Lăng Hiểu đi vào phòng ngủ, thấy "Linh Hồ" cuộn mình ôm chăn nằm giữa chiếc giường lớn. Mắt của nàng hơi hồng hồng, trên mặt còn vươn lại một ít nước mắt. Lăng Hiểu cảm thấy tràn ngập yêu thương với người con gái này, cô đi qua kéo chăn đắp lên người nàng, sợ nàng bị điều hòa thổi lạnh. Cô vươn hai tay ôm lấy nàng, tiếp thêm sự ấm áp cho nàng, bảo bọc nàng.
Cảm nhận được sự ấm áp, "Linh Hồ" trong lúc đang ngủ mơ giống như một tiểu động vật hướng về cơ thể cô mà chui vào, tìm cho mình một vị trí thoải mái. Lăng Hiểu nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, cảm nhận được trên người nàng truyền đến một mùi hương quen thuộc như trong trí nhớ, mắt cô trở nên ươn ướt. Đang trong lúc mơ màng, tựa hồ có một cảm giác quen thuộc đang vây quanh nàng, nàng hình như được gặp lại con sói xinh đẹp kia. Con sói đó dùng thân thể ấm áp của nó ôm lấy nàng, bảo vệ nàng, để nàng yên tâm nghỉ ngơi. Cái ôm ấp của con sói đó là cái ôm ấm áp nhất. Nàng tham lam hít lấy hương vị quen thuộc này, để bồi đắp cho trái tim đang trống trải của mình. Nàng biết đây là mộng, cho nên nàng tình nguyện cả đời này cũng không tỉnh lại khỏi giấc mộng này, nàng không muốn hương vị này rời khỏi nàng. Rời xa hương vị này, tỉnh lại cũng chỉ là đau khổ. Đã từng, nàng gặp phải một cô gái cũng có hương vị này, thế nhưng bởi vì nàng trêu đùa cô, cô không còn để ý đến nàng nữa, hai người đã trở thành người xa lạ. Đã từng, nàng muốn cùng cô trở thành bạn, nàng ỷ lại trên người cô có cảm giác quen thuộc kia. Thế nhưng, khi cô hỏi nàng, "Chúng ta có thể làm bạn không ?" , trong lòng nàng đã muốn xem cô là bạn, nhưng miệng lại cao ngạo mà phun ra hai chữ "Không thể", nàng đã mất đi người bạn tên Lăng Hiểu này, mất đi hương vị quen thuộc trong mộng kia. Nàng muốn đi tìm cô, nhưng xa xa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô, nàng có chút e ngại, nàng sợ sẽ bị cô cự tuyệt. Nàng hối hận, hối hận đã nói ra hai chữ kia. Cổ họng của nàng nghẹn ngào, nước mắt tuôn trào ra. Nàng nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, trong lúc ngủ mà nước mắt vẫn tuôn ra khiến cho lòng Lăng Hiểu đau như dao cắt. Tên khốn kiếp kia đã tổn thương nàng sâu đậm như vậy ! Đang ngủ mà vẫn có thể khóc ! Cô muốn giết hắn, nhất định phải giết hắn ! Cô nắm chặt nắm tay, đến nỗi phát sinh tiếng "răng rắc". Động tĩnh rất nhỏ nhưng cũng đánh thức Lam Vũ, nàng chậm rãi mở mắt ra, một bóng người ẩn hiện trước mắt. Hình ảnh người này từ mờ ảo biến thành rõ ràng, cuối cùng là xuất hiện gương mặt mà nàng đã nhìn thấy trong mộng không biết bao nhiêu lần. Hóa ra là mộng ! Nàng nhắm lại hai mắt, nặng nề mà ngủ đến khi trời sáng. Tỉnh lại, nàng mở mắt ra nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng. Một lúc sau, kí ức mới chậm rãi trở về trong đầu nàng, nàng nhớ tới ngày hôm qua Tống Tử Hào nói chia tay với nàng. Sau đó nàng khóc, khóc trên giường rồi ngủ luôn, sau đó nàng nằm mơ, mơ nhìn thấy Lăng Hiểu. Nhẹ nhàng mà vỗ mặt mình một cái, nàng hôm qua đúng là bị ma nhập mà, Tống Tử Hào muốn chia tay thì chia tay, nàng khóc cái gì, cùng lắm là thiếu đi một người để chơi mà thôi, có gì to tát đâu chứ. Đột nhiên nàng phát hiện có người nằm bên cạnh mình, đang quấn quít lấy mình. Tống Tử Hào chẳng phái đã nói muốn chia tay sao ? Tại sao hôm qua còn muốn ngủ cùng với nàng ? Đàn ông, thật sự là quá hạ tiện, nói chia tay mà vẫn còn muốn nằm trên giường nàng. Nàng quay đầu, chuẩn bị một cước đá hắn xuống giường, nhưng khi chuẩn bị hành động thì gặp phải một gương mặt khác. Lăng Hiểu ! Nàng gần như là muốn thét lên. Sao cô ấy lại ở đây ? Trong đầu nàng hiện lên giấc mộng đêm qua, lẽ nào đó không phải là mộng, đó là thật ? Lăng Hiểu đêm qua thật sự ôm nàng mà ngủ ? Điều này sao có thể ? Không thể nào, nhất định là nàng còn đang nằm mơ. Nàng nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ, đừng tỉnh lại khỏi giấc mộng đẹp này. Thế nhưng, trong đầu nàng thập phần rõ ràng, đây căn bản không phải là đang mơ, nàng rõ ràng là tỉnh. Nàng lại mở mắt ra, nhẹ nhàng nhéo vào bụng mình một cái, một cảm giác đau rõ ràng kích thích nàng. Đây không phải là mộng ! Lăng Hiểu thật sự đang ngủ trên giường nàng. Nàng đột nhiên có một nỗi vui mừng như điên, người đang có hương vị mà nàng thường xuyên tưởng niệm kia hiện tại đang bên cạnh nàng, còn ngủ trên giường của nàng. Nàng chăm chú đánh giá khuôn mặt đang ngủ say của cô, chậm rãi kề sát đầu vào để hít lấy hương vị thơm mát trên người cô. Trong cơ thể tự dưng xuất hiện một xung động muốn nuốt chửng cô vào bụng, như thể trước mặt nàng người đó không phải là người, mà là một con dê được nướng thơm lừng. Có người đang nhìn cô ! Đang ngủ, Lăng Hiểu cảm giác được có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, lập tức giật mình tỉnh giấc, trong phút chốc mở to mắt. Lam Vũ bị hành động bất ngờ của Lăng Hiểu làm hoảng sợ, cả người run run một chút. "Cô dậy rồi à ?" Lăng Hiểu xoay người ngồi dậy, cúi đầu nhìn nàng. Trải qua giấc ngủ nguyên đêm qua, đôi mắt của nàng đã không còn sưng đỏ, sự tiều tụy của đêm qua cũng biến mất. "Cô sao lại ở trên giường tôi ?" Lam Vũ ngồi dậy hỏi. Nàng xếp bằng ngồi trên giường, mở to đôi mắt câu hồn nhìn chằm chằm vào Lăng Hiểu. Lăng Hiểu không biết nên trả lời câu hỏi của nàng như thế nào, chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tai. Chịu không nổi ánh mắt câu hồn kia của nàng, không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi, sau đó xuống giường, "Tôi phải đi làm." "Hôm nay là cuối tuần." Lam Vũ nhắc nhở cô, lý do này quá sức gượng gạo rồi. Lăng Hiểu dừng lại một lát, "Vậy tôi về nhà." "Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tôi cảnh cáo cô, nếu cô không trả lời rõ ràng, tôi sẽ giao cô cho cảnh sát, kiện cô tội tự tiện vào nhà người khác." Âm thanh ngang ngược của Lam Vũ truyền đến, nồng đậm mùi vị cảnh cáo. Lăng Hiểu có chút đau đầu, không biết nên trả lời thế nào. Tuy nhiên cô lại cảm thấy kỳ lạ, hiện tại nhìn nàng thế nào cũng không có chút gì giống như vừa thất tình nhỉ ? Nhưng cô lại không dám hỏi nàng, sợ lại làm cho nàng đau lòng. "Tốt nhất thì khai ra hết nha." Lam Vũ nhịn không được mà thúc giục. "Tôi... Cô coi như tôi tự ý xâm nhập đi." Vẫn không thể nói với nàng, cô trên sân thượng đụng chạm với Tống Tử Hào, hỏi lấy chìa khóa của hắn để vào nhà, sau đó đem tên khốn kia nhốt bên ngoài ! Những lời này sao có thể nói ra miệng đây. "Tự ý xâm nhập ?" Lam Vũ bật người đứng dậy, phóng đến trước mặt cô, dùng đôi mắt hồ ly nhìn cô từ trên xuống dưới, trong đầu nàng bắt đầu xoay chuyển, đem các mối liên quan của Lăng Hiểu trong trí nhớ mà xâu chuỗi lại. "Uhm, tôi đã biết." "Biết cái gì ?" Lăng Hiểu bị ánh mắt khôn khéo cùng dáng vẻ tính toán suy nghĩ của nàng làm cho toàn thân sợ hãi, trong người dâng lên một nỗi bất an. "Đêm qua cô nhìn thấy Tống Tử Hào đi ra ?" Tối hôm qua lúc Tống Tử Hào ra ngoài làm nàng giật mình tỉnh giấc, chỉ là do bận khóc nên không để ý đến hắn. "Phải." "Sau đó cô vào nhà tôi, rồi leo lên giường tôi ?" "Phải." Cho là vậy đi. "Vì sao ?" "Vì sao cái gì ?" Lăng Hiểu hoàn toàn bất an, cảm thấy thẩm vấn của Lam Vũ như là những con trùng đang bò trên người cô. "Cô vì sao muốn vào nhà tôi ?" Lam Vũ đang hỏi Lăng Hiểu nhưng cũng giống như đang tự hỏi mình. "Tôi cũng không biết." Trả lời sao đây. Có tám chữ, Lăng Hiểu chỉ nói bốn chữ đầu. "Tôi biết." "Cô biết ?" "Cô là les." ????? Cái gì ? Cô không hiểu gì cả ?