Đang đi trên đường, ngoài ý muốn lại đụng phải Thi Kỳ Lệ.
Dáng vẻ Thi Kỳ Lệ cũng mang nhiều nét tang thương, giống như đã già đi rất nhiều. Nhìn thấy Lam Vũ, Thi Kỳ Lệ cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, kinh ngạc mà nhìn nàng. Lam Vũ lướt qua Thi Kỳ Lệ, tiếp tục đi về phía trước. Nàng cùng Lăng Hiểu xa nhau, phân nửa lỗi cũng là do Thi Kỳ Lệ mà ra. "Tiểu Vũ." Thi Kỳ Lệ gọi nàng lại. Lam Vũ dừng lại bước chân, cũng không quay đầu lại, càng không có xoay người. "Xin lỗi !" Thi Kỳ Lệ thật lòng cảm thấy hổ thẹn, nếu không có mình, Tiểu Vũ hiện tại nhất định rất hạnh phúc. "Có ích gì sao?" Nếu như một câu "xin lỗi" có thể cứu vãn, Lam Vũ nàng dù phải nói một trăm triệu lần cũng cam nguyện. Thi Kỳ Lệ bước tới bên cạnh Lam Vũ, "Tôi nguyện ý đánh mất tất cả để mà bồi thường cho cô." Lam Vũ liếc mắt nhìn Thi Kỳ Lệ, lắc đầu bước đi. Nàng không cần cô ta bồi thường bất cứ thứ gì, Thi Kỳ Lệ hiện tại trong mắt của nàng, chỉ là một người xa lạ. Trong cơn gió lạnh lẽo, Lam Vũ kéo áo khoác chặt một chút, hiện tại đã là cuối mùa thu. Ăn cơm xong, Lam Vũ lên sân thượng hóng gió. Đêm hôm nay, có chút lạnh, sau đó lại có mưa phùn. Đứng ở trong mưa, nàng nhớ đến đêm hôm đó, trên bầu trời cũng là rơi xuống mưa phùn giống như vậy, đêm hôm đó, Lăng Hiểu lại nằm trong vũng máu, một khắc kia, nàng lần đầu cảm nhận được nỗi đau khắc cốt ghi tâm, lần đầu nhận ra tình yêu sâu đậm của mình dành cho Lăng Hiểu. Từ đó về sau, nàng rất quý trọng tình cảm của hai người, rất cẩn thận mà che chở, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là không thể giữ được hạnh phúc của các nàng. Trong cuộc sống, điều bi thảm nhất không phải là chia lìa do sống chết, mà là rõ ràng yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau. Trong cuộc sống, điều bi thảm nhất không phải yêu nhau mà không thể ở bên nhau, mà là, rõ ràng đang ở bên cạnh nhau nhưng nhìn không thấy, sờ không được. Đêm hôm đó, nàng ở trên sân thượng đến đêm khuya, đêm hôm đó, nàng cảm lạnh, cuối cùng phát sốt, khiến cho viêm phổi, một lần bệnh chính là nửa tháng. Trong nửa tháng sinh bệnh này, lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng thường xuyên thấy vẻ mặt lo lắng của Lăng Hiểu đang ngồi ở bên giường, lúc nàng thanh tỉnh thì lại không nhìn thấy Lăng Hiểu. "Tiểu Vũ, uống thuốc đi !" Sở Kiều Kiều bưng ly nước đến trước giường, nâng Lam Vũ đang nửa tỉnh nửa mê dậy, "Một lát nữa Lam Linh sẽ đến xem em, em ấy lần này đi công tác đến Vân Nam đã mua rất nhiều thuốc bổ trở về, đến lúc đó em nên cố gắng mà tẩm bổ." Khí sắc của nàng quá kém, giống như một bệnh nhân đã tuổi xế chiều. "Chị dâu, không cần đâu." Lam Vũ nói, thanh âm của nàng thập phần suy yếu. "Cái gì không cần ? Em nhìn em đi, sức khỏe kém như vậy, đến nói chuyện cũng không có sức nữa." Sở Kiều Kiều khẽ quát lên. "Chị dâu, em muốn nhờ chị một việc." Lam Vũ ho nhẹ hai tiếng, đôi mắt có chút mông lung, nàng tựa hồ lại nhìn thấy Lăng Hiểu đang ngồi bên cạnh nàng, đang vỗ về lưng của nàng. "Em nói đi." "Chị biết nơi mà Lăng Hiểu bị bắt không?" "Biết." Sở Kiều Kiều nhíu mày, không biết nàng vì sao lại nhắc đến nơi này. "Nếu như em chết, chị hãy đem tro cốt của em và Lăng Hiểu an táng ở dưới đá nhân duyên trên ngọn núi đó nha." "Bậy bậy bậy, em nói gì bậy bạ vậy. Em còn phải sống vài chục năm nữa, anh em đã quyết tâm phải nuôi em cả đời rồi." "Chị dâu, có người chị dâu tốt như chị, có người nhà tốt như vậy, em cả đời này rất cảm kích mọi người." "Được rồi được rồi, đừng nói những lời thương cảm như vậy nữa, nếu muốn cảm kích anh chị, thì em hãy ngoan ngoãn uống thuốc, nghỉ ngơi bồi dưỡng sức khỏe thật tốt là được rồi." "Dạ." Lam Vũ nghe lời mà uống thuốc, sau đó ngoan ngoãn nằm trên giường, dưới sự trấn an của Lăng Hiểu mà dần dần chìm vào giấc ngủ. Sinh bệnh cũng rất tốt, nàng có thể nhìn thấy Lăng Hiểu, tuy rằng rất mơ hồ, thế nhưng nàng thủy chung là thấy được. Sau khi ngủ dậy, đột nhiên cảm thấy thân thể đã bệnh rất lâu bây giờ giống như đã khỏe hẳn, toàn thân lại tràn ngập năng lượng. Nàng mang dép xuống giường, đi đến phòng khách thì thấy một bàn đầy thuốc bổ. Lam Linh và Sở Kiều Kiều đang ngồi nói chuyện với nhau. "Chị, chị đã về rồi à." Lam Vũ kêu lên. "Em sao lại xuống giường, sao không ngủ thêm chút nữa." Lam Linh vội vàng đến đỡ nàng, "Tinh thần có vẻ rất tốt nha." Đưa tay lên trán Lam Vũ, nhiệt độ cơ thể rất bình thường, nét mặt còn có chút hồng thuận mà đã hai năm rồi không thấy. "Đúng vậy, em cảm thấy rất khỏe rồi." Lam Vũ cười nói, "Làm anh chị phải lo lắng, em xin lỗi !" "Nói gì thế, chúng ta là người một nhà mà, không phải người ngoài." Thấy sức khỏe Lam Vũ tốt lên, Lam Linh vui vẻ vô cùng. Trong lòng Sở Kiều Kiều lại nổi lên một tia nghi ngờ, lúc gặp Lam Vũ vừa rồi, nàng thập phần suy yếu, sao lại đột nhiên khỏe hẳn lên như vậy. "Chị, chị dâu, em muốn đến nhà Lăng Hiểu xem một chút, đã nửa tháng rồi không có đi." Sở Kiều Kiều nhíu mày, "Em mới vừa khỏe lại, qua hai ngày nữa hãy đi." Sở Kiều Kiều có chút mơ hồ, cảm thấy quá không thích hợp. "Chị dâu !" Lam Vũ cầm lấy tay Sở Kiều Kiều, không ngừng làm nũng. "Được rồi được rồi, một hồi anh em về, chúng ta cùng nhau ăn cơm xong, sau đó cùng em đi." Sở Kiều Kiều chịu không nổi nhất chính là khi Lam Vũ làm nũng, hễ Lam Vũ làm nũng thì cô chỉ có thể đầu hàng. Chỉ là, trong lòng cô cảm thấy như có gì đó không ổn. Một lúc sau, Lam Phi trở về, nhìn thấy sức khỏe Lam Vũ đã hồi phục thì cảm thấy rất vui vẻ. Đây là niềm vui lớn nhất mà mấy năm rồi họ mới cảm nhận được. Đặc biệt là Lam Vũ, hôm nay đặc biệt rất có tinh thần theo chân mọi người mà nói giỡn, còn đem chuyện xấu hổ lúc bé ra chọc hắn nữa. Tuy nhiên, hắn cũng không tính toán, ngược lại còn cảm thấy rất vui, giống như lại thấy được dáng vẻ yêu đời đáng yêu của Lam Vũ lúc trước. Sau khi cơm nước xong, Lam Phi cùng với Sở Kiều Kiều trong nhà bếp rửa chén, Lam Vũ thì trong phòng chọn quần áo, nàng nói cần phải sửa soạn một chút, Lam Linh thì ở phòng khách chơi với đứa cháu trai của mình. Sở Kiều Kiều đột nhiên dừng lại động tác, thấp giọng khóc. "Em sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?" Lam Phi vội vàng rửa xà phòng trên tay, vươn tay lau nước mắt trên mặt Sở Kiều Kiều. Sở Kiều Kiều lắc đầu, hít mũi, "Không có gì, chỉ là nghĩ đến Tiểu Vũ đã khỏe lại, nên em rất vui." "Đúng rồi đó, đứa nhóc đó không biết xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên có tinh thần như vậy." "Anh, chị dâu, hai người xong chưa? Phải đi rồi." Lam Vũ từ ngoài cửa nhảy vào, vui vẻ mà thúc giục. Nàng mặc một chiếc váy ngắn cùng với chiếc áo khoác dài, bên dưới mang đôi giày boots, thoạt nhìn tràn ngập sức sống tuổi trẻ, tinh thần rất sáng lạn. Lam Phi và Sở Kiều Kiều không chớp mắt mà nhìn nàng một hồi mới hồi phục tinh thần lại, đã lâu không thấy nàng như vậy rồi ! "Ôi, đừng nhìn nữa, chúng ta mau đi thôi !" Lam Vũ kéo hai người đi ra ngoài. Lam Linh ôm bé con từ phòng khách đi ra, đổi giày, cười nói :"Em gấp làm gì, cũng không phải vội vàng đi đầu thai mà." Sắc mặt Sở Kiều Kiều thoáng chốc thay đổi, cô cắn môi, nhịn xuống nước mắt đang chực trào, thay vào một khuôn mặt tươi cười, nắm tay Lam Vũ, mọi người cùng nhau xuống lầu. Tay Lam Vũ rất lạnh, lạnh đến nỗi giống như nhiệt độ cơ thể đã không còn. Nàng quả nhiên không còn bao nhiêu thời gian nữa ! Đứng trong thang máy, Lam Phi phát hiện Sở Kiều Kiều khóc, hắn hạ giọng hỏi :"Làm sao vậy?" "Không sao." Sở Kiều Kiều lắc đầu, lau những giọt nước mắt trên mặt mình, cố gắng nở một nụ cười. Lam Vũ đẩy ra cửa phòng, nhìn thấy Lăng Hiểu đang đứng trong phòng mỉm cười nhìn nàng. Nàng ngẩn người, hôm nay Lăng Hiểu rất rõ ràng, giống như là một người thật đang đứng trước mặt nàng vậy. "Sao vậy? Đứng ở cửa làm gì? Còn không đi vào." Lam Linh thúc giục. "Dạ." Lam Vũ lên tiếng, hai bước bước vào nhà, lại không nhìn thấy hình bóng Lăng Hiểu. Nàng ở trong nhà đi dạo một vòng cũng không nhìn thấy, nhà bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ đều không có. "Em đang tìm gì vậy?" Lam Phi hỏi. "Lăng Hiểu, chỉ chớp mắt là đã không nhìn thấy chị ấy nữa rồi." Lam Vũ thốt lên, mới đó mà sao không thấy người nữa rồi. "Ách...Em nói sai rồi." Nàng xấu hổ cười, bẽn lẽn mà sờ sờ cái trán. Đột nhiên, nàng ngáp một cái, cảm thấy rất buồn ngủ. Nàng lắc đầu, có chút xấu hổ mà cười nói :"Em hơi mệt chút !" Từng trận từng trận chóng mặt kéo tới, làm cho nàng gần như không thể đứng vững. Mọi người vội vàng đỡ lấy nàng, ẵm nàng nằm xuống giường. "Em nhìn em đi, đã sớm nói em phải nghỉ thêm hai ngày rồi mới đi, vậy mà hôm nay lại muốn đến, lại mệt rồi phải không." Lam Phi trách nhẹ, trong lời nói lộ ra sự quan tâm nồng đậm. "Em không sao, ngủ một chút là được rồi." Lam Vũ đáp, mí mắt có chút nặng. Nàng thế nào lại nhìn thấy Lăng Hiểu xuất hiện bên cạnh nàng. Không ngờ Lăng Hiểu lại nằm xuống giường, còn nắm tay nàng. Nàng cư nhiên cảm giác được sự đụng chạm của Lăng Hiểu. Trời ạ ! Cảm giác này quá chân thực, làm cho nàng kích động dị thường. "Tiểu Vũ, chúng ta rất nhanh sẽ lại ở bên nhau, rất nhanh !" Thanh âm Lăng Hiểu làm cho Lam Vũ rất an tâm, lập tức nhắm mắt lại. "Hay là về nhà nghỉ ngơi đi?" Lam Linh nói. "Để em ấy ở chỗ này ngủ đi." Sở Kiều Kiều nhìn chằm chằm Lam Vũ, nhẹ nhàng thở dài. "Được rồi, ngoan ngoãn ngủ, anh chị ra ngoài trước." Lam Phi nói. Ba người rời khỏi phòng, Lam Phi nhìn đồng hồ rồi nói :" Như vậy đi, anh còn chút việc, qua hai tiếng nữa sẽ quay lại đón mọi người." "Phi, hôm nay có thể ở lại không?" Sở Kiều Kiều kéo tay Lam Phi. "Làm sao vậy?" Lam Phi vẫn cảm thấy Sở Kiều Kiều hôm nay có chút là lạ. "Tiểu Vũ, em ấy..." "Tiểu Vũ làm sao?" Lam Phi hỏi, nhóc con kia đã khỏe lại rồi, nhưng để bảo đảm, một lát nữa hắn phải gọi điện thoại nhờ bác sĩ đến kiểm tra một chút mới yên tâm. "Tiểu Vũ, em ấy không được rồi !" Sở Kiều Kiều thốt ra những lời này làm cho hai người giật nảy mình. "Chị dâu, hôm nay Tiểu Vũ không phải rất tốt sao? " Lam Linh muốn khóc nói. "Hai người không biết, đêm hôm qua Tiểu Vũ ho rất nhiều máu, sáng sớm hôm nay đã rất suy yếu, sau đó là đột nhiên trở nên giống như rất khỏe. Đây là...là hồi quang phản chiếu !" Sở Kiều Kiều nói xong, đau lòng mà khóc lớn. "Không, không thể nào !" Lam Linh kêu lên. Lam Phi như bay chạy vào phòng ngủ, nhìn Lam Vũ nhắm mắt ngủ say mà dường như vẫn đang mỉm cười, hét lên :"Tiểu Vũ, em tỉnh lại đi, anh mang em về nhà ngủ !" Không có phản ứng, hắn lại gọi vài tiếng, như cũ vẫn không có phản ứng. Sắc mặt Lam Phi thay đổi, hắn đưa ngón tay để dưới mũi của Lam Vũ, đã hoàn toàn không còn hơi thở, hắn sợ hãi rút tay về. Nàng thực sự đã đi, Lăng Hiểu thực sự đã đem em gái của hắn đi rồi ! Lam Phi rốt cuộc đã hiểu vì sao hôm nay Lam Vũ nhất định phải đến đây, vì sao phải sửa soạn trang phục, cũng hiểu được thời điểm vừa vào nhà, nàng lại sững sờ như đã nhìn thấy ai đó. "Đi rồi cũng tốt, ít nhất ở thế giới bên kia em sẽ hạnh phúc, anh chúc phúc cho hai người !" Mắt Lam Phi đỏ lên, thanh âm nức nở. Lời cuối truyện : Lăng Hiểu và Lam Vũ từng hẹn ước ba đời ba kiếp trước Nguyệt lão, vì lời ước định này, quỷ phán không cho hai nàng làm du hồn phiêu đãng trên trần gian, mà bắt đến cầu Nại Hà để uống canh Mạnh bà, sau đó đưa đi đầu thai để thực hiện ước định của hai nàng. Hai nàng không bao giờ muốn xa nhau nữa, cũng không muốn đầu thai làm người nữa, để có thể lẩn trốn, hai nàng không thể làm gì khác hơn là hy sinh sắc đẹp của mình, ở trước cầu Nại Hà mà kịch liệt hôn nhau. Bọn quỷ hồn và quỷ soa ở trước cầu Nại Hà nhìn một màn này đến choáng váng. Hai nàng thừa dịp lúc bọn họ đang há hốc mồm, lại nắm tay nhau chạy thoát. Hai nàng chấp niệm như vậy bọn quỷ soa cũng không còn cách nào khác, đành thả cho hai nàng tiếp tục phiêu đãng trên trần gian. Có lẽ vào một ngày nào đó, bạn sẽ nhìn thấy hai nữ quỷ xinh đẹp thân mật gắn bó bên nhau, kia có thể chính là hai nàng ! ---HOÀN--- Lời lảm nhảm của editor : vậy là hoàn rùi nhé ! Mình thích truyện này là vì tình yêu sâu sắc của Lam Vũ dành cho Lăng Hiểu. Nếu như lúc đầu nàng vô tình làm Lăng Hiểu đau khổ, mà Lăng Hiểu chỉ cần một dao tự tử là xong, còn Lam Vũ thì lại giữ lời hứa của mình, không tự tìm đường chết nhưng lại khiến bản thân chết dần chết mòn, phải yêu cỡ nào mới có thể như vậy ?! Sống cũng được, chết cũng được, miễn bên nhau là hạnh phúc nên mình mới nói đây là HE ! :)