cũng đều cảm thấy kỳ quái, bất quá trang chủ rời đi thật nhanh, chỉ còn lại một đám đệ tử trấn an mọi người. Không có cách nào, mọi người cũng chỉ có thể tan ra.

Tuy rằng Vạn Triều Sơn Trang đột nhiên xảy ra sự tình, bất quá cũng không ai muốn rời đi. Mọi người tựa hồ đều tin tưởng lời trang chủ nói, tuy rằng thực ly kỳ nhưng cũng coi như là an ủi tâm lý.

Dù gì Vạn Triều Sơn Trang có mỹ nhân, lại còn có bảo tàng. Tất cả mọi người đều muốn được công danh lợi lộc mỹ nhân vào tay, cho nên đều không muốn bỏ qua cơ hội này.

Mọi người quả thực rất ăn ý, trừ bỏ vây quanh bên hồ xem náo nhiệt, trở về phòng rất ít nhắc lại chuyện người chết kia, miễn cho nhắc tới đen đủi lại tìm chính mình.

Thi thể trên mặt hồ được công bố chỉ là một đệ tử muốn bỏ trốn.

Mấy người Nghê Diệp Tâm đi ăn cơm, sau đó liền về phòng chờ đêm khuya sẽ đi thăm dò về cái hộp gỗ.

Buổi tối thực an tĩnh, tuy rằng không ai đề cập tới người chết, bất quá bởi vì vừa mới chết một người cho nên không ai rời phòng, buổi tối hôm nay liền có vẻ phá lệ an tĩnh.

Nghê Diệp Tâm cùng Cốc Triệu Kinh giao hẹn, đêm khuya Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình sẽ tìm hắn, sau đó ba người cùng đi thăm dò.

Bất quá lỗ tai Cừu Vô Nhất rất thính, nó nghe được Nghê Diệp Tâm nói chuyện, cho nên ăn cơm nước xong liền chơi xấu. Nó ngồi lì ở trên giường Cốc Triệu Kinh, cũng không trở về phòng mình, một hai phải đi theo.

Tuy rằng Cừu Vô Nhất thực sự lợi hại, nhưng Cốc Triệu Kinh vẫn không yên tâm, vạn nhất có bất trắc gì thì sao. Hắn thật sự không muốn mang theo nó đi.

Cừu Vô Nhất bắt đầu giả đáng thương cùng đáng yêu, chỉ thiếu ôm đùi Cốc Triệu Kinh năn nỉ mà thôi.

Chờ đến sau giờ Tý, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lặng lẽ ra khỏi phòng, sau đó đi tìm Cốc Triệu Kinh. Bất quá họ lại gặp Cừu Vô Nhất, Nghê Diệp Tâm trừng mắt nói:

"Sao là ngươi?"

Cừu Vô Nhất không phục nói:

"Võ công của ta so với mẫu thân còn tốt hơn, vì cái gì không thể đi?"

"......"

Đây quả thực chính là một đòn ngay tim. Nghê Diệp Tâm tức khắc không nói được cái gì, cảm giác Cừu Vô Nhất nói thật sự quá có lý.

Mộ Dung Trường Tình không nói cái gì. Tốt xấu gì Cừu Trưởng lão cũng là người phụ trách truyền tin tức, cho nên Cừu Vô Nhất từ nhỏ đã trải qua huấn luyện, hẳn là sẽ không phá hư việc. Cho nên Mộ Dung Trường Tình cũng không có phản đối.

Cuối cùng bốn người, ba lớn một nhỏ liền đi, lặng yên không một tiếng động.

Mộ Dung Trường Tình dẫn đầu, mang theo bọn họ hướng đến chủ viện.

Người Vạn Triều Sơn Trang trên cơ bản đều là nghệ nhân trồng hoa. Tuy rằng nơi này có vẻ lớn, bất quá võ công thực sự không tốt lắm. Bằng không ngày đó Cừu Vô Nhất cũng sẽ không làm anh hùng cứu mỹ nhân, nó còn nhỏ liền cứu một nữ đệ tử Vạn Triều Sơn Trang.

Khi tới trước sân, Mộ Dung Trường Tình nhìn nhìn. Bên này có không ít đệ tử tuần tra đi qua đi lại.

Mộ Dung Trường Tình dứt khoát quay người lại, liền đem Nghê Diệp Tâm chặn ngang bế lên, ôm người trực tiếp phi thân đi. Từ trên cây bay qua tường, động tác Mộ Dung Trường Tình mau đến mức Nghê Diệp Tâm không có phản ứng kịp.

Cừu Vô Nhất nhìn quả bầu cũng muốn vẽ ra chiếc gáo. Nó xoay người muốn ôm Cốc Triệu Kinh, khiến Cốc Triệu Kinh sợ hãi.

Vóc dáng Cừu Vô Nhất nhỏ xíu, còn chưa bằng nửa chiều cao của Cốc Triệu Kinh, Cốc Triệu Kinh nào dám để nó ôm mình.

Cừu Vô Nhất dẩu miệng nhỏ, nói:

"Ta có thể, sức lực ta rất lớn."

Bên này hai người hơi chút dằn co, bên kia Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm đã dừng ở trên nóc nhà.

Bọn họ vừa đáp xuống, đột nhiên liền nghe một tiếng mở cửa, có người từ trong nhà chính đi ra.

Nghê Diệp Tâm nhanh co rụt cổ, miễn cho bị người phía dưới ngẩng đầu liền nhìn thấy.

Mộ Dung Trường Tình híp mắt nhìn xuống, người đi ra thế nhưng lại là trang chủ Vạn Triều Sơn Trang. Đã trễ thế này mà ông ta còn chưa có ngủ, ăn mặc chỉnh tề, cũng không biết muốn đi đâu.

Mộ Dung Trường Tình làm một động tác im tiếng, liền nhìn thấy trang chủ Vạn Triều Sơn Trang kia vào một phòng bên cạnh.

Cửa phòng vừa đóng lại, Cừu Vô Nhất cùng Cốc thiếu hiệp lúc này mới nhảy qua tường, cũng dừng ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:

"Hắn đang làm cái gì? Đã trễ thế này."

"Suỵt"

Mộ Dung Trường Tình thấp giọng nói:

"Có người tới."

Nghê Diệp Tâm vội vàng ngậm miệng.

Quả nhiên đợi trong chốc lát liền nhìn thấy một bóng người đi đến. Nghê Diệp Tâm nhận ra người này. Hắn là người đệ tử mang bọn họ tới sơn trang.

Người trẻ tuổi đi đến, sau đó gõ gõ cửa, rồi đẩy cửa đi vào.

Mộ Dung Trường Tình lại mang theo Nghê Diệp Tâm dẫn đầu nhảy xuống, ẩn mình ở chỗ tối phía dưới cửa sổ. Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh cũng tiếp bước nhảy xuống.

Bọn họ có nhiều người, đều chen chúc ở bên nhau thật đúng là có chút chật chội. Cũng may người trong phòng võ công đều không cao, cho nên cũng không có phát hiện bọn họ.

Người trẻ tuổi vào phòng, Nghê Diệp Tâm liền nghe được trang chủ hỏi một câu:

"Thi thể xử lý tốt chưa?"

"Đã chôn ở sau núi, sư phụ xin yên tâm."

"Hừ, ta sao có thể yên tâm. Hiện tại trong sơn trang tụ tập nhiều người như vậy, cố tình ở thời điểm này lại xảy ra chuyện, lỡ như truyền ra ngoài thì làm sao đây?"

Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang rất là không vui.

Người đệ tử nhanh chóng nói:

"Đệ tử sẽ chú ý nhiều hơn, tuyệt đối sẽ không để xảy ra sự cố."

Lúc này trang chủ Vạn Triều Sơn Trang mới gật gật đầu.

"Sư phụ, bảo bối không có phát sinh cái gì ngoài ý muốn chứ?"

"Bảo bối không có chuyện gì, đặt ở nơi này cũng không ai lấy được."

"Sư phụ...... hộp gỗ rốt cuộc chứa cái gì? Thần thần bí bí. Hơn nữa trên hộp gỗ có khắc một đống đôi mắt, thật là kỳ quái."

Người này thật ra nói đến một điểm mà Nghê Diệp Tâm cũng cảm thấy như vậy. Trên hộp có khắc một đống đôi mắt, thật là quá kỳ quái, nhìn liền nổi cả gai ốc, rất đáng sợ, nhìn nhiều trong chốc lát sẽ cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang cười ha hả nói:

"Ngươi còn quá nhỏ tuổi thì biết cái gì?"

Ông ta nói xong, liền đi tới kệ sách, sau đó dịch chuyển hai quyển sách, đột nhiên kệ sách liền bị đẩy ra. Phía sau là một ngăn ngầm, từ bên trong ông ta lấy ra một cái hộp lớn.

Nghê Diệp Tâm duỗi cổ, cẩn thận nhìn, yên lặng nhớ kỹ vị trí mấy quyển sách.

Cái hộp lớn chính là chứa hộp gỗ kia. Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang đem hộp lớn để lên bàn, mở khóa. Hai tay cẩn thận nâng cái hộp gỗ nhỏ bên trong ra.<HunhHn786>

Đệ tử mở to mắt nhìn, dùng sức nhìn chằm chằm cái hộp gỗ nhỏ.

Nghê Diệp Tâm cũng cẩn thận nhìn qua, sau đó liền nghe được "Cụp" một tiếng. Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang kéo một chút cái khoá trên hộp gỗ liền rớt xuống dưới, dễ như trở bàn tay.

Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, người đệ tử cũng choáng váng, nói:

"Sư phụ, này......"

"Đừng kinh hoàng như thế. Cái khóa này trước đó vi sư đã tìm người mở ra."

Thì ra sớm đã bị mở ra, bất quá treo ở mặt trên để ngụy trang.

Hộp gỗ mở ra dễ như trở bàn tay. Nghê Diệp Tâm càng lắp bắp kinh hãi khi Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang từ bên trong lấy ra một thứ. Đó là một mảnh da cũ nát.

Nghê Diệp Tâm lập tức túm lấy Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình cũng nhìn thấy. Bọn họ trước kia đã gặp qua một mảnh da cũ nát dơ bẩn như thế này.

Khi Mộ Dung Tạ đưa cho bọn họ chủy thủ xà văn cũng dùng một mảnh da cũ nát bao lại. Trên mặt một chữ cũng không có, bọn họ cũng không biết dùng làm gì. Bất quá Mộ Dung Tạ nói, tấm da cũ nát này rất quan trọng. Mà bọn họ cũng không biết làm như thế nào để tìm ra thứ quan trọng bên trong nó.

Mà hiện tại, Nghê Diệp Tâm cơ hồ kinh ngạc không khép miệng được.

"Sư phụ, đây là......"

Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang đem tấm da đặt ở trên bàn, người đệ tử tuổi trẻ thấy rõ ràng, nói:

"Sư phụ, trên tấm da cái gì cũng không có."

Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang trầm ngâm một chút, rồi nói:

"Vi sư cũng không có hiểu thấu đáo ảo diệu trong đó. Tấm da này hẳn là một bộ phận của bản đồ. Nghe nói trong chín hộp gỗ đều có thứ này, đem ghép lại chính là một bảo tàng khổng lồ."

"Bảo tàng khổng lồ."

Đệ tử nhắc đi nhắc lại.

"Rốt cuộc là bảo tàng gì? Hay là có người cố ý chơi chúng ta?"

"Bảo tàng có quan hệ cùng Ma giáo. Nghe nói đây là một địa điểm, gom đủ các phần là có thể tìm được Tổng đàn cũ của Ma giáo. Mà bên trong cất giấu hàng ngàn hàng vạn hoàng kim, còn có rất nhiều bí tịch võ công."

"Thật sự sao?"

"Ngươi ngẫm lại xem, Ma giáo ở trên giang hồ nhiều năm như vậy, làm không ít người chính phái nghiến răng nghiến lợi, nhưng bọn họ không có biện pháp tiêu diệt. Nếu chúng ta có thể tìm được Tổng đàn cũ của Ma giáo, là có thể thay thế được Ma giáo, trở thành môn phái nhất nhìn trên võ lâm."

Đệ tử phi thường vui sướng, nói:

"Nhưng mà sư phụ, rốt cuộc có cái gì ảo diệu trong này?"

Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang lắc đầu, nói:

"Bảo bối bực này xem ra vẫn phải chậm rãi nghiên cứu."

Nghê Diệp Tâm nghe bọn họ nói chuyện, nhìn tấm da kia, thật là kinh ngạc cùng tò mò muốn chết.

Người đệ tử trẻ tuổi cùng sư phụ nói trong chốc lát, sau đó liền rời đi. Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang vẫn để đèn, ngồi nghiên cứu tấm da.

Ông ta nhìn rất lâu cũng không nhìn ra gì. Qua một hồi tựa hồ ông ta mới hạ quyết tâm đem mảnh da ngâm ở trong một cái chậu nước, trong chốc lát lại lấy ra đặt ở dưới đèn nhìn. Bất quá vẫn không nhìn ra có cái gì khác thường.

Cừu Vô Nhất mệt mỏi, có lẽ là quá nhàm chán, dứt khoát chui vào trong lòng ngực Cốc Triệu Kinh ngủ, ngủ đến khá tốt.

Nghê Diệp Tâm cũng có chút mệt vì ngồi xổm. Mộ Dung Trường Tình dứt khoát ôm Nghê Diệp Tâm đi về. Cốc Triệu Kinh cũng ôm Cừu Vô Nhất rời đi, bốn người lúc này trở về.

Cốc Triệu Kinh ôm Cừu Vô Nhất trở về phòng. Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng trở về phòng.

Vào phòng, Nghê Diệp Tâm mới nói:

"Mảnh da cũ nát đó rốt cuộc là chuyện như thế nào, đột nhiên lại xuất hiện."

Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu. Bọn họ đích xác có một mảnh da cũ nát, bất quá đã để ở phủ Khai Phong, không có mang theo. Hơn nữa lúc trước Mộ Dung Trường Tình đã sớm nghiên cứu qua, căn bản không có tác dụng gì, trên mặt một chữ cũng không có.

Mộ Dung Tạ cũng từng nói mảnh da rất quan trọng, nhưng hắn cũng không biết quan trọng như thế nào, chỉ là nghe nghĩa phụ nói là rất quan trọng.

"Còn nữa, đại hiệp, chỗ Tổng đàn cũ của các ngươi rốt cuộc cất giấu thứ gì vậy?"

Mộ Dung Trường Tình chần chờ một chút, lắc đầu.

"Không biết."

"Không biết?"

Nghê Diệp Tâm nhướng mày.

Mộ Dung Trường Tình làm giáo chủ, kỳ thật cũng không biết Tổng đàn cũ có thứ gì. Hắn từ nhỏ chưa từng đi qua đó, mà chỉ sợ sư phụ Mộ Dung Trường Tình cũng chưa có đi qua.

Đã là sự tình phát sinh rất nhiều rất nhiều năm trước, khi Ma giáo vừa mới thành lập không lâu.

Bởi vì phát triển quá mức nhanh chóng, hơn nữa lúc ấy giáo chủ cá tính quá mức bất thường, khiến không ít người võ lâm chính phái tổ chức bao vây tiễu trừ Ma giáo. Ma giáo lúc ấy đích xác bị tổn hại thực nghiêm trọng, sau đó dọn khỏi nơi cũ, tới địa phương mới một lần nữa phát triển. Bất quá Mộ Dung Trường Tình cũng chưa từng nghe nói qua địa điểm cũ có bảo tàng gì.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Nghe nói nơi đó chỉ còn là mảnh đất trống, không có khả năng có cái gì còn chưa có bị lấy đi."

Ma giáo thay đổi vị trí cũng qua rất nhiều rất nhiều năm, nếu lúc ấy có thứ gì chưa kịp lấy đi, nhiều năm như vậy cũng đủ để bọn họ dọn đi hết, sao có thể còn có cái gì lưu lại nơi đó.

Mộ Dung Trường Tình thật sự là không hiểu, không quá tin tưởng. Theo hắn bảo tàng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, cũng không có người biết hộp gỗ kia rốt cuộc là cái gì.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Thật là kỳ quái."

Kỳ quái còn có thi thể vớt được trong hồ. Nghê Diệp Tâm tự hỏi:

"Bọn họ đem thi thể chôn ở sau núi? Người kia chết rất kỳ quặc nha."

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên càng để ý vấn đề hộp gỗ, bất quá bọn họ thật sự không có nhiều manh mối.

Hai người đi nghỉ ngơi, vì thời gian đã không còn sớm.

Sáng ngày hôm sau, Nghê Diệp Tâm còn chưa tỉnh ngủ, liền nghe được bên ngoài ồn ào, chỉ thiếu khua chiêng gõ trống. Thì ra là luận võ chiêu thân sắp bắt đầu rồi, cho nên tất cả mọi người đều rất hưng phấn.

Luận võ chiêu thân là giữa trưa mới bắt đầu, tất cả mọi người dậy thật sớm vì muốn chuẩn bị.

Nghê Diệp Tâm thật sự là buồn ngủ, xoa xoa con mắt liền tiếp tục ngủ. Đối với luận võ chiêu thân, Nghê Diệp Tâm kỳ thật không có hứng thú gì, thật sự không thắng nổi cơn buồn ngủ.

Tuy rằng giữa trưa mới bắt đầu luận võ chiêu thân, bất quá sáng sớm đã có rất nhiều người đi đến hội trường được chuẩn bị sẵn. Ai cũng muốn giành vị trí tốt miễn cho nhìn không tới.

Sáng sớm Cừu Vô Nhất đã dậy, hấp tấp lôi kéo Cốc Triệu Kinh đến hội trường. Nó cũng muốn giúp Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm đoạt chỗ ngồi tốt.

Mặt trời phơi mông, Nghê Diệp Tâm mới từ giường bò dậy, cảm giác rốt cuộc đã ngủ đủ.

Hai người từ trong phòng đi ra. Thời điểm họ tới hội trường, luận võ chiêu thân cơ hồ bắt đầu rồi.

Bất quá đến nơi mới phát hiện Cừu Vô Nhất thế nhưng đã chiếm cho bọn họ vị trí rất tốt. Tuy rằng không phải chỗ tốt nhất ở chính giữa, nhưng vị trí kia tuyệt đối là cấp bậc VIP.