CÔ ẤY LÀ ĐỂ SỦNG ( PHẦN 2 )

Chương 21

Dạ Kỷ Thành đưa Lợi Uất Chi về thẳng phòng của mình, đặt cô xuống giường, dịu dàng kéo mền lên đắp cho cô.

" Ngủ đi." Dạ Kỷ Thành nói

Lợi Uất Chi nhìn Dạ Kỷ Thành:" Tôi..."

" Đừng nói gì nhiều, mặc kệ mấy chuyện đó đi. Tình hình của cô vẫn chưa khỏe hẳn đâu." Cậu bảo.

Lợi Uất Chi gật đầu, ngoan ngoãn gật đầu..

Mọi thứ tính sau đi, bây giờ phải nghỉ ngơi trước đã.

Dạ Kỷ Thành hướng đến tắt đèn, sau đó cũng ra khỏi phòng, lúc này Dạ Nhi Nhi đi lên.

Cô dựa vào tường, nhìn em trai mình:" Sao hai đứa quen nhau thế?."

" Tình cờ thôi." Dạ Kỷ Thành đáp.

Lúc này mới thấy mấy vết thương trên người cô, hấp tấp đi đến, Dạ Kỷ Thành nắm lấy tay cô cầm lên:" Chị làm sao thế này?."

Mấy ngày nay Dạ Kỷ Thành không về nhà, chỉ đến bệnh viện và công ty, dường như có chuyện xảy ra cũng chẳng biết gì cả.

" Bị người ta đánh." Dạ Nhi Nhi đáp.

" Ai? Ai dám đánh chị chứ?."

" Lợi Dung Nghi, cô ta cho người đánh chị." Dạ Nhi Nhi rút tay lại.

" Mẹ đã xử lý cô ta rồi, em đừng lo." Dạ Nhi Nhi vỗ vai Dạ Kỷ Thành.

Dạ Kỷ Thành gật đầu, nắm lấy tay cô lần nữa:" Em xin lỗi, mấy hôm nay em..."

" Không sao."

...

Qua hôm sau.

Sự tình hôm qua Lợi phu nhân đến Đông thị làm loạn cũng bị báo chí chú ý đến, thêm việc hôm qua Dạ Kỷ Thành xuất hiện đưa Lợi Uất Chi rời đi ròg cũng làm xôm xao mọi thứ lên.

Dạ Kỷ Thành nhàm chán đọc những bài viết, Dạ Nhi Nhi cũng lướt lướt rồi bỏ qua một bên, hai chị em nhìn nhau.

Lợi gia đúng là cái gì đó..

Rất đau đầu!

" Việc báo chí..." Đông Tâm lên tiếng.

" Không cần đâu, đừng ảnh hưởng đến hai bên công ty là được." Dạ Nhi Nhi vỗ vai anh bảo.

Việc phóng viên đuổi đến bệnh viện là do bọn họ nghe tin Lợi Dung Nghi bị ai đó đánh đến nhập viện nên mới chạy đôn chạy đao đến, vô tình thì Lợi Uất Chi nằm ở phòng bên cạnh, lại xuất hiện nên bọn họ liền chú ý đến.

Cũng may Dạ Kỷ Thành đến kịp nên không sao.

Dạ Nhi Nhi cùng Đông Tâm ra khỏi nhà đến công ty, dạo gần đây báo chí xôn xao giữa hai gia đình, anh và cô đều có suy nghĩ.

Ngồi ăn sáng, Dạ Nhi Nhi nhìn anh, anh thì chỉ cúi đầu im lặng ăn.

" Muốn gì em cứ nói đi, đừng nhìn như vậy." Đông Tâm bảo.

" Cái đó..." Dạ Nhi Nhi ngập ngừng.

" Thôi không có chuyện gì đâu, chúng ta ăn mau thôi." Cô lắc đầu cười, sau đó cúi đầu ăn.

" Nhi..."

Đông Tâm dừng việc ăn, gọi tên cô.

Dạ Nhi Nhi lập tức ngẩn đầu.

" Chúng ta kết hôn đi."

Đông Tâm lên tiếng bảo.

Dạ Nhi Nhi mở to mắt nhìn anh, không nghĩ không tin anh vừa nói chuyện kết hôn.

Cô...cũng có ý định mở lời như vậy.

" Em..."

" Nhi Nhi?."

Uông Thất đâu ra tiến tới, một tay bỏ túi quần, nhìn Dạ Nhi Nhi và Đông Tâm.

Đông Tâm đang vui vẻ, nhìn thấy Uông Thất tâm trạng liền nặng nề, mặt rõ ràng đang cười thì đen lại như mây mù sắp kéo giông đến.

Đông Tâm nhìn Uông Thất đứng trước mắt, không mấy vui vẻ nở nụ cười miễn cưỡng.

Dạ Nhi Nhi còn chưa kịp trả lời Đông Tâm câu vừa nãy thì Uông Thất xuất hiện, cô bất lực nhìn hai người đàn ông đang không ngừng đấu mắt nhìn nhau.

Cái nhìn không mấy vui vẻ mọi người ạ.

" Lâu rồi không gặp." Uông Thất lên tiếng chào hỏi theo phép tắc lịch sự.

Đông Tâm mỉm cười:" Lâu rồi không gặp, tôi lại càng không muốn gặp Uông tổng đây."

" Tôi cũng đâu có muốn gặp Đông tổng." Uông Thất đáp lại.

" Chúng ta vẫn không nên sinh ra nghiệt duyên như thế." Đông Tâm bảo thêm.

" Nhưng trời đã sắp xếp nghiệt duyên này, làm sao tôi dám tránh né đây?." Uông Thất nhún vai bảo.

Xung quanh bầu không khí mấy vui vẻ mấy, Dạ Nhi Nhi đưa tay lên che mặt, lấp ba lấp bấp:" Hai...hai anh...thôi đi.."

Mọi người đều đổ ánh nhìn về cả ba rồi.

...

Dạ Nhi Nhi nhìn Đông Tâm và Uông Thất cứ ngồi nhìn nhau, cô kéo áo anh hỏi nhỏ:" Chúng ta không đến công ty sao?."

" Không cần, lâu rồi cũng không gặp bạn cũ, vẫn nên chào hỏi một chút." Đông Tâm nhìn Uông Thất bảo.

" Quý hóa quá, Đông tổng lại bỏ việc để chào hỏi tôi sao?." Uông Thất hỏi.

" Không phải Uông tổng cũng vậy sao?." Anh hỏi, tay bỗng đưa lên khoác qua vai Dạ Nhi Nhi.

Dạ Nhi Nhi có chút cười gượng nhìn anh và Uông Thất.

Uông Thất thản nhiên cười tươi.

Ngày hôm nay, hai người đàn ông này cười đến muốn méo mó mặt mũi thật rồi.