[Chuyển ver] [Vkook] Khi thế giới không còn ánh sáng (Tôi đã chết rồi)

Chương 20

“Tuấn Chung Quốc, anh là con ốc sên!”

Khi đó, cậu bị Tuấn Quý Trạch lôi cổ áo ném vào phòng tắm, anh uống say đến không biết trời đất là gì. Mà Tuấn Quý Trạch thì cứ thế phun nước lạnh lên người cậu, khiến cậu rét đến thấu xương. Mặc Tuấn Chung Quốc rét run dưới dòng nước lạnh, Tuấn Quý Trạch vẫn chỉ nhìn xuống cậu từ trên cao.

Sau đó Tuấn Quý Trạch ném một tập ảnh lên người cậu, để nước thấm ướt những bức ảnh kia. Những bức ảnh này đều là ảnh cưới của Kim Tại Hưởng mà mẹ Tần Vị gửi đến, trên mỗi bức ảnh đều là Kim Tại Hưởng mặc comple đứng cạnh một người phụ nữ mặc áo cưới trắng, nét mặt tươi cười như hoa.

Kèm theo đó còn có một tờ chi phiếu, một báo cáo khám thai, và một tờ giấy mà mẹ Kim Tại Hưởng tự tay viết.

—— Cảm ơn cháu, Tại Hưởng sống rất tốt.

Chỉ những thứ này thôi, đã đủ để khiến Tuấn Chung Quốc mãi mãi không thể gượng dậy.

Cậu đỏ bừng mắt nhìn ảnh chụp, sau đó nhắm mắt lại như không thể nào nhìn tiếp nữa, cứ thế mặc cho nước lạnh xối lên người mình, cuối cùng rét đến chết lặng, không còn cảm giác gì nữa.

“Kim Tại Hưởng đã kết hôn có con rồi, anh bày ra cái bộ dạng này để cho ai xem!”

Tuấn Quý Trạch sốt ruột nhìn Tuấn Chung Quốc, mong nước lạnh có thể khiến cậu tỉnh táo lại một chút, tốt nhất là có thể hoàn toàn đánh thức cậu.

“Chỉ là bị đá thôi mà anh đã chui vào cái vỏ yếu đuối của mình, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác không có lý tưởng, anh cảm thấy có nghĩa lí gì không? Anh nói đi, thoải mái lắm à?” Tuấn Quý Trạch tóm lấy cổ áo Tuấn Chung Quốc, không để ý mình cũng bị nước lạnh xả. Tuấn Quý Trạch dõi nhìn Tuấn Chung Quốc, muốn để cậu nhìn thẳng vào mình: “Nếu anh muốn đi tìm Kim Tại Hưởng, vậy thì đi đi! Nếu như anh không muốn đi, vậy thì phải sống tử tế cho em!”

Tuấn Chung Quốc chỉ có thể mờ mịt yếu đuối ngẩng đầu nhìn Tuấn Quý Trạch, cuối cùng lắc đầu, không biết đang lắc cái gì.

Sau đó, Tuấn Chung Quốc cứ thế co ro đứng dưới nước lạnh, cả người tím tái, yếu ớt vô cùng. Hệt như lời Tuấn Quý Trạch nói, cậu chỉ là một con ốc sên, mà không biết từ khi nào, cái vỏ của cậu đã bắt đầu vỡ ra. Cậu chỉ có thể co rúc người lại, không để mình bị tổn thương, sau đó làm bộ như không để mắt đến tất cả mọi thứ bên ngoài, chỉ sống một mình trong cái vỏ chắp vá của mình.

“Tuấn Chung Quốc, anh nghe đây, em là em trai anh, dù anh có thừa nhận hay không, em vẫn là người thân của anh.” Tuấn Quý Trạch tắt nước lạnh, sau đó dang tay ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của Tuấn Chung Quốc, tựa như muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cậu.

“Kim Tại Hưởng sẽ không về nữa, anh đừng nghĩ đến hắn.” Tuấn Chung Quốc rúc vào lòng Tuấn Quý Trạch khóc, mà Tuấn Quý Trạch cũng không thể nào giữ được biểu cảm lạnh như băng thường ngày nữa. Vẻ mặt cậu ta vừa bất lực vừa lo âu, nhưng giọng nói vẫn vô cùng kiên định: “Anh, em sẽ chăm sóc anh.”

Tuấn Chung Quốc không hiểu Tuấn Quý Trạch, chưa bao giờ hiểu.

Dù là máu mủ ruột thịt, nhưng hơn hai mươi tuổi Tuấn Chung Quốc mới gặp được người em trai này, mối quan hệ cũng khó tránh quá mỏng manh. Nhưng Tuấn Quý Trạch vẫn gọi cậu là anh, cậu cũng không thể nào phủ định. Rồi như Tuấn Quý Trạch đã nói, Tuấn Quý Trạch vẫn luôn chăm sóc Tuấn Chung Quốc.

Từ ngày Tuấn Quý Trạch xuất hiện, cho đến ngày Tuấn Chung Quốc chết, Tuấn Quý Trạch vẫn luôn tận tâm tận lực làm một người em tốt.

Nhưng lúc này cậu đã không nhận ra Tuấn Quý Trạch.

Người nhếch miệng cười trào phúng trước mặt này, không phải là Tuấn Quý Trạch; người nói ra những lời tàn nhẫn sắc nhọn như dao không hề kiêng nể gì này, không phải là Tuấn Quý Trạch; người có đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn khiến người khác không thể hô hấp này, không phải là Tuấn Quý Trạch.

Tuấn Quý Trạch phải là người luôn lạnh nhạt, bình tĩnh và ôn hoà, dù gặp biến cố vẫn luôn ung dung, tựa như mãi mãi không có chuyện gì có thể làm rối bước chân cậu ta hoặc khiến cậu ta để lộ biểu cảm dư thừa.

Mà bây giờ, Tuấn Quý Trạch xa lạ mà lạnh lùng đến tàn nhẫn kia cứ thế đứng trước mặt cậu.

Chỉ cần nhìn đôi mắt Tuấn Quý Trạch, cậu đã cảm thấy yết hầu mình như bị một bàn tay vô hình bóp lại, chỉ có thể á khẩu không nói được gì, giống như cậu chưa từng thực sự hiểu biết Tuấn Quý Trạch vậy.

Tuấn Quý Trạch không thể đối xử với Kim Tại Hưởng như thế, sao cậu ta có thể như vậy? Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng đi đến bước ngày hôm nay, Kim Tại Hưởng đúng là có sai, nhưng cậu cũng sai, hai người họ đều có lỗi, Tuấn Quý Trạch không thể cứ một mực đổ cái chết của mình lên đầu hắn như vậy được. Cái chết của cậu vốn cũng không phải lỗi của Kim Tại Hưởng.

Cậu mong muốn Kim Tại Hưởng sống tốt, vui vẻ hưởng thụ hạnh phúc mà hắn nên có. Mà Tuấn Quý Trạch thì cứ thế tự tay xé toạc mọi lời nói dối và giấu diếm, vạch trần sự thật nhuốm máu ra trước mặt Kim Tại Hưởng. Lời nói là một con dao, mà Tuấn Quý Trạch thì dùng những lời nói tàn nhẫn nhất đâm từng nhát từng nhát vào tim hắn, cũng cứa từng vệt vào tim cậu.

“Anh tôi đã đợi anh bảy năm, Kim Tại Hưởng, anh định khi nào mới đi tìm anh tôi?”

Nghe Tuấn Quý Trạch nói xong câu ấy, Tuấn Chung Quốc hoảng sợ ngây ra như trời trồng, không thể tin mà nhìn Tuấn Quý Trạch.

Tuấn Quý Trạch nói những câu này, là vì muốn Kim Tại Hưởng đi tìm cậu.

Cậu ta muốn… muốn Kim Tại Hưởng tự tìm đến cái chết.

Tuấn Quý Trạch trước mặt quá mức tàn nhẫn và lạnh lùng, Tuấn Chung Quốc đã không còn nhận ra người em trai này nữa. Trong lồng ngực dâng lên nỗi đau khổ và tuyệt vọng vô tận, chúng như một hố đen nuốt chửng lấy cậu. Mà cậu thậm chí không thể mở to mắt nhìn vẻ mặt Kim Tại Hưởng.

Tuấn Quý Trạch đi, đi rất dứt khoát, khuấy tung cuộc sống của Kim Tại Hưởng rồi cứ thế là đi.

Tuấn Chung Quốc không dám ở lại trong nhà nữa, cậu đi theo Tuấn Quý Trạch. Nhìn khuôn mặt vẫn tối tăm và lạnh lẽo như trước của Tuấn Quý Trạch trong thang máy, cậu không thể nào không trách cứ Tuấn Quý Trạch. Trên đời này, nhắc đến người hiểu biết Tuấn Chung Quốc, Tuấn Quý Trạch chỉ đứng sau Kim Tại Hưởng. Mà Tuấn Quý Trạch biết cậu yêu Kim Tại Hưởng, dẫu có chết cũng mong muốn hắn sống tốt, vì sao ngay cả nguyện vọng cuối cùng của anh trai mà Tuấn Quý Trạch cũng không nghe một chút.

Kim Tại Hưởng đau, Tuấn Chung Quốc cũng đau. Kim Tại Hưởng mãi mãi là cái dằm trong tim Tuấn Chung Quốc.

Hiện giờ, Tuấn Quý Trạch vui rồi chứ?

Cậu ta rốt cuộc đòi lại được một câu trả lời hợp lý cho anh trai cậu ta, cuộc sống bình yên của Kim Tại Hưởng rốt cuộc cũng bị phá huỷ.

Tuấn Chung Quốc buồn bã nhìn Tuấn Quý Trạch. Mà Tuấn Quý Trạch thì vẫn vậy, vẻ mặt lạnh lùng, bước chân không nhanh không chậm mà đi đến bãi đỗ xe. Cậu ta mở cửa trước, rồi lại dừng lại một chút, sau đó Tuấn Quý Trạch lại đóng cửa trước lại, ngồi vào ghế sau.

Tuấn Chung Quốc khó hiểu nhìn Tuấn Quý Trạch ngồi trên ghế sau. Ngay giây sau đó, cậu kinh sợ trợn tròn mắt.

Tuấn Quý Trạch cứ ngồi như vậy, cúi đầu rũ mắt không biết đang xem gì. Sau đó cơ thể cậu ta chậm rãi run rẩy, dường như không thể đè nén được nữa, cả người rã rời, không ngừng run rẩy. Nét mặt Tuấn Quý Trạch tràn đầy đau buồn và bi thương, run tay cẩn thận rút một bức ảnh từ trong túi ra.

Trong hình là ảnh chụp chung của cậu và Quý Trạch, đã không nhớ rõ được Tương Phàm chụp từ khi nào. Tuấn Chung Quốc trong hình đang ngơ ngác nhìn ống kính, còn Tuấn Quý Trạch thì vẫn cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt Tuấn Chung Quốc trong ảnh, trên gương mặt còn toát ra vẻ ôn hoà hiếm thấy.

Tuấn Quý Trạch siết chặt bức ảnh, hơi thở dồn dập, như đã sức cùng lực kiệt đến không thể hô hấp. Vành mắt cậu ta đỏ bừng, từng giọt từng giọt nước mắt trượt xuống gương mặt, hơi nước làm nhoè mắt kính. Tuấn Quý Trạch vẫn nhìn chằm chằm Tuấn Chung Quốc trong ảnh, toàn thân đều bắt đầu run rẩy.

Tuấn Chung Quốc ngây người, đây là lần đầu tiên cậu thấy Tuấn Quý Trạch khóc.

“Anh… Anh, anh ơi…” Tuấn Quý Trạch như không thể tiếp tục kiềm nén cảm xúc được nữa, cứ thế gọi từng tiếng anh. Bỏ đi mặt nạ bình tĩnh và thong dong thường ngày, Tuấn Quý Trạch lúc này khóc hệt như một đứa trẻ, từng tiếng nghẹn ngào nức nở nối liền bật ra khỏi cổ họng. Tuấn Quý Trạch đưa tay tháo kính, sau đó qua loa mà lau mặt. Cảm xúc đau thương ấy thấm vào tim cậu, xé rách mảnh linh hồn còn sót lại của cậu.

Mọi chuyện phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi như bây giờ, cậu biết phải trách ai? Trách Tương Phàm? Trách Tuấn Quý Trạch?

Đúng vậy, họ đều đúng. Nên trách nhất chính là mình, hết thảy vốn đều do mình gieo nhân nào gặt quả nấy.

Cho đến giờ, Tuấn Chung Quốc mới phát hiện, mình rốt cuộc sai đến nhường nào. Cậu rốt cuộc ngốc đến nhường nào, lại có thể tự sát trong chính ngôi nhà của mình, để em trai mình phải nhìn thấy thi thể bị máu nhuộm đỏ của mình. Cậu rốt cuộc ích kỷ đến nhường nào, lại có thể cho rằng sau khi mình chết, Tuấn Quý Trạch – người vẫn luôn chăm sóc mình – có thể tỉnh táo xử lý tốt mọi chuyện giúp mình, sau đó trút được một gánh nặng mà sống tiếp. Cậu rốt cuộc bất công đến nhường nào, lại có thể khăng khăng trách móc Tuấn Quý Trạch mà chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cậu ta.

Tuấn Chung Quốc muốn vươn tay gạt nước mắt Tuấn Quý Trạch, rồi lại không chạm được vào bất cứ thứ gì, ngược lại nước mắt mình cũng rơi xuống theo.

“Anh, anh…” Tuấn Quý Trạch vẫn nghẹn ngào gọi từng tiếng, cả người Tuấn Chung Quốc cũng run lên vì khóc.

Đủ rồi, đừng gọi nữa, đừng bao giờ gọi anh là anh nữa.

Tuấn Chung Quốc hoàn toàn không xứng làm anh của Quý Trạch, cậu không xứng.

——— ———————

Chú thích:

(1) Xiên cay (麻辣烫): Là một món quà vặt Tứ Xuyên, được chế biến từ nhiều nguyên liệu khác nhau như rau củ, thịt, cá, đậu phụ… ngâm trong nước sốt cay nóng để mùi vị các nguyên liệu trộn lẫn vào nhau.