Úc Thiến đang đi trên đường, đột nhiên một bài hát tiếng Anh với chất giọng trầm thấp bắt nguồn từ phía trái trung tâm vang lên, như một cơn gió lốc xuyên qua trái tim cô. Cô dừng bước một cách vô ý thức. Sau đó lại cảm thấy châm chọc. Ở đây mà cũng nghe thấy tiếng ca của người đàn ông kia. Dường như đang nhắc nhở cô về quá khứ, từng câu chuyện đều phát sinh sống động chân thật. Úc Thiến tiếp tục đi về trước, đôi chân giẫm đạp trên đôi giày cao gót 5-6 phân, xuyên qua đám đông huyên náo, cảm thụ không khí thời thượng của thành phố mà cô một mình độc hữu đợi chờ một điều gì đó suốt mười năm. Hôm nay cô ra ngoài vì chọn quà đầy tháng cho cháu gái. Không nhờ trợ lý mua giúp mà tự mình đi một chuyến, chọn món quà vừa ý mình . Mẹ đã gửi cho cô mười mấy tấm ảnh của nhóc con, mắt bé y chang Úc Trạch, miệng thì tương tự Chu Tử Tri, khóe miệng có chút vểnh lên, một khuôn mặt nhỏ , hai má phúng phính, rất đáng yêu. Cả nhà ai cũng cưng, cô cũng thích lắm, dự định tháng sau về nước. Úc Thiến rũ mắt xuống, nếu như đứa bé kia còn sống, đã một tuổi rồi. Đứa bé một tuổi có thể bập bõm tập đi, mọc răng, có thể ăn một chút rau dưa trái cây mềm, sẽ thích chơi xe hơi đồ chơi gấu bông..., có lẽ có thể cất tiếng gọi những chữ đơn giản như "Ba ba" "Mum mum". Sẽ hết sức ỷ lại vào cô, mỗi ngày cùng cô ngủ, muốn cô kể chuyện cổ tích, dắt đi chơi. Trên mặt Úc Thiến sinh ra bi thương không hợp chốn phồn thịnh xung quanh, cô vốn sẽ có con trai . Nhưng ông trời không giúp cô, cô không thể làm mẹ. Khóe mắt Úc Thiến có chút ươn ướt. Một năm trôi qua rồi, miệng vết thương sớm đã không còn thấy đau, cô cũng cơ hồ sắp quên mất ban đầu đã cẩn thận như thế nào, lại lo âu bất an ra sao, nhưng mà, lỗ thủng trong lòng bị đào ra ấy vẫn trống rỗng. Gió thổi, mưa rơi, ánh mặt trời chiếu không tới. Chiếc di động trong túi vang lên, Úc Thiến lấy ra xem, là bạn trai cô gọi đến. Nên nói là bạn trai cũ. Cô và người đàn ông nước Pháp mang chủ nghĩa lãng mạn nặng - chia tay . Chia tay hòa bình, cả hai chẳng mắc bệnh tâm thần, biến mình trở nên xấu xí không chịu nổi, thậm chí cả hai còn ôm nhau một cái hữu nghị, cũng hứa giữ liên lạc. Từ bạn bè đến người yêu, lại trở về làm bạn. Điện thoại di động vẫn còn vang, Úc Thiến nhấc chân, dừng ở đối diện quảng trường, cầm di động đặt bên tai, "Có chuyện gì không?"