Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )

Chương 19

Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

******************

Ở phòng chờ của sân bay Bắc Kinh, Diệp Hạ và Dương Dĩnh đang ngồi nói chuyện phiếm để chờ đến chuyến bay của mình.

Dương Dĩnh nhấp một ngụm trà cho ấm người, nhuận giọng sau đó nhìn Diệp Hạ phê bình: “Tại sao cậu lại chạy đi chơi với người yêu mà không về nhà đón năm mới cơ chứ?”.

“Không biết có ai đó được nghỉ có vài ngày mà cũng chạy về với người yêu đâu”.

Dương Dĩnh vội nhảy dựng lên: “Ai nói thế, tớ đây là về thăm ba, mẹ”.

Diệp Hạ cười gian nhìn bạn: “Ồ, có tật giật mình. Tớ có nói là cậu đâu”.

“Diệp Hạ đáng ghét”.

Đúng lúc này trong loa truyền đến tiếng thông báo mời hành khách đi làm thủ tục chuyến bay tới Thượng Hải, Diệp Hạ liền chào bạn rồi vội ba chân bốn cẳng chạy đi cho kịp giờ.

Chuyến bay của Diệp Hạ hạ cánh an toàn lúc 3 giờ chiều theo đúng lịch trình. Diệp Hạ đeo balo lên vai rồi đi ra khỏi sân bay. Lúc đang đứng ngó nghiêng để tìm xe taxi thì cô nghe có tiếng gọi: “Diệp Hạ, ở đằng này”. Đưa mắt theo hướng phát ra tiếng thì thấy Ngô Diệc Hiên bịt kín mít đứng cạnh ôtô vẫy tay với cô.

Bất ngờ cùng ngạc nhiên, Diệp Hạ đem theo thắc mắc đi tới chỗ anh: “Sao anh biết em sẽ đến mà ra đón?”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay lấy balo ở trên vai của Diệp Hạ xuống, mở cửa để vào ghế sau, trả lời cô: “Căn cứ theo kinh nghiệm một lần bị tập kết bất ngờ, những điều em hỏi ngày hôm qua có thể kết luận hôm nay em nhất định sẽ xuất hiện ở đây vào giờ này”.

Diệp Hạ lên xe ngồi vào ghế phụ, xụ mặt nói với anh: “Biết thế không hỏi anh nữa cho rồi. Chẳng thú vị gì cả, lần nào định tạo bất ngờ cũng bị tóm”.

“Giờ đã quá muộn rồi, em không thoát được khỏi tay anh đâu”. Sau đó Ngô Diệc Hiên đưa tay xoa đầu cô tỏ vẻ an ủi.

Diệp Hạ chu mỏ, khoanh tay trước ngực, quay mặt đi chỗ khác: “Hứ, đáng ghét”.

Ngô Diệc Hiên nhéo má Diệp Hạ cưng chiều nói: “Được rồi, giờ tới chỗ anh đã. Có gì lát tính sau”.

Thượng Hải- thành phố lớn bậc nhất Trung Quốc- được mệnh danh là nơi giao thoa hài hòa giữa những nét phương Đông cổ kính xen lẫn nét phương Tây hiện đại, gấp gáp. Đây là lần thứ hai Diệp Hạ tới Thượng Hải. Lần đầu tiên tới đã cách đây 13 năm rồi, lúc đó cô được bố, mẹ đưa đi du lịch cũng vì lần đi chơi đó mà cô quyết định học tiếng Trung bởi cô đã bị cảnh đẹp và nét văn hóa ở đây thu hút.

Xe ôtô đi vào một lối để xe trong tòa chung cư đắt đỏ bậc nhất Thượng Hải. Diệp Hạ thấy vậy liền khó hiểu quay sang hỏi Ngô Diệc Hiên: “Không phải anh nói ở khách sạn sao?”.

Ngô Diệc Hiên mắt nhìn gương xe, từ từ đánh tay lái lùi vào chỗ đỗ, hoàn thành xong một loạt động tác, anh mới trả lời cô: “Anh có nhà ở đây. Vì để tiện cho công việc và lịch trình nên ở khách sạn cùng mọi người nhưng mà em tới nên dẫn em đến nơi này ở cho thoải mái. Không đâu bằng nhà của mình”. Diệp Hạ gật đầu. Nhưng sao đây lại thành nhà của mình rồi?

Theo Ngô Diệc Hiên đi lên tầng 27 của tòa nhà, Diệp Hạ được dẫn đến trước cửa một căn hộ, cô đứng nhìn anh bấm mật mã mở cửa. Ơ, sao thấy quen quen vậy nhỉ, đại não của cô nhanh chóng hoạt động một hồi cuối cùng đưa ra một kết quả, mật mã chính là sinh nhật của cô.

Khóa cửa được mở ra, Ngô Diệc Hiên vào trước vừa vào đến trong anh đã đưa tay ra kéo Diệp Hạ vào, đóng cửa, sau đó áp cô vào cánh cửa, cúi xuống hôn. Bị bất ngờ nhưng dưới nụ hôn của anh Diệp Hạ vô thức vươn cổ tay trắng noãn ôm lấy cổ của Ngô Diệc Hiên, nhắm mắt lại nhận lấy cái hôn của anh. Nụ hôn của anh rất bá đạo không cho một tia cự tuyệt.

Hô hấp bị nuốt gần hết, Diệp Hạ có chút hít thở không thông mà xuất hiện ảo giác, vô lực dựa vào lòng anh. Cô khẽ mở môi đáp lại sự nhiệt tình của anh. Tình cảm mãnh liệt vừa hôn vừa giằng co thật lâu, mãi cho đến khi Diệp Hạ gần như không thể khống chế được hô hấp, Ngô Diệc Hiên mới nhẹ buông cô ra.

Khuôn mặt Diệp Hạ đỏ bừng vì bị thiếu dưỡng khí, trừng mắt với anh: “Anh cũng thích tập kích bất ngờ đấy chứ, kiểu này rồi cũng có ngày em bị bệnh tim mất”.

Ngô Diệc Hiên không hài lòng với câu nói của Diệp Hạ: “Nói linh tinh”, rồi nhéo mũi của cô để trừng phạt. “Em mang hành lí tới phòng ngủ đi, rồi nghỉ ngơi một chút sau đó có muốn đi đâu chơi thì anh đưa em đi”.

Diệp Hạ thoát khỏi vòng tay của anh một cách nhanh chóng, rồi chạy đi tìm phòng ngủ cất đồ. Lúc quay lại Diệp Hạ thấy anh đang gọi điện thoại nên không làm phiền mà đi một vòng ngó nghiêng căn hộ. Chỗ này so với căn hộ của cô ở Bắc Kinh thì nhỏ hơn một chút bởi chỉ có một phòng ngủ, một nhà vệ sinh. Phòng khách bày một bộ sopha màu nâu nhạt trên tường cạnh sopha có gắn giá sách rất lớn. Bộ bàn ăn đặt đối diện giá sách, cạnh bàn ăn là cửa phòng bếp. Tổng thể căn hộ này rất đẹp, ánh sáng tự nhiên đầy đủ mang lại cảm giác dễ chịu và ấm cúng vô cùng.

Ngô Diệc Hiên từ ban công đi tới sopha, nói với Diệp Hạ đang ngồi ở đó: “Thấy sao, có thích nơi này không?”. Diệp Hạ gật đầu. Anh ngồi xuống cạnh cô: “Căn hộ là do anh thiết kế, nếu em thích thì sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới đây chơi”.

“Ai thèm tới đây với anh chứ”. Nói xong câu này Diệp Hạ mới nhận ra mình đã không may dẫm phải đuôi sói rồi.

Anh ghé sát nói vào tai Diệp Hạ: “Được lắm, có lẽ anh phải biến em thành vật sở hữu riêng mới được”. Lời nói của anh rất mờ ám lại cộng với vẻ mặt lưu manh làm Diệp Hạ chợt nhận ra điều gì đó nhảy dựng lên tránh xa chỗ anh đang ngồi.

“Em không cần phải phản ứng mạnh thế đâu, anh có ăn thịt em đâu mà sợ”.

Diệp Hạ đi về phía anh, đưa tay ra nhéo má anh: “Da mặt anh thật là dày”. Ngô Diệc Hiên giơ tay ra vòng lấy eo thon gọn của Diệp Hạ kéo cô ngã xuống sopha, rồi chọc lét khiến cô bị buồn mà cười không ngừng: “Em biết lỗi rồi, tha cho em đi mà”.

Ngô Diệc Hiên nhìn vẻ mặt của Diệp Hạ không nhịn được cũng nhếch môi lên cười: “Lần sau còn dám thế nữa không?”.

“Không… không, nhất định không có lần sau”. Nghe vậy, Ngô Diệc Hiên mới dừng tay tha cho Diệp Hạ. Tuyệt đối không có lần sau, cô đâu có ngốc chứ.

“Đúng rồi, anh đưa em đi chơi không sợ người ta nhận ra sao? Hiện giờ là ban ngày, giờ này rất đông người qua lại đó”.

“Không sao, mặc đơn giản một chút đội một chiếc mũ đeo thêm cái kính nữa là được. Hình tượng khác với lúc ở trên tivi và quảng cáo là sẽ không bị nhận ra vì thực ra họ cũng không thực sự thân thuộc với dáng vẻ của anh. Còn nếu có gặp fan hâm mộ thì bọn họ cũng sẽ để cho anh có không gian riêng và thời gian cá nhân nên em có thể hoàn toàn yên tâm”.

“Anh rất tin tưởng fan của mình. Không sợ có fan cuồng sao”.

“Rất tiếc, fan của anh toàn bộ đều rất lí trí. Anh đặc biệt yên tâm”.

Vì thời gian cũng không còn sớm nên hai người họ đi tới Bến Thượng Hải tham quan – nơi không thể bỏ qua khi tới Thượng Hải.

Cảnh quan phía bờ Tây khá cũ kĩ, cổ kính, còn nhìn sang phía Đông là những tòa nhà chọc trời mọc lên san sát. Đây cũng là hiện thân của một Thượng Hải trẻ trung và năng động. Từ phía bến, có thể nhìn sang tháp truyền hình Đông phương Minh Châu – biểu tượng của thành phố ở phía bên kia sông.

“Nơi này đẹp thật. Khi nào làm xong việc chúng ta tiếp tục đi chơi được không?”.

“Em vừa bảo không thèm tới đây với anh còn gì nhưng… nếu em trả công thì anh sẽ đưa em đi”.

Giọng nói trầm thấp mà cuốn hút khiến câu nói này càng có ý chọc ghẹo. Tim Diệp Hạ lại đập thình thịch nhưng cô giả bộ trấn tĩnh, trừng mắt với anh: “Anh… ngày càng xấu xa”.

“Ừ”. Ngô Diệc Hiên mỉm cười đáp.

Diệp Hạ không còn gì để nói, quay người tiếp tục hành trình khám phá Thượng Hải.

Dạo bộ ngắm cảnh đủ rồi thì cũng là lúc bụng của Diệp Hạ đánh trống vậy là cô kéo Ngô Diệc Hiên đi kiếm đồ ăn. Nghe nói đồ ăn ở đây rất phong phú do người nhập cư mang món ăn của quê hương mình tới “góp cỗ”. Chọn lựa một hồi Diệp Hạ quyết định vào một nhà hàng nhỏ giải quyết bữa tối, đồ ăn ở đây cũng rất hấp dẫn nào là vịt quay Bắc Kinh, há cảo, bánh bao nước,… Bị mỹ thực hấp dẫn khiến tính ham ăn nổi lên bởi vậy Diệp Hạ liền gọi khá nhiều món.

Sau bữa tối, Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên cùng nhau đi dạo phố Nam Kinh. Con đường đi bộ dài 5,5 km này tập trung nhiều trung tâm thương mại trong những căn nhà có kiến trúc cổ điển Châu Âu. Bị cách thiết kế ở đây thu hút Diệp Hạ lấy điện thoại ra chụp lại mấy kiểu ảnh làm lưu niệm. Có lẽ kiến trúc ở đây đã kích thích khiến Diệp Hạ nghĩ ra ý tưởng cho bộ thiết kế mới vậy là cô kéo Ngô Diệc Hiên vào một quán cà phê ở gần đó để ngồi phác thảo.

Trong quán cà phê, Diệp Hạ lấy quyển sổ tay cô luôn mang theo từ balo ra ngồi vẽ mẫu thiết kế mà mình mới nghĩ được. Thấy cô tập trung như vậy nên Ngô Diệc Hiên gọi cho Diệp Hạ một ly sinh tố rồi ngồi yên lặng xem cô vẽ. Mặc dù có nhiều thắc mắc nhưng Ngô Diệc Hiên không hỏi, anh tin đến lúc nào thích hợp nhất định cô sẽ nói cho anh biết. Trong tình yêu cần có sự tin tưởng và ủng hộ thì mới có thể đi đến cuối cùng.

Qua một lúc lâu cuối cùng mẫu thiết kế của Diệp Hạ cũng tạm hoàn thành. Cô cầm bản thiết kế lên ngắm một lượt cảm thấy hài lòng mới vui vẻ cất nó vào balo. Tạm thời thế đã có gì sẽ xem và sửa lại sau. Thôi xong rồi, vì nghĩ được ý tưởng nên ngồi cặm cụi vẽ từ nãy đến giờ mà không để ý gì đến Ngô Diệc Hiên. Nếu bây giờ anh hỏi thì phải trả lời làm sao đây. Được rồi, cùng lắm thì nhân việc này nói hết vậy.

Diệp Hạ đang định mở miệng nói thì Ngô Diệc Hiên đã nói trước: “Xong việc rồi? Vậy em muốn uống nước tiếp hay đi về nghỉ ngơi?”.

Thấy anh không hỏi gì khiến Diệp Hạ hơi bất ngờ sau đó là cảm thấy ấm áp vì được anh tôn trọng không gian riêng nhưng cô vẫn hỏi: “Anh… không định hỏi gì sao?”.

Ngô Diệc Hiên chân thành nhìn vào mắt Diệp Hạ đáp: “Khi nào đến lúc, tự nhiên em sẽ nói cho anh biết”.

“Sau chuyến đi này em sẽ nói tất cả”.

Ngô Diệc Hiên nhéo má Diệp Hạ, tươi cười trêu chọc cô: “Đây là lần đầu tiên thấy em nghiêm túc như vậy đó”.

“Anh thật biết phá không khí”.