Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 301: Sao chép

Nghê Diệp Tâm đem tất cả hộp gỗ ra bày trên bàn, rồi chỉ từng cái từng cái nói.

“Cái hộp gỗ này là ở nhặt được ở Vô Danh Sơn Trang. Mảnh da bên trong đã bị Vô Chính cầm đi, hắn bỏ lại hộp gỗ cho chúng ta nhặt dưa lạc.”

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Nhưng mà Vô Danh Sơn Trang lúc ấy hẳn là còn có một cái hộp gỗ nữa. Hộp gỗ cùng mảnh da bên trong đều không cánh mà bay. Hẳn là cũng bị Vô Chính cầm đi. Cái hộp gỗ kia chúng ta không có.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

“Nói rất đúng.”

Nghê Diệp Tâm chỉ vào một cái hộp gỗ bên cạnh, nói:

“Hộp gỗ này là phát hiện trong phòng Cốc Nhụy, mảnh da bên trong cũng không thấy. Mảnh da đó chắn cũng ở trong tay Vô Chính.”

“Còn nữa... hộp gỗ này... hộp gỗ này là tìm được ở Vạn Triều Sơn Trang. Mảnh da bên trong đã bị Vô Chính đánh tráo, đổi thành có chữ viết.”

Đương nhiên còn có một hộp gỗ xuất hiện cùng thi thể Thạch đại hiệp. Vô Chính giết Thạch đại hiệp cầm mảnh da đi, còn xuất hiện ở trước mặt bọn họ quang minh chính đại để lại một cái hộp không.

Nghê Diệp Tâm cẩn thận đếm.

“Chúng ta trong tay có bốn cái hộp gỗ. Trong tay Vô Chính có một cái, vậy là năm cái. Ở ma giáo còn có một cái hộp gỗ, là sáu. Đệ tử của Cừu Vô Tự có một cái, là bảy. Lúc trước chúng ta có một mảnh da, nhưng không có hộp gỗ, tính chính xác thì hiện tại đã xuất hiện tám hộp gỗ, cũng chỉ còn một cái không biết ở nơi nào.”

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:

“Ngươi nói đến chuyện này, ta thật ra nhớ tới một việc.”

“Cái gì?”

Nghê Diệp Tâm tò mò hỏi.

“Ngươi đưa thư đến phủ Khai Phong nhờ Trì Long cùng Triệu Doãn mang theo mảnh da lại đây, nhưng đến bây giờ bọn họ cũng chưa có xuất hiện.”

Nghê Diệp Tâm nghe hắn nói, đột nhiên liền bắt đầu lo lắng.

Đúng là đã gửi thư về phủ Khai Phong, nhờ Trì Long cùng Triệu Doãn tới hỗ trợ. Lúc ấy bởi vì là muốn cứu Cừu Vô Tự cho nên thực sốt ruột. Bất quá sau đó bọn họ phát hiện, người hại Cừu Vô Tự cũng không phải Vô Chính, ngược lại hắn là người cứu Cừu Vô Tự. Vô Chính còn đem Cừu Vô Tự đưa trả về cho bọn họ. Mấy mảnh da cũng không còn tác dụng.

Nhưng mà Trì Long cùng Triệu Doãn theo lý mà nói đã lên đường, tính ngày cũng nên đuổi kịp bọn họ, nhưng đến bây giờ còn chưa có nhìn thấy bóng người.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm lo lắng nói:

“Không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Hơn nữa chúng ta đưa Lục Duyên đi đến nơi này, bọn họ có phải không biết, vì vậy tách ra khỏi chúng ta?”

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:

“Không có khả năng không biết. Ta đã phái người đưa tin cho bọn họ. Bất quá gần đây đều không có thu được tin tức của bọn họ.”

Nghê Diệp Tâm càng lo lắng.

“Trì Long cùng Triệu Doãn võ công đều không yếu.”

“Ta lại phái người đi hỏi thăm một chút.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

Nghê Diệp Tâm đem bốn hộp gỗ để ở trên bàn, sau đó vừa ăn cơm vừa nghiên cứu những cái hộp gỗ.

Hộp gỗ vừa nhìn vào đích xác là thấy rất nhiều đôi mắt. Bất quá nếu dựa theo lời Nghê Diệp Tâm nói, cẩn thận nhìn kỹ thật đúng là có chút giống bản đồ. Có thể là người tạo đồ án cố tình đem bản đồ làm thực trừu tượng, để bản đồ thực giống những đôi mắt, mê hoặc ánh mắt người nhìn. Cho nên bản đồ này là trừu tượng. Nếu không phải Nghê Diệp Tâm phát hiện bản đồ trên mặt tường kia có nét tương tự đồ án khắc trên hộp gỗ, thì bọn họ không phát hiện được ẩn ý này.

Nghê Diệp Tâm nâng quai hàm, nói:

“Ai, nhìn không ra mấy cái hộp chính là bản đồ gì, cái này phải làm như thế nào đây?”

Mộ Dung Trường Tình nhìn nhìn, liền lắc lắc đầu, nói:

“Ta cũng nhìn không ra.”

“Ta cần một phần bản đồ Đại Tống để đối chiếu!”

Hai người thần thần bí bí ở trong phòng nghiên cứu bản đồ, mấy người bên ngoài cũng không biết bọn họ đang làm cái gì, dù sao cũng đặc biệt kỳ quái.

Giữa trưa cơm được đưa tới, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng không có ra khỏi phòng.

Nghê Diệp Tâm lấy giấy bút tới để Mộ Dung Trường Tình đem đồ án của bốn cái hộp gỗ sao lại.

“Chúng ta phải sao lại một bộ, cất cẩn thận để phòng hờ trước. Bộ này để phòng ngừa, nếu về sau hộp gỗ bị người ta đoạt đi rồi, chúng ta cũng còn có cái để dùng.”

Đồ án thật sự là phức tạp, Mộ Dung Trường Tình cẩn thận sao lại, sợ có chỗ nào đó lệch lạc sẽ sai một ly đi nghìn dặm.

Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh đi đi lại lại, đi vòng quanh hắn, vì dù sao cũng không có sự tình gì để làm.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Đại hiệp, đại hiệp, há mồm ta đút cơm cho.”

Mộ Dung Trường Tình cau mày lắc lắc đầu. Tuy rằng hắn chưa ăn cơm, bất quá hiện tại đang sao chép, cho nên không có tiện ăn cái gì.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Đại hiệp, đại hiệp, muốn uống nước không?”

“……”

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, nói:

“Ngươi đến bên cạnh ngồi đi.”

Nghê Diệp Tâm thực không tình nguyện, bất quá chỉ có thể đến bên cạnh ngồi.

Nghê Diệp Tâm ngồi rất lâu, Mộ Dung Trường Tình mới sao xong một phần. Nghê Diệp Tâm vò đầu bứt tai, Mộ Dung Trường Tình làm xong một cái, giao cho Nghê Diệp Tâm, nói:

“Nếu ngươi thật sự thực nhàm chán, có thể đi ra ngoài cùng bọn họ tâm sự.”

“Không muốn ta ở cùng sao?”

Nghê Diệp Tâm ai oán nói:

“Là ghét bỏ ta vướng víu sao?”

Mộ Dung Trường Tình không chút do dự liền gật gật đầu.

“……”

Nghê Diệp Tâm tức giận đến trừng mắt, bất quá vẫn là mặt xám xịt ra khỏi phòng.

Nghê Diệp Tâm thở ngắn than dài đi ra, liền nhìn thấy Cừu Vô Nhất nhảy nhót đi tới, nói:

“Mẫu thân! Bị sao vậy?”

Nghê Diệp Tâm lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy Cừu Vô Nhất, dùng mặt cọ cọ trong lòng ngực nó vài cái, ăn không ít đậu hủ non, nói:

“Kêu ta là phụ thân đi! Mẫu thân ngươi ghét bỏ ta.”

Cừu Vô Nhất vẻ mặt hồ nghi, vỗ vỗ đầu Nghê Diệp Tâm, nói.

“Đi chơi tuyết cùng chúng ta. Triệu Kinh ca ca làm đôi người tuyết rất đáng yêu nha.”

Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh ở trong sân chơi. Hai người làm đôi người tuyết thật lớn. Nghê Diệp Tâm đứng lên bị Cừu Vô Nhất túm đi qua.

Mục Nam Đình cũng ngồi xổm bên kia, đang hỗ trợ làm đôi người tuyết, Nghê Diệp Tâm nhịn không được nói:

“Các ngươi làm đôi người tuyết? Sao ta cảm thấy như là hai người khổng lồ.”

Nghê Diệp Tâm phát hiện người tuyết thế nhưng so với chính mình còn cao hơn, thật sự bị đắp thành người khổng lồ. Một sân tuyết, cơ hồ bị bọn họ quét sạch sẽ.

Nghê Diệp Tâm kỳ quái nhìn nhìn bên cạnh, nói:

“Sao không thấy Lục Duyên?”

Mục Nam Đình vỗ vỗ người tuyết, nói:

“Lục Duyên bị kêu đi rồi, nghe nói là trang chủ đã trở lại. Lục Duyên liền đi qua đó.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

“Thì ra là thế, chúng ta có phải rất mau sẽ được xuống núi?”

Mục Nam Đình nói:

“Đúng vậy, chờ Lục Duyên trở về, chúng ta liền có thể đi rồi.”

“Lục Duyên rốt cuộc tới đây làm cái gì? Ta cảm thấy sơn trang này rất cổ quái.”

Nghê Diệp Tâm nghĩ đến bản đồ trên vách tường kia cùng loại với đồ án đôi mắt trên hộp gỗ. Đó là một bộ phận của bản đồ, làm Nghê Diệp Tâm có chút để ý.

Mục Nam Đình nói:

“Ta cũng nói nơi này cổ quái. Ngươi lúc trước còn không tin. Hiện tại ngươi cũng cảm thấy cổ quái sao?”

Nghê Diệp Tâm muốn nói, bất quá Lục Duyên cũng đã trở lại. Mục Nam Đình là người thứ nhất đứng lên, vỗ vỗ tuyết trên tay, chạy tới nói:

“Thế nào? Sự tình đã xong xuôi? Chúng ta có thể đi rồi phải không?”

Lục Duyên cau mày, sắc mặt thoạt nhìn không phải tốt, lắc đầu, nói:

“Cũng chưa được. Vừa rồi đệ tử kêu ta đi, nói là trang chủ kêu tới nói chuyện. Bất quá ta đi qua đợi thật lâu, cũng không có nhìn thấy người.”

“Chưa gặp được hả?”

Mục Nam Đình kỳ quái hỏi.

“Vậy kêu ngươi qua đi làm gì?”

Lục Duyên đi theo đệ tử qua đó. Đệ tử nói trang chủ ở trong phòng, muốn đơn độc cùng hắn nói chuyện. Lục Duyên dứt khoát liền vào cửa. Chỉ là trong phòng căn bản không có người, trên bàn có một ly trà, nước trà vẫn ấm.

Lục Duyên cho rằng trang chủ có việc đi ra ngoài, cho nên liền ở trong phòng chờ. Nhưng hắn đợi thật lâu cũng không thấy người trở về.

Lục Duyên chờ đến không kiên nhẫn, rốt cuộc đứng lên đi ra ngoài, muốn tìm đệ tử hỏi trang chủ đi nơi nào, bất quá một đệ tử cũng không thấy.

Lục Duyên chần chừ một chút, cảm thấy vẫn là về trước, liền đi trở về.

Lục Duyên bất lực trở về, làm Mục Nam Đình cũng thấy rất mất mát.

Lục Duyên cau mày, nói:

“Tuy rằng ta chưa thấy được trang chủ, nhưng cũng thấy được nữ nhân mà Mục thiếu hiệp đã nói.”

“Hả?”

Mục Nam Đình phản ứng hơn mạnh một chút, mới nhớ tới là hắn đêm qua nhìn thấy một nữ nhân thần bí.

Mục Nam Đình nói:

“Ngươi cũng nhìn thấy, ta không có nói dối.”

Nghê Diệp Tâm hỏi.

“Một nữ nhân thần bí như thế nào?”

Lục Duyên nói:

“Nàng mặc một bộ y phục trắng, tóc bu lỏng. Khi ta ở trong phòng chờ trang chủ, đột nhiên liền cảm giác có người nhìn ta chằm chằm……”

Mục Nam Đình lạnh run run, nói:

“Đây chính là ban ngày ban mặt, ngươi sao kể chuyện ma?”

Lục Duyên không có để ý đến hắn, tiếp tục nói:

“Ta cho rằng trong phòng có người, bất quá trong phòng cũng không có người. Nhưng phòng có một cửa sổ đang mở ra, ta liền nhìn thấy một nữ nhân đứng ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm ta.”

Lục Duyên nghe Mục Nam Đình nói có một nữ nhân kỳ quái, cho nên nhìn thấy người này liền nghĩ tới, cảm thấy hẳn là cùng một người.

Nữ nhân kia dùng một loại ánh mắt rất khó hình dung nhìn hắn. Lục Duyên cảm thấy không thoải mái. Vừa nhìn liền cảm thấy ánh mắt kia có chút ngây ngô hề hề, lại như là một loại tìm tòi nghiên cứu cùng thăm dò.

Nữ nhân thấy hắn nhìn lại lập tức bỏ chạy.

Lục Duyên ở trong phòng, không tiện đuổi theo. Nữ nhân kia chạy cũng nhanh, thực mau liền nhìn không thấy nàng.

Lục Duyên nói:

“Thời điểm ta trở về lại gặp nữ nhân kia, nàng vẫn đang nhìn ta.”

Mục Nam Đình lại run lập cập. Nếu là ngày thường có thể hắn sẽ trêu ghẹo Lục Duyên, cảm thấy là có cô nương nào đó thích Lục Duyên. Bất quá do đêm qua hắn cũng gặp nữ nhân y phục trắng tóc buông xỏa kia, cho nên đặc biệt có thể lý giải cái loại ánh mắt nhìn chằm chằm khiến lông tóc dựng ngược.

Lục Duyên nói:

“Nàng là ở rất xa hướng bên này nhìn, phát hiện ta nhìn lại nàng liền chạy.”

Nữ nhân kia biết võ công, hơn nữa khinh công không kém, khẳng định cũng hiểu biết địa hình nơi này. Lục Duyên thương thế còn chưa có khôi phục, vốn dĩ muốn đuổi theo nhưng không đuổi theo. Hắn cũng sợ bị lạc phương hướng, liền đành phải trở về.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Ai nha, nơi này càng ngày càng kỳ quái, vẫn là nhanh xong xuôi mọi việc rời đi thôi.”

Lục Duyên gật đầu, nói:

“Thật nên như vậy. Nhưng không biết trang chủ đã đi nơi nào.”

Mục Nam Đình nhịn không được hỏi:

“Ngươi đến nơi đây rốt cuộc là muốn làm gì? Cũng là thần thần bí bí.”

Lục Duyên trầm mặc trong chốc lát, nói:

“Là giúp người ta làm chút việc.”

Mục Nam Đình trợn trắng, hỏi như không hỏi.

Bọn họ ở bên ngoài nói chuyện một lúc, thực mau, Mộ Dung Trường Tình cũng liền từ trong phòng đi ra. Nghê Diệp Tâm cũng không chơi người tuyết nữa, lập tức nhảy lên đón.

“Đại hiệp, sao nhanh như vậy đã xong rồi.”

“Không có ngươi quấy rối, cho nên làm mau cũng thực bình thường.”

“……”

Nghê Diệp Tâm phát hiện Mộ Dung đại hiệp gần đây nói chuyện càng ngày càng độc miệng.

Mộ Dung Trường Tình đem những bản sao chép xếp chỉnh tề đưa cho Nghê Diệp Tâm cất giữ.

Hai người bọn họ thần thần bí bí, mấy người khác cũng không biết bọn họ đang làm cái gì. Mọi sự chú ý đều ở cái sơn trang này.

Lúc chạng vạng, nhóm đệ tử đúng hạn đưa cơm cho bọn họ. Kết quả không đợi bọn họ ăn cơm, thực mau, liền có một đệ tử vội vã đi tới nói.

“Lục thiếu hiệp, trang chủ mời ngài đi qua một chuyến.”

Lục Duyên nhìn thoáng đệ tử kia. Mục Nam Đình nói trước:

“Lại kêu hắn đi, sẽ không phải lại không thấy được người chứ? Các ngươi có phải đang đùa giỡn không?”

“Là ý của trang chủ, ta cũng không biết.”

Lục Duyên đứng lên, nói:

“Ta đi một chút sẽ về.”

Mục Nam Đình cũng không nói cái gì nữa. Lục Duyên đứng lên liền đi theo đệ tử ra ngoài.

Nghê Diệp Tâm tò mò vừa ăn cơm vừa nhìn người rời đi.

“Sơn trang này thật là càng ngày càng kỳ quái.”

Lục Duyên đi theo đệ tử kia tới chỗ của trang chủ. Bởi vì đã tới một lần, hắn đều đã nhớ rõ đường đi, thực mau liền tới.

Đệ tử đi tới cửa cũng không hề vào trong, chỉ có một mình Lục Duyên đi vào.

Lục Duyên đi vào hai bước, đột nhiên nghe được trong phòng có tiếng cãi nhau, hiển nhiên trong phòng cũng không phải một mình trang chủ, còn có một người khác. Hẳn là một nam nhân, giọng không còn trẻ. Lục Duyên lập tức liền nhớ tới cái vị trung niên đón bọn họ vào trang, nghe giọng rất giống.

Khi Lục Duyên còn đang tự hỏi, cửa phòng đột nhiên mở ra. Quả nhiên là vị nam tử trung niên đi nhanh ra. Hắn thoạt nhìn rất tức giận, đỏ mặt tía tai, hai mắt còn trừng to.

Vị trung niên đi ra, thiếu chút nữa đụng phải Lục Duyên. Thấy rõ ràng người tới, một câu cũng không có nói, hắn liền vòng qua nhanh rời khỏi.

Lục Duyên cảm thấy rất kỳ quái, bất quá cũng không có nói cái gì, chỉ là cảm thấy nên nhanh làm xong công việc rồi rời đi mới tốt.

Hắn đi tới cửa phòng, nói:

“Ngượng ngùng quấy rầy, ta có thể tiến vào không?”

Bên trong lập tức truyền ra một giọng nói còn khá trẻ.

“Mời vào, mời vào.”

Kia hẳn là trang chủ. Nhưng Lục Duyên còn chưa có kịp đi vào, đột nhiên người đi đã quay lại. Nam nhân trung niên đã trở lại, vẫn cứ là bộ dạng thở phì phì, bước chân nện thình thịch, cũng bởi vì tức giận mà vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng.

Nam nhân trung niên đi tới, nhìn thấy Lục Duyên liền nói:

“Xin lỗi vị thiếu hiệp, ta còn có chút việc muốn cùng sư đệ nói một chút, phiền thiếu hiệp chờ một lát.”

Hắn nói liền đẩy cửa ra. Lục Duyên nhìn vào trong phòng thấy một người đang đứng. Đó là một nam nhân khoảng ba mười mấy tuổi, hẳn chính là trang chủ.

Chỉ là vị trang chủ tựa hồ cũng có chút không cao hứng, nói:

“Sư huynh, ta cùng Lục thiếu hiệp có việc gấp muốn nói, mời sư huynh đi về trước, có cái gì chúng ta ngày mai bàn lại.”

Nam nhân trung niên bất mãn nói:

“Không được, việc này cần phải nhanh chóng nói rõ.”

Trang chủ tựa hồ thực bất đắc dĩ, đành phải xin lỗi.

“Vậy phiền Lục thiếu hiệp ở bên ngoài chờ một lát.”

Lục Duyên đành phải gật gật đầu, đứng ở bên ngoài chờ.

Hai người kia ở trong phòng, đóng cửa lại. Lục Duyên thực mau liền nghe được bên trong lại cãi cọ, âm thanh thật lớn. Nam nhân trung niên tức giận nói:

“Lúc này trăm triệu lần không thể!”

Sau đó bên trong lại đè thấp giọng nói, Lục Duyên nghe không rõ lắm, hơn nữa cũng không có ý nghe lén bọn họ nói chuyện.

Nhưng thực mau, trong phòng đột nhiên phát ra tiếng loảng xoảng, động tĩnh rất lớn, sau đó nam nhân trung niên hô đau.

Lục Duyên cả kinh, lập tức đẩy cửa ra, liền nhìn thấy nam nhân trung niên ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, nhưng trang chủ không thấy, một cửa sổ trong phòng mở.

Nam nhân trung niên lập tức bò dậy, hô một tiếng:

“Sư đệ! Ngươi đi đâu!”

Lục Duyên cũng không biết đã xảy ra sự tình gì.

Nam nhân trung niên chịu đựng đau đớn, lập tức liền nhảy qua cửa sổ ra ngoài, thoạt nhìn như là đuổi theo.

Lục Duyên cũng chạy tới cửa sổ.

Bên ngoài sắc trời đã tối, cơ hồ cái gì cũng nhìn không rõ. Không đủ ánh sáng nhưng Lục Duyên vẫn nhìn thấy bóng dáng của nam nhân trung niên, mà hắn còn thấy được một thân ảnh khác. Một nữ nhân mặc y phục màu trắng trốn ở chỗ rất xa nhìn bên này.

Lục Duyên bất chấp quá nhiều, đuổi theo nam nhân trung niên.

Nam nhân trung niên phía trước cố chạy, còn hô:

“Sư đệ! Ngươi chớ có mắc thêm lỗi lầm nữa!”

Lục Duyên thương thế còn chưa khôi phục, chạy một lúc đã mệt đến không chịu nổi. Hắn cơ hồ liền sắp nhìn không thấy bóng dáng nam nhân trung niên.

“A”

Nhưng ngay lúc này, hắn liền nghe được một tiếng thét kinh hãi.

“Trang chủ”

Lục Duyên vội vàng chạy qua, liền nhìn thấy nam nhân trung niên cùng một đệ tử đứng yên ở phía trước.

Đệ tử sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chấn kinh trợn mắt há hốc mồm.

Lục Duyên chạy tới, hỏi:

“Phát sinh sự tình gì?”

Phía sau sơn trang thế nhưng là một vực sâu. Sơn trang là kiến trúc ở trên đỉnh núi, lại không có tường rào vây quanh.

Đệ tử chấn kinh nhìn phương hướng vực sâu, nói:

“Trang chủ… trang chủ nhảy xuống…”

Nam nhân trung niên một câu cũng không có nói, chỉ là vừa rồi sắc mặt vì tức giận mà đỏ bừng cũng trở nên trắng bệch.