Nơi đây là một gian miếu nhỏ có kiểu kiến trúc triều đại Nam Bắc, bởi vì chiến loạn nhân họa, nên từ mấy trăm năm đến ngàn năm qua, con người hầu như đã không còn xuất hiện ở nơi này, miếu nhỏ đã sớm không còn nhang đèn cung phụng, theo lý thuyết thì đã sớm nứt nẻ hoặc là sụp đổ rồi, nhưng nó vẫn đồ sộ như trước.
Một con sói rất nghiêm trang quỳ lạy giữa ngôi miếu đổ nát, mặt hướng về tượng phật vừa tụng kinh vừa dùng bàn tay với móng nhọn gõ mõ. Bỗng dưng phật quang xuất hiện, chiếu sáng khắp mọi nơi, phật âm tràn ngập trong không trung. Lang ngẩng đầu nhìn lên trời, Phật chủ trang nghiêm đang tọa thiền trên đám mây. Lang lập tức quỳ xuống bái lễ, cơ thể hơi hơi run rẩy biểu hiện sự kích động của mình. "Ngươi tu hành đã mấy ngàn năm, chỉ còn một bước là có thể bước vào hàng ngũ tiên giới, hà tất phải đắm chìm vào tình ái ?" "Tiểu Lang không muốn thành tiên, tiểu Lang tình nguyện dùng mấy kiếp tu hành để đổi lấy một kiếp tình duyên cùng với Linh Hồ, cầu Phật chủ thành toàn." Lang thành kính dập đầu, mỗi lần dập đầu trên mặt đất đều truyền ra tiếng "thùng thùng", tại nơi đầu và mặt đất tiếp xúc cũng xuất hiện vết máu. "Cũng được, ta sẽ thành toàn cho ngươi, vậy ngươi hãy đến địa phủ đầu thai, cùng Linh Hồ tiếp tục tình duyên một kiếp." "Tạ ơn Phật chủ." Lang từ biệt ngôi miếu đổ nát, đi đến bên hồ là nơi chia lìa Linh Hồ vào mấy ngàn năm trước. Đã qua mấy ngàn năm, thương hải tang điền, hồ nước sớm đã khô cạn, trở thành một mảnh đất tràn ngập cây đào. Tháng ba mùa xuân, hoa đào nở rộ, cánh hoa hồng nhạt lượn bay trong gió, trong mũi tràn ngập một hương thơm làm say lòng người. Ngàn năm qua, vạn vật biến đổi, tung tích của người yêu cũng đã bị mất từ lâu. Còn nhớ rõ vào ngày hôm đó của ngàn năm trước, chúng nó uống nước bên hồ, một đám thợ săn dẫn theo chó săn tiến đến. Thợ săn bắn cung tên trúng tuyết hồ, lông của nó còn trắng hơn cả tuyết trên núi Thiên Sơn, vì vậy thợ săn phải quyết bắt cho được. Lang nhìn thấy Linh Hồ bị thương, liều mạng cùng Linh Hồ chạy trốn, cuối cùng chạy vào một nơi mà con người ai cũng sợ đó là các ngôi mộ thì mới thoát được sự truy lùng của chúng. Nhưng sinh mệnh Linh Hồ đã đến đường cùng, hơi thở của nó lúc này vô cùng mong manh, trong ánh mắt tràn đầy sự luyến tiếc. Nó phải đi, đi đến một nơi rất xa, nó đã tu hành nên có thể thoát khỏi kiếp súc sinh, kiếp sau nó sẽ thành người. "Linh Hồ, chờ ta, chúng ta nhất định phải tiếp tục tình duyên, chờ ta." "Ta chờ ngươi, bất kể mấy ngàn năm mấy vạn năm, ta đều chờ ngươi." Ánh mắt Linh Hồ vẫn chăm chú nhìn Lang, cho đến khi sức tàn lực kiệt nó mới luyến tiếc nhắm lại đôi mắt đó. Thân thể của Linh Hồ lạnh dần, Lang không ngừng cọ xát vào thân thể đã mất đinh sinh mệnh kia, chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một nỗi đau nhức tê tâm liệt phế, Lang ngửa đầu hướng ánh trăng tròn, tru lên một tiếng khóc thảm thiết giữa chốn sơn dã, từ đó về sau, nơi này được gọi là "Sói Tru Lĩnh". Lang đào đất mai táng Linh Hồ, cố đè xuống nỗi đau khổ trong lòng, chậm rãi rời khỏi khu mộ, đi đến ngôi miếu nhỏ. Lang tiếp tục chuyên tâm tu đạo, mong muốn có một ngày có thể đi vào con đường luân hồi để cùng Linh Hồ đoàn viên. Được biết Phật chủ từ bi, Lang liền không ngừng cầu xin Phật chủ cho chúng nó tiếp tục tình duyên một lần nữa. Để đổi lấy đoạn duyên phận này, Lang tình nguyện mất đi mấy ngàn năm đạo hạnh, tình nguyện không thành tiên, tình nguyện dùng mấy kiếp để đổi lấy một kiếp bên cạnh Linh Hồ. Theo lời dặn của Phật chủ, Lang đi đến địa phủ, vội vã chạy vào đường hầm luân hồi, đồng thời tại bệnh viện, một đứa trẻ cũng vừa được chào đời. Quỷ soa khẩn cấp đuổi tới, Lang mới biết được bản thân cư nhiên còn không uống canh Mạnh bà, mới biết được bản thân còn chưa làm xong thủ tục ở địa phủ, mới biết được cả đời này nó chỉ có thể trở thành một nửa người, mỗi tháng vào đêm trăng tròn, khi ánh sáng mặt trăng chiếu rọi toàn thân, nó sẽ biến thành một người sói. Lại thêm do nó quá vội vã, đi nhầm phòng sinh, cuối cùng nó lại đầu thai trở thành một bé gái.