Lúc bị lột sạch nhét vào chăn, Tuấn Chung Quốc còn chưa kịp phản ứng, Kim Tại Hưởng đã từ một đầu khác tiến vào ổ chăn, cậu chỉ cảm thấy hai chân nóng lên, mắt cá chân đã bị đối phương cầm trong lòng bàn tay.
“Đừng…” Cảm giác hắn hôn đầu ngón chân mình, Tuấn Chung Quốc xấu hổ đỏ bừng mặt, “Bẩn lắm.”
Kim Tại Hưởng không để ý tới cậu, dọc theo ngón chân đối phương hôn đến mu bàn chân, sau đó là cẳng chân, đùi, lúc mút vào phần da đùi trong, nửa người dưới của Tuấn Chung Quốc rõ ràng cương lên.
Nam sinh dùng mu bàn tay che mặt, hắn chậm rãi hôn lên thắt lưng cùng bụng của đối phương, cuối cùng từ trong chăn lộ đầu ra, liếm mút đầu ngực cậu.
Tuấn Chung Quốc muốn che lại tầm mắt, tay lại bị Kim Tại Hưởng kéo xuống, mười ngón tay đan xen đặt bên gối, nam sinh hôn trán cậu, cuối cùng ngừng lại bên khoé mắt ướt nước của đối phương.
Tuấn Chung Quốc mở to mắt nhìn hắn.
Kim Tại Hưởng vừa hôn vừa than thở: “Quả nhiên rất đẹp.”
Tuấn Chung Quốc lắc đầu, cậu vươn tay ôm chặt lấy Kim Tại Hưởng.
Cả buổi sáng hai người đều vật lộn trên giường, Kim Tại Hưởng đem cậu từ đầu đến chân hôn mấy lần. Lúc khẩu giao, Tuấn Chung Quốc che miệng không để mình phát ra tiếng rên rỉ, bắn xong hắn vẫn không buông tha cậu, gần xương quai xanh đều lưu lại dấu hôn của nam sinh.
Kim Tại Hưởng cũng có phản ứng, cậu muốn giúp lại bị cự tuyệt.
“Ngủ đi.” Hắn cách chăn đem người ôm lấy.
Tuấn Chung Quốc mệt lả, hai mắt đều không mở nổi nữa, cậu chôn đầu trong hõm vai hắn, nghe mùi hương sạch sẽ tinh khôi trên người nam sinh.
Kim Tại Hưởng ghé môi lên trán đối phương, hắn ngâm nga hát một chốc, lúc cúi đầu nhìn Tuấn Chung Quốc thì cậu đã ngủ rồi.
Cảm giác ngủ thẳng tới 2, 3 giờ chiều chiều mới tỉnh, Tuấn Chung Quốc ôm chăn ngồi dậy, nghe thấy tiếng Phác Chí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc nói chuyện trong phòng khách.
“Tỉnh rồi à?” Kim Tại Hưởng cầm quần áo sạch sẽ bước vào, hắn đóng cửa, ngồi bên giường Tuấn Chung Quốc.
“Sao không gọi tớ dậy…” Tuấn Chung Quốc lau mặt, “Bọn họ đến lâu chưa?”
Kim Tại Hưởng mỉm cười, hắn nhìn biểu tình cậu, vươn tay vuốt mặt nam sinh: “Thần sắc tốt lên không ít.”
Tuấn Chung Quốc nắm chặt lòng bàn tay của hắn: “Tại ngủ ngon mà.”
“Xem ra là công của tớ rồi.” Kim Tại Hưởng ghé sát hôn môi nam sinh, “Giơ tay lên.”
“?” Tuấn Chung Quốc khó hiểu giơ hai tay lên, hắn vòng tay ra sau cậu, hơi dùng sức đem cả người ôm lên đùi.
Kim Tại Hưởng: “Nào, anh đây giúp cậu mặc quần áo.”
Phác Chí Mẫn mang đồ ăn mẹ mình làm đến, Trịnh Hạo Thạc phụ trách mua hoa quả, hai người cầm một đống đồ vật gần như nhồi đầy tủ lạnh nhà cậu, lúc ăn cơm hai mắt Phác Chí Mẫn đều đỏ ửng.
Tuấn Chung Quốc nhìn Kim Tại Hưởng, người kia vô tội nhún vai, tỏ vẻ không biết gì.
“Không, không cần khổ sở…” Phác Chí Mẫn khóc thút thít gắp đồ ăn cho cậu, “Đều qua rồi, qua rồi…”
Tuấn Chung Quốc bất đắc dĩ nói: “Tớ còn không khóc, cậu khóc cái gì?”
Phác Chí Mẫn: “Tớ tớ tớ tớ, tớ, tớ khóc thay cho cậu…”
Tuấn Chung Quốc: “…”
Tốn không ít công sức mới dỗ được Phác Chí Mẫn, buổi tối bốn người ngồi trong sân chuyện phiếm, Trịnh Hạo Thạc hỏi cậu dự định thế nào.
“Phương diện kinh tế tạm thời không vấn đề gì, tiền bảo hiểm của bố mẹ tôi vẫn còn, bà nội tôi cũng có tiền tiết kiệm.” Tuấn Chung Quốc cầm sổ sách đi ra tính toán, “Với cả, thi Đại học xong tôi còn có thể làm thêm, kiếm học phí Đại học.”
Trịnh Hạo Thạc: “Làm thêm thì không cần đâu, quốc gia có trợ giúp học bổng học tập, tình huống này của cậu hoàn toàn có thể xin cấp.”
Phác Chí Mẫn ngược lại tương đối quan tâm: “Vậy cậu chuẩn bị thi ở đâu? Có đi Bắc Kinh không?”
Kim Tại Hưởng không nói gì, hắn quay đầu nhìn cậu.
“Bà tớ lúc còn sống, tâm nguyện lớn nhất chính là tớ có thể tới thủ đô học, cho nên…” Tuấn Chung Quốc từ tốn đáp, cậu đón lấy ánh mắt Kim Tại Hưởng, nhợt nhạt nở nụ cười, “Tớ sẽ cố gắng hết sức, thi đỗ ở Bắc Kinh.”
Phác Chí Mẫn “yeah” một tiếng, Kim Tại Hưởng nhíu mày, vươn tay cùng cậu làm động tác vỗ tay, Trịnh Hạo Thạc chậc chậc bảo: “Các cậu đều tới thủ đô, xem ra chỉ có tôi ở lại Tô Châu.”
Phác Chí Mẫn khuyên gã: “Cậu cũng đi Bắc Kinh đi.”
“Cậu không hiểu rồi.” Trịnh Hạo Thạc khoanh tay nghiêm túc nói, “Tôi ở Tô Châu phát triển thế lực, đến lúc đó các cậu ở bên ngoài không nổi nữa phải trở về, anh đây sẽ bao các cậu!”
Kim Tại Hưởng lườm hắn một cái, biếng nhác cười nói: “Đúng là anh em tốt.”
Trịnh Hạo Thạc tỏ vẻ đắc ý: “Chứ còn gì nữa!”
Phác Chí Mẫn cảm động ôm cổ Trịnh Hạo Thạc: “Trịnh ma ma! Về sau con nhất định sẽ báo hiếu người!”
Trịnh Hạo Thạc nổi giận: “…Con mẹ nó ai là Trịnh ma ma của cậu hả?! Buông tay! Tôi bảo buông tay ra!”
Tuấn Chung Quốc qua đầu thất liền đi học bình thường, sáng sớm ở cửa lớp chạm mặt Trác Tiểu Viễn.
“Sớm.” Ánh mắt Trác Tiểu Viễn dừng trên cánh tay trái của nam sinh, nơi đó treo một khối vải màu đen, “Mọi chuyện ổn cả chứ?”
Tuấn Chung Quốc gật đầu: “Không có việc gì.”
Trác Tiểu Viễn: “Kim Tại Hưởng về rồi à?”
“Đúng vậy.” Tuấn Chung Quốc mỉm cười, “Cận Cận có khỏe không?”
Trác Tiểu Viễn nhún vai: “Như cũ, tôi cũng quen rồi.”
Tuấn Chung Quốc ngẫm nghĩ, chậm rãi bảo: “Nó còn nhỏ, còn có hi vọng.”
Trác Tiểu Viễn nhìn cậu một cái, nhếch mày đáp: “Tôi hiểu, tôi sẽ không chịu thua dễ dàng thế đâu.”
So với một người thi nghệ thuật như Kim Tại Hưởng, bốn người Tuấn Chung Quốc hoàn toàn là nước sôi lửa bỏng học tập sinh hoạt. Ngay cả Trịnh Hạo Thạc và Phác Chí Mẫn thi ban xã hội, trước mắt cũng còn một chồng bài tập Toán sánh ngang Thiên Đô Phong[1].
[1] Một trong ba đỉnh núi cao nhất dãy Hoàng Sơn.
Trác Tiểu Viễn học Toán không tồi, hắn yếu nhất là tiếng Anh, mỗi ngày việc làm nhiều nhất chính là học thuộc từ đơn và ngữ pháp.
Tuấn Chung Quốc lập cho mình kế hoạch phiên dịch cổ văn, tiện thể còn giúp Phác Chí Mẫn cùng Trịnh Hạo Thạc bổ túc Toán.
Cuối cùng nhẹ nhàng nhất, ngược lại là Kim Tại Hưởng, nam sinh ngày ngày mang theo tai nghe viết nhạc, tan học cùng mấy người khác ra ngoài.
“Phác Chí Mẫn, cậu không phải là hai ngày nghỉ đều đến lớp học thêm sao?” Trịnh Hạo Thạc chỉ công thức trên tờ nháp, “Sao chẳng tiến bộ gì hết vậy?”
Phác Chí Mẫn đang ăn mì xào, đầy miệng đều là dầu mỡ, than thở nói: “Cái lớp học thêm kia chỉ mở ra để phục vụ mấy người như Tạ Mạnh thôi… Tớ vào đấy bị tra tấn đến nơi đến chốn.”
Tuấn Chung Quốc liếc xéo gã: “Là ai lên lớp cùng Mẫn Doãn Kì Nhu Nhu này Nhu Nhu kia? Cậu đọc thư hết nửa tiết, viết thư hết nửa tiết nữa, ngoài Nhu Nhu ra thì còn biết gì nữa hả?”
“…” Phác Chí Mẫn hít sâu một hơi, “Nhưng bài tập thật sự rất khó mà… Hơn nữa cái tên Mẫn Doãn Kì kia cũng quá lợi hại đi! Rõ ràng chẳng nghe gì mà bài nào cũng làm được! Đúng là quái vật!”
“Tôi nhớ Mẫn Doãn Kì thi olympic Toán được hạng hai.” Kim Tại Hưởng xé vỏ đũa, đưa cơm chiên cho Tuấn Chung Quốc, “Cậu so đo với kẻ như thế làm gì? Cậu ta không học đương nhiên làm được, cậu làm được không?”
“…Tớ không biết.” Phác Chí Mẫn ngơ ngác hé miệng, “Cậu ta gạt tớ nói mình chỉ đi chơi mà thôi…”
Trịnh Hạo Thạc không đành lòng sờ đầu gã: “Con trai, con vẫn là ở lại bên ma ma đi, bên ngoài nhiều người xấu lắm.”
Thứ bảy Tuấn Chung Quốc xin nghỉ lớp học thêm, nói là cùng với Kim Tại Hưởng ra ngoài chơi, nói chuyện giải sầu. Phác Chí Mẫn vốn cũng muốn đi theo, kết quả Kim Tại Hưởng một câu “Cậu còn phải viết thư trao đổi với Nhu Nhu nhà cậu nữa” liền đem gã đuổi đi.
Phác Chí Mẫn lòng đầy tràn không vui đi học thêm, Mẫn Doãn Kì ngồi ở chỗ mình, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn gã.
“Sao đến muộn thế?” Y nhìn lướt biểu tình của Phác Chí Mẫn, nhướn mày hỏi, “Cậu không muốn thư của Nhu Nhu sao?”
Phác Chí Mẫn lẩm bẩm: “Cậu cũng không phải là Nhu Nhu…”
Mẫn Doãn Kì cười lạnh hỏi: “Cậu nói gì?”
Phác Chí Mẫn ngậm miệng, gã lấy phong thư trong cặp ra để lên mặt bàn, sau đó như con chim cút ngồi yên không động đậy.
Mẫn Doãn Kì trừng gã: “Cậu có ý kiến gì?”
Phác Chí Mẫn dường như vẫn rất sợ y, xoắn xuýt hồi lâu mới có chút ai oán nói: “Mỗi lần tôi hỏi cậu Nhu Nhu vì sao lại không gặp tôi, cậu đều trả lời qua loa… Tôi cũng đâu làm gì cô ấy đâu.”
“…” Mẫn Doãn Kì thở dài, y xoa mi tâm, “Con gái nhà người ta bị quản lí rất nghiêm, không phải tôi nói với cậu rồi sao?”
Phác Chí Mẫn: “Lúc cô ấy đưa thư cho cậu thì cậu có thể chụp cho tôi một tấm ảnh mà!”
Mẫn Doãn Kì trực tiếp khẩy cười, hừ lạnh bảo: “Còn nói không quan tâm vẻ ngoài của đối phương, hoá ra tất cả đều là giả?”
“…” Phác Chí Mẫn lúng túng, “Không phải… Tôi cũng chỉ tò mò muốn nhìn thôi mà…”
Mẫn Doãn Kì xuỳ một tiếng: “Có gì phải tò mò chứ, một cái mũi hai cái mắt, cô ấy có tôi cũng có, cậu nhìn tôi không được sao.”
Phác Chí Mẫn: “…”
Năm ba, thi cuối kỳ trước lúc tốt nghiệp cùng thi Đại học cũng tương đương nhau, Phác Chí Mẫn khẩn trương cơ hồ ngủ không yên, Tuấn Chung Quốc trừ mấy lần chép chính tả thơ cổ ra, thì chính là cùng mọi người làm thêm đề Toán.
“Nghe nói lần này thi đề chung.” Trác Tiểu Viễn chọn ra mấy bài hình học, “Chỉ xem mấy đề của trường mình thì e không đủ nhỉ?”
Phác Chí Mẫn luôn tin tưởng chiến thuật học theo đề: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tuấn Chung Quốc ngẫm nghĩ: “Tôi đi hỏi Mẫn Doãn Kì trọng tâm bài thi của bọn họ, Trung học S ra đề luôn rất chuẩn.”
Mẫn Doãn Kì trong điện thoại đáp ứng rất nhanh: “Để tôi mang đến cho… Các cậu ở đâu?”
Kim Tại Hưởng nhận điện thoại: “McDonald’s chỗ Thạch lộ, tầm bao lâu thì cậu tới?”
“Khoảng 10 phút.” Mẫn Doãn Kì hỏi hắn, “Phác Chí Mẫn cũng ở đó chứ?”
Hắn nhìn Phác Chí Mẫn ngồi đối diện một cái.
Đối phương từ đầu đến cuối một vẻ mặt non nớt hồn nhiên vô tội: “?”
“Có ở.” Kim Tại Hưởng chẳng chút áy náy đem gã đi bán, ngữ khí thoải mái, bổ sung thêm, “Lúc đến tiện thể mang theo chút sữa, sữa ở McDonald’s Chung Quốc uống không quen.”
Năm người ngồi không bao lâu thì Mẫn Doãn Kì tới, y quả nhiên mang sữa cho Tuấn Chung Quốc, ánh mắt đảo qua mọi người một vòng sau đó dừng lại trên mặt Phác Chí Mẫn.
Người kia vẻ mặt như gặp đại địch nhìn y.
Trịnh Hạo Thạc ngồi giữa hai người họ, có chút xấu hổ: “Các cậu ánh mắt này… Hay là tôi ra chỗ khác ngồi nhé?”
Mẫn Doãn Kì liếc đối phương một cái, y buông cặp sách xuống, lấy đề thi ra, để trên bàn. Tuấn Chung Quốc nhìn một lần, có chút mừng rỡ nói: “Đề trường S quả nhiên có trình độ.” Cậu hỏi y, “Cậu đều làm rồi à?”
“Ừ.” Mẫn Doãn Kì gật đầu, y làm bộ thản nhiên như không, bình tĩnh nói, “Cậu làm trước đi, tôi giảng bài giúp bọn họ cho.”
Trịnh Hạo Thạc cùng Trác Tiểu Viễn đương nhiên không ý kiến, Tuấn Chung Quốc còn chưa tỏ thái độ, Phác Chí Mẫn đã vội vội vàng vàng nhảy dựng lên.
“Tôi, tôi chờ Chung Quốc làm xong rồi giảng cho tôi!”
Mẫn Doãn Kì nheo mắt lạnh lùng nhìn thẳng gã.
Phác Chí Mẫn kiên trì nói: “Tôi ngu lắm, cậu không dạy được đâu!”
“Cậu cũng biết mình ngu hả.” Mẫn Doãn Kì khinh thường hừ một tiếng, “Nếu ngu thì cố mà nghe tôi giảng đi, hiểu chưa.”
Phác Chí Mẫn: “…”
~~~Lời của Hwa: Mình đã từng hỏi ý kiến mọi người về việc chuyển Hàn Đông thành Mẫn Doãn Kì nhưng không có ai trả lời nên mình đã tự chuyển luôn. Mong mọi người thông cảm. Nếu mọi người không thích thì hãy cmt ở dưới để mình rút kinh nghiệm nha! Tiện nói luôn, lúc biết tin Yoongi oppa phải phẫu thuật thì mình rất rất buồn, dạo này rất nhớ anh ấy. Hôm nay có thời gian rảnh để lên tiếp nên mình có chút theo cảm tính khi chuyển nhân vật như vậy (ಥ _ ಥ)