Sang đến ngày thứ hai thì Lam Vũ mới nhìn thấy tin tức này trên báo. Lúc nhìn thấy tin này, nàng đau đến khóc thành tiếng, hỏi Lam Linh, "Chị, chị không phải nói sẽ nghĩ cách sao? Tại sao Lăng Hiểu lại bị phán xử tử hình?" Điều này sao có thể, sao lại như vậy, sao lại có thể phán Lăng Hiểu tử hình.
"Đến tám mạng người, chị dù có bản lĩnh bằng trời cũng không cứu được cô ấy đâu." Lam Linh thở dài, "Tiểu Vũ, chị đã cố gắng hết sức, thực sự không giúp được cô ấy." "Em muốn đi gặp chị ấy." Lam Vũ nói, trong giọng nói của nàng lộ ra sự kiên quyết, "Được rồi, chị sẽ sắp xếp." Trước khi Lam Linh để Lam Vũ gặp Lăng Hiểu, Lam Linh quyết định gặp Lăng Hiểu trước. Lăng Hiểu mặc dù bị phán tử hình, mặc vào áo tù nhân, nhưng khí thế lanh lợi trên người cô vẫn như cũ đến làm người khác phải sợ hãi. Cô rất tĩnh lặng, cũng rất nhàn nhã, thoạt nhìn căn bản không giống một tội phạm sắp bị xử quyết tử hình. Lam Linh ngồi đối diện Lăng Hiểu, ở giữa cách một màng dây thép, cùng với lớp kiếng chống đạn, mặc dù vậy Lam Linh vẫn cảm giác được khí thế bức người trên người Lăng Hiểu. Từ sau khi bị bắt, tính sói vốn ẩn nấp trong cơ thể cô đã bộc phát toàn bộ ra ngoài rồi. Đối với sự an tĩnh của Lăng Hiểu, Lam Linh nghĩ rằng cô không giống như là đang đợi chết, mà là đang đợi một cơ hội, chờ thời mà hành động. "Lam Vũ có khỏe không?" Nghĩ đến Lam Vũ, trong mắt Lăng Hiểu hiện lên một tia yêu thương, một tia ôn nhu. Khí thế trên người cũng mất đi rất nhiều, càng giống như một cô gái vì tương tư mà đau khổ. "Rất tốt, thân thể khỏe lại rất nhiều, chỉ là nhớ cô, mỗi ngày đều khóc, em ấy đối với cô dùng tình rất sâu." Lam Linh chậm rãi nói, cảm giác khẩn trương trong ngực thoáng bị đè xuống một ít. "Cảm ơn các người đã chăm sóc em ấy." "Em ấy là em gái tôi, chăm sóc em ấy là chuyện đương nhiên. Em ấy muốn gặp cô." "Tôi cũng muốn gặp em ấy, chỉ là gặp trong ngục giam không tốt lắm. Cô nói với em ấy, tôi sẽ đi tìm em ấy sau." Lam Linh nhíu mày, "Cô làm sao đi tìm em ấy?" Cô ấy là muốn vượt ngục sao? Lăng Hiểu yếu ớt mà nhìn xa xăm, không trả lời. "Lăng Hiểu, nếu như cô thật sự yêu Lam Vũ, tôi muốn cô hãy buông tay em ấy, tôi xin cô. Em ấy là em gái ruột của tôi, tôi không muốn thấy em ấy bị hủy trong tay cô. Cô chỉ có thể mang đến sự bất hạnh cho em ấy mà thôi." Lăng Hiểu nhìn chằm chằm Lam Linh, lẳng lặng mà nghe. "Lăng Hiểu, cô đã bị phán tử hình, không có ngày mai. Dù là cô có thể vượt ngục, cô có thể mang Tiểu Vũ đi đâu? Lẽ nào cả đời phải lẫn trốn sao? Tiểu Vũ từ nhỏ đã được nuông chiều, em ấy không thể chịu nổi loại khổ này, cô cũng không nên để em ấy phải chịu loại khổ này. Lăng Hiểu, cô cái gì cũng không thể cho Tiểu Vũ, nếu như em ấy không quen cô, không gặp phải cô, em ấy chắc chắn sẽ vui vẻ như trước, chứ không phải mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt như bây giờ. Thân là chị của em ấy, lòng tôi rất đau. Cô có thể hiểu tấm lòng yêu thương của một người chị dành cho em gái của mình không? Tôi biết cô nguyện ý dùng sinh mệnh đi yêu Tiểu Vũ, nguyện ý vì em ấy mà chết, thế nhưng, đó đều không phải là lựa chọn tốt nhất." Lăng Hiểu lẳng lặng mà chấp nhất nói :"Chúng tôi ai cũng không thể rời khỏi ai hết, chỉ cần chúng tôi có thể bên nhau, đó chính là tốt nhất !" "Cô sao lại cố chấp như vậy chứ, chẳng lẽ cô còn muốn mắc thêm lỗi lầm nữa sao?" Lam Linh thét lên, "Lăng Hiểu, cô có biết cô đã sai nhiều lắm rồi không? Cô không nên giết người, cô hẳn là phải đưa Lam Vũ bỏ chạy, sau đó báo cảnh sát dùng luật pháp đối phó bọn họ, chứ không phải là tự mình đi giết họ. Hiện tại, cô sai rồi, nên vì bản thân mà chịu lỗi, mà không phải nghĩ vượt ngục mang theo Lam Vũ bỏ trốn, cô không thể khiến em ấy mang tội chứa chấp đào phạm trên lưng, tội danh gây trở ngại tư pháp. Tôi van xin cô, cô hãy buông tha cho Lam Vũ đi !" Lăng Hiểu đau khổ nhắm mắt lại, ông trời thật tàn nhẫn, cô chỉ là muốn cùng Lam Vũ vui vẻ bên nhau, vì sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì sao phải làm cho các nàng xa nhau. Lam Linh còn nói thêm :"Ngày mai, Lam Vũ sẽ đến gặp cô, tôi mong cô có thể khuyên em ấy cố gắng mà sống, tôi không muốn em ấy cùng cô tuẫn táng." Lăng Hiểu trầm mặc thật lâu, cô yếu ớt mà hỏi :"Tống Tử Hào ở đâu?" "Cô còn hỏi hắn, cô còn muốn hắn như thế nào đây? Hắn đã có báo ứng của hắn." "Tôi chỉ là muốn biết hắn ở đâu." "Cô yên tâm, hắn đã bị giam trong ngục của thành phố này." Ở thành phố này, vậy là dễ tìm rồi. "Đừng để Lam Vũ đến ngục giam gặp tôi, tôi không muốn ở đây gặp em ấy." Lăng Hiểu nói xong câu đó, xoay người đi. Bị giam trong ngục hết hai mươi lăm ngày, hôm nay lại là đêm trăng tròn ngày mười lăm, ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa sổ nhỏ chiếu sáng vào bên trong căn tù. Tối nay, Lăng Hiểu không ngủ, cô dự định tối nay sẽ vượt ngục. Nhà tù bảo vệ rất nghiêm ngặt, ngoại trừ một cửa sổ hình vuông bị bao phủ bởi một lớp song sắt bên ngoài, còn lại đều bị bao kín đến nổi không có khe hở. Trên song sắt bị kiên cố bởi một thanh thép, vươn một tay ra ngoài cũng khó, Lăng Hiểu tự biết sẽ không ra tay từ cửa sổ này. Cô đem lỗ tai dán sát trên sàn nhà, tinh tế mà nghe động tĩnh bên ngoài. Thính lực của cô rất tốt, lại trong ngục giam vắng vẻ, nên cô có thể nghe được toàn bộ động tĩnh, bao gồm luôn cả tiếng chuông trong phòng trực ban. Gõ mười một lần, lúc này đang đúng mười một giờ đêm. Cô quỳ trên mặt đất đếm số lần của kim đồng hồ nhảy, sau 1800 giây, cô đột nhiên nhảy lên, đá một cú thật mạnh vào cánh cửa sắt. Cửa sắt bị khóa lại từ bên ngoài, từ bên trong căn bản là không cách nào mở được, cô chỉ có thể để cảnh sát mở cửa từ bên ngoài. Đá vài lần xong, cô xoay người nhảy lên phía trên, tập trung mà dán cả người lên trên tường. Chiêu thằn lằn công khổ luyện năm năm đã có thể phát huy tác dụng vào lúc này. Cảnh ngục bị kinh động, giám ngục nhìn vào bên trong qua lỗ nhỏ, không nhìn thấy phạm nhân bên trong, hắn lập tức gọi các giám ngục khác đến. Súng tự động nhắm ngay cửa, một người mở cửa. Bên trong vẫn như cũ trống trải không người. Đột nhiên, một người như từ trên trời giáng xuống, một tay bắt lấy hắn quăng ra ngoài, đè lên người cảnh sát đang cầm súng. Cảnh sát này chưa kịp xoay người bò dậy, liền bị một người tốc độ như sét đánh tập kích làm cho hôn mê. Tất cả tới quá nhanh, nhanh đến không kịp gọi người trong phòng quản chế, Lăng Hiểu đã đoạt súng chạy ra hành lang dài. Tại đầu hành lang, một cửa sắt bị khoá chặt. Cô giơ súng lên nhắm ngay giữa cửa sắt bắn một trận liên hoàn. Nơi cô bắn chỉ cùng một vị trí. Khóa cửa không chịu được sự tấn công dồn dập của súng đạn nên rất nhanh bị đứt, cô giật mở cửa sắt, hướng ra ngoài phóng đi. Chuông báo động vang lên, cảnh sát từ bốn phương tám hướng chạy đến. Lăng Hiểu chạy đến sân thượng, cô không ngờ lại ở tầng cao nhất. Cảnh sát đã từ hai bên hành lang tiến đến gần, cô hít thở sâu, thả người nhảy về hướng cột quốc kỳ phía trước, vững vàng mà bám vào trên đỉnh. Cô từ cột cờ trượt xuống, sau đó rất nhanh chạy về phía trước. Đèn pha chiếu sáng khắp nơi, rất nhanh liền tìm được bóng dáng của cô, trong khoảnh khắc cô trở thành mục tiêu của mọi người. May là cô còn giữ cây súng trong tay, cô một mặt né tránh sự tập kích của cảnh sát, một mặt nổ sung vào cảnh sát đang trên đài chiếu đèn pha. Ánh mắt của cô cực chuẩn, chớp mắt một cái liền giải quyết được người đó, sau đó lại nổ súng bắn vào ngọn đèn, ngục giam trong thoáng chốc rơi vào bóng tối. Thừa dịp hỗn loạn, cô nhảy lên phía trên tường vây, tường vây rất cao nhưng căn bản không cản trở được cô, cô rất nhanh có thể nhảy lên đỉnh bức tường. Cảnh sát dùng đèn pin chiếu đến cô, cô lập tức nhắm mắt nhảy xuống, sau khi nhảy xuống, cô nhanh nhẹn tiếp tục chạy về phía trước. Bên ngoài là vùng hoang dã, tất cả đều là cỏ lau, cỏ dại. Cảnh sát rất nhanh dẫn chó săn đuổi theo. Lăng Hiểu chạy rất nhanh, đèn pha lại được chiếu sáng, xung quanh tìm kiếm tung tích của cô. Cô lập tức ẩn mình dưới một bụi cỏ rậm rạp, không nhúc nhích. Qua hai phút, cô bắt đầu phát sinh biến hóa, chậm rãi biến thành một con sói. Lăng Hiểu sau khi biến thành sói cũng không dám làm gì lộn xộn, chỉ cần kinh động cảnh sát, nói không chừng đạn sẽ phóng tới. Phía trước có một cái giếng, cô ngặm y phục lén lút chạy qua, sau đó ném quần áo xuống giếng, rồi lại chậm rãi quay về ẩn nấp trong bụi cỏ. Chó săn tìm được con sói là Lăng Hiểu, thế nhưng bị khí thế trên người cô làm sợ hãi, chỉ sủa lên hai tiếng rồi bỏ đi. Cảnh sát cho là nhìn thấy "chó săn", vì thế cũng xoay sang phương hướng khác tìm kiếm. Ai lại có thể nghĩ rằng gặp được "sói" ở thành phố, ai lại có thể nghĩ đến phạm nhân vừa vượt ngục vừa rồi sẽ biến thành "sói" đây, đó là chuyện chỉ có trong truyện thần thoại mà thôi. Lăng Hiểu dưới hình dạng con sói đi đến dưới lầu nhà anh của Lam Vũ, cô nhìn thấy rất nhiều cảnh sát xuất hiện gần đó. Hành động của bọn họ quá nhanh ! Trước đây không nghĩ bọn họ sẽ nhanh như vậy, giống như chỉ toàn ăn không ngồi rồi, bây giờ bản thân rơi vào tình cảnh này, cô mới biết được cảnh sát hiện tại có bao nhiêu lợi hại. Lăng Hiểu không có cách nào đến gần Lam Vũ, nhưng lại sợ nàng lo lắng. Vì vậy trốn ở chỗ bí mật tru lên hai tiếng, sau đó rời khỏi. Lam Vũ đang bị cảnh sát hỏi, đột nhiên nghe được tiếng sói tru, nàng lập tức chạy đến trước cửa sổ, tại hẻm nhỏ mơ hồ dưới ánh đèn, nàng nhìn thấy bóng sói quen thuộc chợt lóe lên tức thì. Nàng nở một nụ cười mỉm, chị ấy trốn rồi, chị ấy đã an toàn ! "Đang nhìn gì vậy?" Sở Kiều Kiều đi tới, nhìn xuống dưới lầu, một mảnh trống trải, cái gì cũng không có. "Không có gì." Lam Vũ quay lại sofa ngồi xuống, đối mặt với cảnh sát, nàng cũng không sợ bọn họ, chỉ cần Lăng Hiểu trốn thoát, nàng không còn sợ gì nữa.