Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 298: Tổ hợp loạn thiên hạ

Nghê Diệp Tâm là cố ý chọc ghẹo Mục Nam Đình, điểm này Mộ Dung Trường Tình cùng Lục Duyên đều biết. Bất quá Mục Nam Đình thực chuyên chú nhìn Nghê Diệp Tâm, cái này cũng làm Mộ Dung Trường Tình ghen.

Lục Duyên lại cảm thấy không thể hiểu được, trong lòng cũng không biết mình cùng Mục Nam Đình là cái quan hệ gì, giường cũng đã lên, bất quá thoạt nhìn vẫn là rất kỳ quái.

Lục Duyên dứt khoát không nói gì, chỉ là cúi đầu uống trà.

Nghê Diệp Tâm chơi thật vui vẻ, đột nhiên bị Mộ Dung Trường Tình để tay ở phía dưới bàn nhéo đùi một cái. Nghê Diệp Tâm liền mở to mắt, thiếu chút nữa không phòng bị kêu ra tiếng.

Mục Nam Đình thấy Nghê Diệp Tâm trừng lớn đôi mắt, còn tưởng rằng Nghê Diệp Tâm lại muốn làm cái gì. Bất quá Nghê Diệp Tâm lại ngoan ngoãn không nói, dùng ly trà che mặt, đột nhiên yểu xìu.

Mộ Dung Trường Tình thực vừa lòng phản ứng của Nghê Diệp Tâm. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai cái ở trên đùi Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm dùng ly trà chống đỡ, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình cong khóe môi, thò lại gần nhỏ giọng nói:

"Mẫn cảm như vậy?"

Nghê Diệp Tâm tức giận đến không chịu được, dứt khoát cũng duỗi tay hướng trên đùi hắn nhéo một phen. Bất quá, đùi Mộ Dung Trường Tình đều là cơ bắp, chạm vào cảm giác cứng rắn, cũng không có véo được. Nghê Diệp Tâm không cam lòng, dứt khoát mặt không đổi sắc liền hướng bộ vị của Mộ Dung Trường Tình cọ cọ, sau đó lập tức liền rút tay về.

Nghê Diệp Tâm đắc ý hất cằm, giống như thị uy nhìn Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình hô hấp rõ ràng nhanh, sau đó lập tức đứng lên, nói:

"Xem ra sắc trời không tốt lắm, muộn một chút xuất phát cũng không có gì."

Những người khác đều không rõ nguyên do. Lục Duyên nhìn thoáng qua bên ngoài, đích xác trời không phải thực tốt.

Mục Nam Đình cũng nhìn thoáng ra ngoài, còn thấy có tuyết, bất quá tuyết không có nhiều như ngày hôm qua.

Khi tất cả mọi người đều hướng ngoài cửa nhìn, Mộ Dung Trường Tình đã một tay xách Nghê Diệp Tâm lên.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy đại sự không ổn, lập tức giãy giụa nói:

"Làm gì a, buông ta ra, buông ta ra!"

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:

"Ta làm gì? Ngươi vừa rồi làm cái gì?"

"Ta cái gì cũng không có làm!"

Nghê Diệp Tâm chính nghĩa lẫm liệt tự nhiên nói.

Ba người Cừu Vô Tự đã thấy nhiều nên không kinh ngạc, chỉ có Lục Duyên cùng Mục Nam Đình còn kỳ quái nhìn bọn họ.

Nghê Diệp Tâm không phối hợp, Mộ Dung Trường Tình dứt khoát ôm eo, sau đó nhấc cánh tay, liền đem người khiêng lên, trực tiếp để trên vai, cứ như vậy khiêng về phòng.

Mộ Dung Trường Tình đi, còn nói:

"Tuyết ngừng, kêu chúng ta."

Cừu Vô Tự yên lặng cúi đầu.

Vạn nhất tuyết đột nhiên liền ngừng, ai dám đi kêu Mộ Dung giáo chủ. Quấy rầy chuyện tốt của Giáo chủ không chừng sẽ bị giết chết tức khắc.

Nghê Diệp Tâm đá lại đá, cũng bị mang đi rồi, cảm giác thật sự là mất hết mặt mũi, nhưng đánh không lại Mộ Dung Trường Tình, cũng không có cách nào. Mộ Dung Trường Tình không nói hai lời, trực tiếp mang người về phòng ném lên giường.

Mấy người còn lại vẫn ngồi ăn.

Bởi vì thời tiết chưa có tốt, xem ra hôm nay bọn họ không có biện pháp lên đường. Bất quá cũng có khách không kiên nhẫn mạo hiểm rời đi.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở trong phòng một buổi sáng, cũng không có ra. Những người khác ăn sáng xong trở về phòng. Sau đó đến giờ ăn trưa, bọn họ vẫn không thấy Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình. Bọn họ cũng thực ăn ý không có đi gọi hai người họ ăn cơm, sợ đụng tới trường hợp xấu hổ.

Chờ Mộ Dung Trường Tình từ trong phòng đi ra đã qua giữa trưa. Hắn mới ra tới liền nhìn thấy Lục Duyên đứng ở cửa sổ đang nhìn bên ngoài.

Lục Duyên nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đi ra, liền nói:

"Mộ Dung giáo chủ, tuyết đã ngừng. Không biết buổi chiều Mộ Dung giáo chủ có thuận tiện lên đường hay không?"

"Có thể đi rồi."

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.

Hắn dứt khoát kêu tiểu nhị đóng gói một ít thức ăn, sau đó tự mình đi tắm rửa thay quần áo cho Nghê Diệp Tâm, còn quấn áo choàng dày bên ngoài. Hắn còn lệnh Cừu Vô Tự đi mướn một chiếc xe ngựa, sau đó mọi người liền chuẩn bị lên đường.

Tới thời điểm đi, Nghê Diệp Tâm vẫn hôn mê bị Mộ Dung Trường Tình ôm lên xe ngựa. Bất quá phúc lợi tựa hồ tốt hơn lúc trước, thế nhưng còn có thể nằm ở trong xe ngựa ngủ ngon.

Rốt cuộc bọn họ một đội ngũ người bệnh không ít. Lục Duyên thương thế còn chưa khỏi. Mục Nam Đình cũng bị thương nhẹ. Mà Nghê Diệp Tâm mông nở hoa cũng miễn cưỡng xem là bị thương. Cho nên Mộ Dung Trường Tình vì không chậm trễ hành trình, dứt khoát mướn một chiếc xe ngựa, như vậy người bệnh đều ngồi ở trong xe ngựa, có thể đi mau một ít.

Chính yếu là Mộ Dung Trường Tình nghĩ đến Nghê Diệp Tâm mới vừa bị lăn lộn ngủ rồi, tỉnh lại liền phải màn trời chiếu đất, chỉ sợ lại muốn làm ầm ĩ. Cho nên hắn dứt khoát kêu tiểu nhị đóng gói một ít ăn, chờ Nghê Diệp Tâm tỉnh lại, có thể ngồi ở trên xe ngựa ăn.

Lảo đảo lắc lư, lảo đảo lắc lư.

Nghê Diệp Tâm cảm giác mình bị lăn qua lăn lại đến chóng mặt, nhức đầu. Vì còn đang ngủ, cho nên Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu có giấc mộng kỳ quái.

Nghê Diệp Tâm mơ thấy Mộ Dung Trường Tình vẫn lăn lộn mình, còn đem xốc nảy không ngừng, thật giống như đang cưỡi ngựa......

Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không biết kỳ thật mình đang nằm ở trên xe ngựa, hơn nữa Mộ Dung Trường Tình cũng không ở bên cạnh.

Nghê Diệp Tâm đang ngủ, cau mày, đột nhiên liền nói mê.

"Mộ Dung tiểu cẩu!"

Ngồi ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm là Mục Nam Đình. Hắn sửng sốt, phải thật lâu mới có phản ứng, nhận ra "Mộ Dung tiểu cẩu" là kêu Mộ Dung Trường Tình.

"Phụt"

Mục Nam Đình nhịn không được liền bật cười. Mộ Dung Trường Tình là người nào, nghe nói là ma đầu giết người không nháy mắt. Ở trên giang hồ cũng có người câm hận hắn, có người sẽ nói hắn, nhưng tuyệt đối đều sợ hắn muốn chết. Kết quả Mộ Dung Trường Tình thế nhưng bị một người kêu thành Mộ Dung tiểu cẩu. Cái này làm cho Mục Nam Đình nhịn không được muốn cười.

Lục Duyên liếc mắt một cái, che miệng đang cười của Mục Nam Đình, nói:

"Mộ Dung giáo chủ tuy rằng ở bên ngoài, bất quá khẳng định nhĩ lực rất tốt."

Mục Nam Đình cũng biết vậy, cho nên cũng đang che miệng, cảm giác mình nghẹn đến mức thực vất vả.

Bởi vì xe ngựa cũng có giới hạn, hơn nữa Nghê Diệp Tâm là nằm, cho nên căn bản không rộng rãi. Mộ Dung Trường Tình ở bên ngoài cưỡi ngựa, cũng không ở trong xe.

Nghê Diệp Tâm nói mê một tiếng liền thong thả mở mắt, nhìn thấy trước mắt chính là Mục Nam Đình đang nghẹn cười đến đỏ bừng mặt.

Mục Nam Đình cố nén cười đến sắc mặt đỏ lên, nhưng vẫn cố nhịn không dám phát ra tiếng.

Nghê Diệp Tâm không thể hiểu được, còn không biết mình vừa rồi nói cái gì, chỉ là ngồi dậy, nói:

"Mục thiếu hiệp, ngươi mắc tiểu à? Sao mà nghẹn đến đỏ mặt."

"......"

Mục Nam Đình một trận vô ngữ, nháy mắt liền không cười.

Nghê Diệp Tâm kỳ quái nhìn nhìn xe ngựa, nói:

"Ý? Chúng ta ở nơi nào?"

Đang nói chuyện, mành xe ngựa đã bị xốc lên, Mộ Dung Trường Tình bước lên xe, chen ngồi bên cạnh Nghê Diệp Tâm.

"Chúng ta đang đi đường. Ngươi đã dậy rồi?"

Nghê Diệp Tâm bừng tỉnh, nói:

"Đã lên đường rồi."

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Đã không còn mưa tuyết, nhưng bên ngoài gió lớn, vẫn là rất lạnh. Ngươi mới vừa tỉnh ngủ, mặc nhiều một chút, đem áo choàng phủ thêm."

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, đem áo choàng phủ thêm, sau đó sờ sờ bụng, nói:

"Ta có phải ngủ thật lâu hay không, bụng đói kêu vang."

Mộ Dung Trường Tình cười cười, lấy đồ ăn mang từ khách điếm ra, bày từng món ở trong xe ngựa, để Nghê Diệp Tâm ăn.

Bởi vì xe ngựa không gian có hạn, còn chừa ra chỗ để đồ ăn, nên càng nhỏ. Cho nên Mộ Dung Trường Tình dứt khoát để Nghê Diệp Tâm ngồi ở trong lòng. Nghê Diệp Tâm trực tiếp xem Mộ Dung Trường Tình như sô pha thịt người, tức khắc cảm giác rất thoải mái, nhịn không được thở dài một tiếng.

Nghê Diệp Tâm vui mừng ra mặt.

"Có một loại cảm giác như dạo chơi ngoại thành nha, hơn nữa vừa ngồi ở trên xe ngựa nhìn phong cảnh còn có thể ăn phong phú, thật là hưởng thụ."

Kỳ thật Nghê Diệp Tâm cũng không có ngủ bao lâu, cho nên đồ ăn vẫn còn ấm, ăn vừa lúc.

Mộ Dung Trường Tình dựa vào một bên, trong lòng ngực ôm Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm lại ăn đến đặc biệt vui vẻ, không chỉ là ăn, còn uống một ngụm rượu, cảm giác cuộc sống thật là hưởng thụ.

Nghê Diệp Tâm ăn xong. Mộ Dung Trường Tình liền phải đi ra ngoài. Nghê Diệp Tâm cũng muốn đi theo ra ngoài, bất quá Mộ Dung Trường Tình không cho. Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ lại ăn no, trong chốc lát ra gió liền không xong, tuyệt đối sẽ khó chịu.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm không có biện pháp, ăn no cũng chỉ có thể ngồi ở trong xe ngựa bị lắc lư, cảm giác mình hẳn là nên ra bên ngoài hít thở không khí mới đúng.

Mục Nam Đình vẫn luôn ngồi ở bên cạnh nhìn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ngọt ngào ăn một bữa cơm, tức khắc cảm thấy răng phát đau.

Mục Nam Đình cũng là từ nhỏ liền nghe nói Ma giáo đáng giận cỡ nào. Ai cũng đều nói người Ma giáo sẽ phi thiên độn địa. Dù sao hắn trước đây chưa từng gặp được, đột nhiên liền gặp nhiều người Ma giáo như vậy, hơn nữa cũng ở chung một thời gian mới phát hiện.

Mục Nam Đình cũng thực bất đắc dĩ. Hắn cảm giác người Ma giáo kỳ thật cũng rất bình thường, cũng không phải đáng sợ. Dù sao Mục Nam Đình không sợ hãi nữa.

Đặc biệt Giáo chủ Ma giáo Mộ Dung Trường Tình, đừng nhìn bề ngoài lạnh như băng, thế nhưng cũng có lúc đặc biệt ôn nhu, đương nhiên là khi đối đãi với người nào đó.

Mục Nam Đình càng ngày càng tò mò Nghê Diệp Tâm rốt cuộc là thân phận gì trong Ma giáo. Hắn nhịn không được lại nhìn Nghê Diệp Tâm vài lần. Cuối cùng Mục Nam Đình nhịn không được, hỏi:

"Nghê huynh, ta hỏi ngươi chuyện này."

"Ngươi nói đi. Ta cho rằng ngươi có thể đã nghẹn một canh giờ."

Mục Nam Đình nói:

"Ngươi không phải cũng là Trưởng lão Ma giáo chứ?"

Cũng không nghe nói Trưởng lão họ Nghê, chẳng lẽ là dùng tên giả?

Lục Duyên kỳ quái nhìn thoáng qua Mục Nam Đình, Nghê Diệp Tâm lại cười tủm tỉm nhìn hắn, nói:

"Mục thiếu hiệp, ngươi sao nghĩ như vậy chứ. Ngươi xem hai bàn tay ta màu trắng, sao giống những người Ma giáo thô kệch?"

"......"

Mục Nam Đình cảm thấy đông đảo người Ma giáo bên ngoài xe ngựa đều nghe được lời Nghê Diệp Tâm nói.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Ta chính là mệnh quan triều đình đó!"

"Hả?"

Mục Nam Đình trợn tròn mắt. Sự so sánh của Nghê Diệp Tâm về người Ma giáo làm hắn giật mình. Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy cũng biết triều đình cùng giang hồ từ trước đến nay không có giao thoa. Còn chưa từng nghe nói người Ma giáo cùng người triều đình chào hỏi nhau.

Bất quá Nghê Diệp Tâm nghĩ Lục Duyên cũng từng làm quan, dù tình huống của Lục Duyên kia tương đối phức tạp, cho nên liền phải nói cách khác.

Nghê Diệp Tâm nhìn vẻ mặt phát ngốc của Mục Nam Đình, thiếu chút nữa cười ra tiếng, tiếp tục nói:

"Đúng vậy, chính là Tứ phẩm, ta đảm nhiệm chức vụ ở phủ Khai Phong. Mục thiếu hiệp có rảnh hoan nghênh đến Khai Phong chơi a."

"......"

Mục Nam Đình không biết nói gì. Hắn cảm thấy tổ hợp Ma giáo cùng triều đình này, như là muốn thiên hạ đại loạn!

Nếu phụ thân biết hắn cùng người Ma giáo lui tới, có lẽ sẽ đánh gãy chân trái của hắn. Nếu biết hắn còn cùng người triều đình người lui tới, sẽ đem chân phải đánh gãy luôn!

Mục Nam Đình sờ sờ đầu gối của mình, cảm giác thật bủn rủn.

Nghê Diệp Tâm nhìn biểu tình của Mục Nam Đình liền nở nụ cười, cảm giác thật sự là quá thú vị.

Lục Duyên thấy vậy nói:

"Nghê đại nhân đừng chọc ghẹo hắn nữa."

Nghê Diệp Tâm là quá nhàm chán, ăn xong rồi cũng không có chuyện gì làm, cho nên liền lấy Mục Nam Đình làm trò vui.

Trong xe ngựa hi hi ha ha, Mộ Dung Trường Tình ở bên ngoài liền không cao hứng. Đợi trong chốc lát, hắn liền kêu Nghê Diệp Tâm ra.

Nghê Diệp Tâm đang lo khi nào mới có thể đi ra ngoài đây, nghe gọi lập tức tung ta tung tăng đi theo Mộ Dung Trường Tình ra cưỡi ngựa.

Mộ Dung Trường Tình đem áo choàng bọc Nghê Diệp Tâm thành quả cầu, rồi đem người ôm lại.

Bên ngoài không khí đặc biệt mới mẻ, chỉ là gió rất lớn, quất vào mặt sinh đau. Tuy rằng đã không còn tuyết rơi, nhưng nhánh cây đều phủ tuyết, bị gió to thổi vẫn sẽ có chỗ rơi xuống, liền cảm giác như là mưa tuyết.

Nghê Diệp Tâm ngồi ở trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình nói cho Mộ Dung Trường Tình nghe Mục Nam Đình có bao nhiêu ngốc, sau đó còn duỗi tay kéo tóc Mộ Dung Trường Tình chơi.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Phía trước không thôn phía sau không hàng quán, chúng ta đi rất xa rồi?"

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Đường không dễ đi, còn chưa đi quá xa. Mà phía trước ta cũng không quen thuộc, không biết có chỗ dừng chân hay không?"

Lục Duyên chỉ đường cho bọn họ, nhưng Lục Duyên cũng hoàn toàn không biết đường, chỉ biết đại thể mấy cột mốc định hướng. Bởi vậy, buổi tối đầu tiên lên đường bọn họ liền màn trời chiếu đất.

Trong xe ngựa không có rộng rãi, muốn nằm ngủ cũng chỉ có thể ngủ nhiều nhất ba người.

Mộ Dung Trường Tình để Nghê Diệp Tâm ở trong xe ngựa ngủ, vì bên ngoài băng tuyết rất lạnh. Bất quá Nghê Diệp Tâm không chịu, đương nhiên muốn ngủ cùng Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình võ công cao, cho nên cũng không tính toán ở trong xe ngựa chiếm chỗ.

Nghê Diệp Tâm thực mau liền ôm áo choàng, từ trong xe ngựa nhảy ra ngoài, sau đó liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình nằm nghiêng trên mặt đất, dưới thân lót áo màu trắng, tuy rằng ở bên ngoài nhưng vẫn thực nhàn nhã.

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng đi qua, bất quá vừa xuống xe, kỳ thật Mộ Dung Trường Tình cũng đã cảm giác được, có điểm bất đắc dĩ, bất quá không nói chuyện. Dù gì hắn cũng hiểu cá tính Nghê Diệp Tâm, dứt khoát liền không có mở mắt.

Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng hắn ngủ rồi, lặng lẽ đi tới, còn chuẩn bị dọa người nhảy dựng.

Bất quá mới vừa đi đến bên cạnh, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên liền động, một tay đem người ôm vào trong ngực, sau đó đem áo choàng bọc kín mít Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói:

"Sao còn chưa ngủ?"

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Vùng hoang vu dã ngoại ngủ như chết, thực dễ dàng gặp nguy hiểm."

Mộ Dung Trường Tình đem người ôm vào trong ngực, ngăn trở gió, như vậy Nghê Diệp Tâm cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Nghê Diệp Tâm hướng bên gáy cọ cọ, tìm tư thế thoải mái, nói:

"Trong xe ngựa quá cứng, cho nên ta liền tới tìm đệm mềm."

Mộ Dung Trường Tình có chút dở khóc dở cười, hướng miệng Nghê Diệp Tâm cắn một ngụm.

"Câm miệng, ngủ đi."

Nghê Diệp Tâm cũng mệt nhọc, thực mau liền ngủ rồi.

Bọn họ mới vừa đi một ngày đường. Dựa theo lời Lục Duyên nói, cần đi ba bốn ngày. Theo tốc độ hiện tại, ba bốn ngày đến nơi thật sự là khó.

Cũng may qua hai ngày, thời tiết liền chuyển tốt hơn, đường cũng không trơn ướt, tốc độ đi đường cũng nhanh, lại còn có khách điếm dừng chân, đãi ngộ tốt không ít.

Đến buổi chiều ngày thứ năm, bọn họ liền nhìn thấy phía trước có một ngọn núi cao.

Lục Duyên liếc mắt một cái, nói:

"Lên núi."

Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn lên, tức khắc cảm thấy đặc biệt tuyệt vọng.

Lục Duyên nói:

"Lên núi liền đến."

Núi cao như vậy, chỉ sợ chim cũng không thích bay lên. Bất quá mọi người vẫn phải bắt đầu leo núi.

Nghê Diệp Tâm vốn dĩ không nghĩ phiền toái Mộ Dung Trường Tình, nhưng sau đó lại phát hiện nơi này thật là thuần hoang dã, căn bản không có đường mòn, muốn bò lên trên rất khó khăn.

Mộ Dung Trường Tình dứt khoát đặt Nghê Diệp Tâm trên lưng, để ôm chặt chính mình, một đường mang người hướng lên trên núi.

Núi đặc biệt cao, bất quá không nghĩ tới, ở gần đỉnh có thôn trang, hơn nữa thôn trang còn không nhỏ, trắng phau một mảnh, ở cửa còn có người canh giữ.

Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy nơi này có điểm giống chốn đào nguyên, không nghĩ tới còn có nhiều người như vậy.

Lục Duyên mệt quá sức, trên người hắn bị thương nghiêm trọng, được Mục Nam Đình dìu đi. Mục Nam Đình thiếu chút nữa phải cõng hắn lên đây. Bất quá Lục Duyên không chịu.

Bọn họ tới cổng thôn trang, người gác cửa lập tức đi lên hỏi.

Lục Duyên từ trong lòng ngực móc ra một thứ giao cho người gác cửa, nói:

"Ta muốn gặp Trang chủ của các ngươi."

Người gác cửa nhìn thoáng qua đồ vật, nói bọn họ ở chỗ này chờ, sau đó liền đi vào bẩm báo.

Mục Nam Đình ở bên cạnh, nhìn đến rõ ràng. Lục Duyên thế nhưng đem nửa khối ngọc bội giao cho người gác cửa.

Mục Nam Đình trong lòng thấy kỳ quái.

Nửa khối ngọc bội rốt cuộc là dùng làm gì?

Mà đứng ở phía sau, Nghê Diệp Tâm nghiêng đầu, cũng lộ ra biểu tình rất kỳ quái, nói:

"Ai nha Lục huynh, sao ngươi đem tính vật đính ước với Mục thiếu hiệp đưa cho người khác?"

Mục Nam Đình:

"......"