Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 20: 20 Thuốc

Lưu thị và Trương thị cùng Tiểu Tần thị trao đổi các mẫu hoa văn làm giày, ba người trò chuyện một lúc thì đi vào phòng Lưu thị, trong đó có bàn, dễ bày bản vẽ ra để nhìn hơn.

Đại Tần thị vui vẻ nói: “Mấy bà già chúng ta không học đám hoa văn hình thức màu mè kia, nếu mặc ra ngoài sẽ bị mắng là lão yêu bà mất!”

Lý thị xoa xoa chỉ trong tay và mở miệng phản bác: “Ta không nghĩ thế, có thể dùng chỉ màu nhạt thêu mấy hoa văn lưu hành, như thế ai dám gọi ta là lão yêu bà thì ta dám đứng ra lý luận ngay được!”

Cái giày trong tay Đại Tần thị đã tới bước cuối cùng.

Đây là bước mấu chốt, phải khâu hai mặt giày với nhau, vừa phải đảm bảo tính thẩm mỹ vừa phải khâu chắc tay, còn phải khiến chân thoải mái, mũi giày không thể đè lên ngón chân, gót giày không thể mài gót chân.

Đương nhiên đối với phụ nhân đã làm giày mấy thập niên thì đây cũng không phải việc gì khó.

Đại Tần thị mài mài cây kim lên tóc sau đó tiếp tục khâu giày, động tác trên tay không hề ngừng nghỉ, miệng cũng thế: “Tam tẩu tử, ngày đó ở bờ sông ta chỉ lo dạy dỗ đám người lắm miệng kia mà quên không cảm tạ tẩu.”

“Ngươi khách sáo làm gì, cảm tạ hay không cảm tạ cũng được, còn đám phụ nhân lắm lời kia thì nên được dạy dỗ.

Mới gả tới đây mấy ngày mà còn tưởng mình đã là vương là tướng ấy!” Lý thị căm giận nói.

“Đứa con dâu của ta quá hiền, miệng cũng không nhanh nhẹn, chỉ biết giận dỗi.” Đại Tần thị thở dài.

“Vợ Trường Phương là người tốt, tuổi cũng còn trẻ, các ngươi cũng đừng gây áp lực quá.” Lý thị khuyên nhủ.

“Tam tẩu tử, nói thật, ta và cha hắn tuy sốt ruột nhưng cũng không bức nàng.

Dù sao nàng cũng là cháu gái nhà mẹ đẻ của ta, cũng không khác gì con gái nhà chúng ta.

Tên nhóc Trường Phương kia cũng đối xử thật lòng với vợ nó, thấy tình cảm hai đứa tốt đẹp ta cũng vui mừng.

Nhưng ông trời luôn không cho người ta được như nguyện!” Đại Tần thị bất đắc dĩ nói.

“Lúc nào nên tới thì tới, mệnh đã được định sẵn rồi, cưỡng cầu cũng không được!” Lý thị cũng thở dài.

“Ta và cha hắn cũng đã bàn chờ lão nhị đón dâu sinh con ta sẽ cho vợ chồng hắn nhận nuôi một đứa.” Đại Tần thị nói lời từ đáy lòng với Lý thị, như thế này tức là không coi Lý thị như người ngoài.

Lý thị gật đầu, “Vợ chồng Trường Phương tình cảm tốt, ngươi cũng đừng làm chuyện chia uyên rẽ thúy.

Ta nghe nói có vài nhà nhận con nuôi rồi thì con của mình sẽ tới.”

Đại Tần thị nói: “Việc này ta cũng có nghe qua nên đợi lão nhị có con chúng ta sẽ nghĩ lại!”

“Lão nhị nhà ngươi còn chưa đón dâu đâu, nói đến chuyện này cũng quá sớm.

Có khi tới lúc ấy vợ Trường Phương lại có thai rồi cũng nên!” Lý thị nói.

Đại Tần thị lại dịch tới gần và nhẹ giọng nói: “Tháng trước tẩu tử nhà mẹ đẻ của ta có tới một chuyến và mang theo một bao thuốc.

Vị tẩu tử kia cũng vì đứa con gái này mà rầu thúi ruột.

Bà ấy nghe người ta nói có một nhà này mấy thế hệ chuyên trị hiếm muộn cho nữ nhân nên cũng cất công đi thật xa xin thuốc.

Lẽ ra đại phu kia kê đơn thuốc khi chưa bắt mạch khiến ta cũng không tin lắm nhưng tẩu tử nhà ta nói đại phu kia chỉ hỏi quỳ thủy có đều hay không, có đau bụng khi đến tháng không sau đó kê thuốc nói là điều trị thể hàn để dễ thụ thai.”

Lý thị nói: “Nữ nhân thể hàn cũng không nên thụ thai, trước cứ điều trị xem sao!”

Đại Tần thị ghé sát vào Lý thị và nói: “Đại phu kia còn nói không cần ngày nào cũng uống thuốc, chờ quỳ thủy sạch rồi thì uống liên tục 6 ngày, sau đó mới hành phòng.

Tháng này lòng ta đều khẩn trương.” Bà ta chắp tay trước ngực vái trời vái đất và nhắc mãi: “Ông trời phù hộ! A di đà phật!”

Lý thị đồng tình nhìn Đại Tần thị, trong lòng cũng thở dài.

Đại Tần thị thấy Đào Tam gia kéo một cây trúc đi tới chỗ rào tre thì ngồi thẳng người bắt đầu chuyển sang chuyện trồng rau và trừ sâu hại.

Cây trúc được chặt xuống sẽ bị kéo đi luôn, cành lá vẫn còn nên cả cây trúc xù lên một đống, lúc kéo phát ra tiếng vang xôn xao.

Hoàng Hoàng hạ thấp chân trước, mông vểnh lên gầm rú với cây trúc Đào Tam gia đang kéo lê.

Lúc này Đào Tam gia ném cây trúc bên ngoài rào tre, bang một tiếng khiến Hoàng Hoàng sợ tới mức bốn chân đồng loạt nhảy lên.

Sau đó nó vội lùi tới bên chân Lý thị và tiếp tục gầm lên với cây trúc.

“Giời ạ, ồn ào đến độ nói cũng chẳng nghe thấy gì, Tam Bảo, con mau vào ôm Vượng Tài đi chỗ khác đi cho bà!” Lý thị nhìn con chó nhỏ bên chân và sai Tam Bảo.

Tam Bảo chạy tới bế Hoàng Hoàng lên an ủi: “Hoàng Hoàng đừng sợ! Đó chỉ là cây trúc thôi!”

Đào Tam gia đứng ở ngoài rào tre giơ tay chém xuống đống cành trúc khiến chúng rơi xuống lả tả.

Cành lá này có thể làm chổi trúc thế nên Tứ Bảo cần mẫn gom lại thành đống.

Cây trúc này có màu xanh thẫm, rễ mang màu nâu, non già vừa phải, rất thích hợp cho việc đan sọt.

Đào Tam gia sai Tam Bảo lấy cho mình cái băng ghế nhỏ rồi ngồi ngoài rào tre thuần thục chẻ cây trúc thành từng phần nhỏ.

Việc cẻ cây trúc rất dễ, lại nhanh, chỉ nghe thấy tiếng tanh tách không ngừng thế là cây trúc kia đã biến thành những phần nhỏ tinh tế.

Nhưng những phần này vẫn quá dày, cần phải chậm rãi tước mỏng.

Những bó trúc đã tước mỏng sẽ được cuộn tròn lại ngâm trong ruộng nước, như thế trúc mới không khô giòn dễ gãy, lúc mang ra đan sọt mới dễ uốn.

Hoàng Hoàng lúc này không còn hứng thú, nó nghe thấy tiếng Nữu Nữu ở đông phòng thế là tung ta tung tăng chạy tới đông phòng và đẩy cửa chui vào.

Tam Bảo và Tứ Bảo thì ngồi xổm trước mặt Đào Tam gia hứng thú bừng bừng xem ông nội đan sọt.

“Mấy thằng nhóc thối mau đứng xa một chút, gậy trúc không có mắt, nếu nó bật vào mặt là cắt ra máu đó!” Đào Tam gia quát.

Tam Bảo và Tứ Bảo nghe thế thì vội lùi về sau rào tre nhìn, nhưng cảm giác không đã nghiền nên bò lên cây đào bên cạnh nhìn.

Đào Tam gia ngẩng đầu nhìn thoáng qua sau đó lắc đầu tiếp tục đan sọt.

Đại Tần thị ngẩng đầu nhìn thấy mặt trời đã lên tới đỉnh đầu thế là vội đứng lên dùng đế giày vỗ vỗ đùi nói: “Tam tẩu tử, mải nói chuyện quên luôn cả thời gian, nhoáng cái đã tới giờ làm cơm trưa rồi.”

Lý thị cũng đứng dậy đáp, “Người một nhà còn phải ăn cơm, ngày ngày đều lo ăn cái gì! Nông dân chúng ta mỗi bữa chỉ có vài thứ qua lại, muốn ăn thứ tốt cũng khó!”

“Tam tẩu, nhà tẩu còn củ cải muối không cho ta mấy củ.” Đại Tần thị không hề khách sáo với người thân quen.

“Có, năm trước ta trồng nhiều củ cải nên ngâm một lu đầy.

Ngươi chờ một chút ta đi vớt cho ngươi.” Lý thị buông đế giày và đi về phía nhà bếp.

Đại Tần thị đứng ở sân trước chờ thì thấy Lý thị nhanh chóng bưng một âu đựng mười mấy củ cải hồng hồng ra.

“Tam tẩu, thế này nhiều quá!”

“Không nhiều đâu, nhà các ngươi ăn hết lại tới lấy về mà ăn! Củ cải này ngày càng chua, nếu không ăn nhanh là phải bỏ, thật quá lãng phí.” Lý thị đưa cái âu trong tay cho Đại Tần thị.

Đại Tần thị đón lấy rồi cảm tạ và đi về nhà.

Tiểu Tần thị thì khó có lúc được la cà nên Đại Tần thị cũng không gọi nàng về mà chủ động làm cơm trước.

Trong đông phòng Lưu thị, Trương thị và Tiểu Tần thị đang nghiên cứu phương pháp thêu và hoa văn mới nên quên cả thời gian.

Nữu Nữu vẫn luôn ăn vạ trong lòng Tiểu Tần thị, nàng không hiểu mọi người đang nói cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe.

Có điều nghe lâu rồi nàng thấy hơi bực bội.

May mắn Hoàng Hoàng cũng chui vào phòng và ngồi xổm dưới chân Nữu Nữu.

Nó nghiêng đầu, đôi mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm nàng.

Nữu Nữu thì lắc lắc chân với Hoàng Hoàng thế là con chó nhỏ kêu gâu gâu và đứng lên vẫy đuôi.

Nữu Nữu ngừng lắc chân thì Hoàng Hoàng không vẫy đuôi mà nghiêng đầu nhìn con bé.

Nữu Nữu lại lắc chân thế là Hoàng Hoàng lại bắt đầu vẫy đuôi.

Nữu Nữu cảm thấy thật thú vị thế là lặp lại lúc thì lắc chân lúc thì ngừng.

Hoàng Hoàng cũng ngây ra nhìn chằm chằm tiểu chủ nhân rồi quyết định vẫy đuôi hay không.

Ba vị nhân sĩ nghiên cứu mãi mới ý thức được thời gian không còn sớm nên vội vàng chia tay đi tìm mẹ chồng của mình!

Lý thị ở nhà bếp vội vàng làm cơm trưa, thấy Lưu thị và Trương thị tiến vào cũng không nói gì.

Mẹ chồng nàng dâu ăn ý làm cơm, lát sau Tiểu Tần thị mang bát trả cho nhà họ, trong đó còn có mấy quả trứng vịt muối.

“Ai da, nhà các ngươi làm gì thế, mấy củ cải chua có phải thứ quý hóa gì đâu mà các ngươi trả trứng vịt muối.” Lý thị vừa nhận lấy vừa cảm tạ.

“Tam thẩm, đây là trứng vịt của nhà mẹ đẻ cháu, cũng không phải thứ gì quý giá, ngài đừng từ chối.” Tiểu Tần thị lại nói thêm vài câu rồi về nhà..