[Chuyển Ver] [Vkook] Điền Viên Nhật Thường

Chương 10: Công Việc

Tuấn Chung Quốc nói muốn đi làm nuôi cô, Vương Thục Tú cũng không để chuyện này ở trong lòng, cô đang muốn để cậu đi học lại. Cô lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm, bởi vì không có học vấn nên không ít lần chịu oan ức, nên không hy vọng cậu đi con đường của cô và Tuấn Nhất Thủy. Tuấn Chung Quốc bây giờ còn trẻ nên không hiểu, đến lúc già rồi mới hiểu không có học vấn thì khổ thế nào.

Dọn dẹp sơ qua, Vương Thục Tú vào bếp nấu cơm. Đám người anh Phong kia tuy mang tủ lạnh đi những những thứ trong nhà bếp cũng không động vào. Vương Thục Tú tìm mãi, thấy còn ít đồ ăn và thịt, cũng đủ cho cô và Tuấn Chung Quốc ăn hai bữa.

"Đói bụng à? Mẹ nấu cơm ngay đây, con về phòng nằm nghỉ một lát đi." Vương Thục Tú lo Tuấn Chung Quốc vừa xuất viện, trải qua chuyện vừa nãy thân thể sẽ không chịu nổi, vội vàng giục cậu đi nghỉ ngơi.

Thân thể Tuấn Chung Quốc không có chuyện gì, ngược lại cậu muốn ở lại giúp, nhưng từ nhỏ cậu chưa từng vào phòng bếp, biết mình ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân, cậu nghe lời đi ra, tiếp tục thu dọn trong nhà.

Căn nhà này cũng không lớn lắm, là một nhà cũ có hai phòng ngủ. Bởi vì thuộc kiểu kiến trúc cũ nên hai phòng ngủ rất lớn, ngược lại phòng khách thì lại rất nhỏ. Lại vì hai phòng ngủ đều ở hướng nam, nhà được thông ở hai hướng Nam Bắc, phòng khách ở giữa không có cửa sổ nên hơi tối.

Trước đó Vương Thục Tú đã thu dọn qua, ngoại trừ do thiếu đồ điện nên hơi trống rỗng, trong nhà cũng không bừa bộn lắm, Tuấn Chung Quốc chủ yếu là thu dọn phòng "của cậu". Chủ nhân của thân thể này hình như rất yêu thích kim loại nặng, bố trí trong phòng rất tối tăm và u ám. Trên tường dán những áp-phích kỳ quái mà cậu không biết, quần áo trong tủ cũng cùng loại quần áo mà bọn Dịch Hàng mặc lần trước, không phải in đầy đầu lâu thì cũng rách rưới.

* Kim loại nặng = nhạc rock cực mạnh

Tuấn Chung Quốc kịp xé hết áp-phích trên tường trước khi ăn cơm, CD quý giá cũ chủ nhân trước kia đều đóng gói cất đi, quần áo trong tủ cũng chia làm hai phần có thể mặc và không thể mặc. Đồ đạc của chủ nhân trước đây Tuấn Chung Quốc không định ném đi mà giữ lại làm kỷ niệm. Cậu biết ý tưởng này rất buồn cười, nhưng cậu luôn cảm thấy mình đã chiếm lấy thân thể của cậu ta, cho dù người xung quanh đã quen với bộ dáng bây giờ của cậu và quên đi cậu ta, nhưng cậu cũng không quên.

Khi Vương Thục Tú gọi cậu ra ăn cơm thì cậu đã thu dọn xong. Căn phòng trở nên thoải mái sáng sủa hơn, những đồ dư thừa cậu đều đóng gói lại để ở góc tường. Cơm trưa của hai mẹ con rất đơn giản, Vương Thục Tú nấu hai món cây tỏi xào thịt, trứng gà xào cà chua, ăn cùng với cơm được nấu mềm, tuy không phong phú nhưng lại khiến Tuấn Chung Quốc thèm ăn.

Ăn liên tục hai bát, cậu mới ngừng lại được. Vương Thục Tú vẫn gắp thịt cho cậu, bảo "Ăn nhiều thêm một chút". Đến lúc thấy Tuấn Chung Quốc đã ăn đủ rồi, Vương Thục Tú mới nói chuyện chị Điền nói lúc trước "Mẹ cho con ít tiền, con ngủ trưa một lúc. Tỉnh dậy thì đi tìm Dịch Hàng bảo nó mang đi dạo. Thấy hiệu sách thì mua vài quyển sách cấp 3, vài ngày nữa chúng ta đi đăng ký lớp học bổ túc, ôn lại bài vở trước kia, đừng đến lúc đi học thì không hiểu gì hết." Vương Thục Tú nói dứt khoát, hiển nhiên đã quyết định xong chuyện này.

Tuấn Chung Quốc im lăng vài giây, mở miệng nói: "Con không muốn đến trường, con muốn đi tìm việc làm."

"Nhóc con, còn muốn tạo phản hả!" Vương Thục Tú đập đũa, nhướng mày lên, "Chuyện này phải nghe theo mẹ."

Tác phong của cô mạnh mẽ như vậy, nhưng Tuấn Chung Quốc vẫn không chịu, "Con không muốn đến trường, con muốn đi tìm việc."

"Nhóc con..." Vương Thục Tú theo thói quen định đập một cái lên đầu cậu, nhưng vừa giơ lên lại thấy ánh mắt của cậu, không đập được nữa. "Chuyện này không nói nữa, phải đến trường." Vương Thục Tú tức giận nói.

Tuấn Chung Quốc không nói gì nữa, nhưng khuôn mặt của cậu hiện lên vẻ kiên trì.

Vương Thục Tú không hiểu, sao cậu đã mất trí nhớ không nhớ rõ cái gì nhưng vẫn bài xích trường học như vậy chứ. Đuổi Tuấn Chung Quốc đi ngủ trưa, Vương Thục Tú rửa bát đũa, một mình ngồi trong phòng tính tiền tích cóp của mình.

Vương Thục Tú lấy Tuấn Nhất Thủy đã nhiều năm nhưng tiền tích cóp cũng chẳng được bao nhiêu. Tiền lương của cô tuy không ít, nhưng Tuấn Nhất Thủy hết ăn lại nằm còn thích đánh bạc, hơn nữa trước đây Tuấn Chung Quốc cũng tiêu rất nhiều, tiền của cô chủ yếu là do cha con hai người tiêu. Lần này cậu gặp chuyện lại cần một số tiền lớn, số tiền này vốn cô định cho Tuấn Chung Quốc sau khi nó kết hôn, nhưng nằm viện một thời gian thì đã dùng gần hết. Còn lại một ít, Vương Thục Tú định đưa cho chị Điền, cũng không biết có đủ hau không. Chị Điền tuy chỉ nói anh Lý quen vài người, có thể giúp tìm trường nhưng không nói đến chuyện tiền nong, nhưng bây giờ ai làm việc không công chứ. Trường học cũng không phải nhà chị Điền mở ra, chị Điền tìm người giúp cũng là nợ ân tình của người ta. Chị Điền có ý tốt, nhưng Vương Thục Tú cũng không thể không biết xấu hổ mà không đưa một đồng nào.

Tính đi tính lại vẫn thấy thiếu tiền, Vương Thục Tú oán hận đập đập giường, đều do lão già khốn nạn kia. Lại nghĩ tới việc Tuấn Nhất Thủy đang nợ tiền ở bên ngoài, Vương Thục Tú liền tức muốn chết. Nếu không phải lão ta đánh bạc hay thua, cho dù cô đem tiền giấu ở đâu thì cũng moi ra được, cô cũng không đến mức ngay cả tiền cho Tuấn Chung Quốc đến trường cũng không có.

Mấy năm nay không phải Vương Thục Tú không nghĩ ly hôn với Tuấn Nhất Thủy, bỏ những chuyện nhức đầu này đi. Nhưng mỗi lần cô nhắc tới thì gã lại xúi giục Tuấn Chung Quốc làm ầm lên. Đừng nhìn Lục Lăng Tây luôn chán ghét Tuấn Nhất Thủy, nhắc tới chuyện ly hôn thì luôn đứng về phía gã. Vài lần như vậy, Vương Thục Tú cũng không nhắc lại nữa. Cô chỉ có một đứa con trai, nhẫn nhịn vì Tuấn Chung Quốc vậy.

Bây giờ thì... Vương Thục Tú hít sâu một hơi, vài ngày nữa thăm dò Tuấn Chung Quốc thế nào rồi nói sau. Dù sao ly hay không ly thì cô cũng không đưa cho Lục Nhất Thủy một đồng nào. Nghĩ đến đây, Vương Thục Tú vội lấy sổ đỏ ra. Lần trước cô bắt Tuấn Nhất Thủy đổi tên sang cho Tuấn Chung Quốc, chỉ vì sợ Tuấn Nhất Thủy thua rồi muốn bán nhà đi. Lát nữa cô phải dặn cậu vài câu, đừng để lão khốn nạn Tuấn Nhất Thủy kia lừa bán nhà.

Cách một bức tường, Tuấn Chung Quốc không ngủ được nghĩ chuyện Tuấn Nhất Thủy. Cậu không hiểu tại sao Vương Thục Tú không ly hôn? Tính cả lần ở bệnh viện thì tuy cậu chỉ thấy gã hai lần, nhưng ấn tượng về Tuấn Nhất Thủy rất kém. Bài bạc, đánh vợ, cho dù là việc nào thì Tuấn Chung Quốc cũng không thể chấp nhận được. Tuấn Nhất Thủy lại có đủ cả hai, Vương Thục Tú sao không rời khỏi ông ta chứ? Theo hiểu biết của cậu, ai đã đánh bạc thì cuối cùng cũng táng gia bại sản. Bởi vì Vương Thục Tú vẫn còn tình cảm với gã sao? Tuấn Chung Quốc không hiểu. Xoay người lại, cậu nghĩ đến số tiền mà Tuấn Nhất Thủy nợ. Gã định trả như thế nào? Vương Thục Tú sẽ trả giúp ông ta sao?

Nghĩ ngợi lung tung mấy chuyện này, Tuấn Chung Quốc mơ mơ màng màng ngủ. Đến khi cậu tỉnh lại, Vương Thục Tú đã chuẩn bị ra khỏi nhà.

"Đi sớm như vậy ạ?" Tuấn Chung Quốc ngạc nhiên.

"Có chút việc đi đến nhà dì Lâm con một chuyến. A, con không nhớ dì Lâm là ai rồi, vài ngày nữa đi ăn một bữa cơm với dì Lâm con." Dì Lâm trong lời Vương Thục Tú là đồng nghiệp cùng làm việc với cô, Lâm Mỹ, cô ấy vài ngày nay đã thay ca cho cô không ít lần. Vương Thục Tú nghĩ cả buổi trưa nhưng không biết nên giấu sổ đỏ ở chỗ nào, giấu ở đâu cũng không thấy an toàn. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nên giấu ở chỗ Lâm Mỹ, để sổ đỏ ở nhà họ vài ngày.

Đưa chìa khóa và tiền cho cậu, Vương Thục Tú nói một câu "Dịch Hàng sắp đến đó" rồi vội vàng đi. Tuấn Chung Quốc cất chìa khóa, tìm túi hạt giống mà lần trước tấm bảng đã thưởng, đến vườn hoa nhỏ ở ngoài ban công.

Nói là vườn hoa nhỏ thật ra chỉ là một mảnh đất nhỏ của hộ gia đình, bên ngoài được vây bởi hàng rào, những người khác không vào được. Vương Thục Tú trước đây không có ý muốn trồng hoa trồng cỏ gì, nên trong vườn hoa cỏ dại mọc thành bụi, nhìn rất lộn xộn. Tuấn Chung Quốc lúc ở bệnh viện còn nghĩ sẽ đem cà chua trồng ở đâu, mảnh đất nhỏ này đúng là chuẩn bị riêng cho cậu mà.

Buổi chiều khi Dịch Hàng tìm đến, liền thấy cậu ngồi dưới ánh nắng chói chang nhổ cỏ. Cỏ ở mảnh đất nhỏ phía sau nhà cậu đã bị nhổ mất một nửa. Cách hàng rào, Dịch Hàng gọi Tuấn Chung Quốc một tiếng: "Lão Tam, mày đang làm gì đấy?"

Tuấn Chung Quốc thấy Dịch Hàng, phủi phủi đất trên tay đi tới: "Tôi muốn trồng cà chua ở đây."

Dịch Hàng: "..."

Lại nói cậu thật không hiểu nổi, sao một người mất trí nhớ rồi lại có thể biến đổi hoàn toàn như vậy chứ. Tính cách thay đổi thì không nói, sao yêu thích cũng đổi rồi, đổi sang thích trồng trọt. Dịch Hàng đau đầu nhìn cậu đã nhổ cỏ được một nửa, cũng lười đi đến phía trước, trèo qua hàng rào vào nhà luôn.

"Nhanh lên, tao nhổ với mày, mẹ mày muốn tao mang mày đi dạo phố đấy."

Hai người cùng làm, nhổ hết cỏ dại cũng mất nửa tiếng. Dịch Hàng lau mồ hôi, giục Tuấn Chung Quốc mau thay đồ để đi.

Tuấn Chung Quốc do dự nhìn hắn, "Cậu cứ vậy mà đi sao?"

Dịch Hàng không hiểu: "Sao vậy?"

Tuấn Chung Quốc ngập ngừng vài giây, nhỏ giọng nói: "Không thấy rất kỳ quái sao?"

Cách ăn mặc của Dịch Hàng không khác với lúc đi bệnh viện thăm cậu lắm, áo thun có hình đầu lâu to màu đen, quần bò rách, tóc trên đầu đủ màu sắc, rất giống với những người trong áp-phích mà cậu đã dọn.

Tầm mắt Dịch Hàng dừng lại trên người Tuấn Chung Quốc, áo thun oversize màu xanh lam và quần dài màu đen, nghĩ đến hình ảnh hai người đi chung với nhau giống như là một tên côn đồ đi cạnh học trò ngoan vậy, không hòa hợp chút nào. Hắn gãi tóc, đành phải tắm nhờ ở nhà Tuấn Chung Quốc , mặc đại một cái áo thun màu hồng nhạt mà Vương Thục Tú mua cho cậu lúc nào đó, mặc quần bò cũ, khuôn mặt sạch sẽ, đau khổ đe dọa nhìn Tuấn Chung Quốc.

"Như vậy là được rồi chứ?"

Tuấn Chung Quốc gật gật đầu.

Lúc hai người đi ra cửa, hàng xóm xung quanh đều tò mò nhìn sang. Tuấn Chung Quốc thì họ có thấy qua buổi trưa, vậy thằng nhóc bên cạnh cậu là ai?

Ba Dịch Hàng ở trong nhà kho nhỏ bên ngoài tiểu khu đánh bài tú-lơ-khơ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dịch Hàng, kinh ngạc đến mức quên ra bài.

"Lão Mã ông nhìn đi, có phải thằng con nhà tôi không vậy?"

Lão Mã hờ hừng liếc một cái: "Đó không phải là thằng nhóc nhà Vương Tiểu Hoa sao? Ông không hoa mắt đấy chứ?"

Ba Dịch Hàng nhìn rồi lại nhìn, hơi nghi ngờ mình bị hoa mắt.

Dịch Hàng mang Tuấn Chung Quốc ra đường cái chờ xe, thấy không được tự nhiên kéo quần áo, hỏi: "Mày muốn đi đâu?"

"Hiệu sách, tôi muốn mua sách."

"Không phải chứ?" Dịch Hàng khoa trương kêu lên, "Mẹ mày nói thật à, lão Tam mày định đi học lớp 10 sao, quá già rồi đó."

Tuấn Chung Quốc bị phản ứng của cậu chọc cười, cười nói, "Không, tôi muốn đi mua quyển sách về trồng cà chua. Tôi cũng biết bây giờ mà đi học thì hơi lớn tuổi rồi, tôi muốn tìm việc làm."

"Việc làm?" Dịch Hàng nghe vậy rất hứng thú, cười quái dị nhìn về phía cậu, "Tao biết một công việc rất phù hợp với mày bây giờ. Chị họ tao mày có nhớ không? Là chị họ học bên nông nghiệp ấy, tốt nghiệp không tìm được việc nên mở một cửa hàng cây cảnh. Chị ấy đang mang thai, đang định tìm người trông coi cửa hàng. Buổi chiều tao thấy mày nhổ cỏ rất nghiêm túc, đến trông cửa hàng cho chị ấy cũng rất tốt."

"Cậu nói thật không?" Tuấn Chung Quốc nghiêm túc hỏi.

"Bố khỉ! Lão Tam mày nghiêm túc thật à!" Dịch Hàng nháy mắt vài cái, không thể nói được gì nữa. Chẳng lẽ Tuấn Chung Quốc không hiểu cậu đang chế nhạo cậu ta sao. Một thằng con trai chơi hoa chơi cỏ suốt cả ngày thì còn ra gì nữa.

Tuấn Chung Quốc gật đầu, tất nhiên là cậu nghiêm túc rồi.

Dịch Hàng: "..."

Hai mươi phút sau, Dịch Hàng không chịu nổi sự kiên trì của Tuấn Chung Quốc, đưa cậu đến cửa hàng cây cảnh của chị họ. Chị họ của Dịch Hàng tên là Đỗ Lâm, là một cô gái cởi mở. Diện tích cửa hàng của cô cũng không lớn, cũng chỉ 10 m2, tên cửa hàng là Khu Vườn Nhỏ.

Khi Tuấn Chung Quốc vào cửa hàng, tâm trạng bỗng tốt hơn nhiều. Cửa hàng của Đỗ Lâm tuy nhỏ, nhưng bên trong được sắp xếp rất gọn gàng. Trên tường gắn vài cái giá xếp so le nhau, bày biện những cây cảnh xanh tốt. Chính giữa điếm là một cái giá trưng bày hình tròn, mấy bồn hoa Sơn Trà Hải Đường đặt đó nở rộ, tám đóa hoa đậm màu rực rỡ, tô điểm cho chậu cây xanh biếc ở giữa, rực rỡ vô cùng. Bên trái là các loại hoa đang kỳ nở hoa, có thể nói là trăm hoa đua nở tranh nhau khoe sắc.

"Xin chào quý khách, quý khách muốn mua..." Đỗ Lâm vừa chào đến một nửa thì bỗng ngây ngẩn cả người.

Dịch Hàng xì một tiếng cười, "Chị họ."

"Dịch Hàng." Đỗ Lâm do dự nhìn về phía cậu, không chắc chắn hỏi: "Chung Quốc?"

Tuấn Chung Quốc gật đầu. Đỗ Lâm không thể tin vào hai mắt mình, "Thì ra bộ mặt thật của cậu là thế này." Cô nói đùa: "Sớm biết thì chị kết hôn muộn một chút."

Đỗ Lâm cười cười, bảo hai người ngồi xuống ghế mây. "Mấy đứa sao lại đến đây, có việc gì sao?"

Dịch Hàng chọc chọc Tuấn Chung Quốc, nói: "Lão Tam nói muốn tìm việc làm, không phải chị đang muốn tìm người làm sao?"

Nghe xong lời Dịch Hàng nói, Đỗ Lâm nhìn chăm chú Tuấn Chung Quốc. Thật ra trước đây cô đã gặp cậu vài lần, ấn tượng với Tuấn Chung Quốc luôn là một. Bọn Tuấn Chung Quốc luôn không giống những người bình thường, Đỗ Lâm không thể tiếp thu được thẩm mỹ của bọn họ. Lần này gặp lại, cảm giác về cậu không còn giống trước kia nữa. Nói thế nào nhỉ? Tuấn Chung Quốc trước mặt khiến cô thấy rất thoải mái, không phải bởi vì khuôn mặt cậu đẹp, mà khí chất trên người cậu khiến người ta thấy bình yên.

Nhưng những thứ này chỉ chứng tỏ Tuấn Chung Quốc có thể dễ dàng khiến người ta có ấn tượng tốt về cậu, cũng không nói lên rằng cậu có thể làm công việc này. Cửa hàng Khu Vườn Nhỏ này tuy nhỏ, nhưng cũng là tâm huyết của Đỗ Lâm. Mỗi một bông hoa cọng cỏ trong đây đều được Đỗ Lâm vất vả nuôi trồng chăm sóc. Không nói tới việc cô khó khăn lắm mới đứng vững ở con phố này, có chút tiếng tăm, chỉ nói tới niềm yêu thích hoa cỏ của cô thì cô đã không muốn tìm người không biết gì phá hoại chúng.

Tuấn Chung Quốc tuy không có kinh nghiệm trong xã hội, nhưng cũng biết công việc không dễ tìm. Cậu nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Chị Đỗ Lâm, em rất thích công việc này. Chị có thể kiểm tra xem em có thể đạt đủ yêu cầu hay không."

Đỗ Lâm nghĩ ngợi, như thế cũng được. Cô bảo cậu nhìn về phía góc tường, "Biết bồn hoa kia không? Có biết nó bị bệnh gì không?"

Tuấn Chung Quốc nhìn theo tầm mắt của Đỗ Lâm, một bồn hoa nhỏ màu trắng trong góc tường, hơn mười bông hoa nhỏ kỳ lạ tụ vào một chỗ, bông hoa màu vàng có hình dáng giống dép lê, lại hơi giống túi tiền thời xưa. Trên bề mặt hoa lấm tấm hồng, nhìn rất thú vị, nhưng lại không có sức sống lắm, bông hoa hơi ủ rũ.

Loại hoa này Tuấn Chung Quốc chưa từng thấy trước đây, cậu dùng radar tinh thần phân tích trước.

v Tên thực vật: Hoa Bồ Bao

v Nhu cầu của thực vật: Hư thối bộ rễ

v Khả năng sống của thực vật: Vừa

Tuấn Chung Quốc không tự tin nhìn Đỗ Lâm, nhẹ giọng nói: "Là hoa Bồ Bao ạ?"

Đỗ Lâm ngây người, không ngờ cậu lại biết. Hoa Bồ Bao vốn sống ở Mexico và Peru, Trung Quốc bắt đầu trồng mới được một thời gian, cũng chỉ thấy trên thị trường vài năm gần đây. Chỉ vì ý nghĩa của loài hoa này là tiền vào như nước, nên Đỗ Lâm mới muốn trồng một chậu.

"Em có biết bệnh của nó không?" Đỗ Lâm vội hỏi.

Tuấn Chung Quốc đi tới trước mặt hoa Bồ Bao, sờ vào đất trong chậu hoa, nhìn kỹ xung quanh, do dự nói: "Có lẽ là do tưới nước nhiều quá, bộ rễ của nó hơi thối rồi."

Trong mắt Đỗ Lâm hiện lên tia vui mừng, cố ý hỏi: "Chắc chắn không?"

Tuấn Chung Quốc nhìn thoáng qua tấm bảng trắng, gật đầu.

Đỗ Lâm nở nụ cười, "Được rồi, qua, khi nào em đi làm được?"

Từ cuối cùng của Đỗ Lâm thốt ra, khẩn trương trong lòng Tuấn Chung Quốc mới thả lỏng. Dịch Hàng trợn mắt há mồm nhìn cậu, "Lão Tam được lắm, tao không biết mày còn hiểu mấy thứ này đó."

Đỗ Lâm đang định bảo Tuấn Chung Quốc ký hợp đồng, bỗng có khách hàng từ cửa chạy ào vào, "Bà chủ, mau xem hoa cho tôi đi."