Lúc Tuấn Chung Quốc nhận điện thoại của Mẫn Doãn Kì, lớp cậu đang học tiết Thể Dục buổi chiều. Nói một câu với Phác Chí Mẫn, cậu một mình đi tới sân thể dục bên cạnh.
“Trác Tiểu Viễn đi học rồi?” Mẫn Doãn Kì hỏi, “Cậu ta chẳng phải vẫn chưa khỏi sao?”
Tuấn Chung Quốc: “Còn chưa tháo bột nữa… Mà sao các cậu không gọi tôi?”
Mẫn Doãn Kì cười: “Gọi cậu làm gì, nhỡ gây tai nạn chết người thì sao, có người đồng ý thay cậu ra tay không phải tốt hơn ư?”
“Vốn là do Trác Tiểu Viễn gây hoạ, nếu không phải cậu ta tin nhầm người, cậu cũng sẽ không oan ức nhiều như vậy.” Mẫn Doãn Kì nói tiếp, “Khi đó em gái cậu ta sinh bệnh, cậu ta không có cách nào báo cáo chuyện này với trường, kết quả lại bị anh em thân thiết hãm hại, Lâm Hằng Kính cũng lợi dụng chức quyền chặn IP của Trác Tiểu Viễn, khiến trên web trường, cậu ta muốn đăng gì cũng không được.”
Mẫn Doãn Kì thở dài: “Gần đây sức khoẻ em gái cậu ta ổn định hơn, cậu ta mới có thời gian đi xử lí chuyện này, lòng vẫn còn thấy hổ thẹn với cậu. Lâm Hằng Kính tìm mấy người chặn đường cậu ta, còn bị cậu ta đánh cho nhập viện, cũng coi như trả đũa được một phen.”
Tuấn Chung Quốc im lặng một lúc lâu: “Sức khoẻ của em gái cậu ấy thế nào?”
“Cũng khá phiền phức.” Mẫn Doãn Kì thấp giọng nói, “Trong lòng cậu ta hiểu rõ, cũng có chuẩn bị rồi, mà chuyện này Kim Tại Hưởng cũng biết đấy.”
“…Kim Tại Hưởng?” Tuấn Chung Quốc kinh ngạc hỏi, “Chuyện này thì liên quan gì đến cậu ấy?”
Lúc này đổi thành Mẫn Doãn Kì sửng sốt: “Chẳng phải cậu kể chuyện hồi cấp hai cho cậu ta sao? Trác Tiểu Viễn lo Lâm Hằng Kính đi quấy rối cậu, Kim Tại Hưởng cùng cậu về nhà còn gì, lúc Trác Tiểu Viễn bị chặn đánh cũng là Kim Tại Hưởng dẫn người đi cứu.”
Tuấn Chung Quốc vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc lẫn hoang mang: “…”
Mẫn Doãn Kì: “Lâm Hằng Kính giờ mất chức rồi, mấy ngày này cậu nhớ đề phòng, tôi vẫn cảm thấy lão sẽ không từ bỏ dễ dàng vậy đâu.”
“Biết rồi.” Tuấn Chung Quốc đồng ý, “Cảm ơn, cậu cũng cẩn thận.”
Mẫn DOãn Kì hừ mũi: “Lão dám có ý gì với tôi chắc?”
Tuấn Chung Quốc bật cười, hai người lại nói mấy chuyện khác, y đột nhiên hỏi: “Phác Chí Mẫn dạo này thế nào?”
“?” Tuấn Chung Quốc cảm thấy câu chuyển đề tài này rất khó hiểu, “Cậu hỏi cậu ấy làm gì?”
Mẫn Doãn Kì rất chính đáng nói: “Tôi hỏi thay Nhu Nhu.”
Tuấn Chung Quốc có vẻ không tin.
Mẫn Doãn Kì: “Con gái da mặt mỏng lắm.”
Tuấn Chung Quốc ngẫm lại thấy cũng đúng, vì vậy nói: “Hỏi gì mới được?”
Mẫn Doãn Kì: “Cậu ấy hôm nay mặc quần áo gì?”
Tuấn Chung Quốc liếc nhìn Phác Chí Mẫn bên kia, cậu ta khi phát hiện ánh mắt của cậu thì ngu ngơ giơ tay hình chữ V.
“…” Tuấn Chung Quốc phất tay, nói với người đầu dây bên kia, “Đồng phục.”
Mẫn Doãn Kì: “Đồng phục? Ngoan thế ư?”
Tuấn Chung Quốc buộc lòng phải nói: “Đồng phục tương đối thuận tiện mà.”
“À.” Mẫn Doãn Kì vẫn chưa từ bỏ ý định, “Hôm nay các cậu làm những gì?”
Tuấn Chung Quốc: “Lên lớp, tan học, ăn cơm, nghỉ trưa, lên lớp.”
Mẫn Doãn Kì: “…” Y có chút tức giận, “Cậu không trả lời nghiêm túc một tí được à?”
Tuấn Chung Quốc đành phải hỏi: “Chứ cậu muốn nghe cái gì?”
Mẫn Doãn Kì ngẫm nghĩ nửa ngày, nói nhỏ một câu: “Vậy cậu xem cậu ấy học những môn gì, trưa ăn những gì, kể tôi nghe một chút đi.”
Tuấn Chung Quốc khó hiểu: “…”
Kim Tại Hưởng chơi bóng xong thì ngồi nghỉ bên sân nói chuyện cùng Trịnh Hạo Thạc, có mấy nữ sinh vây quanh bọn họ, Ô Hiểu Mai là người nhìn thấy Tuấn Chung Quốc đầu tiên.
“Chung Quốc!” Cô nàng vẫy tay chào.
Tuấn Chung Quốc mang theo hai chai nước thể thao, đến gần đưa cho Trịnh Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng. Lúc đưa cho Kim Tại Hưởng, cậu mỉm cười, nói: “Cảm ơn.”
Kim Tại Hưởng không hỏi cậu cảm ơn chuyện gì, hắn mở nắp chai, uống một hơi mới cười bảo: “Đừng khách khí.”
Trịnh Hạo Thạc ngồi cạnh chẳng hiểu gì: “Hai người lại có bí mật gì đó?”
Kim Tại Hưởng một mình uống nước không lên tiếng, Tuấn Chung Quốc lấy lí do phải cùng Phác Chí Mẫn chạy bộ đi mất, Trịnh Hạo Thạc khó chịu vò tóc: “Cậu không thành thật gì hết, anh em với nhau mà cũng giấu.”
“Chuyện riêng của người ta, không cách nào nói cho cậu biết được.” Kim Tại Hưởng đứng dậy, hắn làm vài động tác cho ấm người, cúi đầu nhìn Trịnh Hạo Thạc, “Tối nay chơi bóng với cậu, thế nào?”
Trịnh Hạo Thạc: “Cậu không cần về với Chung Quốc sao?”
Kim Tại Hưởng dừng một chút, hắn khẽ cười, thản nhiên nói: “Không cần.”
Nửa học kỳ, sau khai giảng gần hai tháng, trường học rốt cuộc bắt đầu chuẩn bị đại hội thể dục thể thao. Đại hội thể dục thể thao của Trung học W không chỉ có điền kinh mà còn có các loại bóng, bóng rổ, cầu lông, bóng bàn, bóng né[1], nếu không phải vì số lượng học sinh không nhiều, hẳn là đã có cả hạng mục bóng đá…
[1] Bóng né (dodgeball): người chơi ở mỗi đội sẽ ném bóng vào nhau, đồng thời gắng tránh đi bóng ném trúng mình.
Nhưng cho dù chỉ là năm người một đội bóng rổ, đối với một số lớp mà nói, muốn gom đủ người cũng không dễ dàng.
Ở lớp 3, người thường xuyên chơi bóng chỉ có Kim Tại Hưởng, Trịnh Hạo Thạc cùng một nam sinh tên Trần Đống. Tình huống thật sự tìm không được người, Trịnh Hạo Thạc đành phải kéo Phác Chí Mẫn vào.
“Tớ chỉ biết đập bóng thôi thì làm sao chơi?!” Phác Chí Mẫn có tinh thần vô cùng hăng hái, nhưng hành động lại có chút nản lòng, “Thế chỉ tổ tốn thời gian của các cậu…”
Trịnh Hạo Thạc: “Tôi dạy cậu là được, bây giờ còn thiếu một… Trước phải giải quyết vụ nhân số đã!”
Trần Đống đề nghị: “Trong lớp người tương đối cao chỉ có Tuấn Chung Quốc, các cậu ai chơi thân với cậu ấy không?”
Ba người đồng loạt nhìn Kim Tại Hưởng.
“…” Hắn liếc Phác Chí Mẫn một cái, lười nhác nói, “Làm như cậu và cậu ấy không thân ấy?”
Phác Chí Mẫn: “Không giống mà! Quan hệ của tớ và Tạ Mạnh rất là phức tạp, cậu ấy là ân nhân của tớ đó!”
Trịnh Hạo Thạc: “…Cái khỉ gì, ân nhân ân nhiếc vứt hết!”
Kim Tại Hưởng dùng ngón trỏ day day thái dương, hắn ngây người một lúc, mới cười nói: “Được rồi, để tôi đi hỏi cậu ấy.”
“Bóng rổ?” Tuấn Chung Quốc đang phân loại rác, đem từng túi rác một buộc chặt, cậu ngẩng đầu, “Muốn tôi tham gia ư?”
Kim Tại Hưởng đem những túi rác đã phân loại xong ném ra chỗ khác: “Nhân số không đủ, thêm cậu tham gia mới có thể đi đăng kí.”
Tuấn Chung Quốc hơi cau mày.
Kim Tại Hưởng nhìn cậu: “Hay là cậu đăng kí hạng mục khác rồi?”
Tuấn Chung Quốc: “Tôi chọn bóng né rồi.”
Kim Tại Hưởng cười nhẹ, nói “Vậy thêm một cái nữa, vui là chính thôi.”
Tuấn Chung Quốc thở dài: “Tôi chơi bóng rổ không giỏi lắm… Chỉ biết một ít căn bản thôi.”
Kim Tại Hưởng khẩy cười: “Tôi có thể dạy cậu.”
Tuấn Chung Quốc có chút do dự, Kim Tại Hưởng nói: “Đừng lo, còn có Phác Chí Mẫn kém hơn mà.” Lúc hắn nói lời này, Tuấn Chung Quốc nhìn thẳng mắt hắn, có lẽ bởi không nhiều sắc tố đen lắm, đồng tử của Kim Tại Hưởng đều thật nhạt, khi đôi ngươi đong đầy ý cười, người khác nhìn vào sẽ có cảm giác thờ ơ.
“Thấy sao?” Hắn lười nhác cười bảo, “Cùng nhau chơi đi, tôi sẽ dạy cậu.”
Tuấn Chung Quốc cứ như vậy mơ mơ hồ hồ bị lừa đồng ý, sau khi năm người đăng kí mới phát hiện có rất nhiều vấn đề, đại hội thể dục thể thao chỉ còn chưa đến một tháng nữa là bắt đầu, bọn họ còn phải dạy hai tay gà mờ.
Trịnh Hạo Thạc chỉ đích danh: “Phác Chí Mẫn tôi sẽ dạy cậu, học nghiêm túc vào nghe chưa.”
Phác Chí Mẫn nhiệt huyết sôi trào hành lễ, nói to: “YES! SIR!”
Trần Đống là hậu vệ, cũng không có gì để dạy, Tuấn Chung Quốc cứ thế được giao cho Kim Tại Hưởng.
Vậy nên mỗi ngày tan học đều có thể bắt gặp bốn người, trên sân bóng thường xuyên trông thấy bọn họ hai người một cặp luyện bóng. Đoạn thời gian này Trịnh Hạo Thạc nhận ra Phác Chí Mẫn thật sự còn quá non, quyết định một mình lôi cậu ta sang bên cạnh dạy thêm, với người khác thì nói là bí mật huấn luyện, thật ra chính là không muốn đồ đệ bôi tro chát trấu vào mặt sư phụ là mình thôi.
So ra mà nói, Tuấn Chung Quốc thật sự là thiên tài, tiến bộ thần tốc, sức bền tốt, còn rất tập trung, phản ứng nhạy bén. Kim Tại Hưởng chẳng bao lâu đã không có gì để dạy nữa, lúc hai người một đấu một, tuy vẫn thua nhiều thắng ít, nhưng Tuấn Chung Quốc đã có thể học được vài phần bản lĩnh của Kim Tại Hưởng.
“Áp sát lưng tôi, chen vào trong, sau đó xoay người ném bóng vào rổ.” Kim Tại Hưởng làm mẫu trước mặt cậu, “Cậu làm đi.”
Tuấn Chung Quốc nhận bóng, cậu đưa lưng về phía Kim Tại Hưởng, đập vài cái, kết quả lúc lui về phía sau dùng quá nhiều sức, lập tức đụng vào lồng ngực hắn.
Kim Tại Hưởng đứng vững, hai tay hắn vòng qua thắt lưng Tuấn Chung Quốc, trông như đang ôm lấy đối phương.
“…” Tuấn Chung Quốc “Thật ngại quá.”
Kim Tại Hưởng ghé bên tai cậu, cười cười: “Không sao, người mới đều thế cả, làm nhiều rồi dần dần sẽ quen.”
…Kết quả sau rất nhiều lần Tuấn Chung Quốc đều không khống chế tốt sức mình, lại đụng phải lồng ngực hắn.
Tuấn Chung Quốc có chút xấu hổ: “Hay là làm sai chỗ nào rồi?”
Kim Tại Hưởng kiên nhẫn nói: “Động tác đều đúng, có điều cậu không cần vội, đứng gần tôi, áp sát rồi chen vào trong.”
Tuấn Chung Quốc làm lại một lần nữa, cậu học theo động tác Kim Tại Hưởng dạy, sau lưng kề sát ngực đối phương. Độ ấm lồng ngực của nam sinh truyền qua lớp áo thể dục, thoải mái ập trên lưng, Tuấn Chung Quốc thậm chí có thể nghe được vị mồ hôi của hắn, quyện cùng ấm nóng của mặt trời, khiến không khí xung quanh tưởng như bùng cháy.
Kim Tại Hưởng cúi đầu nhìn đuôi tóc có chút ẩm ướt của cậu, hắn dang hai quây bên người đối phương, ghé vào gáy nam sinh, thấp giọng bảo: “Áp sát thêm chút nữa, tìm cơ hội.”
Tuấn Chung Quốc vô thức rụt cổ, chỉ một chốc không chú ý, bóng đã bị Kim Tại Hưởng cướp đi.
Kim Tại Hưởng một tay xoay bóng, nhíu mày cười: “Tập trung vào.”
Tuấn Chung Quốc lau mồ hôi trên trán: “Tiếp tục đi.”
Kim Tại Hưởng ném trả bóng cho cậu, hai người lại bắt đầu luyện tập xoay người vượt người, liên tục đến lần thứ năm Tuấn Chung Quốc mới tìm được cơ hội phá tan phòng thủ của đối phương, đem bóng ném vào rổ.
“Hôm nay tới đây thôi.” Kim Tại Hưởng lấy di động ra, hắn ngoái đầu nhìn Tuấn Chung Quốc, “Nghỉ một lát rồi đi nhé?”
Hai người ngồi bên sân thể dục, tối tháng tư, gió còn hơi lạnh, Tuấn Chung Quốc ngồi một lát thì mặc áo khoác vào, theo thói quen kéo dài tay áo che khuất bàn tay.
Có mấy nữ sinh đứng ở sân bóng bên cạnh, dường như đang quan sát nơi này, trong số đó Tuấn Chung Quốc nhận ra Tôn Điềm.
“Nhìn gì đó?” Kim Tại Hưởng đột nhiên rướn đầu tới, hắn híp mắt, “Có người đẹp sao?”
“Không…” Tuấn Chung Quốc có chút xấu hổ, cậu phát hiện Tôn Điềm đang nhìn sang bên này.
Kim Tại Hưởng khoác một tay lên vai cậu, chẳng buồn nhìn lại, ban đầu Tôn Điềm kiên quyết không rời mắt, cuối cùng chẳng lâu sau đành phải cắn môi ngoảnh mặt đi.
“…” Tuấn Chung Quốc do dự hỏi, “Hai người…”
Kim Tại Hưởng lại trưng ra nụ cười đầy hờ hững: “Chia tay lâu rồi.”
Tuấn Chung Quốc gật gật đầu.
Cả cánh tay Kim Tại Hưởng đều dựa cả vào cậu: “Cậu thì sao?”
“?” Tuấn Chung Quốc một lúc sau mới hiểu ra, cười nói, “Tôi không có bạn gái.”
Kim Tại Hưởng: “Sao không tìm một cô đi?”
Tuấn Chung Quốc: “Làm gì có thời gian chứ…”
Kim Tại Hưởng rõ ràng không định đơn giản bỏ qua cho cậu: “Thích mẫu người thế nào?”
“…” Tuấn Chung Quốc phát hiện câu này mà trả lời nhát gừng thì nhất định sẽ không được buông tha, đành phải trấn tĩnh đáp, “Ngoan một chút, hiểu chuyện một chút, đáng yêu, tóc đen, mắt to… Chắc thế.”
Kim Tại Hưởng như có điều suy ngẫm: “Cậu không thích tóc nhuộm à?”
“Chưa nói được thích hay không thích.” Tuấn Chung Quốc ngẫm nghĩ, “Còn tuỳ người nữa.” Cậu đảo mắt nhìn qua mái đầu Kim Tại Hưởng, “Cậu…”
Kim Tại Hưởng dường như còn chưa dứt khỏi suy tư, mấy giây sau mới hỏi lại: “Gì cơ?”
“…Không có gì.” Tuấn Chung Quốc nói, “Chúng ta về đi.”