Cố Hoài Khanh đứng ở trên thành nhìn Tứ Hoàng tử đang đắc ý, chậm rãi nở nụ cười.
“Vương gia, xin để mạt tướng đi, nhất định có thể đánh cho tiểu tử kia tè ra quần!” Một đám tướng quân bên cạnh đứng xoa tay, nhìn Tứ Hoàng tử mà như sói thấy thịt béo.
“Hư,” Cố Hoài Khanh vươn một ngón trỏ thon dài đặt ở bên môi, “Đây chính là hoàng tử nha, không thể ăn nói thô tục như vậy.”
“Vương gia, vậy nên nói thế nào?” Tướng quân kia trừng mắt nhìn.
Cố Hoài Khanh liếc nhìn hắn, vỗ vỗ đầu người nọ, “Nói cái gì mà nói, đánh không thắng tối nay không được ăn cơm a.”
“Vâng!” Tướng quân có thêm động lực, nhanh như chớp chạy xuống.
Chiến báo Giang Nam còn chưa vào kinh, trong triều mấy ngày nay vẫn nghị luận chuyện hải thương.
“Hải thương tồn tại đã lâu, tiền triều có cấm hải lệnh, bây giờ cũng vậy, chỉ vì thương nhân lãi lớn, hải thương lợi nhiều, cứ để làm bừa như vậy thì nguy,” Tuấn Hàm Chương đứng ở đại điện, thanh âm không lớn như từng chữ đều rõ ràng, không nhanh không chậm, trên triều đình yên tĩnh đến mức rõ tiếng kim rơi truyền từng tiếng tới tai mọi người, “Thần cho rằng, người xưa không hiểu rõ.”
Bản kế hoạch của Văn Uyên Hầu đã được sao ra nhiều bản, trọng thần trong triều đều đã xem qua, trong đó trình bày rõ giá trị tương đương của sản vật Đại thần với kim tệ hải thương, triều đình chỉ cần xây cảng, giữ gìn trật tự là có thể thu thuế kim phong phú. Kể từ đó, hằng năm quốc khố có thể gia tăng vài phần.
“Thần cho rằng phương pháp này khả thi,” Hộ bộ Thượng thư đứng ra ủng hộ đầu tiên, làm người quản lý quốc khố tất nhiên biết việc này có đem lại chỗ tốt lớn cho Thần triều hay không, “Gần mười năm tới nếu có chiến tranh, chuyện bức bách là làm đầy quốc khố, thuế hải thương vừa lúc giải quyết tình trạng khẩn cấp này.”
“Thiết lập cảng tất nhiên sẽ có người lăm le, hơn nữa vùng duyên hải phải gia tăng binh lực bảo hộ hải thương, điểm này thập phần hao khí hao lực, thần cho rằng còn cần thương thảo thêm.” Binh bộ Thượng thư không đồng ý lắm.
“Nếu muốn thông thương trên biển thì nhất định phải lập ra luật pháp tương ứng, những cái này trong chương trình của Văn Uyên Hầu cũng có đề cập nhưng thần cho rằng còn chưa đủ tường tận.” Hình bộ Thượng thư nói.
“Muốn mở cửa khẩu thì phải thiết lập nha môn tương ứng, bổng lộc quan giai cũng phải điều chỉnh lại.” Lại bộ Thượng thư chưa nói phản đối hay đồng ý, chỉ đưa ra vấn đề tương đương trong mảng mình phụ trách.
Chỉ có Lễ bộ Thượng thư không nói xen vào mà yên lặng đứng một chỗ.
Tuấn Hàm Chương nghe mọi người nghị luận, biểu tình vẫn thản nhiên như trước, không vì bị nhiều người phê bình mà sinh ra bất kì suy nghĩ muốn rút lui nào.
Hoành Chính đế lẳng lặng nghe xong, ngược lại nhìn về hai hoàng tử kia, “Cảnh Vinh, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thân thể Đại Hoàng tử đã khôi phục như trước, lúc này ánh mắt sáng ngời chờ cơ hội nói chuyện, nghe vậy lập tức bước ra khỏi hàng nói, “Kế hoạch của Văn Uyên Hầu nhi thần cũng đã cẩn thận đọc qua, nhi thần cho rằng Văn Uyên Hầu chỉ là một thư sinh mà nói chuyện đạo lý kinh thương chẳng khác nào lý luận suông. Tiều triều sở dĩ có cấm đường biển nhất định có đạo lý, mạo muội khai cảng chỉ sợ sẽ mang tới mầm tai vạ.”
Tuấn Hàm Chương nghe vậy hơi nhíu mày, Đại Hoàng tử phản đối mình như vậy, vả lại trong triều có không ít cựu thần nên cũng mang suy nghĩ này, hắn nói như vậy sẽ được lòng không ít người.
Quả nhiên Đại Hoàng tử nói xong thì không ít cựu thần phái bảo thủ ra nghị luận.
Hoành Chính đế vẫn im lặng như trước, hỏi ý kiến Duệ Vương.
Kim Thạc Trấn bước ra khỏi hàng, dừng một lát rồi nói, “Nhi thần cho rằng, nếu phương pháp này khả thi thì tất nhiên sẽ đem lại không ít lợi ích cho Đại Thần ta, nhưng chỉ trên giấy thì không thấy được, không bằng theo những đề xuất của các vị đại thần thêm vào, trước tiên mở thử một bến cảng xem sao, nếu không được thì cấm cũng không sao mà.”
Chuyện này đã tranh luận qua mấy ngày, lời này của Kim Thạc Trấn xem như nói nước đôi, cám thấy được thì làm tiếp, mà không được thì sẽ thành trò cười.
“Nhị Hoàng đệ nói đúng, nhưng mà người quản lí cảng cần phải ghi nhớ mọi chuyện, nhi thần cho rằng cần cử một người hiểu biết tường tận vấn đề này.” Đại Hoàng tử cúi thấp đầu, dư quang khóe mắt lia hướng về Tuấn Hàm Chương.
Tuấn Hàm Chương lại không nói lời nào, chỉ đứng lẳng lặng, y tất nhiên hiểu ý Đại Hoàng tử, việc này cũng hợp ý y, nhưng còn chưa phải lúc.
Quả nhiên Hoành Chính đế cũng không tiếp lời Đại Hoàng tử, “Kim Thạc Trấn nói có lý, trong vòng bảy ngày hãy viết ra một kế hoạch cụ thể cho trẫm xem qua.”
Hạ triều, Tuấn Hàm Chương cũng không cùng mọi người nhiều lời, trực tiếp lên xe ngựa về Vương phủ.
“Vương gia,” Định Nam Hầu đi nhanh vài bước, đuổi theo Kim Thạc Trấn một thân vương phục nguyệt sắc.
“Hầu gia.” Kim Thạc Trấn khách khí lên tiếng.
Định Nam hầu thấy Kim Thạc Trấn vẫn giữ bộ dáng thâm trầm ổn trọng như trước, biểu tình trên mặt cũng thản nhiên, không có chút thân thiện nào thì không khỏi nhiệt tình thêm vài phần, “Nghe nói Vương phi gần đây có hơi khó chịu, mẫu thân nàng rất lo lắng, muốn tới Vương phủ thăm, muốn ta hỏi Vương gia xem Vương phi khi nào thì rảnh rỗi.”
Thường ngày nữ quyến tới nhà không cần phải báo trước, Định Nam Hầu vì biết nữ nhi nhà mình bị Duệ Vương cấm túc, nói như vậy là một lí do thoái thác uyển chuyển.
Nhớ tới Tiêu thị, Kim Thạc Trấn nhíu mày thản nhiên nói, “Hôm nay là được, Vương phi gần đây suy nghĩ quá nhiều, còn nhờ phu nhân giúp đỡ an ủi vài câu.”
Định Nam Hầu nghe vậy lập tức cười nói, “Đó là tất nhiên.”
Sắc mặt Tuấn Hàm Chương có chút không tốt, tối qua Kim Tại Hưởng gây sức ép hơi quá, hôm nay lại lâm triều kéo dài, đứng gần hai canh giờ làm cả người không có chỗ nào không nhức mỏi. Vừa mới vào xe ngựa y đã bị một đôi tay hữu lực ôm cổ.
Trong xe ngựa che màn hơi tối, Tuấn Hàm Chương hoảng sợ, rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc mới chậm rãi trầm tĩnh lại, “Sao ngươi lại tới đây?”
Kim Tại Hưởng ôm kĩ người ta, phân phó xa phu đánh xe, thuận đường hôn lên gương mặt mệt mỏi, “Ta thấy ngươi lâu về quá, sợ hôm nay lâm triều kéo dài ngươi sẽ mệt nên tới đón a.”
Tuấn Hàm Chương giật giật, ở trong ngực hắn tìm một vị trí thoải mái, ngáp một cái, “Ngươi còn biết ta mệt, đêm qua sao không biết khắc chế chút.”
Kim Tại Hưởng vươn tay xoa xoa vòng eo nhức mỏi cho y, hừ hừ nói, “Cái này cũng có phải tại ta đâu, ai bảo ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta hả, rõ ràng là muốn câu dẫn vi phu thêm một lần nữa nha.” Nhớ tới ánh mắt Chung Quốc đêm qua bị khi dễ mà ngập nước thì đã thấy một trận miệng khô lưỡi khô. [Úi giùi ui!!!]
“Ngươi...” Tuấn Hàm Chương muốn ngẩng đầu trừng hắn, trong xe lại hơi tối không có hiệu ứng gì cả, mặc kệ hắn, y xoay người chôn mặt trong ngực hắn nhắm mắt làm ngơ muốn ngủ một lát.
Kim Tại Hưởng tiếp tục xoa bóp lung tung, vừa mát xa vừa ăn đậu hũ, “Hôm nay thư của Chim kho tới, nói nhà ở Bình Giang đã đặt mua xong rồi.”
“Ừa.” Tuấn Hàm Chương hàm hồ lên tiếng.
“Kim Cảnh Du vừa tới đã bị Cố Hoài Khanh hung hăng thu thập một trận, nhưng mà không biết chiến báo hắn sẽ viết thế nào a.” Kim Tại Hưởng ngẫm lại khẩu khí trong thư của Lục Triển Bằng nhìn thế nào cũng là vui sướng khi người gặp họa, nhịn không được muốn cười, “Việc hải thương thế nào?”
“Ca ca cũng đã nói, phụ hoàng cho lên kế hoạch, địa điểm thì chưa xác định.” Tuấn Hàm Chương không mở mắt, một bên vẫn đáp lời trật tự rõ ràng, một bên vô thức cọ cọ trước ngực Kim Tại Hưởng.
Kim Tại Hưởng bị cọ đến tâm can đều ngứa ngáy cả, lại chịu đựng không động đậy. Biết y thực mệt nhọc nên cũng không mở miệng mà để người trong lòng an tâm ngủ một hồi.
“Thành Vương đã không thể kế vị, mượn sức hắn chính là giúp ích cho Vương gia, tội gì lại cùng hắn khó dễ?” Định Nam Hầu phu nhân nhìn Duệ Vương phi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường thì thở dài. Những điều này đều là Hầu gia bảo nàng nói, nàng không phải mẹ ruột của Duệ Vương phi, chỉ là vợ kế, rất nhiều điều không tiện nói ra nhưng Hầu gia đã bảo thì phải làm thôi.
“Thứ tử đến ở biệt viện mà Tiểu Tứ của ta vẫn không qua khỏi.” Duệ Vương phi nói tới đây thì lại trào nước mắt, “Đại sư đã tính qua, trừ bỏ...thứ tử khốn kiếp kia, người tương khắc còn có Thành Vương!” Nói xong thì trong mắt đã tràn ra vài phần hận ý, nghe nói hài tử khi chưa đầy tháng đã bị Thành Vương ôm qua, hằng năm hắn đều ở chiến trường sát phạt, trên người tràn đầy oan hồn lệ khí, những thứ đó dính vào hài tử nhỏ yếu của mìn chẳng phải liền đoản mệnh sao? [Đây là kiểu lí luận gì?]
“Ai ôi!” Định Nam Hầu phu nhân kinh hô một tiếng, nhìn trái nhìn phải rồi đứng dậy đuổi nha đầu ngoài cửa ra xa chút, mới trở về ngồi vào chỗ của mình, “Lời này chớ nói lung tung, cẩn thận Duệ Vương nghe là xong đời.”