_Hihi, mị căm-bách rùi nè, xin lỗi vì để các chế chờ lâu nha!
-------------------------------------------
Tuấn Hàm Chương thấy hắn đổi chủ đề thì nhíu nhíu mày, dùng ngón cái chậm rãi gảy gảy cái đuôi hổ, “Muốn xem Trạng Nguyên thì diễu hành xong là có Quỳnh lâm yến rồi, tội tình gì lại muốn chen chúc ở Hồi Vị Lâu mà xem?”
“Chẳng phải khác nhau sao?” Kim Tại Hưởng đem cái đuôi trong tay y hất ra, thay ngón tay của mình vào.
Tuấn Hàm Chương bị hành động ấu trĩ này của hắn chọc cười, nắm ngón tay hắn quơ quơ, “Ngày thường cũng không phải không cho ngươi sờ, hôm mộc hưu sao lại gây sức ép với ta vậy hả? Trẻ tuổi mà tham quá thì già lại sẽ khổ đó.”
“Ai nha, ai bảo ngươi cứ mê người như vậy...” Kim Tại Hưởng cúi đầu tới gần Vương phi nhà mình đang nằm, thấp giọng nói.
Tuấn Hàm Chương đẩy cái miệng đang hà hơi trên mặt mình ra, “Nói chuyện nghiêm túc vào, ngươi dưỡng những người đó là muốn là gì?”
“Oa ô!” Tiểu Hoàng thấy hành động của chủ nhân thì cũng bắt chước dùng móng vuốt đập vào mặt Kim Tại Hưởng. Đệm thịt mềm mềm vỗ lên mặt, lông mao dài liền đặt ngay trước mũi làm Kim Tại Hưởng hắt xì một cái.
Kim Tại Hưởng bắt lấy hổ nhét vào ổ chăn, dùng cánh tay đè mạnh góc chăn không cho nó chui ra, “Chỉ là dự bị thôi, không vạn bất đắc dĩ tất nhiên ta sẽ không dùng.”
“Dự bị cho cái gì?' Tuấn Hàm Chương không định buông tha dễ dàng như vậy, giữ tư quân là tai họa ngầm, lại vô cùng hao phí tiền tài, nếu không phải bí quá thì không nên mạo hiểm như vậy.
Kim Tại Hưởng hạ mi, thở dài, “Mấy năm nay ta chinh chiến nhiều như vậy, từ tây bắc đánh tới đông nam chưa một lần bại trận, không bỏ qua một thành trì nào vì Đại Thần mở rộng lãnh thổ hơn ngàn dặm, nếu ngươi là phụ hoàng ngươi sẽ nghĩ gì?”
Tuấn Hàm Chương ngẩn người, “Ý ngươi là...”
Thỏ khôn thì chết, chó nhanh thì bị thịt, cung tốt đem giấu đi, nhiều đời quân chủ đối với võ tướng có công lớn đều đối đãi không mấy khoan dung, nhưng mà Kim Tại Hưởng là hoàng tử cũng không tránh được nghi kị sao?
“Để ca ca có thể kế thừa đế vị, ta phải nắm trong nay một phần binh quyền, tốt nhất chính là quân lực Giang Nam kia. Việc này còn chưa biết phải mất bao nhiêu năm, trong lúc này không biết chuyện gì sẽ xảy ra, hai chúng ta phải tự lưu đường lui cho mình.” Kim Tại Hưởng thở dài, loại chuyện trả binh quyền bị người vu hại như đời trước tuyệt đối không thể để phát sinh lần nữa, cho dù phá hỏng một bước quan trọng cuối cùng thì cũng phải bảo hộ Chung Quốc chu toàn.
Tuấn Hàm Chương nâng mắt nhìn hắn, theo tính tình Hoành Chính đế thì ngay cả lúc này có tin tưởng Kim Tại Hưởng, nhưng một khi có hành động dù chỉ uy hiếp một chút tới hoàng quyền thì vị minh quân kia nhất định sẽ không do dự mà vứt bỏ đứa con trai này. Sinh ra trong nhà đế vương lại mất đi che chở của mẫu thân, lỡ mà mâu thuẫn với quân phụ (vua cha) thì ắt không thể cứu vãn, vậy nên Kim Tại Hưởng vẫn luôn bất an trong lòng.
Thấy Vương phi nhà mình sầu lo, Kim Tại Hưởng nhéo nhéo mặt y, “Đừng lo, ta cũng chỉ để phòng hờ thôi, bây giờ cẩn thận một chút thì sẽ không đến nước đó đâu.”
Tuấn Hàm Chương lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi dịch qua, hạ xuống khóe miệng cười khẽ của người kia một nụ hôn nhẹ, “Đừng lo, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Một câu đơn giản còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ an ủi. Kim Tại Hưởng sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng, Vương phi nhà mình vậy mà chủ động hôn mình nha. Chỉ là một nụ hôn khẽ khàng, sao có thể làm lòng hắn vui mừng như thế? Bởi vậy hắn liền nhào qua chuẩn bị hôn đáp lại Vương phi nhà mình một cái, “Oa ô!” Tiểu Hoàng đại chiến ba trăm hiệp với cái chăn cuối cùng cũng chui ra được, đắc ý vênh váo nhìn Kim Tại Hưởng một miệng đầy lông a.
Sau khi yết bảng chính là thi đình, Kim Thạc Trấn quản Lễ bộ phải cẩn thận an bài hết thảy, không được phép sai sót gì, đến hai mươi ba tháng hai đúng giờ thi đình, sau đó mười hai ngày thì ba tiến sĩ cưỡi ngựa diễu hành, trong kinh thành lập tức náo nhiệt rộn ràng.
“Nghe nói mấy tiến sĩ thi đỗ lần này đều là thanh niên tài giỏi, thật là hiếm có nha!” Hồi Vị Lâu này ngay trên đường lớn kinh thành, vị trí có thể nhìn thấy mặt đường đã sớm hết mất, sáng sớm đã ồn ào ngươi một lời ta một câu nói không ngừng.
“Ngươi nói vậy là sai rồi, ta nghe nói Bảng nhãn là một ông già a, Trạng Nguyên cùng Thàm hoa mới là thanh niên nha.” Một người khác phản bác.
Kim Tại Hưởng sớm đã giành được chỗ tốt nhất cùng Vương phi nhà mình xem náo nhiệt.
“Lát nữa còn phải tới Quỳnh lâm yến, ngươi định làm gì hả?” Tuấn Hàm Chương bất đắc dĩ nhìn Kim Tại Hưởng đang hưng phấn bám vào cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ cảm thấy rất giống Tiểu Hoàng bám cửa sổ xe nhìn xung quanh thăm dò.
“Ta chưa từng thấy qua Trạng Nguyên diễu hành dưới phố đâu! Khó có khi ở kinh thành tất nhiên phải xem cho đã rồi.” Hai người bọn họ ngồi trong nhã gian, Kim Tại Hưởng tất nhiên sẽ không thèm để ý mà tiếp tục hưng trí bừng bừng nhìn tới nhìn lui.
Không bao lâu đã có tiếng khua chiêng gõ trống mở đường, ba người mặc hồng bào cưỡi ngựa tốt từ phố bên kia đi tới.
“Chung Quốc, ngươi xem Thám hoa kia có phải cái người họ Mã ở Hồi Vị Lâu lần trước không?” Kim Tại Hưởng chỉ cho Vương phi nhà mình nhìn xem, ngày đó Chung Quốc nói cho đám thư sinh đố kị kia câm miệng, người họ Mã này là người duy nhất đứng ra ủng hộ nên Kim Tại Hưởng có vài phần ấn tượng.
Lúc này Tuấn Hàm Chương mới qua nhìn, thấy Thám hoa mặt mày tươi tỉnh kia thực có chút quen thì gật đầu, nhưng mà vị Trạng nguyên kia dù nhìn nghiêng nhưng so cũng thực quen mắt a. Trạng Nguyên đi tuốt đằng trước vừa lúc này tựa hồ cảm nhận được ánh mắt trên lầu liền ngẩng đầu, cùng mới tầm mắt Tuấn Hàm Chương vừa vặn giao nhau.
Sao lại là hắn? Tuấn Hàm Chương có chút kinh ngạc.
Trạng Nguyên kia thấy rõ Tuấn Hàm Chương thì hơi giật mình nhìn chằm chằm một lúc, mãi đến khi ngựa qua khỏi Hồi Vị Lâu rồi vẫn còn nhìn xung quanh.
Kim Tại Hưởng lập tức thấy không ổn, nhíu mày hỏi, “Ngươi biết Trạng Nguyên đó?”
Tuấn Hàm Chương gật gật đầu, tuy vài năm không gặp nhưng nhìn phản ứng của người nọ thì hẳn không sao.
“Hắn là ai vậy?” Kim Tại Hưởng bất mãn ôm mặt Vương phi nhà mình, không cho hắn nhìn tên Trạng Nguyên đó nữa.
“Là người từng học cùng trường với ta khi còn bé.” Tuấn Hàm Chương gỡ hai tay hắn trên má mình ra, giải thích. Người nọ tên là Tần Chiêu Nhiên, là một người bà con xa của Bắc Uy Hầu nên có thể ở Tuấn gia đọc sách, cùng Tuấn Hàm Chương thi cử nhân, sau lại về quê tiếp tục học ở trường, mấy năm nay không gặp mà lại trở thành Trạng Nguyên rồi.
“Nếu ngươi không gả cho ta thì vị trí Trạng Nguyên này nào tới lượt hắn chứ?” Không phải tình nhân cũ là tốt rồi, Kim Tại Hưởng nói thầm trong lòng một chút rồi lập tức tươi cười trở lại, kéo Vương phi nhà mình xuống lầu, “Đi thôi, không nên tới muộn.”
Ba tiến sĩ dự Quỳnh lâm yến, còn có hoàng tộc công hầu đều có mặt cho nên hai người bọn họ cũng đi. Đối với hành vi tùy hứng của Vương gia nhà mình Tuấn Hàm Chương rất là bất đắc dĩ a, chỉ có thể chạy theo hắn.
Đường lớn vây đầy dân chúng, hai người cưỡi Tiểu Hắc rất nhanh đã ra khỏi đường nhỏ, thẳng hướng Quỳnh lâm uyển.
Quỳnh lâm uyển ở giữa là một nhà tiểu tạ rộng lớn, tên là Hoa đình, Hoàng đế vương công đều ngồi trên này, ba tiến sĩ thì ngồi chung một bàn bên dưới.
Chờ hai người đuổi tới Hoa đình thì Hoành Chính đế cùng vài vị hoàng tử công hầu cũng đã ở đó chờ, Kim Thạc Trấn trừng mắt liếc đệ đệ một cái, chờ hai người bọn họ đứng cho vững.
Không bao lâu sau Hoành Chính đế tiến vào, mọi người hành lễ rồi ấn theo địa vị mà ngồi xuống.
Quỳnh lâm yến rất trọng yếu với người đọc sách nên quy củ cũng vô cùng rườm rà, có thể so với lễ thành thân của người ta. Kim Tại Hưởng nhàm chán trộm ngáp một cái liền bị Kim Thạc Trấn âm thầm đá một cước, chỉ đành thành thật ngồi đó, hướng Vương phi nhà mình cách hắn vài người tung một ánh mắt vô cùng đáng thương a.
Tuấn Hàm Chương đáp trả hắn một ánh mắt 'lực bất tòng tâm' rồi tiếp tục phong nhã mà ngồi ngay ngắn.
Điều thú vị duy nhất ở Quỳnh lâm yến đại khái là có màn Thám hoa đi tặng hoa, Thám hoa này một bên ngâm thơ một bên ngắt một đóa hoa diễm lệ trong viện, dâng cho Hoàng Thượng.
Thám hoa này tên là Mã Trác, có một đôi mắt biết cười, Hoành Chính đế chọn hắn làm Thám Hoa cũng một phần thấy bộ dạng hắn rất được, ở Quỳnh lâm yến tặng hoa so với ông già Bảng nhãn kia thì hay hơn nhiều a.
“Hằng năm hoa đều là cho trẫm, năm nay khó có được Thám hoa trẻ tuổi như thế, chi bằng hiến hoa cho hoàng tử của trẫm đi.” Hoành Chính đế ngăn lại động tác dâng hoa của Mã Trác, để hắn tặng cho một vị hoàng tử.
Hoa đình chợt yên tĩnh lại, không khí vốn vui vẻ bỗng trở nên lành lạnh.
Kim Tại Hưởng còn đang ngủ gật giật mình một cái ngồi thẳng người, bí mật nhìn Kim Thạc Trấn một cái, Kim Thạc Trấn hiển nhiên cũng không biết vì sao Hoành Chính đế đột nhiên lại đề xuất yêu cầu như vậy, bàn tay giấu trong y phục lặng lẽ nắm chặt rồi chậm rãi mở ra, nhìn xem Thám hoa kia phản ứng thế nào.
Tứ Hoàng tử cũng hoảng sợ, nhìn Mậu Quốc công đối diện mà không hiểu ra sao.
Trên trán Mã Trác lập tức toát mồ hôi, hoa này không thể tùy tiện hiến được, hiện giờ vị trí kế thừa chưa định, dâng cho ai cũng không tốt, theo lý thì tặng cho Thành Vương không có quyền thừa kế có vẻ an toàn, nhưng mà như vậy thì rõ ràng là châm chọc Thành Vương rồi...
Tuấn Hàm Chương hạ mi, suy nghĩ mục đích Hoàng Thượng làm vậy. Hay là gần đây có người dâng tấu thỉnh Hoàng Thượng lập Thái tử chọc Hoành Chính đế tức giận nên mới bày ra chuyện này? Đang suy tư thì một đóa hoa xinh đẹp đã đưa tới trước mặt y.
“Thảo dân ngưỡng mộ Văn Uyên Hầu tài hoa đã lâu, hoa này muốn tặng cho Hầu gia.” Mã Trác cười nói.
Theo lý thì Thành Vương phi có thể coi như một nửa hoàng tử rồi, vả lại y thật là văn nhân duy nhất trong đám công hầu, nói như vậy cũng hợp tình hợp lý,
Kim Thạc Trấn nhìn Thám hoa phản ứng cực nhanh, âm thầm gật đầu, Tứ Hoàng tử thở phào một hơi, Kim Tại Hưởng cũng khẩn trương nhìn Vương phi nhà mình, hắn không rõ sao lửa này lại đốt tới trên người Chung Quốc rồi a. Mà người cũng rất lo lắng nhìn Tuấn Hàm Chương còn có tân khoa Trạng nguyên Tần Chiêu Nhiên ngồi một bên.
“Ý tốt của Thám hoa lang mà từ chối là bất kính rồi.” Tuấn Hàm Chương đứng dậy, thong dong tao nhã nhận đóa hoa thược dược màu hồng nhạt kia.
“Tài hoa của Hàm Chương đúng thực không thua Thám hoa đâu.” Mâu sắc thâm trầm của Hoành Chính đế dần nhiễm ý cười, bảo người hầu đưa cho Tuấn Hàm Chương một cái chén, “Thám hoa mời rượu, ngươi cũng thay trẫm uống đi.”
“Vâng, thưa phụ hoàng.” Tuấn Hàm Chương cũng không chối từ, cung kính đáp lễ về phía Hoành Chính đế, tiếp nhận chén rượu Mã Trác đưa tới, uống một hơi cạn sạch.
Lời Hoành Chính đế lần này đã nâng địa vị Tuấn Hàm Chương lên một bậc, mọi người đều có suy nghĩ khác nhau nhưng trên mặt đều tươi cười, không khí vừa mới lạnh xuống lại vui vẻ trở lại.
Mã Trác lui về một bên lặng lẽ xoa mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.
Tần Chiêu Nhiên nhìn Tuấn Hàm Chương tao nhã thì đáy mắt nổi lên một tia ảm đạm.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thám hoa lang tặng hoa, ta có nhớ cái truyền thống này mà, nhớ rõ luôn, nhưng mà tra tư liệu thế nào cũng không ra, chỉ có thể tự mình viết ra, khụ khụ, đại gia đừng quá tin là tốt rồi ~