Chuyện Tình Của Cô Nàng Song Ngư

Chương 32: Bốn năm sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã bốn năm kể từ khi song ngư đi du học.Giờ cô nữ sinh ngây thơ hồn nhiên ngày nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp với tuổi 20 xuân xanh.Cô học ở trường đại học Harvard.1

Song ngư giờ đang là hoa khôi của khoa quản trị kinh doanh.Do học tập tiếp thu rất nhanh nên song ngư tiếp tục học nhảy cóc.Mới học bốn năm đã có thể tốt nghiệp ra trường.

Ngư là một bông hoa trong trường đại học Harvard nên ở đâu cô cũng được săn đón.Gia cảnh khá,ngoại hình đẹp,tính cách lạnh nhạt nhưng lại tô điểm thêm cho cô trở thành "mĩ nhân lạnh lùng" thêm nữa lại là người mẫu độc quyền cho một tạp chí lớn khá nổi do đó song ngư được tất cả mọi người trong trường biết tới,là một người bạn gái "vàng" trong mắt các nam sinh

"Ê,hôm nay đi chơi với tớ đi"Jack đột nhiên hét lên.Một cậu nam sinh cao to,da trắng mắt xanh tóc vàng đột nhiên nhảy ra.Đó là cạu bạn học cùng lớp của ngư.Cậu ta là một playboy thực thụ.Mái tóc bồng bềnh,khuôn mặt đẹp,đôi mắt đào hoa và quan trọng là có một cái mồm luôn nói những câu ngọt sớt khiến cô gái nào cũng bắn tim.

Cậu ta rất thích đùa.Ở đây,cậu ta là người đầu tiên ngư quen.Dễ nói chuyện,thân thiện,tính cách hòa đồng.Đó là những cảm nhận của ngư về Jack.

Song ngư vẫn tiếp tục bước đi

"Đừng hét lên như vậy,xấu hổ lắm"ngư nhàn nhạt nói.Hôm nay ngư mặc một chiếc váy trắng ngang vai,dài đến gần đầu gối.Chiếc váy tuy đơn giản nhưng khoác lên người ngư cảm thấy vô cùng khí chất.Trông cô trong trẻo,lạnh lùng thanh mát.

Ngư trở thành tiêu điểm bàn tán bất cứ nơi đâu cô đi đến.Mái tóc xanh biển xoăn nhẹ bồng bềnh thả tung bay trong gió.Đôi mắt xanh biển long lanh đẹp lay động lòng người.Khuôn mặt thanh tú,ngũ quan sắc sảo,đôi môi mềm đỏ mọng.Mi mục như vẽ.Ngư vô cùng xinh đẹp.1

"Này,song ngư kìa..."

"Ừm,hôm nay trông cô ấy thật xinh nha"

"Ừm,cô ấy học giỏi lắm đó..."1

"Hình như người việt à"

"Xinh thật"

"Hình như là hoa khôi của ngành quản trị kinh doanh thì phải?"

"Là thiên kim của nhà tài phiệt ngư tử đó"

....

Đó là những lời bàn tán về cô,tuy nhiên cô không phải là người gặp người người thích,gặp hoa hoa nở nên ở đây cũng có không ít người không thích cô.

"Nhìn kìa,con bé song ngư đo"

"Ối giời con bé chảnh chảnh đó chứ gì?"

"Không hiểu sao được là hoa khôi của khoa?Tao thấy đầy mấy người đẹp tóc vàng xinh hơn nhiều"

"Nhìn kìa,không hiểu sao anh Jack lại tán nó"

"Chơi thôi mà,rồi cũng chán thôi"

"Con quỷ cái chuyên dùng sắc đẹp quyến rũ đàn ông..."2

Ngư không quan tâm vẫn tiếp tục bước đi.Cô đã quen với việc vừa được khen vừa được chê này rồi.Không sao,ai nghĩ gì mặc ai,không quan tâm.

Còn với những lời tỏ tình.Cô đã từ chối không biết bao nhiêu là nam sinh rồi.Giờ thành quen với vồ vập tỏ tình của trai tây rồi.Họ là những con người phóng khoáng,ăn nói cũng thẳng thắn nên cố khá thích mọi người ở đây,hơn nữa môi trường học tập ở đây khá tốt,có tính cạnh tranh cao nên phù hợp với kiểu người cầu tiến như cô.Ngoài việc đi học trên trường bình thường cô còn học tập thêm và giải quyết một số việc của tập đoàn ngư tử.

Song ngư mặc kệ tên kia gào thét đằng sau lập tức lên xe riêng về biệt thự.Trên đường đi cô lấy máy tính xách tay ra làm việc.

Ngư tử là một tập đoàn lớn,có chi nhánh mẹ ở đây nên song ngư tha hồ mà thực hành làm quen.Cô giờ có thể quản lí một chi nhánh,có thể nói là rất có năng lực để tiến lên chiếc ghế phó tổng giám đốc.Khác với các gia đình tài phiệt khác,nhà song ngư khá buồn cười,bình thường anh em trong nhà giàu có xu hướng tranh giành nhau quản lí công ti nhưng nhà cô thì...ông anh đáng ghét không thích việc này cho lắm nhưng vẫn bị ba bắt làm người thừa kế công ti nên kéo luôn song ngư lên làm phó giám đốc rồi bắt đầu giao hết mọi việc cho cô còn mình thì suốt ngày lêu lổng,chỉ khi nào cần thiết mới về coongti làm việc.1

Ngư thở dài ngao ngán,tuy luôn miệng phàn nàn nhưng cô vẫn cố gắng làm việc.Cô biết song tử có ước mơ lớn là làm ca sĩ nên anh vẫn thường đi diễn show.Song ngư cũng tạo điều kiện cho song tử đi diễn nên vẫn thường chăm chỉ làm việc.Lượng công việc rất nhiều.Có hôm song ngư thức đến 2 giờ sáng mới tạm thời giải quyết được phần nào công việc.2

"Cô chủ đến nơi rồi"bác tài xế nhẹ giọng thông báo

Ngư gập máy tính lại

"Ừ"Rồi nhanh chóng bước vào nhà

Khi đến đây,song ngư ở luôn biệt thự mà ba mẹ cô ở khi còn định cư ở nước ngoài.Căn biệt thự rất đẹp,tuy không phải rất to nhưng trông rất trang trọng,quý phái.

Nó có kiến trúc như một tòa lâu đài nhỏ.

Cánh cổng tự động mở ra,song ngư bước vào.Có một con đường lát gạch trắng với họa tiết tinh tế dẫn thẳng vào tòa biệt thự,hai bên đường là những luống hoa thơm ngát.Tòa biệt thự có một cái cầu thang rất đạp như của lâu đài,đó là cầu thang vòng xoáy ở phòng khách.

Cả tòa biệt thự được sơn lớp sơn trắng.Đồ đạc trong nhà cũng gần như chỉ màu trắng đơn độc như cảm thấy vô cùng tinh tế,gọn gàng lại đẹp.

"Tiểu thư đã về"Bác quản gia đứng ở ngoài cửa cao giọng nói

"Chào bác"ngư lướt qua nhưng vẫn để lại câu nói.Người quản gia già đã quen với thái độ này của ngư nên cũng không phàn nàn gì.

"Tiểu thư,bà chủ có gọi điện đến lúc cô chưa về.Bà bảo báo với cô một tiếng là cô về nước đi"ông quản gia cung kính nói.

"Ừ"ngư vẫn không quan tâm.

"Tiểu thư,cái gì đã qua nên cho nó qua đi thì hơn,đừng nên giữ mãi trong lòng.Chạy trốn không phải là cách hay,hãy dũng cảm đối mặt thì hơn.Lão chỉ khuyên thêm tiểu thư một câu,hãy nghe theo tiếng gọi của trái tim mình.Thứ lỗi cho lão nhiều chuyện!!!!"ông quản gia thở dài nói rồi đi.Ngư sững lại đó.

Phải mẹ bảo cô về nước rất nhiều lần rồi nhưng cô vẫn không về.Bốn năm nay cô ở nước ngoài chưa về lại Việt Nam tới một lần.Thỉ thoảng mọi người cũng sang thăm cô,đều nói cô về nước đi.Ngư cũng chỉ cười thoái thác bảo muốn học xong đã.

Vậy thực ra co vẫn đang trốn tránh việc gì.1

Cô không nói nhưng trong lòng vẫn luôn có một câu trả lời.

Ngư chui thẳng vào phòng nằm nghỉ.Nhìn trân trân lên trần nhà.Cô biết mình không thể trốn tránh mãi được,đằng nào chẳn phải về,đằng nào chẳng phải gặp vậy thà rằng càng sớm càng tốt.

Ngư gọi điện thoại xuống phòng quản lí

"Bác quản gia,nhắn lại với mẹ cháu ngày kia là tốt nghiệp xong cháu về nhé!Tiện thể đặt luôn vé máy bay cho cháu"

"Vâng,tiểu thư"Ông quản gia vui mừng nói.Cuối cùng tiểu thư sau bốn năm trốn tránh cuối cùng cũng dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình