[Chuyển Ver] [Vkook] Tháng Năm Qua

Quyển 1 - Chương 12

Mỗi ngày mùng một tháng chín đối với học sinh mà nói đều là ngày trọng đại, năm hai lên năm ba, năm nhất lên năm hai, năm nhất một lần nữa mở ra cánh cửa mới trong đời.

Trịnh Hạo Thạc sáng sớm đứng trên hành lang tầng hai nhìn xuống, Phác Chí Mẫn chuyển qua chuyển lại mấy lượt sách, ngoảnh đầu phát hiện gã vẫn còn đang nhìn.

“Nhìn cái gì đấy?” Phác Chí Mẫn sấn tới.

Trịnh Hạo Thạc kéo cổ cậu ta lại, vẻ mặt thần thần bí bí bảo: “Nghe nói khoá mới có một đại mĩ nhân, đến, cùng anh đây nhìn xem.”

Phác Chí Mẫn khinh thường nói: “Đại mĩ nhân thì sao chứ, chắc chắn không xinh bằng Nhu Nhu.”

Trịnh Hạo Thạc: “Thôi đi, Nhu Nhu nhà cậu ai biết là trâu hay heo, mình cậu cứ tự cho là thiên tiên mãi.”

Phác Chí Mẫn hiện tại trong lòng trong mắt đều là Nhu Nhu nhà mình, hoàn toàn không quan tâm Trịnh Hạo Thạc miệng thối: “Vậy tìm ra chưa, mĩ nhân ấy.”

Trịnh Hạo Thạc thở dài, thổn thức nói: “Trước đây Kim lão đại tùy tiện đứng một chỗ là mĩ nhân đã bu lại một đám rồi…”

Phác Chí Mẫn từ chối cho ý kiến, cậu ta liếc mắt trông thấy Tuấn Chung Quốc ôm sách đang chuẩn bị lên tầng, lập tức kêu: “Chung Quốc!”

Nam sinh ngẩng đầu, Kim Tại Hưởng đi cạnh cậu cũng dừng lại theo.

“Lão đại!” Trịnh Hạo Thạc cố ý lớn tiếng nói, “Chiều nay đi chơi bóng nha!”

Kim Tại Hưởng chưa vội trả lời, hắn quay đầu hỏi Tuấn Chung Quốc: “Cậu đi không?”

Tuấn Chung Quốc gật đầu, cười bảo: “Lâu rồi không cùng nhau chơi.”

Năm hai áp lực học tập càng lúc càng nặng, rất nhiều học sinh bắt đầu có ý muốn học thêm, đặt vững nền tảng cho các môn khoa học tự nhiên kỳ sau.

Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc khi nói chuyện cũng sẽ không nhắc vấn đề này, chẳng biết là không coi trọng, hay là vô thức tránh đi.

Ngược lại Trịnh Hạo Thạc trong giờ Ngữ Văn lén đề cập tới một lần: “Hôm nay tôi nghe Phật Di Lặc nói, Chung Quốc sắp tham gia olympic Toán, mấy ngày nữa sẽ ra ngoài cùng trường khác học bổ túc.”

Kim Tại Hưởng khẽ nhấc mi, hắn không nói lời nào, tai trái đeo tai nghe, cầm bút viết nguệch ngoạc. Giáo viên dạy Văn đang phân tích thơ cổ, lấy bài thi của Kim Tại Hưởng làm mẫu.

Trịnh Hạo Thạc trộm liếc hắn một cái: “Cậu chắc thi ban xã hội hả?”

Kim Tại Hưởng không thừa nhận cũng chẳng phản đối, ánh mắt hắn dừng trên người Tuấn Chung Quốc, đuôi tóc nam sinh hơi dài, cúi đầu, lộ ra đường cong nơi cần cổ tuyệt đẹp.

“Phác Chí Mẫn muốn thi truyền thông, cũng là ban xã hội.” Trịnh Hạo Thạc nhẹ giọng nói, “Tôi hỏi Trác Tiểu Viễn, cậu ta nói học y, thấy quyết tâm lắm.”

Bút của Kim Tại Hưởng không ra mực, hắn ấn mạnh vài cái, mất kiên nhẫn ném vào ngăn bàn.

Trịnh Hạo Thạc thở dài: “Cậu đừng như vậy, phân ban cũng không phải là không gặp được nhau, bình thường vẫn có thể cùng chơi mà.”

Kim Tại Hưởng không nói gì, dứt khoát nhét tai nghe vào hai tai mình, hắn thoắt thấy Tuấn Chung Quốc ngoảnh lại nhìn lướt qua bên này, tầm mắt hai người thoáng chốc chạm nhau.

Kim Tại Hưởng rời mắt trước.

Tuấn Chung Quốc nhìn sang Trịnh Hạo Thạc, anh vô tội nhún vai.

Tuấn Chung Quốc cũng không từ chối thi olympic Toán học, cậu tìm thời cơ nói cho Phác Chí Mẫn biết.

“Không biết Nhu Nhu có thi không nhỉ?” Phác Chí Mẫn ao ước nói.

“Nếu là lớp quốc tế thì chắc sẽ đi.” Dứt lời, cậu trông thấy Kim Tại Hưởng vừa vặn từ cửa lớp bước vào.

“Kim Tại Hưởng.” Tuấn Chung Quốc vẫy vẫy tay.

Hắn biếng nhác liếc cậu một cái, cố ý lấy tai nghe xuống hỏi một câu: “Cậu gọi tôi?”

Tuấn Chung Quốc dở khóc dở cười: “Đúng vậy, tôi gọi cậu.”

Kim Tại Hưởng bĩu môi, chậm rãi đi tới.

“Hôm nay muốn đến nhà tôi không?” Cậu tính tình tốt cười cười, “Tôi có thứ này cho cậu.”

Phác Chí Mẫn nghe xong nhảy dựng lên: “Tớ cũng muốn đi tớ cũng muốn đi! Bao nhiêu lâu rồi tớ còn chưa được đến nhà cậu!”

Tuấn Chung Quốc đang định nói để lần sau, chợt nghe Kim Tại Hưởng đột ngột lên tiếng.

“Được.” Hắn liếc Tuấn Chung Quốc một cái, “Cùng đi đi.”

So với Phác Chí Mẫn hưng phấn, Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng trên đường có vẻ im ắng hơn rất nhiều. Kim Tại Hưởng chống đầu, hết sức chú tâm nghe nhạc, ngẫu nhiên sẽ đánh vài nhịp theo giai điệu bài hát, Tuấn Chung Quốc mấy lần nhìn hắn đều không được ngó ngàng.

Phác Chí Mẫn trì trệ đến đâu thì cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp, cậu ta ghé tai Tuấn Chung Quốc nhẹ giọng bảo: “Cậu với Kim đẹp trai hạng nhất cãi nhau à?”

Cậu suy nghĩ rồi lại do dự chốc lát, lắc đầu.

Phác Chí Mẫn một bộ tớ-hiểu-mà vỗ vai cậu: “Mau làm hoà đi, có dịp tớ sẽ tạo cơ hội cho các cậu ở riêng một chỗ nha.”

Rõ ràng Phác Chí Mẫn hoàn toàn quên, thứ gọi là cơ hội ở riêng một chỗ đã sớm bị cậu phá tan…

Buổi chiều Trương Tú Quyên đến Đại học của người cao tuổi học quốc hoạ, đã pha sẵn trà hoa quả cùng chè đậu xanh để trong tủ lạnh, cậu mời Phác Chí Mẫn và Kim Tại Hưởng vào nhà, tự mình xuống bếp lấy bát.

Trên tường ngoài của căn nhà lớn kiểu cũ leo đầy dây thường xuân, phòng khách rất tối, gió lùa từ khoảnh sân, mang theo hương đất cùng ẩm ướt. Nhà cửa được Tuấn Chung Quốc dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, trên tường treo hai bức di ảnh đen trắng, dưới bàn thờ bày hoa quả cùng lư hương.

“Đấy là bố mẹ tôi.” Có lẽ là sợ xấu hổ, cậu chủ động giải thích, cậu mang trà bánh ra, được Kim Tại Hưởng tự mình tiếp nhận.

“Để tôi.” Hắn thản nhiên nói.

Tuấn Chung Quốc ngẩn người, lập tức cười đáp: “Cảm ơn.”

Ba người ngồi bên chiếc bàn vuông trong phòng khách, Phác Chí Mẫn nhìn di ảnh, không kìm được hỏi: “Bác trai bác gái… Đã xảy ra chuyện gì?”

Tuấn Chung Quốc thắp hương cắm vào lư hương: “Bố mẹ tớ ở trong một nhóm phóng viên tự do đời đầu, năm tớ sáu tuổi bọn họ đi Palestine và Israel… Rồi hi sinh trong chiến tranh.” Cậu nhìn Phác Chí Mẫn, “Chẳng phải cậu thích chụp ảnh sao? Trong phòng tớ có rất nhiều ảnh bố mẹ chụp, có muốn xem không?”

Phác Chí Mẫn tất nhiên muốn xem, song cậu ta ngại phiền toái Tuấn Chung Quốc, vội nói: “Cậu cứ ngồi đây đi, tớ tự đi xem.”

Sau khi nghe cậu nói địa điểm, Phác Chí Mẫn rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người cậu và Kim Tại Hưởng.

Mùi hương dần khuếch tán cả căn phòng, Kim Tại Hưởng nhấp ngụm trà, nhìn chằm chặm mặt Tuấn Chung Quốc.

“…Mặt tôi có gì à?” Cậu khó hiểu dùng mu bàn tay cọ cọ hai má, song chẳng cọ được chút vết bẩn nào.

“Đúng rồi.” Tuấn Chung Quốc đột nhiên nhớ tới, “Tôi có thứ này cho cậu.”

Kim Tại Hưởng nhìn đối phương đứng lên, mở tủ gỗ phía sau lấy ra một chiếc hộp.

Nét mặt Tuấn Chung Quốc có chút khẩn trương: “Mấy ngày nữa tôi phải tham gia lớp huấn luyện thi olympic Toán, có lẽ không thể kịp sinh nhật tặng cậu, nên mới chuẩn bị trước.”

Kim Tại Hưởng mở nắp hộp ra, mở xong mới phát hiện bên trong hoá ra là một chiếc tai nghe SONY.

“Tôi không biết cái nào tốt, nên đã hỏi rất nhiều… Cái này là người bán hàng giới thiệu.” Cậu nhìn Kim Tại Hưởng cười, “Có điều dùng tốt hay không, còn phải theo ý cậu.”

Tuấn Chung Quốc thấy hắn không có phản ứng, chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói: “Đây là hướng dẫn sử dụng, MP3 của cậu cũng có thể dùng được, hoá đơn tôi chưa vứt, bảo hành hai năm, nếu dùng không quen thì…” Cậu chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, những lời chưa nói đều bị cản lại.

Mặt Kim Tại Hưởng gần trong gang tấc, lông mi nhỏ dài cong vút, đôi ngươi mang theo ý cười.

“Dùng không quen thì thế nào?” Xúc cảm trên môi còn chưa rõ ràng, Kim Tại Hưởng đã lui về khoảng cách an toàn, như thể chưa có điều gì xảy ra, đem tai nghe cắm vào MP3.

“…” Tuấn Chung Quốc cứng nhắc nói, “Ừm… Có thể mang hoá đơn đi đổi.”

“Thế ư?” Hắn đeo tai nghe lên mỉm cười, “Có điều, đồ cậu mua sao có thể không tốt chứ?”

Học sinh tham gia olympic Toán học tổng cộng phân ra hai lớp, mỗi lớp chỉ có mười lăm người, hàng ngày huấn luyện từ 2 giờ đến 8 giờ tối, tiến độ của hai lớp có nhanh có chậm, Tuấn Chung Quốc là người khác trường duy nhất được xếp vào lớp có tiến độ nhanh của học sinh Trung học S.

Hàn Đông ngày đầu tiên nhìn thấy cậu, biểu tình cũng không ngạc nhiên lắm: “Lâu rồi không gặp.”

Tuấn Chung Quốc cười: “Lâu rồi không gặp.”

Lần lượt những bạn học trước kia quen biết cũng tới chào hỏi cậu, Tuấn Chung Quốc đều đáp lại, biểu tình lạnh nhạt.

“Sau khi vụ Lâm Hằng Kính được giải quyết, hình như phòng giáo vụ từng liên lạc với bà nội cậu thương lượng giúp cậu chuyển trường.” Hàn Đông nhìn cậu một cái, “Có điều tất nhiên đã bị cự tuyệt.”

Trương Tú Quyên vẫn chưa nhắc qua việc này với cậu, nhưng cậu có thể tưởng tượng được thái độ của bà mình lúc đó.

“Tôi học ở Trung học W rất tốt.” Tuấn Chung Quốc nói.

Hàn Đông ghét bỏ liếc cậu: “Tôi không mù, nhìn ra được hiện tại từ đầu đến chân cậu đều rất thoải mái.”

Tuấn Chung Quốc: “…”

8 giờ tan học, Hàn Đông và cậu cùng nhau trao đổi bài vở, hai người vừa thảo luận bài tập vừa đi ra ngoài thì chạm mặt lớp chậm cũng vừa tan học.

Lâm Vi Hân thướt tha đứng sau cửa lớp.

“Tuấn Chung Quốc.” Cô bạn chủ động chào hỏi, mỉm cười ngọt ngào.

Hàn Đông “ồ” một tiếng, y chọc tay Tuấn Chung Quốc: “Diễm phúc của cậu lớn quá.”

Cậu bất đắc dĩ trừng y một cái, ngoảnh đầu nhìn Lâm Vi Hân: “Chưa về sao?”

Lâm Vi Hân động tác tự nhiên vén lọn tóc dài rơi trước bả vai ra sau lưng, đôi ngươi tưởng như ướt nước: “Tớ đợi cậu… Cùng về được không?”

Lúc Tuấn Chung Quốc về đến nhà thì đã sắp 10 giờ, cửa phòng Trương Tú Quyên đã đóng, bên trong truyền ra giai điệu từ chiếc radio cũ, cậu nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt rồi vào phòng mình, nằm trên giường mà nửa ngày chẳng ngủ được.

Cậu xoay người đứng lên, mở cặp lấy bức thư của Lâm Vi Hân ra, để gần ngửi mới phát hiện còn xịt nước hoa.

“…” Tuấn Chung Quốc cười khổ, lại ném bức thư vào cặp.

Trên bàn có bình nước trắng, Tuấn Chung Quốc vừa mới rót cho mình một chén thì trông thấy Trương Tú Quyên vừa tháo mặt nạ vừa ngâm nga “Nữ nhi tình” bước ra cửa, lúc thấy cháu trai thì giật cả mình.

“Về nhà sao không gọi ta một câu?” Trương Tú Quyên ném mặt nạ oán giận nói, “Đói bụng không, muốn ăn gì?”

“Con đói bụng thì sẽ tự ăn, bà đi ngủ sớm chút đi.” Tuấn Chung Quốc giục bà, Trương Tú Quyên ngáp một cái, sờ đầu cậu, “Ta đi ngủ, con đừng thức quá khuya.”

Tuấn Chung Quốc gật đầu, cậu uống một ngụm, nghĩ đến Lâm Vi Hân đầu lại bắt đầu đau.

Lư hương trước di ảnh bố mẹ đong đầy tàn nhang, cậu ra sân đổ một ít vào mấy gốc cây, sau đó thắp ba nén hương đi vào.

Mùi hương tràn ngập khoé mũi, Tuấn Chung Quốc ma xui quỷ khiến vươn tay chạm môi.

Nơi đó dường như còn lưu lại hương vị của Kim Tại Hưởng.

Bởi vì huấn luyện bắt đầu lúc 2 giờ chiều, nên buổi sáng Tuấn Chung Quốc vẫn đi học bình thường, Phác Chí Mẫn nhìn thấy cậu, câu đầu tiên chính là hỏi Nhu Nhu.

“…” Tuấn Chung Quốc hoàn toàn quên mất chuyện này, vô cùng xin lỗi nói, “Hôm nay tớ sẽ hỏi giúp cậu… Tớ thật sự quên mất.”

Phác Chí Mẫn rộng lượng đáp: “Không sao không sao, cậu có mang album ảnh đi không?”

Từ sau lần tới nhà cậu, Phác Chí Mẫn ngày ngày đều nhớ thương ảnh chụp của bố mẹ cậu.

Lần này thì Tuấn Chung Quốc không quên: “Có mang.” Cậu lấy album từ trong cặp ra, ngay tiếp theo cũng trồi ra bức thư của Lâm Vi Hân, Phác Chí Mẫn nhanh tay lẹ mắt cướp được.

“Có thư tình sao không lấy ra hả?!” Phác Chí Mẫn thích thú, “Không xứng mặt anh em gì hết!”

“…” Tuấn Chung Quốc lúng túng nói, “Không phải như cậu nghĩ đâu…”

Phác Chí Mẫn giơ bức thư lên không cho cậu lấy lại, đột nhiên thư trong tay biến mất, quay đầu lại thì trông thấy Kim Tại Hưởng đứng phía sau.

Kim Tại Hưởng cau mày, cổ hắn treo chiếc tai nghe cậu tặng, nhẹ nhàng quơ quơ bức thư trong tay, trên mặt đầy tràn ý cười: “Thư tình?”

Tuấn Chung Quốc chẳng hiểu sao lại có chút chột dạ, cậu hé miệng, phủ nhận: “Không phải…”

Kim Tại Hưởng “ồ” một tiếng: “Vậy tôi giúp cậu vứt đi nhé?”

Tuấn Chung Quốc nhíu mày.

Kim Tại Hưởng nhìn cậu hồi lâu, đặt bức thư lên bàn, ý cười trên mặt nhạt đi: “Tôi đùa thôi, cậu cầm lấy đi.”

Buổi chiều lúc sửa soạn sách vở, Tuấn Chung Quốc cố ý lấy bức thư của Lâm Vi Hân ra, cậu ngẫm nghĩ, cuối cùng kẹp vào một cuốn sách rồi nhét trong bàn học.

Giờ thể dục Tuấn Chung Quốc xin nghỉ, trong phòng học không một bóng người, cậu sửa soạn xong cặp sách, lúc chuẩn bị rời khỏi thì Kim Tại Hưởng bước vào.

Hai người mới đối mặt, cậu lập tức theo phản xạ rời tầm mắt, rốt cuộc biểu hiện quá lộ liễu, ngược lại sinh ra chút lúng túng.

“Định đi sao?” Kim Tại Hưởng tỏ ra tự nhiên chào hỏi.

Tuấn Chung Quốc “ừm” một tiếng, thái độ đối phương bình thản, cậu cũng thả lỏng một chút, cậu nhìn Kim Tại Hưởng đeo tai nghe lên, nhịn không được hỏi: “Kim Tại Hưởng… Lúc cảm ơn người khác, nhà các cậu hay làm gì?”

Nét mặt Kim Tại Hưởng đầy khó hiểu, “Sao tự nhiên lại hỏi câu này?”

Tuấn Chung Quốc ngập ngừng, có chút muốn nói lại thôi: “Ngày đó cậu… hôn tôi, có phải vì rất vui… nên muốn cảm ơn tôi?”

Kim Tại Hưởng im lặng một lát, đột nhiên phì cười: “Sao cậu lại nghĩ như vậy?”

Kim Tại Hưởng bước đến gần cậu, tháo tai nghe rồi đeo qua đầu cậu, Tuấn Chung Quốc theo phản xạ lùi về sau, lại bị đối phương nắm chặt cánh tay.

Bên trong tai nghe truyền tới giai điệu vừa xa lạ cũng vô cùng thân quen, cậu chỉ cảm thấy bờ môi nóng lên, toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại mình tiếng hát của Kim Tại Hưởng, như thầm thì bên tai.

“Nụ cười em như hạt tuyết trắng, rơi vào lòng tôi, dần dần dần dần, chôn giấu trong tháng năm qua."