Kim Tại Hưởng cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà cùng Hoài Nam Vương kết nghĩa huynh đệ. Ba người ngồi ở tiểu thanh trúc một buổi chiều, một bộ dáng hận gặp nhau quá muộn. Từ bảo đao nói tới binh pháp, nói mỹ thực đến giai nhân, từ chuyện ngoài phố tán gẫu đến thơ từ ca phú mãi đến tịch dương trải rộng mới cáo biệt, Cố Hoài Khanh nói cho bọn y gã đã ở Thiệp Thủy Viên trong thành Bình Giang nhiều ngày nay, bảo hai người họ rảnh rỗi thì tìm gã.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Cố Hoài Khanh khoanh tay dần thu liễm nét cười. Phu phu Thành vương này ai cũng có sở trường riêng, tách ra thì không đáng nói nhưng ở cùng một chỗ thì là một tổ hợp gần như hoàn mỹ, một văn một võ, một dũng một mưu, nếu đối địch hai người này sợ là sẽ thật phiền toái.
“Vương gia, ngày mai vẫn về Đan Dương ạ?” Thị vệ dẫn ngựa lại hỏi.
Thành Đan Dương chính là chủ thành đất phong Hoài Nam, cách Bình Giang không xa không gần.
“Không về, ngươi đi truyền tin đi” Cố Hoài Khanh duỗi duỗi thắt lưng làm biếng, lại tươi cười, “Không phải việc gấp thì để bọn hắn quyết định đi.”
Thị vệ nghe vậy liền sặc nước miếng nha, không phải việc cấp tốc thì để đám cấp dưới tự xử trí, nếu là việc gấp làm sao mà đợi đưa đến Bình Giang được chứ! Hoài Tương đại nhân nghe được tin này phỏng chừng lại tức chết cho xem.
Kim Tại Hưởng mang theo Vương phi nhà mình trở về, lúc đi không để ý, lúc về mới phát hiện con đường này thật là dài. Trời chiều tối không có chỗ thuê kiệu nên hai người đi trên đường nhỏ lát đá hồi lâu, Tuấn Hàm Chương hơi mệt chút, Kim Tại Hưởng sờ sờ mặt y ngồi xổm xuống muốn cõng.
“Mau đứng lên, ta không sao hết, ngươi xem còn ra thể thống gì nữa.” Tuấn Hàm Chương nhìn trái nhìn phải, trên đường người bán hàng rong cũng đã dọn quán, đường vắng chỉ có ca phường bên kia bờ là còn náo nhiệt vô cùng.
“Mau lên đây, không là ta ôm ngươi đi đấy.” Kim Tại Hưởng nói xong liền muốn đứng lên.
Tuấn Hàm Chương hết cách đành phải úp người lên lưng hắn. Lúc đầu cảm thấy thật mất tự nhiên, y ôm chặt cổ Kim Tại Hưởng không biết làm sao.
Kim Tại Hưởng giữ lấy đôi chân thon dài, đứng dậy, chậm rãi đi trên đường dưới ánh tịch dương chiếu rọi, nắng chiều chiếu vào một bên sông xanh yên tĩnh an tường. Dùng tay xốc lại người trên lưng, lại vỗ vỗ mông y tiếp tục đi về phía trước. [Cái gì, ăn đậu hũ vợ ngay ngoài đường luông hả hả -_-]
Theo bước chân lắc lắc a lắc lắc, Tuấn Hàm Chương dần trầm tĩnh lại, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua vải mềm truyền tới, bờ vai hắn thật rộng, đặt cằm lên thật thoải mái. Tuấn Hàm Chương ghé vào trên lưng hắn thích ý mà quơ quơ chân.
“Ngươi nói xem Hoài Nam Vương cùng ngươi kết bái là ý gì?” Tuấn Hàm Chương nghiêng đầu nhìn mặt nước sóng lấp lánh như có điều suy nghĩ, nói.
“Gã là người rất khó nắm bắt.” Kim Tại Hưởng nghiêng đầu cọ cọ hai má người trên vai, “Hành động tùy tính, trở mặt nhanh như trở tay, nói không chừng là thấy chơi thật vui thôi.”
“Ừa...” Người trên vai mơ hồ lên tiếng, dường như còn đang suy tư.
“Ngươi nhìn ra cái gì sao?” Kim Tại Hưởng lắc lắc người phía sau.
Tuấn Hàm Chương chậm rãi tìm từ, “Kiến thức rộng rãi, năng lực trác tuyệt. Hơn nữa thoạt nhìn rất dễ ở chung, trên mặt thường mang theo ý cười, người như vậy thường sẽ lung lạc nhân tâm.”
Kim Tại Hưởng gật gật đầu, cái người Hoài Nam Vương kia đích xác xứng tám chữ, 'Kiến thức rộng rãi, năng lực trác tuyệt' này.
Tây nam đông nam hai vùng đã bình định xong, Hoài Nam vương tuy bề ngoài vẫn an phận thủ thường khiến người không chỉ ra được sai lầm gì, nhưng với tính tình Hoành Chính đế thì triệt phiên là chuyện sớm muộn thôi. Vả lại lần này ỷ vào thế đánh thuận lợi nên sợ trong triều sinh ra lời tự cao tự đại, nhiều nhất một năm nữa có lẽ sẽ hạ chỉ triệt phiên. Nếu có thể cùng Hoài Nam vương hợp tác, trang mô tác dạng đánh nhau kéo dài chiến sự, thứ nhất có thể lưu lại binh quyền, thứ hai có thể nhân dịp tạo điều kiện cho Kim Thạc Trấn đăng cơ.
“Dữ hổ mưu bì*, cẩn thận vẫn hơn.” Tuấn Hàm Chương biết tính toán của Kim Tại Hưởng thì nhắc nhở hắn.
-*: Vì phần giải thích khá dài nên editor để ở cuối chương nha!
“Ta sẽ cân nhắc đúng mực” Kim Tại Hưởng gật gật đầu, gặp nguy mới có thể thủ thắng, hắn đã sớm nghĩ kĩ việc liên thủ cùng Cố Hoài Khanh, người này tuy âm hiểm thiện biến (Í nói thay đổi nhanh chóng không biết được) nhưng lại có trí tuệ, lập tức cười nói, “Hổ cũng không chắc chắn sẽ đả thương người, ngươi nhìn Tiểu Hoàng xem.”
Nhắc tới hổ nhỏ Tuấn Hàm Chương nhị không được cười khẽ, cục ngốc kia chỉ cần cho miếng thịt khô là nguyện ý đem da lông dâng lên cho y làm thảm luôn rồi.
Tịch dương chiếu trên người cả hai, kéo thành một cái bóng dài đổ trên nền đá.
Ngày tiếp theo hai người liền đi Thiệp Thủy Viên, mang một thanh bảo đao chôm được ở Đông Nam Vương phủ, dắt tiểu lão hổ đi theo.
Tiểu hổ vốn không muốn ra ngoài nha, thời tiết lạnh như thế nên ở trong phòng ôm lò sưởi ngủ chứ, Tuấn Hàm Chương gãi gãi đầu Tiểu Hoàng, ngốc này lên xe ngựa đã ủ rũ rồi, chắc là sợ lạnh.
“Lông dày như vậy thì lạnh chỗ nào chứ?” Kim Tại Hưởng nhéo nhéo lớp lông trên cổ tiểu lão hổ, mềm mịn lại dày thế này mà lạnh á?
“Nghe nói sư tử cũng sợ lạnh, có lẽ vườn thú của Hoài Nam Vương sẽ ấm hơn chút.” Tuấn Hàm Chương sờ sờ đầu hổ nhỏ, bọn y mang theo Tiểu Hoàng là vì hôm qua Cố Hoài Khanh nói hắn nuôi một con sư tử ở Thủy Nghiệp Viên, mới mua từ thương nhân hải ngoại năm nay thôi, bọn y ít ngày nữa đã phải về kinh nên chi bằng thương lượng cho tốt với Hoài Nam Vương trước, mà Tiểu Hoàng chính là cái cớ để ngày hôm sau liền tới cửa.
Thiệp Thủy Viên là khu vườn lớn nhất thành Bình Giang, bên trong đình đài lầu các khỏi cần nói, quan trọng nhất là nơi này có ôn tuyền.
“Các ngươi nuôi hổ con sao?” Cố Hoài Khanh cười đi ra, vươn tay muốn sờ đầu Tiểu Hoàng.
“Oa ô!” Tiểu Hoàng tức giận kêu một tiếng, hướng gã nhe răng không cho sờ.
“Nhìn rất khỏe mạnh,” Cố Hoài Khanh không hề để bụng cười cười, dẫn bọn họ vào trong, “Ta nuôi sư tử nhưng nó rất sợ lạnh nên cho nó vào phòng sưởi bên trong rồi.”
Nói là phòng sưởi thực ra là một tiểu viện, đủ loại cỏ hoa cây cảnh, chính giữa là một hồ nước nóng làm sương mù phủ đầy, thật là ấm áp, nhưng cách cửa không xa là rào chắn không cho người đi vào. Một con sư tử nhỏ cỡ tầm Tiểu Hoàng đang ngủ bên trong, mấy con thỏ xa xa tránh một bên ăn cỏ.
“Đem chúng nhốt chung sợ là sẽ gây nhau đấy.” Tuấn Hàm Chương nhìn nhìn bên trong rào chắn thăm dò tiểu lão hổ, lại xem tiểu sư tử đang chợp mắt, cảm thấy lão hổ nhà mình nhất định sẽ đánh nhau nha.
“Nhỏ xíu hà, không đến nỗi đánh chết nhau đâu.” Kim Tại Hưởng ngược lại rất tò mò hai đứa này gặp nhau sẽ có phản ứng gì, nắm lấy tiểu lão hổ ném vào trong.
“Oa ô!” Tiểu lão hổ bất ngờ bị ném đi, hoảng sợ lảo đảo đáp xuống, ngồi chồm hổm trên đất nhìn tiểu sư tử cách đó không xa.
Tiểu sư tử mở mắt ra phát hiện có kẻ xâm lấn, chậm rãi ngẩng đầu chứ không đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng.
“Mấy con vật này vẫn nên nuôi hoang dã thì hơn, nếu không thành mèo nhà thì làm được gì nữa.” Cố Hoài Khanh mang bọn họ tới một phòng ấm khác uống trà.
“Chúng ta ngày hôm sau đã phải khởi hành về kinh rồi.” Tuấn Hàm Chương nhẹ nhàng lên tiếng.
Cố Hoài Khanh bày ra bộ trà cụ trước mặt, không nhanh không chậm thiết, trùng, văn, thưởng (mấy bước pha trà thưởng thức đồ rứa a), động tác lưu loát như hành vân lưu thủy, thêm thủ pháp linh hoạt của người luyện võ nhìn thập phần vui mắt. Đem hai chén trà tới trước mặt hai người, nghe được lời Tuấn Hàm Chương động tác trên tay cũng không hề dừng lại, “Lần này bình định phản loạn lập công lớn, các ngươi hồi kinh phải cẩn thận chút.”
Hai người nhìn nhau, lập công lớn muốn bọn y cẩn thận, nói như vậy chính là hảo ý.
“Đại ca” Kim Tại Hưởng trầm mặc một lát thì sảng khoái mà gọi đại ca, “Nếu chúng ta đã kết bái, ta liền nói thẳng một chút, hiện giờ đông nam tây nam đã bị hạ, đại ca có tính toán gì không?”
Cố Hoài Khanh cúi đầu pha cho mình một ly trà, nghe vậy khóe môi gợi lên nét cười khẽ, không đáp mà hỏi lại, “Kế hậu nắm giữ hậu cung, Tứ Hoàng tử kiêu ngạo vô đạo, Nhị đệ có tính toán gì không?”
Cùng người thông minh nói chuyện thật tiết kiệm thời gian, ba người không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
“Hoài Nam này tuy nhỏ nhưng ông cha kinh doanh nhiều năm vẫn là có nhiều nguồn lực” Cố Hoài Khanh nói xong chuyển ánh mắt về phía Tuấn Hàm Chương, nhìn gương mặt tuấn mỹ ôn hòa của y không khỏi cười xấu xa, nói xong lại bắt đầu không đứng đắn, “Kinh thành hiện giờ không yên ổn, đệ tư nếu muốn hay là tới nhà ta làm khách đi.” [Khanh ca lầy quá đi!]
Kim Tại Hưởng nghe vậy dằn mạnh chén trà trên bàn, “Hôm qua đánh nhau chưa đủ hả?”
Cố Hoài Khanh xoa xoa cằm, cười mà không nói.
“Đại ca nếu muốn cũng có thể đến kinh thành nhà chúng ta làm khách mà.” Tuấn Hàm Chương ôn hòa cười nói.
_____________________________________________
=Chú thích: Dữ hổ mưu bì
Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Thái bình ngự lãm”.
Thời Tây Chu, có một người muốn làm một chiếc áo lông đáng giá ngàn vàng. Có người mách bảo anh ta làm bằng lông cáo là có giá trị nhất. Anh ta nghe vậy nghĩ bụng: “Trên núi có rất nhiều cáo, chi bằng ta đến đó bàn với chúng xem sao”.
Nghĩ đoạn, anh ta liền vui vẻ đi lên núi. Khi nhìn thấy một bầy cáo, anh bèn nghiên túc bàn với chúng rằng: “Hỡi bầy cáo thân mến, tôi đây muốn làm một chiếc áo lông trị giá ngàn vàng, nên mới đến gặp và mong các vị hãy lột da trên mình cho tôi có được không?”. Bầy cáo nghe nói liền hoảng hốt đua nhau chạy như biến. Anh ta chẳng còn cách nào khác, đành cụt hứng trở về.
Ít lâu sau, anh ta làm lễ giỗ tổ, nhưng lại thiếu thịt dê. Anh ta liền nghĩ ngay đến đàn dê vẫn thường hay ăn cỏ dưới chân núi, bèn vui vẻ đến nói với đàn dê rằng: “Hỡi đàn dê thân mến, tôi đang làn lễ giỗ tổ nhưng lại thiếu mất thịt dê, vậy mong các vị biếu tôi một ít thịt có được không?”. Đàn dê nghe vậy kêu me me không dứt, rồi chạy trốn vào rừng sâu, trong chốc lát chẳng thấy tăm hơi đâu cả.