*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tiểu Màn Thầu
Tống Kỳ Thâm cứ như vậy thoáng nghiêng đầu qua một bên, vùi vào hõm cổ của Thiên Chi.
Dù anh không lên tiếng, nhưng anh đã ngầm đồng ý hành động của Thiên Chi. Trong nhận thức của cô, chỉ có thể cảm nhận được hơi yếu ớt của anh.
Một lúc sau, Tống Kỳ Thâm rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Anh hơi ngẩng đầu lên, thần sắc trước sau như một, không có biến hoá gì quá lớn.
Ngay sau đó, Tống Kỳ Thâm đứng thẳng người, đưa tay lên dùng đầu ngón tay lau mí mắt cho Thiên Chi, giúp cô lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên đó.
“Anh không khóc.” Tống Kỳ Thâm nhẹ nhàng lên tiếng, “Ngược lại là em, mới chính là người khóc đấy.”
Tống Kỳ Thâm nói xong lập tức bế cô gái nhỏ lên, anh đặt cô ngồi xuống ghế.
“Nếu như ông nội đã không muốn chúng ta vào đó, chúng ta hãy ngồi ở đây một lúc, đợi chút nữa sẽ đi vào trong phòng bệnh nhé.”
“Vâng ạ.”
*
Tang lễ của ông nội Tống được tổ chức ở nghĩa trang Nam Sơn, lúc trước bà nội Tống cũng được chôn cất ở đây.
Theo như ý nguyện của ông nội Tống, ông nội muốn chôn cùng với vợ của mình.
Đám con cháu chú bác nhà họ Tống, biết tin tức này muộn hơn so với đám người của Tống Kỳ Thâm, khi bọn họ chạy đến đó, việc đầu tiên không phải là hỏi thăm tình hình của ông nội Tống, mà chỉ hỏi đến việc phân chia cổ phần của tập đoàn Tống thị mà thôi.
Tống Kỳ Thâm bận rộn sắp xếp tang lễ, bản lĩnh được che giấu trước đây, hiện giờ đều được bộc lộ một cách mạnh mẽ.
Tuy lúc trước anh chính là người tiếp quản Tống thị, nhưng phần lớn cổ phần lại nằm trong tay ông nội Tống.
Bây giờ ông nội Tống đã ra đi, cổ phần công ty được chia làm hai phần, một phần sẽ trao cho ba Tống mẹ Tống, phần còn lại thì được trao cho Tống Kỳ Thâm cùng Thiên Chi.
Mặc dù mọi chuyện đã có một kết thúc tươi sáng.
Nhưng đám chú bác nhà họ Tống, vẫn cảm thấy không thỏa đáng.
Xét cho cùng, đối với bọn họ mà nói, thời điểm này chính là thời cơ thừa dịp hỗn loạn mà vơ vét một vố lớn.
Lúc trước ông nội Tống là một người thiện tâm, Tống thị cũng không thiếu tiền, cho nên Tống Kỳ Thâm mới mắt nhắm mắt mở, giao cho bọn họ một chức vụ nhàn hạ trong ban hội đồng quản trị.
Nhưng không bao giờ nghĩ đến, cách nuôi dưỡng như vậy, nó lại nuôi dưỡng ra dã tâm của con người.
Một khi lòng tham trổi dậy, dù cho những hành động về sau không phân rõ phải trái đến đâu, điều đó dường như rất dễ hiểu.
“Giải quyết chuyện này phiền phức lắm không?” Thiên Chi hỏi anh, “Trong tay em còn có 30% cổ phần của tập đoàn Thiên Lục, nếu anh cần ——”
Trong tay Lục Uyển Đình cũng có không ít tiền tài, mặc dù Thiên Diêm đưa cho bà không phải là cổ phần công ty, nhưng phần lớn các tài sản trong đó, có chứng khoán, bất động sản và quỹ ngân sách, nhiều nhất vẫn là chi phiến tiền mặt, tất cả những thứ này đều thực sự đã chuyển sang cho bà.
Nhưng Lục Uyển Đình không muốn những thứ đó. Dù sao trước khi tập đoàn Thiên Lục chưa đổi tên, thời điểm hai người vừa đăng ký kết hôn, Lục Uyển Đình đã có một phần quyền sở hữu cổ phiếu.
Thành thật mà nói, có đôi khi việc chuyển đổi này sẽ hiệu quả hơn, so với việc trực tiếp chuyển cổ phần công ty một chút.
Mặc dù không biết ba của mình muốn làm cái gì, nhưng tối thiểu, tiền tài và cổ phần công ty là những thứ hiện hữu, vẫn luôn có thể nắm chắc trong lòng tay.
Tống Kỳ Thâm cắt ngang lời cô, “Nghĩ gì thế, không có phiền phức gì cả, cho dù không có số cổ phần của ông nội Tống, thì ba mẹ vẫn đứng về phía chúng ta.”
Dừng một chút, Tống Kỳ Thâm bổ sung thêm, “Không cần quá lo lắng, em hãy giữ lại cho bản thân mình đi.”
“Có thể ba cũng sẽ đề cập đến vấn đề tương tự, mặc dù ba vẫn tiếp tục trấn thủ công ty, nhưng trong tương lai, tất cả mọi việc trong công ty đều sẽ giao hết cho anh.” Thiên Chi nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc trước chuyên ngành mà Thiên Chi theo học khác xa một trời một vực với nghiệp vụ của tập đoàn Thiên Lục.
Cô không thể tiếp quản công ty, đương nhiên nó sẽ rơi vào tay Tống Kỳ Thâm.
Thiên Diêm là một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, rõ ràng ông cũng rất sẵn lòng làm điều đó.
“Dựa theo lời em vừa nói, vậy anh không cần phải làm con rể của bọn họ nữa sao?” Tống Kỳ Thâm nói xong, còn khẽ mỉm cười.
Thiên Chi nhìn hàng chân mày mấy ngày qua luôn nhíu chặt dần giãn ra, cô nhẹ gật đầu, giọng điệu còn rất nghiêm túc, “Vâng, vậy anh có đồng ý đổi họ không.”
Thiên Tống Kỳ Thâm.
Nghe câu này còn có vẻ giống y như thật.
Tống Kỳ Thâm nghe thấy câu nói đùa nghiêm túc của Thiên Chi, anh chỉ thấp giọng nói ra một câu như thế này, “Đổi thành cái gì, ông xã độc nhất vô nhị của Thiên Chi hả?”
Không phải.
Làm gì có một cái tên dài như vậy??
Thiên Chi nhịn không được, nắm lấy tay anh, đánh cho anh một cú thật mạnh.
*
Sau khi giải quyết xong chuyện của ông nội Tống, kỳ nghỉ hè của Thiên Chi xem như đã hoàn toàn trôi qua.
Mùa hạ mang theo cái nóng, cũng mang theo ông nội Tống rời đi.
Tống Kỳ Thâm so với lúc trước càng bận rộn hơn, anh làm việc kể cả ngày đêm không ngừng nghỉ.
Anh tận dụng cơ hội lần này, không còn bất kì sự mềm lòng nào nữa, cũng không còn muốn tiếp tục nuôi dưỡng những kẻ lười biếng trong Tống Thị, cho nên tất cả các bộ phận từ trên xuống dưới của Tống thị, thậm chí là những bộ phận nhỏ nhất đều được tiến hành thay máu.
Tuy rằng năm cuối không có lớp, nhưng Kinh Đại lại thông báo phải quay về trường.
Sáu tháng cuối năm bận rộn rất nhiều việc, thỉnh thoảng cô vẫn sẽ chạy đến văn phòng.
Những thứ khác không nói đến, lô hàng đầu tiên của Paper Crane sắp tung ra thị trường vào cuối mùa thu này, cho nên cô không thể có nửa điểm qua loa.
Bởi vì đầu năm học nhà trường yêu cầu phải làm bài kiểm tra thể chất cuối cùng, cộng thêm viết luận văn, đăng ký nhập học, kiểm tra đối chiếu tín chỉ lúc trước cùng báo cáo kết quả quá trình học,….. công việc quá mức phức tạp, vì vậy Thiên Chi phải ở lại trong ký túc xá một tuần.
Từ đó về sau, xem như cô chính thức nói lời chào tạm biệt với cuộc sống đại học.
Về sau các vấn đề liên quan đến bằng tốt nghiệp và chụp hình tốt nghiệp, chúng sẽ được thực hiện trong nửa đầu năm sau.
Sau khi tính toán cẩn thận, Thiên Chi vẫn còn có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, nhưng cô đã dành thời gian đó cho văn phòng thiết kế.
Đêm trước khi lên đường trở về trường học.
Thiên Chi chỉ đơn giản thu dọn quần áo mặc trong một tuần, khi cô đã chắc chắn việc mang theo hết mọi thứ mình cần, lúc này cô mới chậm rãi đi xuống lầu.
Những bữa ăn trước đây đều do đầu bếp Trương phụ trách, bình thường ông ta cũng sẽ chuẩn bị luôn phần cho cả bữa tối.
Vì vậy, nhiều khi cả hai người bọn họ còn không mấy bận tâm về bữa tối, hoặc là hâm nóng thức ăn cũ, hoặc là gọi thức ăn ở bên ngoài.
Nhưng ngày hôm nay thì lại khác.
Ngay chỗ cánh cửa thủy tinh nơi phòng bếp, thoáng lộ ra một dáng người cao ráo, dường như đang bận rộn làm gì đó.
Thiên Chi lê dép, trực tiếp đi tới nơi ấy, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ để lộ nửa cái đầu.
“Anh đang làm gì vậy?”
Rất may là không có mùi dầu khói truyền đến.
Có lẽ Tống Kỳ Thâm vẫn còn chưa bắt đầu, nhưng nhìn dáng vẻ anh không giống như đang muốn nấu ăn.
Thiên Chi chợt nhớ đến “Kiệt tác” của anh, nó đã thành công làm cho cô phải im lặng.
Nghe thấy giọng nói của cô gái nhỏ, lúc này Tống Kỳ Thâm mới xoay đầu lại, “Nhanh như vậy đã thu dọn xong rồi à?”
“Vâng, nói là một tuần, nhưng thực ra chỉ có mấy ngày mà thôi, em chỉ cần mang theo một ít quần áo.” Thiên Chi trả lời, lại tiếp tục nói, “Đúng rồi, lát nữa em phải quay về ký túc xá, em muốn mang theo một vài bé heo đến đó.”
“Bé heo cái gì, đám heo kia không phải giống Bội Kỳ y như đúc sao?” Tống Kỳ Thâm không nhìn cô nữa, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu.
“Giống chỗ nào.”
Một nửa tay áo của anh được xắn lên, hiện giờ anh đang cúi đầu, ánh đèn mờ ảo nơi tủ bếp chiếu xuống, khiến cho đường nét trên gương mặt anh nhu hoà hơn.
Ngón tay thon dài của Tống Kỳ Thâm cầm lấy một đôi đũa, trông dáng vẻ như đang khuấy thứ gì đó.
Hiện giờ anh đã không còn che giấu giống như trước kia nữa.
Theo như lời nói mà Tống Kỳ Thâm từng nói, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ bước vào phòng bếp.
Lúc trước nhìn thấy đôi mắt đầy sao sáng lấp lánh của cô, một dáng vẻ thèm ăn, lại còn thể hiện một bộ dạng rất chờ mong.
Cho nên anh mới “Cố mà làm” thử một lần.
Nhưng phải nhấn mạnh rằng, đây chỉ là suy nghĩ của Thiên Chi mà thôi.
Hoá ra anh lại nấu khó ăn như vậy!
Dù sao cô vẫn phải giữ thể diện cho anh!
Lúc ấy Thiên Chi cũng không tức giận, cô chỉ nói vài câu, thậm chí còn bảo rằng cô tuỳ tiện luộc một quả trứng, còn tốt hơn anh nấu ăn rất nhiều.
Sau đó.
Có vẻ như hiện giờ Tống Kỳ Thâm đang có ý định làm món trứng hấp thì phải
Cái con khổng tước này, còn! Rất! Thù Dai!
Những thứ khác không nói đến, nhưng những việc liên quan đến cô vân vân mây mây gì đó, anh luôn nhớ rất rõ.
Có đôi khi Thiên Chi cũng hoài nghi, liệu sẽ có một ngày nào đó cô vô tình đánh rắm, anh lập tức ghi âm lại hay không, hơn nữa anh còn chuẩn bị nói về chuyện này trong tận mấy năm trời.
Dù sao âm thanh tiếng ngáy lúc trước, chính là kiệt tác riêng của Tống Kỳ Thâm đấy.
Thiên Chi cảm thấy nhàm chán khi ở một mình, vì vậy cô dứt khoát bước đến chỗ anh.
Trong lúc Tống Kỳ Thâm khuấy trứng, thỉnh thoảng anh lại cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn qua bàn bếp.
Thiên Chi tiến đến gần nhìn sang đó, phát hiện trước mặt Tống Kỳ Thâm đang đặt một cái điện thoại.
Còn kèm theo một cái giá để điện thoại khá phù hợp với cái điện thoại của anh, nó có thể giúp điện thoại đứng thẳng.
Trên màn hình điện thoại đang phát một video.
Khi cô đến gần hơn để nhìn, thì ra là một video dạy nấu ăn.
“Ha ha ha.” Thiên Chi thực sự không thể nhịn nổi nữa, “Làm món trứng hấp còn phải xem video dạy nấu ăn hả?”
“Thì sao?” Tống Kỳ Thâm thản nhiên liếc mắt nhìn qua, lười biếng lên tiếng.
Thiên Chi “Ừ” một tiếng, “Không sao cả, hiếu kỳ thôi mà.”
Bỗng nhiên không biết cô lại nghĩ đến điều gì.
Ngạc nhiên chỉ trong giây lát.
“Đợi một chút, tô mì trước kia anh nấu cho em cũng phải xem hướng dẫn sao?”
Đây không phải là món cầu kì như giò heo kho, hay là món thịt kho tàu cùng dưa cải, Tống Kỳ Thâm vẫn có thể làm được mà.
(Giò heo kho.)
(Thịt kho tàu cùng dưa cải.)
Tống Kỳ Thâm không nói lời nào, động tác tay dừng lại, nhướng mày lên.
“Vậy còn chén chè ngân nhĩ hạt sen lúc trước thì sao?”
(Chè ngân nhĩ hạt sen.)
Chén chè ngân nhĩ hạt sen cũng có một tiền tố, tiền tố được gọi là “Rất khó uống.”
Chỉ có điều Thiên Chi không dám nói ra.
Tống Kỳ Thâm vẫn không lên tiếng, tiếp tục bất động thanh sắc.
Trông anh như vậy, càng chứng tỏ về sau anh càng rất nguy hiểm.
Ví dụ như một số khoảnh khắc làm bánh nhân thịt sẽ xảy ra.
Thiên Chi quyết định kịp thời dừng lại.
“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh cứ từ từ nấu đi, em sẽ đợi anh.” Nói xong, Thiên Chi đi đến tủ lạnh hai cửa ngay bên cạnh, ngựa quen đường cũ lấy ra một chai nước ép blueberry ướp lạnh.
Đây xem như là một điểm đặc trưng riêng ở Nam Uyển.
Trong kỳ nghỉ hè, có một ngày, dì chuyên phụ trách việc dọn dẹp đến đây, bà ấy đã trò chuyện trực tiếp với hai vợ chồng.
Trong lúc dì ấy dọn dẹp tủ lạnh, nhìn thấy trong tủ chất đầy nước ép blueberry, dì ấy đã rất ngạc nhiên.
Nhìn thấy hạn sử dụng của chúng ngắn như vậy, không biết Thiên Chi có uống hết số này hay không.
Thiên Chi luôn miệng nói mình sẽ uống hết, cô đương nhiên có thể uống hết chúng rồi.
Nếu không phải do Tống Kỳ Thâm kiểm soát chặt chẽ số lượng cô được phép uống mỗi ngày, thì cô đã có thể uống ba hoặc bốn chai trong một ngày rồi, hoặc là uống trong lúc vẽ bản thảo thiết kế và điều chế tỉ lệ mùi nữa.
Ngày thường anh luôn làm việc trong thư phòng.
Cô cũng đi theo vào đó, lấy một cái bàn nhỏ ra, ngồi xếp bằng dưới sàn, bận rộn công việc của chính mình.
Khi đó hai người không nói lời nào, bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh.
Một lần nữa suy nghĩ quay trở lại ——
Thiên Chi nhìn bao bì sản phẩm trước mặt.
Nó hình như lại thay đổi?
Mặc dù nhãn hiệu vẫn là Dear DD, nhưng khi quan sát cẩn thận, thì sẽ phát hiện ra một điểm nhỏ khác biệt.
Chẳng lẽ nên nói rằng, ngay cả chất lượng nước ép blueberry cũng được cải thiện hơn sao?
Hôm nay cái chai trong tay cô, hương vị so với lúc trước càng đậm đà hơn.
Đến cùng có phải là nó đã thay đổi hay không, hoặc là chất lượng có được cải thiện hay không.
Kết quả này, mãi đến buổi tối mới được công bố.
Cô miễn cưỡng nếm qua món trứng hấp mà Tống Kỳ Thâm đã làm, cảm thấy cả người đều không ổn.
Vô cùng chóng mặt, không còn một chút sức lực nào.
“Này ——” Thiên Chi khẽ nói, “Có phải anh xem nhầm hướng dẫn rồi không, cái gì mà trừng gà hấp, em ngoài nghi anh đang nấu rượu gạo thì có, em cứ cảm thấy chóng mặt như đang say rượu vậy.”
Nếu không thì tại sao trông bộ dạng cô cứ như đang uống say thế này.
Sau khi Tống Kỳ Thâm hết bận, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô ửng đỏ, anh cũng không quá kinh ngạc.
Nhưng lời nói ra, chính là ——
“Chẳng lẽ món anh nấu quá ngon, cho nên em ăn đến say luôn à?”
Thiên Chi ậm ừ hai tiếng.
Anh còn chưa kịp tìm cô tính sổ, cô đã muốn đi ngủ mất rồi, “Tiểu ác ma, tại sao em lại có thể ham ngủ như thế này?”
“Là Bảo Bối ngốc.” Thiên Chi nhẹ giọng phản bác.
“Được rồi, Bảo Bối ngốc sao em lại có thể ham ngủ như vậy?” Tống Kỳ Thâm nhìn phản ứng của cô, cũng cảm thấy vui vẻ.
Theo sao, dường như lại nghĩ đến điều gì đó, anh trầm giọng hỏi một câu, “Có phải hôm nay thừa dịp anh không để ý, em lén uống rượu đúng không?”
Nhìn phản ứng này của Thiên Chi, rõ ràng chính là đang say rượu.
Thật lâu trước đây, có một lần cô cũng như thế này, anh ở trong quán bar khiêng cô trở về.
Khi ấy biểu hiện của Thiên Chi, chẳng thua kém ngày hôm nay bao nhiêu.
“Không có uống rượu, chỉ uống nước ép blueberry, nhưng hương vị nước blueberry hôm nay không tệ nha, còn rất đậm đà.”
Tống Kỳ Thâm nghe xong, mới hiểu ra vấn đề.
Đôi mắt đen nhánh rũ xuống, rồi sau đó anh bế bổng cô lên.
Tống Kỳ Thâm vốn muốn bế cô gái nhỏ đi ngủ.
Nhưng cô cứ mềm mại tựa vào lòng anh như vậy, đuôi mắt cũng ửng đỏ, trông vô cùng đáng thương.
Nếu đã như vậy.
Đương nhiên lão sói xám Tống không thể từ bỏ ý đồ rồi!
Giữa bao thăng trầm lên xuống, cuối cùng đến nửa đêm việc làm bánh nhân thịt mới hoàn toàn chấm dứt.
Thiên Chi đổ một tầng mồ hôi mỏng, lúc này cô mới giật mình tỉnh dậy.
“Sao lại như thế, ngày mai em còn phải quay về trường đó.”
Cô bắt đầu lên án anh, mùa hè quần áo mỏng manh, Tống Kỳ Thâm cũng không mảy may quan tâm đến bộ quần áo bị xé rách thành từng mảnh kia.
“Vậy cũng không thể trách anh.” Tống Kỳ Thâm hồi tưởng lại một phen, âm thanh bay bổng.
“Nhưng mà ông xã ơi, cái tên của nước ép blueberry có ý nghĩa gì thế?”
Trước đó Tống Kỳ Thâm còn đang âm thầm cảm khái một phen, không ngờ đến cô lại phản ứng nhanh như vậy.
“Nước ép blueberry?” Tống Kỳ Thâm nhắm hờ đôi mắt, chậm rãi nói, “Đó là loại nước blueberry mới ——”
Tống Kỳ Thâm còn chưa nói xong, Thiên Chi đã vội tiếp lới, “Vậy à.”
“Nhưng anh không nói, em cũng đã sớm biết rồi.”
“Nói như thế nào nhỉ?”
Rõ ràng là không phải hỏi đến việc loại nước ép blueberry gì, chẳng phải cuối cùng nó vẫn là nước ép blueberry à.
“Ý nghĩa của Dear DD ấy, anh luôn giấu giếm không nói, em vẫn có thể đoán ra được một chút.” Giọng điệu của Thiên Chi nghe như có chút đắc ý.
Tống Kỳ Thâm kéo chăn mỏng hướng về phía cô, “Không phải nói ngày mai còn muốn đến trường sao? Ngày đầu tiên báo danh, không thể đến trễ, mau đi ngủ đi.”
Nhìn anh vô cùng điềm tĩnh, hơn nữa trông bộ dạng như đang muốn né tránh cái vấn đề này.
Thiên Chi mỉm cười.
“Thực ra DD, có ý nghĩa là ngốc nghếch.”
Tiểu ngốc nghếch thân yêu của anh.
Tống Kỳ Thâm im lặng một lúc.
Trong lúc Thiên Chi đang chờ đợi, cảm thấy bản thân mình không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa.
Tống Kỳ Thâm lại chậm rãi lên tiếng.
“Ừ.”
Suy đoán của mình, cùng câu trả lời đến từ phía anh, tâm trạng đó hoàn toàn khác nhau.
Cũng giống như lần trước, cô nhìn thấy cuốn sổ nhỏ đặt dưới gối của Tống Kỳ Thâm, cô mới phát hiện ra điều đó.
Nhưng anh đặt nó ở nơi đó, cũng không khoá lại hay cất ở thư phòng, mà lại đặt bên dưới gối ngủ dùng mỗi ngày của mình, từ cái nhận thức này, làm cho cô xuất hiện nhiều suy nghĩ.
“Vậy tại sao không phải là Dear DB?”
Thiên Chi nổi lên sự nghi ngờ.
“Sao em đột nhiên lại nói nhiều như vậy.” Tống Kỳ Thâm khoanh tay lại, bắt đầu nhàn nhạt cảnh cáo.
Thiên Chi nắm lấy cánh tay của anh, “Vì sao vậy?”
Người đàn ông nọ chỉ nhẹ nhàng bỏ lại một câu như thế này, “Vì sao hả, là vì muốn cho người ta biết rõ, em chính là người thân yêu đậu bỉ* được chưa?”
(*Đậu bỉ: Từ ngữ mạng Trung Quốc, có nghĩa là ngốc, nhà quê, đần độn, là một câu kiểu châm chọc bên tiếng Trung. Nguồn Baidu.)