Thời gian cứ thế mà trôi qua, ba tháng sau.
Điện thoại trong văn phòng reo lên, Lăng Hiểu bắt máy, bên kia truyền đến thanh âm của phó tổng giám đốc :" Lăng Hiểu, buổi tối cô có rảnh không ?" "Có." Trong mắt Lăng Hiểu hiện lên tia nghi vấn, chẳng lẽ muốn cô tăng ca sao ? "Tôi muốn mời cô ăn tối, có thể chứ ?" Thanh âm ôn hòa mê người, lộ ra một cổ mị hoặc, khiến người khác say đắm, thế nhưng lại miễn dịch đối với Lăng Hiểu. Phó tổng mời, cô không tiện từ chối, song song đó cô nghĩ chuyện này có gì đó không bình thường, để tìm hiểu rõ ràng nghi vấn trong đó, cô đồng ý. Sau khi tan sở, phó tổng chở cô đến một nhà hàng Tây cao cấp, gọi một bàn đầy thứ ăn. Lăng Hiểu vốn không phải người thích vòng vo, vì vậy cô đi thẳng vào vấn đề mà hỏi :"Phó tổng hôm nay muốn mời tôi ăn tối, điều này làm cho tôi có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng không biết vì sao lại khiến anh hạ mình như vậy ?" "Hiện tại đã hết giờ làm việc, cô cứ gọi tôi là Tử Hào đi, mọi người đều là đồng nghiệp, làm gì đến mức hạ mình như vậy." Tống Tử Hào nở một nụ cười ôn hòa mê người với Lăng Hiểu. Thật là lạ ! Anh ta là thái tử cao cao tại thượng, còn cô chỉ là một tiểu thần tử bình thường vô cùng. Sao lại hẹn cô làm gì? Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Tống Tử Hào nói xin lỗi với Lăng Hiểu rồi nhấn nút nghe điện thoại, thấp giọng nói :"Anh hiện tại hơi bận chút, xong việc sẽ qua...Uh, được, bye." Có thính giác nhạy cảm của loài sói nên Lăng Hiểu nghe được tiếng trong điện thoại truyền đến là thanh âm của "Linh Hồ". Nàng hỏi anh ta khi nào sẽ về, nói rằng rất nhớ anh ta. "Tôi có thể gọi cô là Hiểu Hiểu không ?" Tống Tử Hào hào hoa phong nhã mà hỏi thăm. "Tôi đã có thói quen muốn người khác gọi cả họ và tên tôi." Lăng Hiểu uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu của Tống Tử Hào. Cô cắt miếng thịt bò, tính toán ý đồ của Tống Tử Hào. Tống Tử Hào tinh tế đánh giá Lăng Hiểu, ngũ quan xinh xắn, vóc người cao gầy, vẻ đẹp của cô là trên mức trung bình, không có vẻ đẹp chói mắt như Lam Vũ, nhìn thoáng qua sẽ thấy bình thường, cũng tương đương với các cô gái khác, thế nhưng nhìn kỹ mới có thể phát hiện sự khác biệt của cô, quan sát cô qua hai tháng này, Tống Tử Hào phát hiện trên người cô có một khí thế khiến người ta khâm phục, dù cô đã cố tình che giấu rất tốt, thế nhưng khi cô chăm chú làm một việc gì đó sẽ lộ ra, cô có sự nhạy cảm và cẩn thận mà người bình thường không có, cô có thể thấy những gì người khác không chú ý, dễ dàng tránh khỏi trò xấu của đồng nghiệp trong công ty. Trong mắt của cô luôn cất giấu một điểm ưu sầu, cảm giác có một loại mất mát gì đó, trên người cô toát ra một khí chất không giống người bình thường, rất phức tạp khiến cho người khác nhịn không được mà muốn tìm hiểu. Có thể cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Tống Tử Hào, hơn nữa trước câu hỏi của anh ta, trong lòng cô mơ hồ đoán được vài phần, nhưng cô rất hy vọng bản thân nghĩ không đúng, cô tình nguyện là bản thân hiểu sai ý. Lăng Hiểu ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của Tống Tử Hào, hỏi :" Anh Tống hẹn tôi ra đây có việc gì không ?" "Gọi tôi là Tử Hào." Tống Tử Hào ôn hòa nói. "Xin lỗi, tôi nghĩ tôi nên gọi anh là anh Tống thì tốt hơn." Lăng Hiểu nói, "Tôi vừa nhớ ra tôi còn chút việc, nếu như anh Tống không còn việc gì, tôi nghĩ tôi nên đi trước." Cô nói xong liền đứng lên. Anh ta hẳn là nên trở về bên cạnh "Linh Hồ", không nên cùng cô ở chỗ này. "Chờ một chút." Tống Tử Hào kéo tay cô, nói :" Tôi muốn nói chuyện với cô một lát." Lăng Hiểu không chút khách khí rút tay lại, hỏi :"Anh muốn nói chuyện gì ?" "Nói về cô." "Nói về tôi ?" "Đúng vậy, nhìn cô lúc nào cũng như có tâm sự, có vẻ cô đơn và u buồn." "Vậy thì sao..." Lăng Hiểu ngờ vực nhìn Tống Tử Hào, trong lòng dâng lên một cổ tức giận. Cô đã có thể xác định 99% ý đồ của anh ta đối với cô. "Tôi muốn làm mất đi nỗi cô đơn và u buồn của cô." Tống Tử Hào ôn hòa cùng lớn mật mà trực tiếp thổ lộ. "Dừng !" Lăng Hiểu khinh thường nhìn Tống Tử Hào, nỗi cô đơn cùng u buồn của cô chỉ có "Linh Hồ" mới có thể làm mất đi. Mà anh ta --- Tống Tử Hào, đáng lý phải ở bên cạnh "Linh Hồ", phải một lòng mà yêu nàng. "Tôi thích cô, là thật lòng." Tống Tử Hào không ngại ngùng gì mà nói ra những lời này, người đàn ông này cho đến bây giờ đều tin tưởng rằng, thích một người thì phải nói cho cô ấy biết, bên cạnh đó anh ta cũng tin tưởng đối với mị lực của bản thân thì không có người con gái nào có thể chống cự được. Nếu như Tống Tử Hào đem những lời này nói với người khác, nhất định người đó sẽ vui vẻ đến mức phải thét lên, đáng tiếc người này là Lăng Hiểu. Lăng Hiểu lạnh lùng nhìn Tống Tử Hào, trong mắt là một bầu không khí lạnh thấu xương. Tống Tử Hào bị Lăng Hiểu dùng ánh mắt kia nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, vô cùng không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, thầm kêu không ổn, sao cô ấy lại nhìn mình như đang nhìn kẻ thù vậy, dường như mình đã phạm phải một lỗi lầm kinh thiên động địa. "Người anh nên thích không phải tôi, anh Tống, làm người nên có trách nhiệm với tình cảm của mình, người đàn ông mà ba lòng hai ý thì chỉ khiến người khác khinh bỉ." Tống Tử Hào chính là người như vậy, vậy thì cô cũng không cần phải khách khí với anh ta. Lăng Hiểu đứng dậy rời đi, đi được vài bước, cô quay đầu lại, nói :"Hãy đối xử tốt với cô ấy, nếu như anh phụ cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh." Nói xong, cô mạnh mẽ bước đi. Cô ấy đang nói gì thế này ? Tống Tử Hào tựa lưng vào ghế nhìn cô rời khỏi, đối với phản ứng của Lăng Hiểu có chút khó hiểu. Nhưng song song đó, anh ta lại có chút mừng rỡ, người mình thích quả nhiên là một cô gái như vậy, có lúc thì khả ái đáng yêu, có lúc cũng cần phải mạnh mẽ lanh lợi, cô gái như vậy mới thú vị, khi chinh phục được thì mới có cảm giác thành tựu. "Lăng Hiểu, em nhất định sẽ thuộc về anh." Tống Tử Hào tràn đầy tự tin mà tự nói với chính mình. Trên thế giới này không có người con gái nào mà mình không theo đuổi được, Lăng Hiểu cũng không ngoại lệ.